Hết Tết Nguyên đán thì tới Tết Nguyên tiêu. Như mọi năm, vào dịp này nhất định sẽ tổ chức tiệc hoàng gia tại điện Diên Xuân.
Khi tôi kể chuyện bọn Hoàng hiền phi muốn xuất gia với Lục Ly, người vốn luôn coi mấy vị phi tần đó chẳng ra gì, đã lập tức tỏ vẻ giận dữ: “Nương nương cũng thật tốt tính, mấy người đó cũng vì thấy nương nương thiện tâm nên mới dám làm những việc kiểu ‘gần chùa gọi bụt bằng anh’ như thế. Nếu muốn xuất gia sao không tự đóng cửa cung mà xuống tóc đi, còn tới chỗ chúng ta nói làm gì!”.
Tả Ý đang tìm quần áo để tôi mặc trong buổi dạ yến, nghe thấy thế lập tức đổ thêm dầu vào lửa: “Đúng thế, đúng thế! Nương nương nhìn Hoàng hiền phi mà xem, cứ mỗi lần nhìn thấy Hoàng thượng là cứ như muốn dính luôn lên người Hoàng thượng vậy, chẳng qua cũng chỉ là có bộ ngực to hơn người khác hai lạng thịt chứ mấy, sợ người ta không nhìn thấy hay sao mà lúc nào cũng ưỡn ngực ra khoe...”.
Nghe những lời ấy của Tả Ý, tôi bất giác cúi đầu nhìn xuống ngực mình.
Thân hình của Trương thị vốn thanh mảnh, vòng nào ra vòng nấy, nhưng bây giờ, sau khi sinh con xong, bộ ngực trông hoành tráng hơn hẳn, so với ngực của Hoàng hiền phi thì cũng chẳng kém là bao.
Lục Ly ở bên hắng giọng hai tiếng, Tả Ý lập tức khựng lại, quay người nhìn tôi đầy vẻ sợ sệt, hai mắt đã đỏ hoe, bộ dáng như chỉ cần thấy một dấu hiệu nào của tôi là lập tức quỳ xuống xin tha tội ngay ấy.
“Không sao, không sao”, tôi xua tay ra vẻ không để ý đến chuyện đó, “Hoàng thị cũng không sai, có điểm tốt thì phải khoe ra chứ! Các ngươi cũng phải tìm xem có loại thực phẩm bổ sung nào giúp phát triển vòng một mà ăn đi, đàn bà mà, ngực to vẫn là một ưu thế”.
Lục Ly và Tả Ý đưa mắt nhìn nhau.
Nhìn thấy hành động nhỏ ấy của hai người, tôi cho rằng những lời vừa nói của mình đã khai thông cho bọn họ, sau này sẽ ngoan ngoãn làm theo. Chẳng ngờ chỉ một lát sau, Tả Ý chọn từ trong tủ ra cho tôi một chiếc váy cổ thấp, vô cùng phấn chấn nói: “Nương nương, dạ yến đêm nay mặc bộ này nhé, chắc chắn sẽ tôn dáng của nương nương lên rất nhiều!”.
Tôi nhìn chiếc váy đó, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Tả Ý, vẫn còn chưa hết tháng Giêng, ngươi định để ta chết cóng đấy à?”.
Lục Ly nghe vậy, lập tức chọn ra một cái áo choàng bằng da, cười nói: “Không lo, nương nương choàng thêm cái này, nô tì sẽ đốt lò sưởi cầm tay của nương nương cho nóng hơn một chút, trên xe cũng sẽ đặt một chiếc lò sưởi”.
Tả Ý bổ sung: “Trong điện Diên Xuân nhất định sẽ có lò sưởi, vào trong đó chỉ có thể thấy nóng chứ không cảm lạnh được đâu”.
Nói xong, Tả Ý và Lục Ly đồng loạt tiến tới định giúp tôi thay đổi, làm tôi sợ đến nỗi lập tức đẩy bọn họ ra.
Thôi ngay đi, nương nương của các ngươi bây giờ là Hoàng hậu, là con cái nhà lành, là quốc mẫu, quốc mẫu đấy!
Thế nào là quốc mẫu có hiểu không? Là phải đoan trang, quý phái! Cái loại quần áo bên trên lồ lộ mấy chữ “khêu gợi người khác” thế này mà mặc được à?
Huống chi, lúc ta ngã xuống nước ở Uyển Giang, trên người dù gì cũng đã mặc chiếc áo ướt sũng của Tề Thịnh, trước mặt chỉ có cậu em chồng là Nhà xí huynh thôi, thế mà mặt của Tề Thịnh đã đen như đít nồi rồi! Bây giờ vẫn đang là mùa đông, các ngươi lại bảo ta mặc chiếc áo hở cả nửa bầu ngực trước mặt già trẻ, lớn bé của hoàng thất như thế, Tề Thịnh không ăn tươi nuốt sống ta luôn mới là lạ!
Không được, nhất định không được!
Tôi cực kỳ nghiêm khắc gạt bỏ đề nghị của Lục Ly và Tả Ý, đổi sang bộ lễ phục truyền thống của hoàng hậu. Xong xuôi thì đến cung Đại Minh chờ Tề Thịnh để cùng tới mời Thái hậu, Thái hoàng thái hậu, sau đó cả đoàn mới rầm rộ tới điện Diên Xuân.
Trong điện Diên Xuân quả nhiên ấm áp, bọn Hoàng hiền phi trang điểm xinh đẹp rạng rỡ, người nào người nấy ánh mát lúng liếng đong đưa, như thể chỉ muốn tóm lấy Tề Thịnh trói chặt lên người mình, hoàn toàn không thấy có vẻ gì là đã “nhìn thấu hồng trần, muốn quy y cửa phật” cả.
Nhà xí huynh và Triệu vương vẫn vậy, người độc thân, người góa vợ, hai người ngồi dối diện với nhau trông thật cân xứng.
Thái hậu lòng nóng như lửa đốt trước câu chuyện đại sự cả đời của Nhà xí huynh, còn Thái hoàng thái hậu lại rất lo nghĩ về chuyện tục huyền của Triệu vương, chỉ có điều cả Nhà xí huynh và Triệu vương đều chẳng hề có động tĩnh gì.
Thái hậu vừa nhắc tới chuyện lấy vợ, Nhà xí huynh lập tức nói rõ việc hôn nhân đại sự không thể cưỡng ép, nhất định phải tìm cô gái mà mình thực sự thích thì mới sống bên nhau cả đời được.
Thái hoàng thái hậu vừa đưa mắt về phía Triệu vương, anh ta liền nâng cốc uống rượu, bày ra bộ dạng vết thương lòng vẫn còn đau đớn khôn nguôi, khiến cho Thái hoàng thái hậu ngay vả việc nhắc đến chuyện tục huyền cũng không dám.
Tôi quay sang nhìn Tề Thịnh – con người coi tất cả những người đẹp trong cung như vật vô tri, cả thấy cách đối xử với mỹ nhân của ba anh em nhà này đúng là có chút giống nhau! Tiên đế có thể sinh ra ba người con như vậy quả là một kỳ tích!
Khi yến tiệc tiến hành được một nửa, Triệu vương lại rời khỏi bàn tiệc. Tôi đoán anh ta đi tháo nước, nghĩ một lát rồi cũng đứng dậy mang theo Lục Ly ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa điện, Lục Ly đã vận động chân tay, phấn khởi nói với tôi: “Nương nương yên tâm, năm nay nô tỳ nhất định sẽ không làm hỏng việc của nương nương đâu”.
