Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 81




Edit: Diệp Nhược Giai​

Nhìn một đám hạ thần vốn cao cao tại thượng trong mắt dân chúng bị kéo xuống như heo được nuôi béo, mấy đại thần sống lại sau đại nạn nhu thuận im thin thít như chim cút.

An quốc công lắc đầu, khi tiên hoàng còn sống, quan viên được tuyển chọn đều là những người thuận mắt ông, kết quả thành ra một đống thứ hàng trừ bỏ tham ô thì không còn công dụng nào khác như thế. Còn đương kim Thánh thượng, ngoại trừ khi đoạt vị thì sát phạt quyết đoán, những thời điểm khác lại rất sĩ diện rất để ý đến thanh danh. Thật ra, trong triều sớm phải nên thay máu, trong đám quan viên đứng tại đây, những người thật sự có khả năng không được bao nhiêu.

Hoàng đế cũng thấy được sầu lo trong mắt An quốc công, không khỏi cảm thấy ấm áp. Mặc kệ nói như thế nào, có đại thần luôn luôn trung với triều sự ở đây, ông nên nhẫn tâm vẫn phải nhẫn tâm. Cho dù trong triều tạm thời không ổn định, nhưng có hạ thần đắc lực như thế, khó khăn rồi sẽ trôi qua. Hơn nữa ông cũng còn trẻ, có kiên nhẫn bồi dưỡng những đại thần tuổi trẻ tài cao khác.

Trên mặt lộ ra ý cười nhè nhẹ khó thấy, hoàng đế như vậy, thật ra ông cũng rất vừa lòng. Tuy rằng quá yêu thể diện, nhưng lại rất tốt đối với dân chúng, coi trọng tình nghĩa cũ đương nhiên là nhược điểm, nhưng các đại thần sẽ không phải nơm nớp lo sợ, có gan nói thẳng khuyên can......

Những người đứng trong triều lập tức ít đi rất nhiều, phần đông đại thần dè dặt thấp thỏm, không dám thở mạnh.

Sao mọi người lại không nói chuyện? Bị dọa choáng váng rồi? Hoàng đế cố gắng muốn nặn ra một nụ cười trấn an mấy hạ thần không bị tha xuống một chút, nhưng nụ cười của ông lại suýt thì hù chết mấy người còn lại. Cừu biến thành ác lang, cho dù ông có cười đến hiền lành hơn nữa cũng chỉ khiến cho người khác nhớ tới câu ‘sói đội lốt cừu’.

Khóe miệng An Nhị gia co rút, dùng lời của Thập Nhất Nương mà nói, áo lót cũng rớt, muốn xem như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên nhặt về cũng không còn kịp rồi.

Hoàng đế hậm hực thu hồi tươi cười, quên đi, bọn họ biết sợ cũng là một chuyện tốt, trước đó ông cũng quá dễ nói chuyện, quá để ý đến thanh danh, mới làm cho một đám mấy đại thần không biết lớn nhỏ tưởng ông là con rối nhảy lên nhảy xuống.

Hoàng đế cố gắng đem lực chú ý chuyển sang triều sự, nhóm tham quan được nuôi béo vào thời của phụ hoàng ông bị xét nhà, tức là có bạc. Quân phí cũng tốt, phí trợ cấp cũng được, ông không cần phải lo nghĩ nữa, “An khanh gia, trẫm sẽ bảo Hộ bộ mau chóng chi thêm phí trợ cấp, không thể để cho những anh hùng đã phải đổ máu lại còn rơi lệ.”

Hộ bộ Thượng thư là một lão nhân mập mạp, vừa nghe thấy lời này, ông ho khan điên cuồng, “Khụ khụ, Hoàng thượng, việc này nên hoãn lại đã, chúng ta thương lượng thêm một chút...... Phía nam mưa to, thuế năm nay đã miễn. Khụ, cho nên triều đình sẽ bị thiếu đi một lượng thuế ngân lớn. Chẳng những thế, tám trăm con kênh to ở phía nam đang trong giai đoạn tu sửa, cần gấp 150 vạn lượng bạc...... Khụ, với cả hiện nay cũng phải thu xếp an trí cho nạn dân ở phía đông, cần thêm một trăm vạn lượng bạc. Tuy rằng lấy công đại chẩn (1), nhưng dù sao cũng phải để cho bọn họ được ăn no...... Dân chúng đói bụng sẽ muốn tạo phản, xưa nay thay đổi triều đại đều là bởi vì dân chúng ăn không đủ no......”

