Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 63




Edit: Diệp Nhược Giai

​Thời tiết lạnh cắt da cắt thịt của Tây bắc khiến cho sân luyện võ của An gia thành tân sủng. An Nhị gia cùng An Tam gia dứt khoát làm ổ ở đó, cùng với mấy đứa nhỏ giết thời gian trong sân luyện võ.

Đừng thấy An Nhị gia thanh tú tinh tế y hệt như đầu bài trong tiểu quan quán mà lầm, thực ra nam nhân sinh ra trong An gia không có ai là gà què cả, thân thể ông thoạt nhìn mảnh mai như vậy nhưng kỳ thực khá là vững chắc khỏe mạnh. An Đại gia am hiểu đại đao, An Tam gia am hiểu kiếm, mà An Nhị gia am hiểu......**.

Tính tình của An Nhị gia rất tốt, không bao giờ tùy tiện đánh nhau với người khác, cho dù có người mắng ông té tát như dội cả một xô máu chó lên đầu trước mặt bàn dân thiên hạ, thì ông cũng chả để tâm gì, chỉ cần ngươi đừng mắng người nhà ông, ông sẽ cực kỳ dễ dàng tha thứ cho ngươi.

Sinh ra trong nhà võ tướng, bộ dạng tốt, tính tình tốt, đáng lẽ cuộc đời của An Nhị gia phải êm ả, không sóng không gió. Đáng tiếc, đại khái là ông bị ông trời nguyền rủa, chuyên môn hấp dẫn mấy nam nhân yêu nam sắc đến quấy rối.

“Ngươi mà động tay động chân lần nữa, ta sẽ lấy ** ra.” Trán An Nhị gia nổi đầy gân xanh, nhưng vẫn cố gắng nói lý với tên nam nhân mượn rượu giở trò với mình.

Nam nhân có thân hình cường tráng sờ cái mông đầy đặn của An Nhị gia, tán thưởng vừa cười, “Cục cưng, ngươi muốn nhìn ** sao? Yên tâm, ** của gia nhất định sẽ làm ngươi vừa lòng. Của ngươi làm sao có thể được gọi là **, nhất định chỉ là que tăm thôi......”

Sắc mặt An Nhị gia quỷ dị, “Ồ, ý của ngươi là muốn xem ** của ta? Chết dưới ** đói khát của ta, ngươi cũng vui vẻ?”

Đầu óc của nam nhân kia đã bị rượu và sắc mê hoặc, “Mỹ nhân, là ngươi chết ở dưới ** của ta, nhưng nếu như ngươi có **, thì dù có chết dưới thân mỹ nhân, ta cũng không để ý.” Hóa ra vị này vừa là công vừa là thụ, có thể co có thể giãn có thể ra có thể vào.

Dây thần kinh lý trí cuối cùng trong đầu An Nhị gia rốt cuộc cũng đứt, vừa đánh nhau sẽ không còn lý trí gì, vũ khí của An Nhị gia -- **, tuyệt đối uống no máu tươi. Kẻ yêu thích nam sắc bị gương mặt cùng với dáng người mảnh mai của ông lừa, lúc này phải kêu cha gọi mẹ, cực kỳ thống khổ. Đánh thì cứ đánh, nhưng vì sao cứ phải đánh dưa chuột với cúc hoa của ta, ô ô, chuyện bi thảm nhất thế gian này chính là dưa chuột khô cúc hoa tàn.

Khi Thập Nhất Nương nghe được chuyện xưa của An Nhị gia, trong đầu liền hiện lên tình cảnh sau: Một đám nam nhân quỳ rạp, khóc hô bị lừa bị gạt, kẻ có gương mặt tiểu thụ kia hóa ra không chỉ là bá vương công, mà vũ khí cũng khí phách đến thế.

Đương nhiên, sau khi An Nhị gia thành thân, phiền phức cũng bớt đi rất nhiều. Khi Tôn thị còn ở Giang Nam, có một biệt hiệu là hổ cái, trong phạm vi tám trăm dặm không ai dám cưới, bà mối đều phải đi đường vòng qua Tông phủ, sợ bị Tôn phu nhân bắt được rồi bảo các bà tìm phu quân cho tiểu thư Tôn gia.

