Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 79




Edit: Diệp Nhược Giai​

Điểm tâm màu xanh biếc đáng yêu, bàn tay cầm đôi đũa bạc phản chiếu ánh sáng tinh tế thon dài, như tạo hình bằng ngọc thạch, tân nhiệm Thái tử có vẻ đẹp mà toàn Đại Hạ công nhận, nha hoàn đứng nhìn xa xa đều ngây ngốc cả.

An Thập Lang chưa từ bỏ ý định, nhìn khối điểm tâm cuối cùng, “Đệ thấy huynh nên ăn ít hơn một chút đi, chuẩn bị ăn trưa ngay đấy.”

“Thập Lang, đệ cũng đừng keo kiệt, hiếm khi nào có món mà huynh có thể nuốt trôi.” Thái tử chậm rãi nói, “Hai người cũng biết, sau khi ta trúng độc, miệng ăn hương vị gì vào cũng không hợp.” Lần đó, sau khi trúng độc, người hắn càng thêm sợ lạnh sợ nóng hơn lúc trước, vị giác cũng thoái hóa.

Thập Lang liếc trắng mắt, lại mềm lòng, mặc dù người có tâm muốn tra thì cũng sẽ tra ra được chuyện hắn trúng độc, nhưng hắn có thể tự mình nói ra như thế, liền tỏ vẻ hắn vẫn là Tư Đồ Tứ Lang mà bọn họ quen biết.

Hơn nữa Thập Lang nhìn ra được, Thái tử thay đổi rất nhiều, cả người đều trở nên âm trầm. Thập Nhất Nương hay nói hắn là thiếu niên ánh trăng, hồi trước như ánh trăng tháng ba, nhu hòa mang theo vài phần mát mẻ, hiện giờ lại chính là ánh trăng của mùa đông khắc nghiệt, lạnh băng mà xa xôi.

Éc éc, Trữ Bị Lương kêu, dùng mõm kéo ống quần của Thái tử, phần của nó đâu?

Chiếc đũa đang gắp điểm tâm của Thái tử ngừng lại trong một cái chớp mắt, cười cười với nó, Trữ Bị Lương vui tươi hớn hở mở lớn miệng, đến đây đi! Kết quả lại thấy Thái tử vô cùng kiên định mà bỏ điểm tâm vào trong miệng.

Rầm rầm, Trữ Bị Lương quẳng mình lên đất, bị quẳng chung còn có cả lòng của nó nữa.

Nhìn nó bi thương, nước mắt như suối, Thập Lang vội vàng an ủi, “Một lát có khi còn có điểm tâm đưa tới nữa. Ta nghe nói Thập Nhất Nương đang làm sơn tra cao, bây giờ Thái tử ăn no rồi, lát nữa sẽ không đoạt với chúng ta.”

Vẫn còn điểm tâm? Sơn tra cao? Động tác ăn điểm tâm của Thái tử ngừng một giây, cực kỳ khoan hồng độ lượng đưa khối điểm tâm đã được ăn hơn phân nửa cho Trữ Bị Lương, còn bày ra vẻ mặt giả nhân giả nghĩa nói, “Không sợ ít, chỉ sợ không đều, ăn đi.”

Tròng mắt Thập Lang sắp rơi xuống đất, ngươi cho là cái này có thể thiên hạ đại đồng (1), không đúng, Trữ Bị Lương, cốt khí của ngươi đâu, không ăn của ăn xin có hiểu hay không?

(1) Thiên hạ đại đồng: Mọi người đều bình đẳng như nhau, không phân biệt, ai cũng như ai.

Làm một con heo, quả thật không hiểu cái gì là cốt khí. Tuy điểm tâm chỉ còn lại có một chút, nhưng Trữ Bị Lương vẫn gật đầu đắc ý tỏ vẻ vừa lòng, cũng mang vẻ mặt nịnh bợ kêu lên vài tiếng với Thái tử, kiên định cho rằng hắn tốt hơn chủ nhân nhà mình.

Thập Lang nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn đánh con heo chết bầm đã làm mất thể diện của hắn một trận.

Chẳng mấy chốc sơn tra cao đã được đưa lên, lần này là một mâm sáu cái. Thập Lang đã tính toán rất tốt, lấy khí thế ‘một người đã đủ giữ quan ải’, nhanh chóng chiếm lấy hai khối điểm tâm, còn lại thì hai người một heo tự chia nhau đi, “Tam Lang ca, không phải từ trước đến nay huynh không thích ăn điểm tâm sao? Thái tử, nếu huynh không ăn ra được mùi gì thì nên ăn ít hơn một chút.”