Tôi đoán Lục Ly đã hiểu sai ý đồ của lãnh đạo, bèn giải thích: “Năm nay chúng ta không đánh Triệu vương nữa”.
Lục Ly ngớ người, mở to đôi mắt rất đỗi trong sáng lên nhìn tôi, hỏi: “Không đánh Triệu vương nữa? Thế thì năm nay chúng ta đánh ai?”.
Tôi vô cùng bất đắc dĩ quay lại nhìn cô: “Không đánh ai cả!”.
Lục Ly có vẻ rất khó chấp nhận đáp án này, cụt hứng đứng ngây ra như bị đả kích nghiêm trọng.
Tôi mỉm cười, dẫn cô đạp tuyết đi về phía sau điện, ngồi xổm xuống chờ Triệu vương.
Triệu vương ra khỏi nhà xí, vừa nhìn thấy tôi và Lục Ly ngồi hai bên đường, mặt liền biến sắc, vội van xin: “Hoàng tẩu, hoàng tẩu tốt bụng, năm nay không thể đánh được”.
Tôi chợt thấy Triệu vương và Lục Ly thật xứng đôi, đến cả cách tư duy cũng giống y hệt, nếu sau này ở bên nhau thì chắc hẳn sẽ rất hiểu đối phương đây.
Tôi cười, xua tay: “Không đánh, không đánh, hôm nay ta có chuyện nghiêm túc muốn thương lượng”.
Triệu vương nghe vậy, mặt lộ vẻ nghi ngờ, hỏi lại “Hoàng tẩu có chuyện gì muốn sai bảo thần đệ?”.
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, thấy nơi đây không tiện nói chuyện, liền dẫn Triệu vương tới Vọng mai hiên cách đó không xa, rồi sai Lục Ly đứng ngoài cửa canh gác, để tôi và Triệu vương vào trong nói chuyện.
Khi bước lên bậc thang, Triệu vương tỏ ra ngần ngại, cuối cùng cũng đứng hẳn lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc thương lượng với tôi: “Hoàng tẩu, hay là cứ để Lục Ly cô nương vào trong, hai chúng ta đứng ngoài nói chuyện, giống như năm ngoái ấy”.
Tôi hiểu Triệu vương muốn tránh dị nghị, ngẫm một lát thấy anh ta nghĩ cũng đúng, vì thế tôi gọi Lục Ly tới, nói: “Em vào trong sưởi ấm đi, để ta và Triệu vương đứng ngoài nói chuyện”.
Lục Ly vô cùng kinh ngạc: “Đề nô tì vào trong? Nương nương như thế liệu có phù hợp không?”.
“Không sao, không sao”, tôi nhìn Triệu vương một cái, cười nói: “Năm ngoái em còn nằm trong đó đánh một giấc cơ mà”.
Triệu vương nghe vậy mặt liền lộ vẻ xấu hổ, hướng về phía Lục Ly hơi cúi người một cái.
Lục Ly do dự một lát nhưng rồi vẫn bước vào trong theo lệnh của tôi, Triệu vương còn vô cùng ân cần bước tới đóng cửa lại cho cô, sau đó mới quay người lại nhìn tôi, hỏi: “Hoàng tẩu định nói chuyện gì với thần đệ?”.
Tôi muốn tìm một chỗ có thể ngồi xuống nói chuyện, nhưng nhìn quanh chẳng thấy nơi nào có thể ngồi được, đành phải ngồi xổm trên bậc thềm giống như năm ngoái.
Thấy tôi như vậy, Triệu vương có vẻ hơi căng thẳng, đặc biệt chọn một chỗ cách cửa hơi xa ngồi xuống, rồi thận trọng nói thẳng với tôi: “Hoàng tẩu, thần đệ đã nhìn thấu sự việc rồi, đang muốn quên hết chuyện cũ để làm lại từ đầu, vì thế thần đệ không muốn nhắc đến bất cứ chuyện gì có liên quan đến Giang thị nữa”.
Nghe vậy tôi bất giác ngây người ra một lúc rồi chợt nhớ đến chuyện năm ngoái đã so sánh Giang thị với con bọ hung.
Triệu vương vẫn nhìn tôi với vẻ cảnh giác.
Tôi mỉm cười: “Hôm nay chúng ta không nói tới con bọ hung nữa...”, nhìn thấy Triệu vương thở phào một cái, rồi tiếp tục nói: “Chúng ta nói chuyện về viên phân nhé”.
Vẻ mặt của Triệu vương liền trở nên vô cùng bất đắc dĩ.
Tôi hỏi với vẻ như tình cờ: “Từ nhỏ đệ đã có tình cảm rất tốt với Hoàng thượng rồi phải không?”.
Triệu vương có lẽ hơi bất ngờ khi thấy tôi hỏi như vậy, nên hơi ngây người ra, suy nghĩ hồi lâu mới đáp: “Mẫu phi của thần đệ qua đời từ rất sớm, thần đệ lớn lên ở cung của hoàng hậu Tĩnh Hiền, vì thế Hoàng thượng đối xử với thần đệ thân thiết hơn những anh em khác”.
Tôi vừa nghe vừa gật đầu, hoàng hậu Tĩnh Hiền mà Triệu vương nhắc đến chính là mẹ đẻ của Tề Thịnh, cũng chính là vợ cả Chu thị của Tiên đế. Chu thị từ thái tử phi lên ngôi hoàng hậu chưa được mấy ngày thì qua đời, tiên đế giả bộ đau buồn được ít ngày thì lấy cớ hậu cung không thể một ngày không có chủ, phong cho ái phi Tống thị - Thái hậu bây giờ, mẹ ruột của Nhà xí huynh – lên ngôi hoàng hậu.
Nghe nói, hồi hoàng hậu Tĩnh Hiền còn sống, Tiên đế đối xử với Tề Thịnh cũng rất tốt, chỉ sau khi hoàng hậu Tĩnh Hiền qua đời Tiên đế mới dần dần xa lánh Tề Thịnh. Thêm vào đó, Tề Thịnh cũng lớn dần, uy tín trong quân ngày một tăng cao, sự xa lánh của Tiên đế dần chuyển thành đố kị.
Đúng là đã có mẹ kế thì sẽ có bố dượng.
Tôi không có ý muốn hóng hớt chuyện tình, chuyện nhà, chuyện thiên hạ của đời trước, tôi chỉ muốn biết vì sao Tề Thịnh lại có vẻ xa lánh mỹ nhân như vậy nhưng lại không tiện hỏi ra miệng, chẳng lẽ lại trực tiếp hỏi Triệu vương: Này, anh có biết vì sao anh trai anh rõ ràng là một hoàng đế, có trong tay cả hậu cung ba ngàn giai lệ mà lại lựa chọn cuộc sống khổ hạnh như người tu hành thế không?
Tôi cứ suy đi nghĩ lại, cảm thấy có lẽ nói kiểu bóng gió xa xôi vẫn hơn, vì thế quay sang nhìn Triệu vương, hỏi: “Hoàng thượng… có phải trước đây đã gặp phải cú sốc gì không?”.
Triệu vương nhìn tôi kinh ngạc.
Tôi đành phải giải thích: “Ví dụ như… gặp phải cú sốc với phụ nữ?”.
Vẻ mặt của Triệu vương càng ngạc nhiên hơn.
