Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 38




Edit: Diệp Nhược Giai​Lộ ma ma đã trở lại, bà mang vẻ mặt như bị đả kích nhìn Thập Nhất Nương mặc bộ đồ cũ chuẩn bị ra vườn trồng rau.

“Ma ma, ma ma về rồi!” Xuân Lan cười tủm tỉm tiến đến nghênh đón, dồn sức nháy mắt với tiểu thư nhà mình.

“Ma ma, thân thể ma ma khỏe hơn chưa?”Thập Nhất Nương không hiểu Xuân Lan có ý gì, ngốc ngốc hỏi.

“Tiểu thư, vì sao người lại mặc quần áo cũ?” Lộ ma ma thường ngày hiền lành hòa ái, ôn nhu hỏi Thập Nhất Nương, đương nhiên đến khi quay đầu đi nhìn bốn nha hoàn xung quanh thì trong ánh mắt đều là lửa giận. Bà không ở đây là mấy đứa móng lợn này chăm sóc tiểu thư kiểu đó đó hả?

“Ta muốn trồng rau.” Thập Nhất Nương hân hoan nói, “Dưa chuột ta trồng nảy mầm rồi, qua mấy ngày nữa ta muốn trồng củ cải.”

“Không được! Tuyệt đối không được!” Mặt của ma ma xanh lè, “Người chính là thiên kim đại tiểu thư, không phải là một cô nương nơi nông thôn!” Tiểu thư nhà bà suốt ngày quanh quẩn dưới bếp đã đủ kỳ cục rồi, bây giờ lại còn ra ruộng trồng trọt thì sau này một tí khí chất của thiên kim tiểu thư cũng không có.

“Thiên kim tiểu thư cũng phải ăn cơm.” Thập Nhất Nương vô cùng kiên trì, đất đai bây giờ không bị phóng xạ, hiếm có cỡ nào nha.

“Không được, tuyệt đối không được, sẽ bị người chê cười, đây chính là những chuyện mà chỉ có người thấp hèn mới làm thôi.” Ma ma sốt ruột đến độ đi vòng quanh, cuối cùng chỉ có thể đi tìm Phương thị cùng Tôn thị, các bà ấy cũng quan tâm tiểu thư không thua gì bà, hơn nữa các bà ấy mới là trưởng bối của tiểu thư, chắc tiểu thư sẽ nghe lời họ nói.

Tôn thị ở cùng với Thập Nhất Nương lâu nhất, hiểu tính tình nàng nhất. Phải nói là mấy đứa nhỏ Tam gia đều có chung một tính, đã quyết định điều gì thì mười con trâu cũng không kéo được.

Tôn thị ho một tiếng, Lộ ma ma là nha hoàn hồi môn của mẫu thân Thập Nhất Nương, chuyện gì cũng phải cho bà một ít mặt mũi, “Không thì, Thập Nhất Nương, sau này bảo hạ nhân đi trồng đi.”

“Nhưng con muốn tự mình trồng.” Thập Nhất Nương âm thầm nghĩ, hoàn cảnh ở cổ đại tốt như vậy, rau củ dùng dị năng trồng ra nhất định ngon hết sảy, nếu để hạ nhân trồng thì chả còn ý nghĩa gì.

“Nhưng quần áo sẽ bị bẩn, như vậy sẽ không đẹp nữa.” Phương thị cũng lựa lời khuyên một chút. Thật ra Thập Nhất Nương trồng rau cực kỳ vui vẻ, bà cũng không muốn ngăn cản.

“Không sao, con có thể mặc đồ cũ.”

“Nhưng sẽ mệt chết đi được.”

“Vừa hay có thể giảm béo.”

“Nhưng sẽ gặp phải rất nhiều sâu đó, màu xanh biếc, còn thô to hơn cả ngón cái, hơn nữa còn có cả sâu lông màu vàng......”

Lời còn chưa dứt, hai mắt Thập Nhất Nương đã sáng rực, “Thật tốt quá, sâu đó là có dinh dưỡng nhất, vừa khéo đem bắt cho gà ăn, dứt khoát nuôi nhiều thêm một chút......”

Tôn thị cùng Phương thị liếc mắt với nhau, vẻ mặt vô tội nhìn về phía Lộ ma ma, tỏ ý các bà cũng bất lực.

