Thái Tử Phi Tối Cao

Chương 14: Hiên hiên, ngươi mau đứng dậy cho ta!




Khoảng nửa tiếng sau, Hoàng đế và Hoàng hậu mới đến, lúc đó thì mọi người cũng đã đông đủ cả thì tên thái giám mới cất cái giọng the thé lên , cầm thánh chỉ của hoàng đế tuyên bố một tràng rồi đợi chỉ thị Hoàng đế thì Đại Hội mới bắt đầu.

Chỉ thị vừa ban xuống, Thế Hiên và Tử Thuần cùng lúc đứng dậy, thái giám lại hùng hùng hổ hổ ‘ hát ‘ tiếp :

“ Và mở đầu cho Đại Hội Kiếm Pháp chính là trận đấu giữa Thái tử điện hạ Âu Dương Thế Hiên và Đại Hoàng tử Tử Vương gia Âu Dương Tử Thuần!!”

Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay rào rào . Đợi cho tiếng vỗ tay ngớt đi một chút, ta mới đứng dậy, hét to về phía Thế Hiên :

“ Thái tử điện hạ! Thái tử điện hạ! Chàng nhớ phải đánh từ từ thôi! Đánh cho đẹp vào cho thiếp! Đánh không đẹp thiếp liền giận chàng, liền viết thư hưu phu ném vào mặt chàng! Nghe rõ chưa hả!!!!!”

Trên trời một đám quạ đen bay ngang qua, xung quanh im bặt không một tiếng động. Hoàng đế giật giật khóe miệng, Hoàng Hậu giật giật khóe mắt, aizz… sao lại giật giật cùng nhau như thế a?

“ Phụ hoàng, Mẫu hậu, miệng… và mắt hai người làm sao vậy? Có phải là bệnh rồi không? Tiểu Đào! Mau gọi thái y, nhanh lên!” Ta lo lắng ôm lấy con mèo từ tay Tiểu Đào , rồi đẩy Tiểu Đào đi .

Hoàng Hậu cười gượng gạo, xua tay ra hiệu cho Tiểu Đào không cần đi rồi nhẹ nhàng nói với ta :

“ Không cần đâu, ha ha, không cần đâu, bổn cung là… là kích động quá đó mà! Vui quá nên mới thế”

Ta gật gù xem như đã hiểu, lại nhìn về phía hai nam tử đứng giữa sân kia, tay lăm lăm cầm kiếm, nhưng lạ một điều là, bọn họ người xoa mặt, người ôm bụng cười… Cha mẹ ơi, vui đến điên rồi sao? Cái đại hội này thì có gì vui? Hơn nữa bọn họ lại còn chuẩn bị xông vào choảng nhau, đáng lẽ phải ra sức “ trừng mắt” để đe dọa đối phương, tiếp đó là tỏa ra sát khí khiến người người e sợ chứ nhỉ? Ta thấy trong tiểu thuyết nào cũng nói như thế, vì sao hai người bọn họ.. chẳng giống tí nào nhỉ?

Một lát sau, Hoàng đê ho khan một tiếng, rồi ra hiệu tiếp tục. Lúc bấy giờ, họ mới bắt đầu siết chặt bảo kiếm, lạnh lùng nhìn nhau như muốn ăn tươi nuốt sống, sát khí ngập trời.

Mọi người run rẩy lo sợ, có người đang định đưa chén trà lên uống thì cảm nhận được sát khí, sợ đến mức làm rớt cả chén trà, có người yếu tim chịu không nổi lăn ra xỉu luôn.

Đúng là làm quá mà! Ta thấy bình thường, Thế Hiên đều đã rất đẹp trai, bây giờ bày ra cái tư thế giết người như vậy mới là đẹp trai thật sự ! Ta thích a ! Hiên a, ngươi cứ tiếp tục phát huy đi, càng phát ra nhiều sát khí càng tốt, hăng máu lên lại càng đẹp trai! ( Ôi, bà này có sở thích quá biến thái )

Trong lúc mọi người còn đang hoảng hồn , im như thóc, ngay cả thở cũng không dám thở thì hai người đã phi thân lên trời, hai thanh kiếm từ lúc nào đã rút ra khỏi vỏ, chạm vào nhau thật mạnh gây ra một tiếng ‘keng’ rất chói tai.