Chẳng còn cách nào khác, với những người thế này chỉ có thể nói thẳng vào vấn đề. Vì thế, tôi tặc lưỡi, bất đắc dĩ nói: “Ta cảm thấy hình như Hoàng thượng không thích nữ nhân lắm thì phải. Ta đã kiểm tra sổ ghi chép, kể từ mùa xuân năm ngoái đến nay, Hoàng thượng chưa từng lâm hạnh bất cứ mỹ nhân nào trong hậu cung”.
Có lẽ cách nói của tôi hơi quá thẳng thắn nên Triệu vương không khỏi sửng sốt, hồi lâu sau mới lắp bắp: “Chưa từng lâm hạnh?”.
“Vẫn luôn ngủ ở cung Đại Minh, đến cả cung của những người như Hoàng thị cũng không tới bao giờ…”, tôi bỏ lửng câu, nhún vai, lắc đầu.
Triệu vương không tin, cứ hỏi lại tôi: “Không lẽ cũng không cho gọi bất cứ ai tới cung Đại Minh?”.
Tôi vẫn bất đắc dĩ lắc đầu như trước.
Triệu vương có vẻ trầm tĩnh hơn, trầm ngâm một lát rồi nói với giọng đau thương: “Hoàng thượng vốn dĩ là người rất chung tình”.
Tôi chắc có lẽ anh ta lại nhớ đến Giang thị nên không khỏi thấy áy náy, đanh định lên tiếng an ủi thì Triệu vương đã ngẩng đầu lên, nhìn tôi nói: “Đàn ông Tề gia của thần đệ là như vậy, luôn giữ mình trong sạch, chí tình chí nghĩa”.
Luôn giữ mình trong sạch? Anh nói thế thì Tiên đế chết trên người mỹ nhân còn mặt mũi nào nhìn đời?
Triệu vương lặng lẽ nhìn tôi, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Tôi cũng lặng lẽ nhìn anh ta, rất muốn rút giày đập vào khuôn mặt đối diện.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm chế bản thân, nói với anh ta: “Hoàng thượng có là người chung tình hay không ta không quan tâm, chỉ có điều mấy vị phi tần cứ đến chỗ ta ca thán khiến ta rất khó xử. Nếu Hoàng thượng không có ám ảnh nào về phụ nữ, liệu hiền đệ có thể khuyên Hoàng thượng mấy câu, nói Hoàng thượng thỉnh thoảng tới xoa dịu những phi tần ở hậu cung một chút. Dù thế nào thì họ cũng đều là người mà Hoàng thượng lấy về, không thể để người ta phí hoài tuổi xuân như vậy được”.
Vẻ mặt của Triệu vương vô cùng ngạc nhiên, một lát sau anh ta nói: “Hoàng thượng có lẽ bận thật đấy. Phía Vân Tây không yên ổn, biên cương phía bắc cũng hết chuyện này đến chuyện khác, trong triều không ít việc khiến người phải bận tâm. Làm Hoàng thượng thật sự chẳng dễ dàng gì, sao còn tâm trạng nào mà tới hậu cung nữa”.
Tôi ngẫm nghĩ một lát, hỏi: “Tình hình trong triều thực sự căng thẳng tới vậy sao?”.
Triệu vương gật đầu, đáp: “Mặc dù thần đệ nhàn rỗi, nhưng cũng có quan hệ khá tốt với mấy vị tướng lĩnh trong quân. Nghe bọn họ nói việc dẹp loạn ở Vân Tây là chuyện ngày một ngày hai, Hoàng thượng đã lệnh cho chuẩn bị lương thảo, ngay sau đó sẽ huy động binh mã thôi”.
Tôi cũng đoán được Tề Thịnh sẽ đánh Vân Tây, nhưng không ngờ anh ta lại hành động nhanh như vậy, hơn nữa phía nhà họ Trương cũng chưa nghe tin tức gì về việc điều binh, bây giờ nghe Triệu vương nói vậy, tôi không khỏi cảm thấy ngạc nhiên: “Nhưng huy động binh mã như thế nào? Ai sẽ tới dẹp loạn ở Vân Tây”.
Triệu vương nhìn tôi, đáp: “Qua ý tứ của Hoàng thượng thì có vẻ người muốn nhân dịp này thu hồi toàn bộ vùng Vân Tây về, phế bỏ danh phận thuộc địa của nó, phân thành các châu, quận mới. Như thế, nếu chỉ dựa vào chút binh lực trong tay Hạ Lương Thần thì không đủ, nhất định phải điều thêm quân từ nơi khác tới. Thủ vệ quân ở kinh thành thì đương nhiên không thể điều động, do đó chỉ có thể điều quân từ Giang Bắc mà thôi”.
Quả nhiên là định nhân cơ hội này làm giảm binh quyền của nhà họ Trương sao? Bất giác tôi thấy căng thẳng, mắt nhìn chăm chăm vào Triệu vương, chờ anh ta nói tiếp. Ai ngờ, thằng cha này chỉ mỉm cười điềm tĩnh rồi nói: “Còn cụ thể sẽ điều quân từ đâu thì thần đệ cũng không biết”.
Mẹ nhà anh! Nếu anh không biết nãy giờ nói nhiều thế làm gì? Không phải anh định làm ông đây tò mò đến chết đấy chứ? Ông đây không thèm nài nỉ anh đâu! Ông không tin mình không thể nghe ngóng ra được!
Tôi đứng lên, không nói gì, quay người đi thẳng.
Dọc đường, tôi cảm thấy có điều gì đó lạ nhưng lại không biết là gì, mãi cho tới khi ngồi vào chỗ, tôi mới chợt nhớ ra. Chết thật, sao tôi lại có thể bỏ quên Lục Ly ở Vọng Mai hiên được nhỉ!
Phản ứng đầu tiên của tôi là đứng dậy quay lại tìm Lục Ly, nhưng vừa mới nhổm dậy thì chợt nhớ bên cạnh còn có Tề Thịnh đang ngồi. Tôi đưa mắt liếc sang, quả nhiên anh chàng này cũng đang nhìn tôi.
Thế là tôi lại phải đặt mông xuống, bụng nghĩ thầm, Lục Ly dù sao cũng là người lớn, lại là người thân cận của Hoàng hậu, trong cung chắc chẳng ai dám động đến cô đâu.
Nghĩ vậy tôi có phần yên tâm hơn, rồi cố tình xem như không biết Tề Thịnh đang nhìn mình, ra vẻ rót đầy cốc rượu, đưa lên môi nhấp một ngụm.
Ánh mắt của Tề Thịnh chỉ dừng trên người tôi một lát, sau đó lại quay sang nói chuyện phiếm với Thái hoàng thái hậu.
Bất giác tôi thở phào một cái, trái tim treo lơ lửng nãy giờ cũng được thả xuống, cảm thấy cứ nhấm nháp từng ngụm như thế này thì đàn bà quá nên quyết định dốc cả cốc rượu vào miệng. Còn chưa kịp nuốt xuống thì đã thấy Lục Ly cúi đầu từ phía ngoài mò vào, bộ dạng như ăn trộm.
Tôi thấy rất lạ, chờ đến khi cô tới quỳ sau lưng mình liền lập tức lên tiếng hỏi: “Sao thế?”.
Mặt của Lục Ly đỏ bừng lên, lắp bắp một hồi mới thốt ra được mấy chữ: “Nương nương, nô tì, Triệu vương, nô tì...”.
Tôi lấy làm lạ, đưa mắt nhìn vào chỗ của Triệu vương, thấy chỗ ngồi trống không, anh ta vẫn chưa trở lại. Tôi quay lại nhìn Lục Ly, đột nhiên hoảng sợ. Hỏng rồi, Vọng mai hiên là nơi vắng vẻ, không lẽ đã vô tình tạo cơ hội cho tên Triệu vương kia “hạ thủ” rồi?