Thái tử cười cười, lần này chỉ ăn một khối điểm tâm, cũng không có tranh đoạt với Thập Lang, còn vô cùng tốt bụng mà đưa một khối điểm tâm cho Trữ Bị Lương, bởi vì hắn nghe thấy nha hoàn mang điểm tâm lên nói, Thập Nhất Nương đang cán bột, bảo hắn ăn ít một chút, đương nhiên trà mật pha tắc thì có thể uống nhiều một chút.

Hắn uống một hớp lớn trà mật pha tắc, vị hơi ngọt ngấm vào trong lòng. An Tam Lang với Thập Lang đều không có, Thập Nhất Nương pha riêng cho hắn......

Thập Lang chiếm lấy đa số điểm tâm hơi ngượng ngùng, “Điện hạ, mấy món điểm tâm này, huynh thật sự không ăn ra được mùi vị gì sao?”

“Vẫn cảm giác được nóng lạnh, còn chua cay mặn ngọt thì không được nhạy lắm.” Thái tử cũng không kiêng kị, dù sao khi phụ hoàng vừa mới tiếp nhận ngôi vị hoàng đế, cả hoàng cung giống như cái sàng đầy lỗ hổng, bệnh của hắn đã sớm không còn là bí mật, không thì Ngự sử cũng sẽ không nhảy choi choi tích cực thỉnh cầu phụ hoàng hắn tuyển tú như thế.

“Thái y trong cung không thể thanh trừ dư độc sao? Hồ đại phu ở Tây bắc cũng không tệ lắm, hồi trước Thập Nhất Nương vẫn luôn do ông ấy xem bệnh.” An Tam Lang đề nghị.

Thái tử lại tỏ vẻ không hề gì, “Không cần, có thể nhặt được cái mạng về đã là không tệ rồi. Huynh cũng không thích ăn như Thập Nhất Nương, đồ ăn có ngon hay không cũng không quan trọng cho lắm. Có thể duy trì sinh mệnh là được.”

“Không đúng!” Đang ăn điểm tâm, Thập Lang đột nhiên kích động vỗ bàn một cái, “Dân xem ăn là trời, trời đã sắp sập rồi, vậy mà còn không nghiêm trọng à! Ý nghĩa cuộc đời quyết định bởi ăn uống!” Thập Lang quay đầu qua, vô cùng kích động nói, “Thái tử, huynh yên tâm, đệ thề, nhất định sẽ tìm đại phu khắp thiên hạ, để huynh có thể tìm lại được ý nghĩa sinh tồn của con người.”

Gió đang gào, ngựa đang, không, heo đang kêu (1), Thập Lang chạy nhanh như gió, Trữ Bị Lương cũng kêu éc éc chạy theo. Chậm đã, chủ nhân, nhầm rồi, phòng bếp ở bên cạnh......

(1) Câu gốc của câu này là “Gió đang gào, ngựa đang hí” trong bài ca “Bảo vệ Hoàng Hà”.

Thái tử vươn tay ra mà tóm không kịp. Nè, Thập Lang, ngươi đừng kích động quá, ý nghĩa cuộc đời của chúng ta không phải là ăn mà!

“Không cần lo cho đệ ấy, chắc là Thập Lang đi tìm Hồ đại phu.” An Tam Lang nói, “Huynh cũng cho rằng đệ nên chữa cho tốt. Sống mà thiếu vị giác sẽ mất đi rất nhiều thú vui.”

An Tam Lang bất giác cảm thấy chua xót, có lẽ ở lâu với Thập Nhất Nương, hắn cũng học được cách hưởng thụ rất nhiều thứ, đào hoa cao mùa xuân, nước ô mai mùa hè, hoa quả tươi ngon mùa thu, mùa đông làm ổ trong đình ăn thịt nướng ngắm tuyết......

Món ăn mang đến cho người ta hưởng thụ cùng hạnh phúc, An Tam Lang bất chợt nhớ tới bộ dáng của Tư Đồ Tứ Lang khi ăn đường phèn tuyết lê do Thập Nhất Nương đưa, miệng luôn nhếch lên, ánh mắt mang theo ý cười......

Uống xong trà, thấy đáy chén có hai quả tắc. Thái tử dừng lại một chút, ma xui quỷ khiến thế nào lại đổ quả tắc vào trong miệng.

An Tam Lang còn phải cảm thấy chua thay cho hắn, “Không chua à?”