Tiếp sau đó là một màn trình diễn công phu hết sức đẹp mắt. Động tác của bọn họ nhanh như gió, mà không hiểu sao, đất rộng như vậy thì không đánh lại phải nhọc sức bay lên trời đánh vậy nhỉ? Đúng là! Mấy người này đúng là chỉ giỏi làm màu ~~

Ta đang ngồi chơi với mèo con , vừa chơi vừa nghĩ Tử Thuần sẽ thua thê thảm thế nào thì bỗng nghe thấy mọi người xôn xao, nhìn qua thấy Hoàng Hậu sắc mặt trắng bệch, ta giật mình , tùy tay ném luôn mèo con sang bên cạnh ( hức ~ ngược đãi động vật a~ Mèo con à, ngoan, về với chị đi ~~ ) rồi ngẩng đầu lên lo lắng nhìn.

Ta luôn nghĩ mình đã đoán đúng, nhưng ai ngờ, kể cả như vậy, Thế Hiên vẫn bị Tử Thuần một chưởng làm cho nội thượng , nặng đến nỗi chẳng còn sức đâu mà phi thân, ngã mạnh xuống đất, còn Tử Thuần… Tử Thuần lại đang đắc ý nhìn về phía ta…

Ta hoảng sợ đến nỗi mặt tái xanh, định đi lại gần chỗ sân đấu thì bị Tiểu Đào ngăn lại :

“ Nương nương, không được xuống…”

“ Cái gì mà không xuống? Hắn bị thương rồi! Ách, còn thổ huyết nữa kìa! Lại là huyết đen là sao? Hắn trúng độc rồi!” Ta vùng vẫy khỏi tay Tiểu Đào thì lại bị Chính Thiên từ đâu nhảy tới giữ lại :

“ Tẩu tẩu bây giờ nếu xuống thì hoàng huynh sẽ thua đó!”

Ta khựng lại, rồi yểu xìu ngồi xuống ghế, cắn môi không biết làm gì. Có lẽ, Tử Thuần đã nhận ra sự khác thường đó, rồi tương kế tựu kế … thế nên Hiên mới nhanh như vậy đã bị thương! Ta thật ngu quá đi!! Sao lại nghĩ rằng cái logic đó có khả năng giúp Hiên cơ chứ! Ta căn bản không phải đối thủ của Tử Thuần … đáng ra không nên nói cho Hiên… nếu không nói ra, chí ít hắn cũng sẽ không thua thê thảm thế này, hay ít nhất… ít nhất vẫn có hi vọng thắng. Chẳng phải mấy lần trước không có ta hắn vẫn thắng hay sao chứ!!

“ Một ..!” Thái giám đã bắt đầu đếm, chỉ cần sau năm tiếng đếm, Thế Hiên vẫn không thể đứng dậy thì xem như thua!

“ Hai…!”

Thế Hiên, đứng lên, mau đứng lên đi!

“ Ba…!”

Hiên Hiên, ngươi thực muốn cứ nằm lười ra đó à? Mau đứng lên cho ta!

Dường như vết thương quá nặng nên vẫn là khiến hắn không tài nào gượng dậy nổi. Ta lo lắng đến mức móng tay cắm phập vào lòng bàn tay cũng chẳng thấy đau…

“ Bốn…!”

Ta không nhịn được nữa! Không nhịn được nữa!

Mặc kệ Chính Thiên, mặc kệ Tiểu Đào, ta vùng ra, hét lớn về phía hắn :

“ Hiên Hiên!!!” Ngươi.. ngươi làm ơn hãy đứng dậy đi!

( * Haizz... ta vốn định viết hết 2 trang word luôn nhưng là lại nghĩ, dừng chỗ này cho nó gay cấn ~~ Các nàng đừng trách ta a T^T , bù lại tối nay ít hay nhiều sẽ có chương mới a !!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.