Đúng lúc tôi đang vừa tức tối vừa hối hận thì nghe thấy Lục Ly lắp bắp tiếp: “Nô tì, nô tì đã đánh Triệu vương...”.
Cơn thịnh nộ của tôi còn chưa kịp phát ra, trong nháy mắt lại dội ngược vào, khiến tôi nhất thời nghẹn họng.
Mẹ kiếp, dù Triệu vương không có quyền có thế gì thì cũng là một vương gia! Anh ta là em trai của Tề Thịnh, là cháu ruột của Thái hoàng thái hậu đấy!
Năm ngoái tôi có thể đánh anh ta, vì ba anh em anh ta suýt nữa thì đã hại chết tôi ở Uyển Giang. Tề gia bọn họ áy náy, cho dù là anh ta hay Tề Thịnh thì cũng đều thấy không phải với tôi. Vì thế, tôi có ra tay cũng không sao, nhưng anh ta là người cô có thể đánh được chắc, Lục Ly?
Lục Ly thận trọng đưa mắt quan sát vẻ mặt của tôi, chột dạ ấp úng kể: “Nô tì đợi ở bên trong một lúc lâu nên thấy buồn ngủ, mắt cứ díp tịt lại, lúc mở mắt ra thì thấy trước mắt là một người, lúc đó sợ quá, chưa kịp nghĩ gì đã ra tay...”.
Nghe Lục Ly nói vậy, tôi chắc Triệu vương cũng không phải hoàn toàn vô tội, lại nhìn vẻ tội nghiệp của Lục Ly, đành an ủi cô mấy câu: “Thôi, đánh thì cũng đã đánh rồi, dù sao cũng không phải là lần đầu, chỉ cần không đánh vào mặt là được... À, em không đánh vào mặt anh ta đấy chứ?”.
Lục Ly không nói gì, chỉ chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn tôi, vừa có ý hối lỗi vừa sợ hãi.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Lục Ly một lát rồi quay sang nhìn vào chỗ ngồi vẫn còn trống của Triệu vương, đột nhiên tỉnh ngộ, chỉ tiếc không thể nhét bà cô này vào bao gửi về cho nhà họ Trương ngay lập tức! Chết tiệt, bữa tiệc vừa mới được một nửa thì Triệu vương đã biến mất tăm, không biết Tề Thịnh sẽ nghĩ thế nào đây?
Nhỡ Thái hoàng thái hậu hỏi một câu: “Triệu vương đâu?” thì biết làm thế nào, hả? Cô bảo ta phải làm thế nào đây?
Đang nghĩ vậy thì Thái hoàng thái hậu hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Ồ, Triệu vương đâu nhỉ? Sao ra ngoài một lúc lâu rồi mà chưa thấy quay trở lại thế?”.
Tôi bất giác run lên bần bật.
Ánh mắt của Tề Thịnh chuyển từ chỗ ngồi trống không của Triệu vương sang tôi với vẻ dò hỏi.
Tôi nghĩ, nếu chuyện này để cho Lục Ly chịu trách nhiệm thì cô chỉ có một con đường chết, trong hoàn cảnh hiện tại chắc chỉ mình tôi mới gánh được tội thay cô. Tôi nuốt khan mấy cái, lắp bắp hệt như Lục Ly lúc nãy: “Thiếp đã... đánh Triệu vương”.
Đôi mắt vốn hẹp dài của Tề Thịnh bỗng trở nên to gấp đôi, sau khi lặng lẽ nhìn tôi một lúc lâu thì quay sang mỉm cười với Thái hoàng thái hậu: “Có lẽ Ngũ đệ uống nhiêu quá nên đã tìm nơi nào nghỉ rồi, để trẫm sai người đi xem sao”, nói xong liền sai nội thị phía sau: “Đi xem thế nào, nếu Triệu vương say quá thì hãy dìu vào noãn các nghỉ một lát, chớ để Triệu vương bị lạnh”.
Vừa nói xong thì một tiểu nội thị bước vào bẩm báo, Triệu vương say quá nên đã tìm nơi nghỉ, đợi khi nào đỡ hơn sẽ đến tạ tội với Thái hoàng thái hậu, Thái hậu, Hoàng thượng và Hoàng hậu.
Khi tiểu nội thị nói tới hai từ Hoàng hậu còn đưa mắt nhìn tôi một cái, khiến tôi cứ giật mình thon thót.
Tề Thịnh liền cười, nói: “Trẫm đã nói rồi, Ngũ đệ uống nhiều, không biết đã trốn vào đâu ngủ rồi, Hoàng tổ mẫu không cần phải lo cho Ngũ đệ đâu”.
Có lẽ Thái hoàng thái hậu hiểu nhầm là Triệu vương vẫn đau lòng về chuyện tình cảm nên mới mượn rượu giải sầu, vì thế nghe những lời này lại càng có vẻ lo lắng hơn, miệng khẽ lẩm bẩm: “Một thanh niên tử tế như vậy, thế mà bị con hồ ly tinh hủy hoại đến mức ấy, đúng là đáng hận!”, nói xong lại nhìn Tề Thịnh một cái.
Tề Thịnh làm như không nghe thấy, quay sang hỏi tôi: “Này nhi vẫn khỏe chứ?”.
Tôi gật đầu vô cùng phối hợp: “Khỏe, rất khỏe, đã biết lẫy rồi”.
Tề Thịnh tỏ thái độ ngạc nhiên, nhướng mày hỏi tôi: “Đã biết lẫy rồi ư?”.
Mẹ kiếp, anh có cần giả vờ kinh ngạc hơn tí nữa không? Lần trước anh tới còn chơi với nó như đùa cún con, bắt con bé lẫy đến mấy lần, anh đã quên rồi sao?
Thấy bộ dạng vô cùng trông chờ câu trả lời của Tề Thịnh, tôi đành khoác lên mặt vẻ hạnh phúc, gật đầu: “Lẫy được rồi, một lúc có thể lẫy liền mấy cái cơ”.
Có lẽ hiếm khi thấy Hoàng thượng và Hoàng hậu nói chuyện vui vẻ như vậy nên các câu chuyện cả công khai lẫn riêng tư đều ngừng lại, sự chú ý chuyển nhất loạt về phía chúng tôi.
Trước con mắt của đám đông, tôi và Tề Thịnh không khỏi cảm thấy hơi ngượng, chẳng ai bảo ai đều cầm cốc lên để che giấu tâm trạng, nhưng khi cầm cốc lên rồi mới thấy nếu ai uống chén của người nấy thì có vẻ không thích hợp lắm, nên lại phải ra vẻ mời nhau rồi mới có thể một hơi uống cạn rượu trong cốc.
Thái hoàng thái hậu thấy thế thì rất vui, chỉ vào hai chúng tôi rồi cười nói với đám đông: “Thành Tổ đã từng nói, phụ nữ không nên lúc nào cũng mang điệu bộ yếu ớt, mỏng manh, đôi lúc phải có chút ít sự mạnh mẽ của đàn ông mới hay, và cũng chỉ có những người phụ nữ như thế mới có thể cùng chồng vượt qua phong ba bão táp, dang rộng đôi cánh vượt lên chín tầng mây. Theo những gì ta thấy cho đến bây giờ, Hoàng hậu đúng là càng ngày càng có phong thái giống lời của Thành Tổ, không chỉ đối nhân xử thế ngày một độ lượng, ngay cả cách uống rượu cũng hào sảng không kém gì đàn ông, thật giống với một đấng trượng phu thực sự”.