(1) Lấy công đại chẩn: Một chính sách của nhà nước, chính phủ khi đầu tư kiến thiết cơ sở công trình, những người nghèo khó, chịu cứu tế nếu tham gia vào công trình kiến thiết sẽ đạt được thù lao lao động, rồi lấy thù lao này trực tiếp thay thế cho hàng cứu tế.

Hoàng đế hận không thể bịt kín lỗ tai lại. Vì Bàng Thượng thư béo nên đám cấp dưới đều lén gọi là béo Thượng thư. Khả năng của ông ta, chính là lải nhải cực nhiều, khiến cho người ta chịu không nổi. Cũng may ông ấy trắng trắng tròn tròn, gặp người khác thì trưng ra ba phần cười, nên nhân duyên cũng không tệ lắm. Lúc tiên hoàng còn ở, từng muốn triệt tiêu ông vài lần, nhưng ông cũng không nôn nóng, lại còn vô cùng cao hứng mà nhường chỗ, ở đâu cũng là cái sàng, ở đâu cũng cần triều đình rót bạc, không có mấy người khoái dời qua ngồi vào vị trí này, cho nên mặc dù trán tiên hoảng đã nổi đầy gân xanh nhưng vẫn phải nhịn xuống, nghe ông ca cẩm cả ngày, không có tiền không có bạc...... Đương kim hoàng đế hiện giờ cũng thế, không thể không học theo phụ hoàng của ông, cố gắng khống chế không lôi lão nhân có cái miệng không tha ai này đi xuống.

An quốc công lại nở một nụ cười nhàn nhạt, ông cảm thấy yên tâm, bởi vì ông lại tìm được ưu điểm của hoàng đế: Lòng dạ cực kỳ rộng lượng, cho dù hạ thần có khuyết điểm như thế, nhưng hoàng đế vẫn có thể nhẫn nhịn dám dùng.

Trước đây thật lâu, khi hoàng đế vẫn còn là Hoài vương, ông chỉ từng gặp qua vào lần, lúc đó đã cảm thấy ông ấy quá đỗi nghe lời, nghe lời đến mức ngoan ngoãn cưới con gái của một tên giết lợn về làm vợ, ngoan ngoãn chịu bị nuôi nhốt. Tuy những Vương gia khác không phải thứ gì tốt lành, nhưng đối với chuyện Hoài vương làm hoàng đế, ông vẫn có vài phần lo lắng hơn. Xem ra ánh mắt lão Tam vẫn rất tốt, đệ ấy nói, làm cha mẹ đều sẽ vì con mình mà biến thành mãnh hổ, Tư Đồ Nhật Diệu gặp nạn vài lần rốt cuộc cũng làm cho Hoài vương thức tỉnh rồi. Thái tử trò giỏi hơn thầy, chỉ cần thân thể khoẻ mạnh, Đại Hạ còn có thể phồn vinh thêm ít nhất là năm mươi năm......

Khò khò......

Bả vai của Vu đại thần bên cạnh An quốc công trầm xuống, suýt thì ngã lăn ra đất. Đầu ông như sắt bị rỉ, gian nan xoay bả vai của mình sang chỗ khác. Hôm nay ông suýt thì bị dọa vỡ mật, vừa mới rồi, một đám đại thần vốn mọc mắt trên đỉnh đầu, được ông cung kính như kính phật lại bị xem như heo chó mà tha xuống, ông suýt thì tè dầm mất rồi. Thế mà sau cơn giận dữ lôi đình của hoàng đế, lại còn có người ở ngay trên triều...... ngủ? Hơn nữa còn gác hết cả đầu lên vai ông?

Không, không phải đang ngủ, quốc công nói ông ấy là đang nhắm mắt dưỡng thần. Vu đại thần vừa lén lút đánh thức quốc công vừa lén lút nhìn hoàng đế. Hoàng đế lạnh lùng theo dõi ông, giờ khắc này, Vu đại thần bỗng nhiên được phúc thần soi sáng, ông nhanh trí giật giật bả vai, làm cho đầu quốc công đang dựa vào mình được thoải mái hơn, quả nhiên trên mặt hoàng đế lộ ra vẻ tươi cười hài lòng.

Vu đại thần nhẹ nhàng thở ra, thế này mới phát hiện chân mình có chút mềm nhũn. Quốc công còn đang ngủ trên bả vai ông mà, nhưng hoàng đế lại thật tốt với An quốc công......