“Tuyệt đối không thể nuôi gà.” Lộ ma ma không thể nhịn được nữa, nuôi heo làm sủng vật còn có thể nói là sở thích, tuy rằng sở thích này có hơi kỳ dị một chút. Nhưng còn nuôi gà thì hoàn toàn chính là cô nương thôn quê rồi.

“Tiểu thư, người muốn tiêu thời gian thì làm chuyện khác cũng được mà, vì sao cứ nhất quyết phải tự đi trồng rau chứ?” Vẻ mặt Lộ ma ma vô cùng đau đớn, “Nắng Tây bắc gay gắt như vậy, lỡ phơi nắng bị đen thì sao?”

“Nhưng Thập Nhất Nương muốn trồng rau cho bá mẫu ăn.” Thập Nhất Nương vội vàng chạy lại ôm đùi của Tôn thị và Phương thị, “Đại bá mẫu may quần áo cho Thập Nhất Nương, Nhị bá mẫu thì dạy Thập Nhất Nương viết chữ vẽ tranh làm điểm tâm...... Thập Nhất Nương không làm được gì cho hai người, nhưng Thập Nhất Nương rất thích trồng rau củ, muốn trồng ra loại rau củ ngon nhất thiên hạ cho bá mẫu ăn.”

Tôn thị cùng Phương thị cảm động đến mức rơi nước mắt, “Cục cưng, mỗi ngày có thể nhìn thấy cục cưng được khỏe mạnh thì bọn ta đã rất vui rồi. Cục cưng trồng rau, lỡ tay bị biến thành thô to thì biết làm sao?”

Thập Nhất Nương bổ nhào vào trong lòng các bà, đôi mắt vui sướng híp lại, “Sẽ không đâu, Thập Nhất Nương sẽ ngoan ngoãn bôi tuyết hoa sương.” Tuyết hoa sương chính là sản phẩm dưỡng da quý nhất trong thành, người khác bôi lên mặt còn thấy tiếc, trong khi Phương thị lại mua về cho nàng bôi tay. Chắc nếu nàng đem đi bôi chân thì Phương thị cũng chỉ vui sướng vì thấy nàng biết suy nghĩ chu đáo.

Vinh Phượng thị tươi cười nói với Lộ ma ma, “Ma ma không cần lo lắng, mấy việc nặng nhọc đều do Thập Lang và tiểu tử thối nhà ta làm cả, công việc của Thập Nhất Nương thật sự rất nhẹ nhàng.”

Thập Lang cùng Vinh Nhị gật đầu thật mạnh, bọn họ đều bị mẫu thân nhà mình ra lệnh cưỡng chế phải làm hết đa số mấy việc nặng nhọc, không cho phép để Thập Nhất Nương bị mệt.

Vinh Nhị thở dài, nhất định là hắn không có tỷ muội gì, cho nên mẫu thân mới yêu thích Thập Nhất tiểu thư như thế. Đối với chuyện Thập Nhất Nương cướp đi sự yêu thích của mẫu thân nhà mình, hắn buồn bực nảy sinh tiếng lòng giống Thập Lang: Hắn chính là con ruột chứ không phải con nhặt được đâu.

Vinh Phượng thị ôm lấy đứa con mình, cười tủm tỉm nói với Lộ ma ma, “Thập Nhất Nương không bị mệt đâu, ta đã nói với tiểu tử nhà ta rồi, sau này mỗi khi trồng rau, Thập Nhất Nương sẽ ngồi trong lều, không để nàng phơi nắng bị đen đi, mọi việc đều giao hết cho các ca ca làm.”

Lộ ma ma hết cách, nhìn khuôn mặt trắng nõn đáng yêu như quả táo của Thập Nhất Nương, chỉ có thể âm thầm tính toán, nếu mặt nàng thật sự bị phơi đen, mặc kệ người khác nói như thế nào, bà cũng phải ngăn cản Thập Nhất Nương.

******************************************

Vinh tuần phủ gia nhập vào đoàn, đối với An Tam Lang cùng Tư Đồ Tứ Lang mà nói chính là hổ mọc thêm cánh, đường đến Du Thành cũng không an bình, trên đường đi luôn có vài du kích người Hồ chặn đánh.

Không thể không nói, bề ngoài của Vinh tuần phủ khá là gạt người, ấn tượng đầu tiên mà người ta có được về ông chính là một người tri thức nhã nhặn có lễ, nhưng khi Vinh tuần phủ cầm lấy kiếm thì như thay đổi thành một người khác, đến nỗi mẹ ruột cũng không dám nhận đó là con mình.

