Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 57




Edit: Diệp Nhược Giai

​Vinh tuần phủ đi theo đám người An nguyên soái đến kinh thành gặp hoàng đế, bỏ lại vợ già con thơ ở Trung Châu, Vinh Phượng thị thật sự là cầu còn không được, hoàn toàn không muốn trở về kinh thành gặp mẹ chồng cay độc. Không phải bà bất hiếu, mà thật sự là lão thái bà kia quá kinh khủng, đứa con tốt của bà suýt nữa thì bị bà ấy làm hỏng rồi.

Đương nhiên Vinh Phượng thị làm việc rất cẩn thận, cũng đã tìm một lý do tốt. Năm sau Vinh tuần phủ sẽ nhậm chức ở Trung Châu, phòng ở còn chưa xây xong, hơn nữa không phải là Vinh Nhị muốn viết sách sao, bận bịu lắm.

Kẻ đang bận viết sách Vinh Nhị thường hay đi tìm Thập Lang tra tư liệu hoặc đến trưng cầu ý kiến của mấy hộ nông dân giỏi làm ruộng, cố gắng viết ra một quyển sách nông thật tốt mà không ai có thể chất vấn.

“Hai huynh về rồi, mau mau, tối nay ăn mì đó.” Hai mắt Thập Nhất Nương tỏa sáng nhìn Vinh Nhị cùng Thập Lang vừa về đến nhà.

“Mì?” Sắc mặt Vinh Nhị đại biến, “Đừng nói là muội đem xay lúa mạch của tụi mình ra ăn đấy?”

Thập Nhất Nương gật đầu, Vinh Nhị lảo đảo muốn ngã, lúa mạch làm giống của hắn!

Thập Lang chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, “Thập Nhất Nương, muội xay bao nhiêu lúa mạch?”

Thập Nhất Nương trừng bọn họ, “Yên tâm, không nhiều lắm, chỉ khoảng mười cân.” Nàng cũng muốn xay nhiều hơn một chút, nhưng Tam Lang ca không cho, ngay cả Xuân Lan cũng liều mạng ngăn cản nàng, lúa mạch tốt như vậy mà không giữ lại để sang năm trồng thì sao được, biết đi đâu mà tìm giống lúa có thể cho ra sản lượng gần dấp đôi chứ.

Buổi tối, khi ăn mì, An Tam gia nhịn không được mà ăn nhiều hơn một chút. Quả thật là bột tốt, mềm mịn, thơm ngát ngon miệng hơn nhiều so với bột bình thường.

Thập Lang ăn mà hận không thể chôn luôn cả người vào trong bát. Cuối cùng, khi phải lưu luyến không rời buông bát xuống, hắn xoay qua nói với Vinh Nhị, “Vinh Nhị ca, đệ thấy, hay là mình xay thêm một ít lúa mạch đi, giữ lại khoảng hai, ba mươi cân để làm giống là được rồi.”

Vinh Nhị cũng ăn đến mỹ mãn, nghiêm mặt lại, “Mơ đi, muốn ăn thả cửa thì chờ đến sang năm đi.”

An Tam gia chậm rãi lấy khăn lau tay, mỉm cười nói, “Rau dưa lúa mạch các con trồng ăn rất ngon, ta thật không ngờ các con có thiên phú trồng trọt đến thế.”

Vinh Nhị lại đỏ mặt, không biết vì sao mỗi lần An Tam gia khích lệ hắn, hắn liền đặc biệt bối rối, “Đâu có, biện pháp trồng lúa với rau đều giống với dân chúng bình thường, con cũng không biết sao đến lúc ăn lại đặc biệt ngon như vậy.”

Thập Nhất Nương hơi chột dạ, cười gượng nói, “Chắc là do phong thủy tốt......”

Thập Lang cũng rối như tơ vò, “Hồi trước người làm vườn từng trồng một ít rau trong vườn, nhưng cũng đâu có ngon như vậy.”

Thập Nhất Nương vắt hết óc, tròng mắt chuyển chuyển, “Nhất định là bởi vì ông nội bọn họ giết địch cho Đại Hạ, làm quỷ thần cảm động, cho nên mới muốn đền đáp ông nội, làm cho rau của chúng ta trồng ra ăn đặc biệt ngon. Đúng vậy, nhất định là như vậy!”

Thập Nhất Nương vô cùng cảm tạ vì thời này mọi người cực kỳ tin tưởng vảo quỷ thần, không thì nàng cũng không biết bịa thế nào nữa.