Trên mặt Thái tử lộ vẻ hưởng thụ, “Đệ chỉ nếm được một chút chua mà thôi.” Nhưng đối với hắn, một chút chua này lại hiếm có cỡ nào.

Sắc mặt An Tam Lang khẽ biến, nghĩ đến dị năng của Thập Nhất Nương, “Trước kia huynh nghe người ta nói, có thể cảm nhận được tình cảm trong món ăn. Trà mà Thập Nhất Nương pha riêng cho đệ, chắc là uống đặc biệt ngon.”

Nhớ tới món đường phèn tuyết lê mà trước kia Thập Nhất Nương làm riêng cho mình, Thái tử mỉm cười hiểu ý, “Đúng vậy, mặc kệ Thập Nhất Nương làm cái gì, cũng đều đặc biệt ngon.”

************************

“Gần đây Tam gia có khỏe không?” Thái tử hơi chần chờ, nói, “Đệ có một chuyện muốn cầu Tam gia.”

An Tam Lang hiểu rõ, quả nhiên là không có chuyện gì sẽ không đến nhà, “Nói đi.”

“Phụ hoàng của đệ muốn tìm Thái phó cho đệ. Sau khi đệ cân nhắc thật lâu, đệ hy vọng Tam gia có thể làm thầy của đệ.”

“Đệ nghiêm túc?” An Tam Lang nhìn hắn chằm chằm.

“Đương nhiên.” Thái tử cười cười, “Tài năng kinh thế có thể tung hoành thiên hạ của Tam gia mà để lãng phí thì thật là đáng tiếc.”

An Tam Lang trầm ngâm một chút, “Thái tử có từng suy nghĩ về chân của cha huynh?”

Thái tử hờ hững nói, “Chuyện này không là vấn đề gì cả.”

An Tam Lang cười khổ, “Nhầm rồi, đây mới là vấn đề lớn.” Người đời sẽ không chấp nhận một Thái phó có đôi chân bị tật.

“Nếu có thể trị hết thì tốt rồi.” Thập Nhất Nương từng viết thư cho hắn, bảo hắn tìm hòa thượng có đạo hạnh cao thâm, nói phụ thân nàng là bị phản phệ. Thái tử vẫn luôn luôn tìm cao tăng, nếu không phải trước đó Phổ Tuệ đại sư bị bệnh, hắn đã sớm cầu tới cửa.

An Tam Lang tâm động, có thể trị hết cho phụ thân chính là giấc mơ của hắn cùng Thập Nhất Nương. Nhưng những việc khác thì vẫn phải nói cho rõ trước, “Điện hạ, cho dù chân của phụ thân được trị khỏi, ông ấy cũng không nhất định có thể lên làm sư phó của Thái tử. Dù sao bàn cờ trong triều đình cũng liên quan đến rất nhiều chuyện quan trọng......” An Tam Lang chần chờ một chút, huống chi cha mình không chắc là sẽ bằng lòng.

Thái tử đã tính sẵn trong lòng, “Yên tâm, cho dù Tam gia không phải là Thái phó của đệ, An gia có ân với đệ, chữa khỏi chân cho ông ấy là trách nhiệm mà đệ không thể đùn đẩy cho người khác. An Tam ca, đệ còn có một chuyện muốn nhờ......”

***************

An Đại gia ra ngoài đi làm với con, các trưởng bối An gia đều đã ra ngoài, nhóm tiểu tử An gia đều àm ổ trong viện của mình, làm trạch nam thì làm trạch nam, viết thoại bản thì viết thoại bản, xem sổ sách thì xem sổ sách, nhưng vừa nghe thấy Thập Nhất Nương xuống bếp, vô cùng thần kỳ, tất cả mọi người đều tập trung đến nhà ăn.

Tân nhiệm Thái tử điện hạ sẽ trưng ra biểu cảm gì đây? An Thất Lang vô cùng bình tĩnh hỏi, “Xin hỏi Thái tử điện hạ, đây là chính thức đến bái phỏng hay chỉ là cá nhân đến chơi?”

Thái tử còn chưa nói, An Lục Lang đã tiếp lời, “Không cần phải nói cũng biết, khẳng định là đến thăm hỏi cá nhân rồi, không thì chúng ta khẳng định đã phải ra ngoài tiếp khách.”

Khóe miệng An Nhị Lang co giật một chút, “Gần đây Lục Lang đang viết thoại bản gì đấy? ‘Thảo Căn tướng quân nghịch tập’ trước đó đã viết xong chưa?”