Bên này, béo Thượng thư vẫn còn đang thao thao bất tuyệt, An Nhị gia có chút không nhẫn nại nổi nữa, hôm nay lâm triều quá lâu rồi, chờ thêm đến chính ngọ, điểm tâm của Nhất Phẩm Trai mà phu nhân thích nhất sẽ bán hết mất. Kính già yêu trẻ cính là phải nhẫn được cảm giác muốn phát tác của con nít khi nghe cụ già lải nhải, cho dù bất mãn cũng không thể chặn họng ông. Hơn nữa, theo như tính tình thối hoắc của tiên hoàng, béo lão nhân cũng không dễ dàng, huống hồ chuyện nạn dân cũng là mạng người cần phải quan tâm, “Hoàng thượng, bạc trợ cấp có thể thư thả, các huynh đệ ở Tây bắc quân cũng không phải không thể thông cảm, cho nên bọn họ mới nghĩ ra biện pháp đi săn thú, muốn đổi một ít bạc cho những người có khó khăn...... Không chỉ có nạn dân, mà người nhà của những binh lính đã bị mất đi sức lao động, mùa đông năm nay cũng sẽ rất khó sống. Trong mấy chiếc xe ngựa đi theo chúng thần vào kinh lần này đều là da lông và dược liệu, mấy thứ đó đều là do quân Tây bắc làm riêng cho mấy huynh đệ bị tử trận trong lúc nhàn rỗi, không biết Hoàng thượng có thể mở kim khẩu để thần được mở hội giao dịch...... Kiếm trước chút bạc cho các huynh đệ được sống qua năm cho tốt một chút.” Mùa đông năm nay tới muộn, khẳng định sẽ ảnh hưởng đến giá cả, nhưng nếu có hoàng đế mở miệng, làm cái gọi là quảng cáo mà Thập Nhất Nương nói, chuyện sẽ không còn như vậy nữa.

An Nhị gia nói đến đáng thương, béo Thượng thư cũng tự kiểm điểm. Người ta tham gia quân ngũ vì triều đình, đã chết đã thương tàn mà còn không lấy được tiền trợ cấp, nhóm đồng bạn chỉ có thể săn thú tặng chút bạc trợ cấp cho bọn họ...... Dường như người tham gia quân ngũ còn bị đói bụng càng dễ dàng tạo phản, ngay cả tiền vũ khí cũng giảm, béo lão nhân vội vàng nói, “Hoàng thượng, tiền trợ cấp cùng với bạc thưởng sẽ cho, thần nghĩ, vẫn có thể trích ra một phần.”

Hộ bộ Thượng thư keo kiệt cũng đã đáp ứng rồi, vì thế hoàng đế cũng vô cùng khẳng khái, “Béo...... Không, trước tiên Bàng ái khanh chỉnh lý lại sổ sách rồi phát ra một phần bạc trợ cấp xuống đi. Các vị khanh gia, quân Tây bắc cũng không dễ dàng, không thể không săn thú để kiếm tiền trợ cấp đón Tết, trẫm liền đi đầu chọn vài khối da lông cho Hoàng hậu để may cho mùa đông......”

Tim của đa số hạ thần không bị cách chức quan vẫn còn đang đập bình bịch, một người hai người vô cùng nhanh nhạy nói, “Trong nhà thần còn đang cần da lông qua mùa đông đây, mùa đông năm nay nhất định rất lạnh.”

Trợn mắt nói dối tính là cái rắm gì, hoàng đế thích nghe chính là lời hay.

*********

Hoàng đế càng vừa lòng với An gia hơn, thật đúng là trung thần mà, biết triều đình không có bạc, không sống chết nắm lấy bạc trợ cấp, chẳng những vậy lại còn phối hợp lật đổ một đám tham quan kiếm tiền cho triều đình. Vì thế hoàng đế vô cùng rộng rãi chuẩn bị phong quan cho nam nhân An gia, kết quả kẻ vừa ngủ đến mức tinh thần càng thêm sung mãn, An quốc công chết cũng không biết xấu hổ lập tức kêu lên bị mắc bệnh cũ, đau đầu đau tay đau chân, đau mông......

“Anh quốc công không sao chứ?” Một đám triều thần dùng ánh mắt quan tâm nhìn ông, “Đại phu trong phủ của ta không tệ, lát nữa hạ triều ta lập tức bảo ông ấy sang quốc công phủ khám cho Anh quốc công xem.”

“Đại phu nhà ta lại càng không tồi, sở trường chính là mấy vết thương......”