Nghe câu này, ngụm rượu vẫn còn chưa kịp nuốt xuống đã suýt nữa thì phun ra ngoài, tôi phải cố gắng lắm mới kìm lại được, nhưng rượu lại vào khí quản nên lập tức ho sặc sụa, chảy cả nước mắt nước mũi.
Tề Thịnh quay lại nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.
Tôi xua tay về phía anh ta, ý nói mình không sao, nhưng chưa xua được mấy cái thì đã buộc phải thu ngay về để bịt miệng, ngăn cơn ho tiếp theo.
Lục Ly từ phía sau thấy vậy vội chạy lên đấm lưng cho tôi, nhưng vừa đấm được hai cái thì Tề Thịnh đã làm thay.
Tề Thịnh vừa khẽ đấm lưng cho tôi, vừa cười với Thái hoàng thái hậu: “Hoàng tổ mẫu đừng khen Bồng Bồng, cô ấy không quen nghe đâu ạ”.
Nụ cười trên môi Thái hoàng thái hậu càng nở rộng, bà chỉ vào tôi và Tề Thịnh cười nói mấy câu rồi bảo mệt, muốn hồi cung nghỉ ngơi. Thái hoàng thái hậu đã nói vậy, Thái hậu cũng không tiện ngồi lại nên cũng đứng lên theo.
Mọi người thấy thế bèn đứng dậy cung kính tiễn hai người, Tề Thịnh còn nắm tay tôi dẫn đầu đám đông tiễn Thái hoàng thái hậu và Thái hậu.
Bữa tiệc đến đấy cũng coi như kết thúc. Có điều, tận đến khi tàn tiệc vẫn chẳng thấy Triệu vương quay lại.
Tôi đoán lần này chắc anh ta phải ngủ tới cả mấy ngày thì mới có thể dậy gặp mọi người.
Từ điện Diên Xuân ra, tôi và Tề Thịnh cùng đường một đoạn, tôi lặng lẽ đi sau Tề Thịnh chừng ba bước, chỉ mong anh ta coi như không nhìn thấy tôi, tuyệt đối đừng hỏi vì cớ gì mà đang yên đang lành lại đi đánh Triệu vương, hay hỏi tôi sao lại uống rượu một cách thoải mái như vậy…
Hai câu hỏi đó đều rất khó trả lời, nhưng nếu bắt buộc phải chọn một trong hai để trả lời thì tôi hy vọng anh ta sẽ hỏi, vì sao tôi lại đánh một con người đen đủi như Triệu vương.
Nhưng đáng tiếc là anh ta không nói gì.
Tôi cứ ủ rũ đi theo anh ta như vậy, nhưng đi mãi, đi mãi, tôi chợt nhận ra có điều gì khác thường.
Không ổn rồi, đây là đường về cung Hưng Thánh, lẽ ra Tề Thịnh phải đi hướng khác chứ! Kể từ sau khi tôi sinh con, Tề Thịnh chưa bao giờ nghỉ đêm lại chỗ của tôi cả.
Không lẽ đêm nay anh ta lại muốn ngủ ở chỗ của tôi?
Ý nghĩ đó vừa mới le lói trong đầu tôi đã không kìm được mà rùng mình. Mẹ kiếp, chắc không phải định chơi trò “đêm động phòng” một năm một lần đấy chứ? Năm ngoái anh ở chỗ của ông đây nửa đêm, ông đã phải vác cái bụng to già nửa năm. Năm nay anh mà ngủ đến nửa đêm, chẳng lẽ ông đây lại phải vác cái bụng to thêm hơn nửa năm nữa?
Đi trước tôi mấy bước, thân hình Tề Thịnh vẫn vươn thẳng, bước đi vững chãi.
Tôi bước từng bước như ăn trộm, trong lòng vô cùng bất an, thỉnh thoảng lại quay lại đưa mắt nhìn Lục Ly ở phía sau, hy vọng cô có thể tiến lên giải thoát tôi khỏi tình cảnh này.
Lục Ly dường như cũng đã nhận ra vấn đề nên có ý bước lên trước, nhưng khi ánh mắt dừng lại trên người Tề Thịnh thì lập tức lùi lại, cúi đầu làm con rùa rụt cổ.
Tôi đã biết là không thể nói nghĩa khí với đàn bà mà! Mẹ kiếp, dũng khí lúc cô đánh Triệu vương đi đâu mất cả rồi? Ông đây đã phải gánh tội thay cô, thế mà cô không thể cho mượn một viên gạch để ông lót chân được sao?
Chúng tôi cứ lặng lẽ đi như vậy cho đến lúc về tới cung Hưng Thánh, bước vào trong điện, Tề Thịnh vẫn tỏ ra bình thường, sai người hầu giúp mình thay áo rồi ngồi xuống chiếc đệm bên cạnh, ngẩng đầu nhìn tôi, nói với vẻ bình thản: “Bồng Bồng, nàng lại đây, trẫm có điều này muốn hỏi nàng”.
Tôi thầm kêu: Hỏng rồi, quả nhiên là sợ chuyện gì chuyện đó tới, chỉ không biết anh ta sẽ hỏi chuyện gì. Hơn nữa, tôi vẫn còn chưa kịp thay lễ phục, người anh em, anh có vẻ nôn nóng quá rồi đấy!
Các cung nữ, nội thị trong điện đều rất có tố chất nghề nghiệp, nghe Tề Thịnh nói vậy lập tức cúi đầu, không cần ai nhắc đã lặng lẽ lui ra. Cuối cùng chỉ còn lại một mình Lục Ly, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng nhìn tôi, biết rõ phải lui ra mà không dám, cứ loanh quanh mãi ở cửa.
Thấy điệu bộ Lục Ly như vậy, tôi cảm thấy trong lòng dễ chịu đôi chút. Nha đầu này xem như cũng có chút lương tâm, không uổng công lần này tôi đã giơ đầu chịu báng thay cô. Tôi đang định đưa mắt ra hiệu cho cô lùi ra thì bất ngờ tôi thấy nét mặt cô trở nên tràn đầy quyết tâm, không đợi tôi kịp phản ứng đã nhào tới trước chân của Tề Thịnh, liên tiếp dập đầu: “Hoàng thượng, nô tì đáng tội chết, nô tì đáng tội chết, chính nô tì đã đánh Triệu vương điện hạ bị thương. Nô tì lười biếng, không cẩn thận nên đã ngủ quên ở Vọng Mai hiên, khi nô tì tỉnh dậy thì thấy Triệu vương trước mặt, nô tì, nô tì…”.
Nói đến đây Lục Ly không nói tiếp được nữa, cô phải cắn răng một lát mới nói tiếp: “Nô tì nghĩ rằng Triệu vương định bỡn cợt nô tì nên đã cào lên mặt Triệu vương điện hạ”.
Nghe đến đây, bất giác tôi đưa mắt nhìn bàn tay của Lục Ly, mười ngón tay được sơn màu, thon nhỏ nhưng đầu móng thì vừa dài vừa mảnh. Bị bàn tay này cào lên mặt thì mười ngày, nửa tháng sau cũng đừng nghĩ tới chuyện ra ngoài gặp ai.
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy rất thông cảm với Triệu vương đen đủi.
Lục Ly nói xong, phủ phục xuống đất, người run lên.
Tề Thịnh im lặng một hồi rồi ngẩng lên nhìn tôi.