May mà mọi người không truy cứu gì nhiều, Thập Nhất Nương nhẹ nhàng thở ra. Nhưng khi lơ đãng nhìn thấy ánh mắt khó lường của An Tam gia, tim Thập Nhất Nương đập mạnh một cái. Quả nhiên là không thể lừa nổi lão cha.

************************

Đương nhiên An Tam gia biết nữ nhi mình đang trợn mắt nói nói dối. Đứa nhỏ này, ngay cả nói dối mà cũng không thành thạo, tương lai biết làm thế nào đây. An Tam gia thực lo lắng vì khuê nữ quá mức thành thật, Thập Nhất Nương đáng yêu như vậy, tương lai nhất định sẽ là tiểu thư xinh đẹp nhất đáng yêu nhất Đại Hạ, quá thành thật như thế, lỡ như bị nam nhân lừa thì sao? Hiện tại nam nhân tốt quá ít, mười nam nhân thì có chín là xấu rồi, con gái mình cần phải luyện ra một đôi mắt hoả nhãn kim tinh, có thể tuyển chọn ra được một cây có cành lá sum xuê tốt nhất giữa rừng rậm. Vì thế, ông quyết định phải huấn luyện khuê nữ cho thật tốt, cố gắng dạy dỗ con gái mình, để nàng có thể lên triều đình, xuống nhà lớn, phòng ngừa được tiểu thiếp thông phòng, thuần dưỡng nam nhân thành một kẻ mà bảo hắn nằm đất, hắn không dám leo lên giường, chính là một...... nữ nhân tốt.

An Tam gia chính là quân sư, là linh hồn của An gia quân, nhiều năm trước từng thi đậu Trạng Nguyên, chỉ số thông minh trước giờ vẫn luôn đứng đầu, vài năm trước cả hai chân ông đều bị hỏng, người Tây Hồ còn bắn pháo ăn mừng khắp nơi, nhiêu đó là cũng đủ để biết được năng lực của ông thế nào.

Nếu An Tam gia muốn đối phó với một người, thì đến khi người đó bị bán rồi cũng còn không biết là đang xảy ra chuyện gì. Đương nhiên ông sẽ không nói với con gái mình là: “Con gái à, cha sợ con sẽ bị chèn ép, mau đến đây học đi!” Ông chỉ mang vẻ mặt chờ mong nói: “Con gái à, lý tưởng của cha là muốn dạy nữ nhi đọc sách viết chữ chơi cờ đánh đàn...... Khi nhàn hạ rảnh rỗi thì cùng nhau uống trà ăn điểm tâm, thi thoảng mà còn có thể nhận được quần áo giầy dép đai lưng hà bao gì gì đó do nữ nhi tự tay làm thì còn tốt hơn...... Aiz, nói gì thì nói, con gái lớn cũng phải lấy chồng, cho nên cha đặc biệt hy vọng có thể ở cùng với Thập Nhất Nương nhiều một chút. Chứ không mai mốt có hối hận thì thời gian cũng không thể quay lại......”

Đọc sách viết chữ chơi cờ đánh đàn? Làm quần áo giầy dép đai lưng hà bao?

Sắc mặt Thập Nhất Nương như màu phân (DNG: à vâng, đây là nguyên văn ạ), cha à, sao lý tưởng của cha không bao gồm chuyện được xem con gái vung đao múa kiếm chứ? Nàng thề, nếu là như vậy thì nàng sẽ chiếm điểm tuyệt đối, Tôn thị không chỉ một lần khen nàng có thiên phú vung roi đâu.

Được rồi, làm cho cha ruột vừa lòng cũng là một loại đạo hiếu, may mà miệng An Tam gia thì nói là chờ mong được nhìn thấy nữ nhi trở nên vĩ đại, nhưng cũng không có đốt cháy giai đoạn, mấy thứ dạy cho Thập Nhất Nương đều ở trong phạm vi có thể tiếp nhận của nàng. An Tam gia không hổ là giáo sư đặc cấp, Thập Nhất Nương phát hiện cuộc sống của mình bận rộn lại thú vị, mỗi ngày riêng chuyện hoàn thành nhiệm vụ cha ruột giao cho, sẽ không còn thời gian để suy nghĩ lung tung nữa.

Trình độ giáo dục của An Tam gia không phải là thứ mà Tôn thị có thể so sánh, Thập Nhất Nương nghe ông giảng bài mà say mê. Lão cha thật là lợi hại, bài lịch sử nhàm chán như vậy mà được ông kể nghe còn hứng thú hơn cả xem bóng đá nữa.

Khi ăn điểm tâm cùng với Thập Lang và Trữ Bị Lương, Thập Nhất Nương không khỏi nhắc tới An Tam gia.