“Anh quốc công vừa nhìn đã biết là không bị thương rồi. Đại phu nhà ta khá tốt, vô cùng giỏi trị táo bón......” Không phải Anh quốc công vừa mới nói đau mông đấy sao?

An quốc công lập tức nổi trận lôi đình, “Ai nói lão phu táo bón, ruột ta rất tốt. Hoàng thượng, bệnh này của thần không phải là bệnh nặng gì, chỉ cần tĩnh dưỡng là được...... Lão thần xin từ chức!”

Nhìn An nguyên soái tóc đen nhánh sáng bóng, râu cũng đen nhánh sáng bóng, dùng khí thế ngất trời lớn giọng gào thét muốn từ chức, mọi người:......

Nhóm lão thần râu tóc trắng hơn phân nửa cẩn thận né tránh vào chỗ không người, sợ hoàng đế phát hiện bọn họ già khú đế rồi mà còn chiếm rịt lấy nhà xí không buông. Bọn họ thề lát nữa hạ triều phải tìm thuốc nhuộm tóc nhuộm đen hết cả đầu.

An Nhị gia vội vàng đứng ra, “Hoàng thượng, gần đây thần cũng cảm thấy ăn không ngon ngủ không yên, cũng cần điều dưỡng cho tốt một chút. Thần muốn từ quan......”

Ăn không ngon ngủ không yên? Đông đảo đại thần đờ đẫn trừng mắt nhìn sắc mặt hồng nhuận của An Nhị gia, rất giống với một bông hoa bách hợp nở rộ, tươi mới đến mức khiến cho vô số tên đoạn tụ hận không thể áp đảo ngay tại chỗ. Cái rắm, người ăn không ngon có thể có làn da sáng bóng như vậy sao? Người ngủ không yên có thể bảo dưỡng đến mức nhìn như mới ngoài hai mươi thôi sao?

Hoàng đế đau đầu cực, người An gia dùng tốt thật đấy, bảo vệ cho biên giới đừng nói, vừa về tới kinh thành thì góp một tay giúp triệt tiêu một đám ăn không ngồi rồi, lại còn một người hai người không quá ham thích với quyền thế. An nguyên soái thì không cần nói, năm đó người Hồ xâm nhập, đồ thành, người An gia bọn họ mất hơn trăm nhân khẩu, ông lau khô lệ, cùng lão bà cố gắng sinh con, sau khi sinh thằng con thứ tư xong thì lên chiến trường quyết sống mái với người Hồ, con ông cũng quyết sống mái với người Hồ. Cả nhà của đứa con trai thứ tư bị chôn theo thành, ông lại dứt khoát lá mặt lá trái đi xuất chinh, chả thèm ngó ngàng gì đến thế cục trong kinh. Hoàng đế cười khổ, xem ra An gia nhất định là vì trong vòng mười năm tới không cần phải đi đánh trận, nên mới nổi lên suy nghĩ muốn giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang.

Hoàng đế vội vàng hạ triều, mặc kệ nói như thế nào đều phải xóa bỏ ý nghĩ đó trong đầu bọn họ, quang minh không được thì mờ ám, lôi kéo tình cảm với người An gia vậy.

******************

Nhà chúng ta là nơi đất đai phong thuỷ bảo địa gì sao? Thập Lang hoài nghi nghĩ, sao sau khi Thái tử đến đây rồi hoàng đế cũng đến đây, hay là nói Thái tử là chim mang con, không đúng, là chim mang cha, nơi nào mà hắn đi qua, cha hắn cũng phải đi.

Trong thư phòng An gia, các bậc trưởng bối tụ tập hết lại với nhau, Thập Lang có chút tiếc nuối, đáng tiếc hôm nay Thập Nhất Nương ra ngoài, không thì cũng có thể nhìn xem hoàng đế có dạng gì, không đúng, một chút cũng không đáng tiếc, trước giờ hoàng đế đều là tổng hợp của tệ lão nhân cùng sắc lão nhân, râu một bó to còn mơ tưởng đến tiểu cô nương mười ba, mười bốn tuổi...... Nhưng hiện tại hoàng đế này chính là cha ruột của Thái tử, bộ dạng thật sự giống Thái tử, không, bộ dạng của Thái tử thật sự giống ông ấy, nghe nói rất si tình với Hoàng hậu, nhìn xem cũng không sao.

Thập Lang suy nghĩ linh ta linh tinh, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm về đường đến thư phòng. Không cần ai nói, hắn cũng biết, chuyện hoàng đế lén đến An gia mà bị truyền ra ngoài, khẳng định là sóng to gió lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.