Tôi nghĩ, lý do đánh Triệu vương đã được Lục Ly nói rõ rồi, vậy chuyện còn lại là muốn hỏi tôi vì sao Lục Ly lại có cơ hội đánh Triệu vương.
Trước tiên, tôi bình thản bảo Lục Ly đang phủ phục trên nền nhà khóc lóc lui ra, tiếp đó ngồi xuống trước mặt Tề Thịnh, suy nghĩ một chút rồi nói: “Là thiếp đưa Lục Ly đi tìm Triệu vương, thiếp có một số chuyện muốn hỏi Triệu vương nên đã đứng nói chuyện với Triệu vương bên ngoài Vọng Mai hiên. Sau đó thì thiếp rời đi, lại quên mất không gọi Lục Ly. Có lẽ Lục Ly đã ngủ quên trong đó”.
Tề Thịnh chậm rãi gật đầu rồi hỏi tôi: “Nàng tìm gặp Ngũ đệ để hỏi chuyện gì?”.
Tôi tặc lưỡi, quyết định nói thật: “Hỏi xem vì sao chàng lại không hảo nữ sắc. Thiếp nghĩ, trước đây quan hệ giữa hai người rất tốt, vì thế có thể Triệu vương sẽ biết rõ nguyên nhân”.
Có lẽ Tề Thịnh không ngờ tôi lại thẳng thắn như vậy, sững ra một lúc mới tiếp tục hỏi tôi, vẻ bình thản: “Nàng cảm thấy trẫm không hảo nữ sắc?”.
Trung thành với nguyên tắc “thực sự cầu thị”, tôi gật đầu, bình tĩnh đáp: “Gần như hoàn toàn không thân cận với bất cứ người đàn bà nào, như thế không giống đàn ông, hoặc nói cách khác là không giống với một người đàn ông bình thường”.
Tề Thịnh nghe nói vậy, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười châm biếm, hỏi lại: “Thế thì Bồng Bồng nói xem, như thế nào mới là một người đàn ông bình thường?”.
Mặc dù cảm thấy câu hỏi này của Tề Thịnh có phần kỳ quặc, nhưng tôi vẫn trả lời rất nghiêm chỉnh: “Những người đàn ông có nguyên tắc về vấn đề này không ít, nhưng số người làm được như Liễu Hạ Huệ[1] thì lại vô cùng hiếm. Đàn ông không giống đàn bà, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện tình ái, vừa muốn độc quyền về tình cảm lại vừa muốn độc chiếm về thể xác. Bản tính của đàn ông là háo sắc, là ban phát tình yêu rộng rãi, giống như con đực càng khỏe mạnh thì lại càng muốn chiếm hữu thật nhiều con mái, không cần biết tốt xấu thế nào. Đó là một kiểu bản năng, một bản năng về thể xác, là sự kích động của sinh lý, không thay đổi theo tình cảm của con người”.
[1] Liễu Hạ Huệ (720 TCN – 621 TCN) là một chính nhân quân tử nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc. Có lần ông dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, thấy một người phụ nữ đến trú chân. Thời tiết ban đêm càng ngày càng lạnh, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo của mình ra khoác cho người phụ nữ ấy, lại ôm cô ấy để sưởi ấm, thế nhưng trong lòng ông vẫn thanh tịnh không chút tà tâm.
Điều này giống như việc nửa đêm đang say ngủ, bỗng thấy trong chăn có thêm một người đẹp trần trụi và nóng bỏng, chỉ cần bạn là đàn ông, cho dù bạn sửng sốt hay sung sướng thì cậu nhỏ của bạn cũng sẽ ngóc đầu dậy đã rồi có gì thì nói sau.
Tề Thịnh im lặng nghe với vẻ rất chăm chú.
Tôi càng nói càng cảm thấy kiến thức của mình thật rộng, bất giác dũng cảm hẳn lên, càng nói càng thuận miệng: “Ví dụ: Thiếp có thể rất yêu một cô gái nhưng không bắt buộc phải giữ mình vì cô ấy, trừ phi cô ấy có yêu cầu mãnh liệt là nếu thiếp không giữ mình thì sẽ mất cô ấy. Đến lúc đó có thể thiếp sẽ do dự, sẽ kiềm chế bản năng của mình. Cũng có nghĩa là, khi có sự trói buộc của đạo đức thì con người bắt buộc phải chế ngự bản năng của mình, giữ gìn trinh tiết đối với người bạn đời duy nhất. Nhưng nếu không có sự trói buộc ấy, đàn ông từ xưa tới nay có bao giờ sợ có nhiều phụ nữ vây quanh mình? Đàn ông mà, phải…”.
Nói đến đây, bỗng nhiên tôi dừng lại.
Nụ cười thoảng nhẹ vẫn còn trên môi nhưng không biết từ lúc nào, ánh mắt của Tề Thịnh đã trở nên lạnh lùng, sắc nhọn như hàng ngàn mũi dao hướng thẳng vào tôi, hỏi với giọng nửa đùa nửa thật: “Xem ra Bồng Bồng rất hiểu đàn ông đấy nhỉ? Chuyện này càng khiến trẫm thấy tò mò với quá khứ của nàng, muốn biết rốt cuộc nàng là người thế nào”.
Tôi nhất thời nghẹn họng, trong bụng thầm nghĩ, nếu lúc này tôi vẫn cứ kiên quyết nói mình là thần tiên chuyển thế thì không biết anh ta sẽ phản ứng như thế nào nhỉ? Vẫn tin như trước, hay là trực tiếp tiễn tôi về trời Tây, giúp tôi sớm ngày vinh quy tiên giới?
Không đoán được suy nghĩ của Tề Thịnh, tôi cũng chẳng dám mở miệng.
Khóe môi của Tề Thịnh giật giật, tiếp tục hỏi với thái độ rất bình tĩnh: “Hoặc hỏi thế này, trước khi trở thành Thái tử phi của trẫm, thì Bồng Bồng là nữ tử… hay là một đấng nam nhi?”
Tề Thịnh thong thả nhả từng chữ nhưng phải một lúc sau tôi mới hiểu được trọng tâm của câu hỏi đó, trong đầu lập tức vang lên một tiếng nổ.
Tề Thịnh lặng lẽ nhìn tôi, đôi mắt đen vẫn lặng như nước hồ đêm đông, tuy gợn sóng lăn tăn nhưng vẫn đem theo cái lạnh buốt giá đặc trưng, trong đáy mắt sâu thẳm còn thấp thoáng tia sát ý.
Một Tề Thịnh như thế này, đã lâu lắm rồi tôi chưa gặp.
Đầu óc tôi trở nên trống rỗng, đột nhiên nhớ tới lời của một vị tiền bối giang hồ. Ông nói, khi nào không biết nói cái gì thì hãy cười lên, cười thật to, thật sảng khoái, cười cho tới khi nào đối phương choáng váng thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ đối phó hơn.
Tôi mở miệng, định cười nhưng không thể cười được, chỉ có thể ngớ ngẩn hỏi Tề Thịnh: “Ý của chàng là gì?”.
Tề Thịnh nhếch môi lên, cười rất khẽ, hỏi ngược lại tôi: “Nàng nói thử xem? Bồng Bồng”.
Nếu tôi nói ra mà anh ta chịu tin tôi là một phụ nữ thì mọi chuyện đều đơn giản, nếu như đã xác định tôi chắc chắn là đàn ông rồi… thế thì chẳng cần phải nói làm gì nữa.