Vậy mà An Nhị gia lại vừa gặp đã yêu Tôn thị, sau khi thành hôn còn ân ái đến mức khiến người khác phải buồn nôn.

Tôn thị là người thích ăn dấm chua, nữ nhân đừng nghĩ tới chuyện đến gần phu quân của bà, nam nhân thì lại càng mơ đi. Nữ vương đại nhân cầm roi, có mấy ai dám trêu. Roi vung đến chỗ nào, đám đoạn tụ đều tránh né, Tôn thị toàn thắng, sau đó giống như thổ phỉ vừa vào nhà dân cướp được một đống tài sản về, chạy đến trước mặt An Nhị gia, được An Nhị gia cảm động yêu thương khôn xiết mà hôn nhẹ.

Có thể nói, Tôn thị là một người hạnh phúc. Vợ chồng ân ái, con cái có triển vọng. Điều duy nhất khiến bà phiền não chính là sắc đẹp cùng với dáng người của mình.

Khuôn mặt của An Nhị gia giống như sẽ không bao giờ già đi, gần ba mươi mà thoạt nhìn nhiều lắm cũng chỉ hơn hai mươi. Tôn thị chỉ có thể cố gắng bảo dưỡng khuôn mặt của mình mỗi ngày. Ô ô, nhất định phải làm một mỹ phu nhânvĩnh viễn xứng đôi với tướng công nhà mình.

Vì thế, dạo gần đây Tôn thị vô cùng chịu khó thổi sáo cho Thập Lang Vinh Nhị cùng Thập Nhất Nương, đúng rồi, cả một con heo nữa, bà rất siêng năng đệm nhạc cho bọn họ nhảy. An Nhị gia cười tủm tỉm nhìn bà, giống như trong mắt ông, bà là phong cảnh duy nhất. Bên ngoài băng tuyết ngập trời, trong phòng lại ấm áp như xuân, lòng của bà cũng có cảm giác như vĩnh viễn sống trong mùa xuân.

Tôn thị kiên định tự tin quay về trong phòng, học theo động tác của đám Thập Nhất Nương, nhảy lại điệu thỏ. Đương nhiên là bà không mặc bộ đồ thỏ, hồ ly hay là lão hổ gì cả, chỉ là quần áo thông thường chuyên dùng để luyện võ thôi.

Điệu nhảy thỏ của Thập Nhất Nương có động tác còn khó hơn so với tưởng tượng, Tôn thị cảm thấy thắt lưng già cỗi của mình đau đến mức muốn gãy, đành phải phái người mời Thập Nhất Nương mặc một thân con thỏ trắng trông vô cùng đáng yêu đến đây.

“Động tác không sai. Nhị bá mẫu, lúc mới bắt đầu luyện, xương cốt sẽ rất khó chịu đựng nổi, nhưng quen rồi là ổn.”

“Thật sự không phải vì ta đã già đi nên xương cốt cứng rắn sao?” Tôn thị vẫn còn hơi nghi ngờ.

“Tuyệt đối không phải.” Thập Nhất Nương vô cùng thành khẩn nói, “Nhị bá mẫu thoạt nhìn nhiều nhất mười tám, sao có thể bảo là mình già chứ.”

Tôn thị mặt mày hớn hở, ôm lấy con thỏ nhỏ hôn hôn. Quả nhiên sinh con gái vẫn là tốt nhất, con gái sẽ nói lời ngon tiếng ngọt, còn con trai chỉ biết làm ngươi tức chết.

“Nhưng vì sao Nhị bá mẫu lại không nhảy cùng với tụi con? Nhảy nhiều người, có bạn chung vui, không phải tốt hơn sao?”

Tôn thị ềà, “Nhị bá mẫu cảm thấy...... không tiện lắm. Các con đều là con nít, chỉ có Nhị bá mẫu là người lớn.”

Thập Nhất Nương vô cùng vui vẻ đề nghị, “Không bằng tìm Đại bá mẫu đến nhảy cùng đi, như vậy sẽ có bạn. Con lập tức đi nói với Đại bá mẫu là nhảy điệu thỏ có thể giảm béo, Đại bá mẫu nhất định sẽ đồng ý thôi.”