“Chuyện này đã là gì.” Thập Lang béo càng lúc càng tăng bề ngang, trên mặt đều là kiêu ngạo, “Tam thúc còn từng trúng đại – tam – nguyên kìa, từ khi Đại Hạ khai quốc đến giờ, chỉ có ba người mà thôi. Rất nhiều đại nho đều nói, Tam thúc có tài phụ tá Hoàng thượng, nếu không phải vì thân thể Tam thẩm không được tốt, Tam thúc cũng sẽ không từ quan.”

“Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song(1).” Thập Nhất Nương thì thào nói ra lời bình phẩm của mẫu thân về phụ thân năm đó.

(1) Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song: Diện mạo đẹp như ngọc, là người trên đời có một không hai.

“Đúng vậy, chính là như vậy.” Tiểu trắng mập gật đầu liện tục, “Cha huynh nói, năm đó Tam thúc chính là một nhân vật phong lưu, kỵ mã ỷ tà kiều, mãn lâu hồng tụ chiêu (1)......”

(1) Hai câu thơ trích trong bài ‘Bồ tát man kỳ 4’ của Vi Trang, có nghĩa là ‘cưỡi ngựa đứng bên cây cầu nghiêng nghiêng, tay áo hồng vẫy gọi khắp trên lầu’.

Thập Nhất Nương nhíu mày, “Cha muội đối xử với mẹ muội rất tốt, không hề phong lưu tẹo nào.”

Éc éc, Trữ Bị Lương nâng lên mặt heo dính đầy vụn điểm tâm, kêu hai tiếng tỏ vẻ đồng ý với nữ chủ nhân.

“Huynh nói phong lưu ý là nhân vật phong lưu, Tam thúc xuất sắc tuyệt luân như vậy, sao có thể so sánh với mấy kẻ hạ lưu ăn chơi trác táng chứ.” Tiểu trắng mập phản bác.

Được rồi, nàng quên, ở cổ đại, từ phong lưu ngoại trừ mang ý hạ lưu ra còn có ý thượng lưu nữa.

“Trên đời này cũng chỉ có mẹ muội mới xứng đôi với cha muội.” Thập Nhất Nương cực kỳ đắc ý nói. Mẹ nàng chính là mỹ nhân hiếm có, tuy rằng phong cách không giống với Nhị bá mẫu, nhưng tinh tế nhu nhược như Lâm muội muội (1) vậy, càng phù hợp với thẩm mỹ ở thời đại này. Nếu không phải vì thân thể bà không tốt, thì chắc đã sớm bị hoàng đế phong lưu thu vào trong cung rồi.

(1) Lâm muội muội: Là Lâm Đại Ngọc, một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng.

Hai đứa con nít cùng với một con heo như một đám não tàn ngồi đàm phán về An Tam gia, Thập Nhất Nương vô cùng sùng bái, cho dù hiện giờ cha nàng phải ngồi xe lăn, cũng vẫn là một mỹ nam tử xe lăn. Đúng rồi, “Thập Lang ca, huynh có biết chân của cha muội là vì chuyện gì không?”

Thân thể nghiêng ngả của Thập Lang chợt thẳng dậy, sắc mặt trở nên nghiêm túc, “Nghe Tam thúc nói là vì thù nhà, do một đám người mặc áo đen gây ra. Nhưng kỳ lạ là chuyện cho tới bây giờ mà vẫn không tài nào tìm ra được đám người áo đen đó. Huynh cảm thấy thật bất thường, với bản lĩnh của Tam thúc thì không thể tìm khắp nơi cũng không thấy một chút dấu vết nào như thế.”

“Đại phu nói như thế nào, không thể trị được à?” Thập Nhất Nương nhíu mày.

“Đại phu nói không trị được, đời này chỉ có thể như thế.” Vẻ mặt Thập Lang đầy tiếc nuối.

“Hừ, nhất định là lang băm.” Thập Nhất Nương bất mãn nói. Đời trước, sau tận thế, thời thơ ấu của nàng lập tức bị bóp chết, ông nội sợ sau khi ông qua đời, cháu gái không thể sống nổi, nên bắt nàng phải học y. Khi đó, người bị thương mỗi ngày nhiều như thế, bất kể là cầm dao mổ làm phẫu thuật đơn giản, hay là kê đơn thuốc cũng đều không thể làm khó nàng. Vì thế, nàng quyết định tự mình khám chân cho lão cha.

Thập Lang nhắc nhở, “Hồ đại phu từng khám qua rồi, cả ngự y ở kinh thành cũng từng đến khám, mọi người đều nói không còn cách nào.”