Vào thời khắc quan trọng, đầu óc tôi cuối cùng cũng có thể vận động linh hoạt hơn. Tôi cố gắng thể hiện tất cả các loại tình cảm như đau buồn, uất hận, không cam tâm,… qua ánh mắt. Nhưng dù tôi cố gắng cả nửa ngày vẫn không biết cách làm thế nào để cơ mặt giữ nguyên, chỉ sử dụng mỗi ánh mắt mà thể hiện được trạng thái tinh thần phức tạp ấy.
Chẳng còn cách nào, tôi đành giả bộ nhắm mắt buồn bã, một hồi lâu sau mới cất giọng khàn khàn hỏi Tề Thịnh: “Chàng hỏi thiếp, trước khi trở thành Thái tử phi, thiếp là nam hay nữ phải không”.
Tề Thịnh im lặng một lát rồi mới khẽ “ừ” một tiếng.
Tôi hít một hơi thật sâu, lặng lẽ nhìn anh ta một lúc rồi mới nói: “Chàng tò mò thiếp từ lâu tới, tò mò muốn biết trước đây thiếp là người như thế nào, thậm chí còn cố đoán trước đây thiếp là nam hay nữ. Nhưng chàng lại không hề hỏi thiếp Trương thị trước đây là người đã đi đâu, nàng ấy không có chút địa vị nào trong trái tim chàng, chết rồi thì thôi, dù trong bụng nàng ấy có mang đứa con của chàng thì cũng thế, có đúng không?".
Thân hình Tề Thịnh cứng đờ, môi hơi mím lại nhìn tôi.
Nhìn biều hiện của anh ta, tôi cảm thấy hơi yên lòng, quay người đi đi lại lại trong điện, quyết định tiếp tục “biên” tiếp phần sau.
“Bây giờ chàng đã hỏi thiếp như thế thì thiếp cũng xin nói thật với chàng”, tôi dừng lại, quay người, lạnh lùng nhìn anh ta: “Đúng thế, trước đây thiếp luôn nói dối chàng, thiếp không phải là thần tiên gì. Kể từ lúc thiếp bắt đầu nhớ được, thiếp đã là một cô hồn, bị trói trên hồ Thái Dịch, nhìn Trương thị vùng vẫy trong nước, nhìn thấy nàng ấy dốc hết sức chìa tay về phía chàng, nhìn chàng không chút do dự bơi về phía Giang thị…”.
Tế Thịnh ngồi thẳng đơ, không nhúc nhích nhìn tôi, ánh mắt tối tăm.
Tôi cười, nói tiếp: “Lúc đó rõ ràng là thiếp đang tự do trên mặt hồ nhưng cái người đang dần dần chìm xuống ấy dường như cũng chính là thiếp. Đó là cảm giác tuyệt vọng, một cảm giác tuyệt vọng như tất cả vạn vật trời đất không còn nữa. Tiếp sau đó, khi mà thiếp cuối cùng cũng được giải thoát thì lại còn có người nói với thiếp rằng, mệnh của Trương thị kiếp này rất nặng, không thể chết như thế được, người ấy còn bảo thiếp nhanh chóng quay về”.
Tôi cố tình nói thật chậm, thỉnh thoảng lại dừng là một lúc. Đến khi nghe tôi nói xong, Tề Thịnh từ từ nhắm mắt lại.
“Thiếp không muốn, rõ ràng là thiếp đã chết một lần, thế thì sao thiếp lại phải làm nàng ấy? Thiếp không chịu đi, người ấy cũng không chịu để thiếp siêu thoát, nói là nhìn nhiều rồi thì suy nghĩ thoáng hơn. Chỉ ba ngày thôi, nhưng dài như ba kiếp, thiếp đã nhìn khắp tam giới, trải qua vui buồn chia cách, cuối cùng vẫn trở về với thân xác của Trương thị”.
Tôi dừng lại, quay đầu về phía Tề Thịnh, đợi đến khi anh ta mở mắt ra nhìn mình mới chậm rãi nói tiếp: “Chàng đoán đi đoán lại, nhưng chưa bao giờ ngờ rằng thiếp thực ra chính là Trương thị, là cô nàng Trương thị ngang ngược ngày trước. Chàng cảm thấy nàng ấy thay đổi quá nhiều, nhưng lại không biết rằng Trương thị đã bước tới ngõ cụt, chẳng có con đường nào để đi, chỉ còn có thể nhảy sang một con đường khác, giả làm một con người khác hoàn toàn”.
Một hồi lâu sau Tề Thịnh vẫn không nói gì.
Tôi nghĩ, dù là “biên” thì cũng không nên thái quá, lỡ cuối cùng không nghĩ ra được kết thúc nào viên mãn thì ít nhất cũng có thể nhét thêm người ngoài hành tinh vào để giải thích, ăn theo trường phái khoa học viễn tưởng cũng phải là ý kiến tồi.
Tôi nghĩ một lát, quyết định dùng cách khơi gợi tình cảm để kết thúc câu chuyện đau khổ về một nữ phụ độc ác chuyển kiếp thành nữ chính này, liền ngước mắt nhìn Tề Thịnh, nói bằng giọng của người đã nhìn thấu phàm trần: “Con người Trương Bồng Bồng thực ra không hề thay đổi, thứ thay đổi chỉ là trái tim mà thôi. Không yêu thì không ghen tuông, không yêu thì không đau buồn, không yêu thì không phiền não”.
Nếu ít phút trước mắt của Tề Thịnh là hồ nước long lanh, thì lúc này nó đã biến thành một hồ chết: tối đen, không hề có một tia sáng nào phản chiếu trong đó. Đôi mắt ấy cứ lặng lẽ nhìn tôi, nhìn đến mức sau lưng tôi nổi cả gai ốc.
Trong điện yên lặng tới mức dường như có thể nghe được cả hơi thở nặng nhọc của Tề Thịnh, tiếng tim tôi đập dồn dập và cả tiếng nến cháy cách đó không xa.
Hai chúng tôi cứ giữ nguyên như vậy, rồi Tề Thịnh đột nhiên mở miệng nói: “Ý nàng muốn nói, người mà ta có lỗi nhất chính là Trương thị, đúng không?”.
Tuy là câu hỏi nhưng lại mang giọng điệu khẳng định, hoàn toàn không cần tôi trả lời.
Tôi đang do dự xem nên trả lời Tề Thịnh thế nào thì bỗng thấy anh ta khẽ cười, nụ cười nhẹ nhàng thoảng qua như thể vừa được nghe một câu chuyện thú vị.
Giống! Mẹ kiếp, quá giống! Lúc này, tôi mới đột nhiên ý thức được rằng Tề Thịnh và Nhà xí huynh là hai anh em, trong người họ chảy cùng một dòng máu, sao trước đây tôi lại coi bọn họ thuộc hai giống khác nhau được nhỉ?!
Khóe môi Tề Thịnh khẽ giật giật, anh ta nói rất bình tĩnh: “Cứ cho là ta phải có trách nhiệm với Trương thị, ta có lỗi với nàng ấy đi, nhưng thế thì liên quan gì đến nàng? Nàng không phải là Trương thị, cho dù câu chuyện nàng kẻ có gây xúc động lòng người thế nào đi chăng nữa thì nàng cũng không phải nàng ấy. Ta quen với Trương thị mười mấy năm, không lẽ ta không nhận được ra nàng ấy?”.
Lời của anh ta khiến tôi sững người, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Nếu sau này tôi coi Tề Thịnh là đầu đất thì tôi sẽ là Đầu Đất viết hoa!
Tề Thịnh nheo mắt nhìn tôi, từ tốn hỏi: “Nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của ta, rốt cuộc nàng là nam hay nữ?”.