“Từ từ, Thập Nhất Nương.” Tôn thị vội vàng nắm lấy...... đuôi thỏ của nàng, “Ta và Đại bá mẫu của các con tự luyện là được rồi. Cái này...... bọn ta lớn tuổi, không linh hoạt bằng các con, ngượng lắm.” Nguyên nhân chân chính là vì điệu nhảy thỏ của đám Thập Nhất Nương có mấy động tác lắc mông banh chân rất bất nhã, sao bà dám quang minh chính đại nhảy chứ.

Được rồi, Thập Nhất Nương kéo kéo lỗ tai thỏ trên đầu, người lớn luôn có đủ thứ lý do không thể nào tưởng tượng nổi.

“Vậy con ở trong phòng xem Nhị bá mẫu nhảy, nếu động tác của Nhị bá mẫu có chỗ nào không đúng thì con sửa cho.”

Tôn thị thở phào, cười tủm tỉm nghĩ, Thập Nhất Nương thật đúng là một đứa bé ngoan. Con gái thật tốt, vì sao năm đó bà không sinh con gái chứ.

“Dáng người của Nhị bá mẫu thật mềm mại. Đúng rồi, động tác này không sai, nhưng mông lắc hơi bị nhẹ.” Thập Nhất Nương nghiêm túc nói, “Nhị bá mẫu biết cái gì gọi là mông giật như điện không...... Ý của con là, mông lắc càng nhanh càng tốt, biên độ càng lớn càng tốt.”

Tôn thị cực kỳ xấu hổ, chỉ có thể tự an ủi là trong phòng không có nam nhân, cho dù mình có nhảy kinh khủng hơn nữa cũng không sao. Mà nói cũng lạ, bình thường xem ba đứa nhỏ mặc đồ thỏ nhảy điệu thỏ chỉ cảm thấy đáng yêu vô cùng, sao bà nhảy lại có cảm giác như mấy điệu múa ướt át trong thanh lâu vậy.

Không, điệu múa ướt át trong thanh lâu cũng không ướt được đến mức này. Tôn thị cảm thấy mình vẫn nên lén tập một mình thì hơn, da đại tẩu còn mỏng hơn mình, nhất định là không bỏ thể diện xuống được.

Vừa về tới phòng liền thấy được một màn hay, hai mắt An Nhị gia tỏa sáng, máu mũi cũng chảy ra.

“Phu nhân quá đẹp, hoa đào tháng ba cũng không bằng phu nhân!” An Nhị gia thở dài nói.

Mặt Tôn thị đỏ như gấc, đang nhảy diễm vũ mà bị phu quân bắt gặp......

Đêm đó bị ép đến chết đi sống lại, Tôn thị ấn thắt lưng, khóc không ra nước mắt. Tướng công nhà bà quả thực chỉ có bề ngoài nhã nhặn, còn nội tâm thì còn cầm thú hơn cả cầm thú.

“Nhị bá mẫu, thắt lưng của người vẫn còn đau à?” Thập Nhất Nương khó hiểu, “Không thể nào, đã luyện gần một tháng rồi.”

Tôn thị vội vàng bỏ tay xuống, đỏ mặt, nhưng vẫn cười gượng, nói, “Do ta không cẩn thận...... va trúng đồ. Điệu nhảy này đúng là rất có ích, hồi xưa ta...... khụ...... bị va vào thắt lưng phải đau đến mấy ngày, không ngờ bây giờ lại hết đau nhanh như vậy.” Bà có cảm giác như thể lực của mình tốt hơn rất nhiều. Trước kia mỗi khi Nhị gia nhiệt tình quá độ, triền miên cả đêm, hôm sau bà căn bản là không xuống giường nổi. Bây giờ lại có thể rời giường, mà sức lực lại còn nhiều như vậy. Tôn thị cảm thấy thật là khó tin, mơ hồ hiểu được vì cái lông gì mà bà đuổi đánh Thập Lang béo lại đuổi theo không kịp.

Thật không ngờ điệu nhảy thỏ này lại có ích như thế. Tôn thị đăm chiêu, chạy tới đề nghị với Phương thị. Đương nhiên bà không nói là từ khi luyện điệu nhảy thỏ, cơ thể bà càng mềm càng dẻo, ở trên giường cùng với Nhị gia càng thêm tận hứng. Bà chỉ nói là mình giảm được hơn ba cân!

Phương thị càng ngày càng tròn nghe được mà hết sức mừng rỡ, cũng lén lút luyện tập theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.