Thập Nhất Nương ngẩng cao đầu, đắc ý nói, “Bọn họ không có cách nào, không có nghĩa là muội cũng không có cách.” Có dị năng có thể tùy hứng như thế!

Thập Lang dung túng cười cười với nàng, “Nếu Thập Nhất Nương có biện pháp gì thì cứ thử xem, nhưng tốt nhất là phải xác định có thể trị được rồi hẵng nói cho Tam thúc biết, không thì Tam thúc sẽ thất vọng.” Trong lời nói không hề có một chút tò mò về chuyện vì sao Thập Nhất Nương lại biết y thuật.

Thập Nhất Nương nhìn bầu trời Tây bắc xanh thẳm, khép áo lông vào, cảm nhận độ ấm. Ừ, đây chính là người nhà, cho dù hành vi của ngươi có kỳ quái hơn nữa, cũng sẽ luôn dung túng cho ngươi.

********************

Liên tục mấy ngày, Thập Nhất Nương đều vô cùng ân cần lấy nước đến rửa chân cho An Tam gia, tuyên bố là từ giờ về sau, nàng sẽ làm nha đầu rửa chân cho An Tam gia.

An Tam gia đau đầu, “Thập Nhất Nương, chân cha không trị được, con cũng đừng lấy lý do rửa chân gì đó......”

Thập Nhất Nương thè lưỡi, quả nhiên không thể gạt được lão cha.

“Cha, người ta chỉ muốn rửa chân cho cha thôi, đây là tấm lòng hiếu thuận của nữ nhi.” Đời trước không phải luôn nói, hiếu thuận cha mẹ bắt đầu từ việc rửa chân sao.

Trên mặt An Tam gia đều là tươi cười ấm áp, “Cha biết Thập Nhất Nương có hiếu, nhưng nhìn con mệt như vậy, cha không nỡ.” Mỗi lần Thập Nhất Nương đều phải dùng sức lực thật lớn để xoa bóp chân ông, tìm huyệt vị tìm tĩnh mạch, trời rét căm căm như vậy mà đầu đầy mồ hôi, ông nhìn mà đau hết cả lòng.

“Cha, con từng học y thuật, để cho Thập Nhất Nương khám cho cha xem chân cha có thể chữa được hay không.” Thập Nhất Nương khẩn thiết nhìn ông.

An Tam gia đau đầu, “Thập Nhất Nương, chân của cha không thể tốt......”

“Vậy cho con xem thử cũng có sao đâu......” Thập Nhất Nương cố chấp nói, “Dù sao cũng không tệ hơn bây giờ được.”

An Tam gia bó tay, “Được rồi, muốn khám gì thì khám đi, cứ xem cha như cái thứ được gọi là vật thí nghiệm đi.” Người khác là hiếu thuận cha mẹ, ông thì ngược lại, là hiếu thuận nữ nhi.

*******************

“Chỗ này có đau không?” Thập Nhất Nương cầm cây búa nhỏ, gõ gõ lên chân An Tam gia.

An Tam gia còn chẳng thèm nâng đầu, vẻ mặt yên bình đọc sách. “Không có cảm giác.”

“Vậy còn chỗ này?” Thập Nhất Nương lại đổi sang một chỗ khác, gõ tiếp.

An Tam gia lật qua một trang, “Vẫn không có cảm giác.”

Thập Nhất Nương cau chặt lông mày, tuy không có x quang, nhưng theo kinh nghiệm của nàng, nàng có thể sờ được, tĩnh mạch hơi suy thoái, nhưng xương cốt đều còn rất tốt, vì sao lại không hề có một cảm giác gì chứ.

Thập Nhất Nương đứng dậy, “Cha, yên tâm, con sai người đi chuẩn bị một ít ngân châm để châm cứu cho cha, phải tắm thuốc nữa. Con không tin hai chân hoàn toàn không có vấn đề gì mà lại không đứng dậy được.”

Tay An Tam gia đang lật sách chợt ngưng lại trong khoảnh khắc, xem ra nữ nhi thật sự có một ít trình độ, có thể nhìn ra chân ông vẫn còn hoàn hảo.

Nhưng mà cái này không phải là chỉ cần y thuật cao minh là có thể trị được. An Tam gia do dự không thôi, rất muốn cự tuyệt, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt phấn chấn của nữ nhi thì lại ngậm miệng. Thôi quên đi, hiếm có khi nào nữ nhi có tinh thần như vậy, con bé thích giày vò thế nào thì cứ để con bé giày vò thế đó đi, dù sao cũng còn tốt hơn là miễn cưỡng cười như lúc trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.