Lần đầu tiên tôi không có lời nào để đáp lại, chỉ có thể im lặng nhìn anh ta.
Tề Thịnh cũng lặng lẽ nhìn tôi một lúc lâu, đáy mắt lướt qua vô số cảm xúc. Cuối cùng anh ta mỉm cười, đứng dậy, có vẻ định ra về.
Nhưng tôi biết, anh ta bỏ đi như vậy xem như khẳng định kiếp trước tôi là nam, cũng tức là thứ đang đợi tôi phía trước chỉ có thể là cái chết mà thôi.
Tôi không sợ chết, tôi chỉ sợ không được chết tử tế thôi!
Nhất thời tôi chỉ muốn chạy ngay tới giữ anh ta lại, cầu anh ta một câu: “Một đêm vợ chồng, nghìn năm ân nghĩa. Nể tình chúng ta dù sao cũng xem như có hai đêm, xin hãy cho thiếp chết một cách thoải mái”.
Nghĩ vậy, bàn tay tôi bất giác tóm lấy tay áo đang rời đi của Tề Thịnh.
Tề Thịnh tạm thời dừng bước, quay lại nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng, hỏi: “Nàng là nam hay nữ?”.
Tôi không dám nói ra từ “nam” nhưng lại cũng không cam tâm thốt chữ “nữ”, chỉ có thể im lặng.
Tề Thịnh nhếch môi, nhấc tay kia lên gỡ các ngón tay tôi đang giữ chặt áo của anh ta, giống như lúc ở Uyển Giang, tôi cũng đã gỡ dần những ngón tay của anh ta.
Bàn tay tôi lại càng nắm chặt, không biết giọng đã khàn từ lúc nào, cất tiếng hỏi: “Chàng muốn giết thiếp à?”.
Tề Thịnh nghe vậy thì khựng lại, quay nhìn tôi, nụ cười trên môi mang vẻ châm biếm, đáp bằng giọng nhẹ nhàng: “Hoàng hậu, trẫm không giết nàng đâu, trẫm sẽ để nàng tiếp tục làm Hoàng hậu, để nàng ở lại trong cung, suốt đời làm Hoàng hậu của trẫm”.
Nếu có thể được ăn ngon mặc đẹp thì sống suốt đời như thế cũng tốt. Nghĩ vậy, bàn tay của tôi cũng lỏng dần, thuận thế buông áo của Tề Thịnh ra.
Quai hàm của Tề Thịnh nghiến chặt, anh ta nói qua kẽ răng: “Trẫm sẽ để cho Hoàng hậu được biết cảm giác thế nào là sống không bằng chết”.
Mẹ kiếp, thù hận giữa hai chúng ta lớn đến thế sao?
Tôi lại vội vàng túm lấy tay áo của Tề Thịnh, nài nỉ: “Làm việc gì cũng không nên quá tuyệt tình, chàng tha cho thiếp một lần, hoặc ít nhất cũng cho thiếp một cái chết tử tế”.
Tề Thịnh trừng mắt nhìn tôi, dằn từng tiếng: “Tha cho nàng một lần?”.
Tôi gật đầu: “Tha cho thiếp một lần!”.
Tề Thịnh nhìn tôi chăm chăm một lúc, đột nhiên cười lớn.
Tiếng cười ấy làm kinh động cả những người ở ngoài, Lục Ly và Tả Ý hớt hải chạy vào, vừa đặt chân vào điện liền bị Tề Thịnh quát: “Cút ra ngoài!”.
Hai cô bé sững người trong giây lát, Tả Ý phản ứng nhanh hơn, vội vàng kéo Lục Ly lùi ra ngoài.
Sắc mặt của Tề Thịnh xám xịt, anh ta cúi đầu xuống hỏi tôi: “Ta tha cho nàng, thế thì ai sẽ tha cho ta?”.
Thấy anh ta có vẻ chẳng thèm nói lý, tôi cuống lên: “Mẹ nó, ai gây chuyện với chàng thì chàng đi mà tính sổ với người ấy, chàng trả thù thiếp thì được gì chứ?”.
Sợi gân xanh bên thái dương của Tề Thịnh giật giật, anh ta trở tay túm lấy cổ tay tôi, kéo dán sát vào người mình rồi mới hỏi bằng giọng dữ dằn: “Nói, rốt cuộc nàng là nam hay nữ?”.
Mặc dù tôi tức giận nhưng trong lòng dù sao vẫn còn khát vọng cầu sinh, liền dứt khoát dùng hai tay giật tung vạt áo trước ngực, gầm lên: “Chàng hãy nói xem thiếp là nam hay nữ? Chàng hãy tự nhìn xem rốt cuộc thiếp là nam hay nữ? Đầu óc chàng có vấn đề hay sao mà lại hỏi thiếp như thế! Ngủ cũng ngủ rồi, con cũng sinh rồi, chàng nói xem, thiếp là nam hay nữ?!”.
Tôi cứ gào lên như thế, rồi không biết tại sao lại thấy đau buồn, bỗng nhiên rất muốn khóc.
Mặc cho tôi gào, Tề Thịnh bất ngờ túm hai tay tôi đưa về phía sau, kéo tôi ép sát trước mặt anh ta, gằn giọng: “Nói mau, nàng là nam hay nữ?”.
Khác biệt nam nữ lúc này chính là khoảng cách giữa sự sống và cái chết!
Trong lòng tôi hiểu rất rõ, nhưng chữ “nữ” vẫn không sao thoát ra khỏi miệng được, dường như nếu nói ra chữ đó thì tất cả những gì của hai mươi năm trước đều bị xóa sạch kể từ đó tôi chỉ có thể là Trương thị, trước đây là Thái tử phi Trương thị, hiện giờ là Hoàng hậu Trương thị! Là một phụ nữ, là một nữ nhân trong hậu cung, là một người đàn bà phải sống phụ thuộc vào Tề Thịnh như bao chị em khác, là một Trương thị đến cả tên khai sinh cũng sẽ không lưu lại!
Trước đây, tôi chưa bao giờ thấy việc khom lưng cúi đầu vì mạng sống có gì khó khăn, thậm chí ngay cả khi tỉnh lại, phát hiện bản thân đã biến thành Trương thị, chẳng qua tôi cũng chỉ băn khoăn nửa ngày rồi vẫn thản nhiên chấp nhận thân xác mới của mình, chấp nhận hiện thực tôi phải tiếp tục sống trong hình dáng đàn bà ấy thôi.
Đó là vì tôi vẫn luôn nghĩ rằng mình là một người đàn ông, cho dù bây giờ tôi không còn cậu nhỏ, cho dù tôi ôm người đẹp vào trong lòng mà tâm vẫn thanh tịnh như nước, nhưng bản chất của tôi vẫn là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, là một người đàn ông quang minh, lỗi lạc hơn Tề Thịnh!
Nhưng giây phút này, Tề Thịnh lại muốn “hoạn” tôi từ trong tư tưởng, anh ta muốn tôi phải tự thừa nhận rằng bây giờ tôi là một người đàn bà, trước đây cũng là một người đàn bà, từ trong ra ngoài tôi là một người đàn bà!
Thân hình Tề Thịnh cứng đờ, động mạch hai bên trán giật mạnh, dùng ánh mắt như có ngọn lửa cháy rừng rực, lớn đến mức có thể đốt cháy người nhìn xoáy vào tôi.
Tôi phải vận dụng hết sức lực toàn thân mới có thể khó khăn thốt ra từ ấy: “Nữ, thiếp là nữ”.