An Lục Lang gãi gãi đầu, “Đã viết xong bộ thứ nhất, đệ đang viết bộ thứ hai. Vừa viết đến hoa khôi thanh lâu xinh đẹp động lòng người nhất kiến chung tình với tướng quân.”

An Nhị Lang hiểu rõ, trách không được miệng đầy mùi thanh lâu.

An Thập Lang hấp tấp xông lại, “Điện hạ, phải nói trước, hôm nay huynh tới đây là thăm hỏi cá nhân, ở trên bàn cơm chúng ta đều phải dựa vào bản lĩnh, ăn không đủ no đừng trách bọn đệ.”

Éc éc, Trữ Bị Lương cũng đi theo phía sau hắn, ra sức giẫm giẫm bốn chân.

Kẻ đầy óc đều là thoại bản An Lục Lang nhìn về phía Thái tử điện hạ, “Gần đây Thái tử điện hạ đang giảm béo sao? Hay là dạo này kinh thành thịnh hành dáng vẻ yếu không ra gió nổi?” Nếu vậy thì nguy rồi, Thảo Căn tướng quân của hắn đã được đặt ra là kẻ cơ bắp.

Khóe miệng Thái tử rút rút rồi lại giật giật. Ta nói chứ, cho dù ta lén lút tới chơi, thì ta cũng vẫn là Thái tử mà, tốt xấu gì các ngươi cũng phải giả vờ hết sức kinh sợ chứ. Mấy công tử An gia vẫn hoàn toàn không thay đổi, Thái tử thản nhiên mỉm cười, hắn đã không nhớ được hôm nay mình cười bao nhiêu lần, chỉ nhớ rõ hình như đã thật lâu mình không cười nổi.

“Mì ăn ngon không?” Thập Nhất Nương mong chờ hỏi Thái tử.

Thái tử hơi chần chờ một chút, mỉm cười nói, “Ăn ngon, đặc biệt thơm.” Hắn cũng chỉ ngửi được mùi thơm mà thôi, nhưng hắn vẫn ăn hai bát to. Nhất định là do mọi người tranh nhau cướp ăn mấy món đặc biệt ngon, nên cho dù hắn không ăn ra được vị gì, nhưng tâm lý thỏa mãn vẫn làm cho hắn cảm thấy mì này vô cùng thơm ngon hợp khẩu vị.

“Vậy trà mật pha tắc uống ngon không?” Thập Nhất Nương gắt gao nhìn thẳng vào mắt hắn.

Lần này Thái tử mỉm cười thật lòng, “Ừ, vị hơi hơi ngọt cùng với vị chua của cây tắc, thực sự không tệ.”

Quả nhiên chỉ có đem quả tắc đã được truyền dị năng đi pha trà, hắn mới nếm ra hương vị. Thập Nhất Nương yên tâm, dị năng có thể giải dư độc là tốt rồi, “Tinh La ca ca, muội sẽ chuẩn bị cho huynh một ít rau muối. Mấy thứ đó chính là do muội trồng ở Tây bắc, ăn đặc biệt ngon đó nha.”

Một chút cơm xuống bụng, Thái tử ăn gấp đôi bình thường, lại mang theo rau muối mà Thập Nhất Nương đóng gói cho, có thể xem là thắng lợi trở về.

An Thập Lang nhìn chằm chằm thiệp mời đi dự cung yến mà hắn để lại, cảm thấy lỗ lớn. Thái tử ăn liên miên, còn được gói mang về. Mà sinh nhật của Hoàng hậu, bọn họ còn phải tặng lễ vật. Theo như cách nói buôn bán của Nhị Lang ca, chính là lỗ nặng, siêu lỗ.

Người buồn bực còn có cả An Tam Lang, hắn rủa thầm không thôi. Tiểu tử chết bầm, từ trước đến nay bộ mặt thằng nhóc này luôn tê liệt, một giọt nước cũng không lọt, vậy mà bây giờ lại lộ ra vẻ bi thương thống khổ trước mặt hắn cùng Thập Nhất Nương, dùng khổ nhục kế trên người hắn, mà hắn cũng có thể bị lừa?

An Tam Lang cảm thấy mình quả đúng là một người trọng tình trọng nghĩa, lại có thể mềm lòng đáp ứng làm thư đồng của Thái tử. Vốn dĩ hắn còn muốn làm ổ trong nhà mỗi ngày, đọc sách trồng rau chơi với Thập Nhất Nương, sống mấy ngày thoải mái khoái trá mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.