“Còn tên cháu chắt con rùa nào không, ngon ra đây!” Vinh tuần phủ như biến thành ma, phát rồ mà giết người, ánh mắt đều biến thành đỏ ngầu, giết càng nhiều người mắt càng đỏ, nhưng vẻ mặt thì lại say mê, giống như lúc này không phải ông đang giết người mà đang uống rượu ngon ngắm hoa đẹp dưới ánh trăng sáng vậy.

Tư Đồ Tứ Lang buồn bực, hắn nhớ rõ trong tư liệu mà phụ thân đưa cho hắn nói là, Vinh tuần phủ có tính cách phóng khoáng, hành vi chính trực, trên người mang theo hơi thở nhã nhặn của dân trí thức. Đùa à, đây mà cũng được gọi là trí thức sao, dân trí thức nhà ai mà vừa giết người vừa cười ha hả, so với đao phủ còn đao phủ hơn.

“Quá đã!” Vinh tuần phủ cười hô hố giơ chân một cước đá văng tên người Hồ xui xẻo đang phun máu không ngừng như tiên nữ rải hoa, “An gia tiểu tử, chừa lại vài tên cho lão tử, đừng giết hết, đã mười mấy năm nay lão tử không được giết người rồi.”

Mới đầu An Tam Lang còn hơi kinh ngạc, sau đó thì khóe miệng chứa ý cười nhìn Vinh tuần phủ nổi điên hoàn toàn không giống quan văn kia, nhà hắn có rất nhiều người quái dị, tình cờ gặp một kẻ quái dị đến từ kinh thành cũng không là cái gì.

Giết sạch người rồi, tơ máu trong mắt Vinh tuần phủ mới dần dần biến mất. Ông chỉnh chỉnh lại mái tóc cùng với quần áo hơi loạn của mình, Vinh tuần phủ lại khôi phục hình tượng mặt người dạ thú nhã nhặn có lễ của mình: “Để các ngươi chê cười rồi, aiz, khi còn trẻ bản quan vẫn luôn muốn làm quan võ, nhưng mẹ ta lại lấy cái chết ra bức ta phải theo văn......”

Tư Đồ Tứ Lang thầm nghĩ, mẹ của ngài đúng thật là quá tinh mắt rồi, ngài mà cứ đi làm võ tướng kiểu đó, nhất định sẽ thành một tên quỷ nghiện giết người......

****************

“Hoan nghênh Vinh tuần phủ.” An nguyên soái cười tủm tỉm tiến lên đón, đây không phải là lần đầu tiên Vinh tuần phủ đến Trung Châu, nhiều năm trước từng đến tuần tra một lần rồi, giao tình với An gia khá tốt.

“Ha ha, nguyên soái không trách bản quan đến gây thêm phiền toái là tốt rồi.” Vinh tuần phủ cười sang sảng, được gặp lại cố nhân sau nhiều năm khiến ông cực kỳ vui mừng, vứt hết mấy loại hành vi văn nhã đúng mực của người tri thức ở kinh thành lên chín tầng mây.

“Đâu có, chỉ cần Vinh tuần phủ không cướp chiến trường là được rồi.” An nguyên soái có chút đau đầu nói, nếu Vinh tuần phủ chỉ là thường dân thích khoa tay múa chân thì An nguyên soái cũng không cần phải đau đầu đến thế, mà chết người nhất là vị Vinh tuần phủ này lần nào cũng chộn rộn rục rịch muốn ra chiến trường giết người, một đống người cũng không kéo lại nổi.

“Khụ, cái này thì đến lúc đó nói sau.” Vinh tuần phủ có chút chột dạ, ông cũng không thể bảo đảm chuyện này được.

“Tứ Lang bái kiến An nguyên soái.” Tư Đồ Tứ Lang cực kỳ lễ phép hành lễ, lần nữa bị chấn động khủng khiếp, vị An nguyên soái toàn thân đều có hơi thở thư hương này thoạt nhìn còn giống kẻ trí thức hơn cả một quan văn chân chính như Vinh tuần phủ nữa.

“Tư công tử đã lâu không thấy, chuyện của Thập Nhất Nương nhà ta lúc trước thật sự là làm phiền ngươi rồi.” An nguyên soái mỉm cười nhìn hắn, thân phận của Tư Đồ Tứ Lang quá mức phức tạp, còn phải giữ bí mật, ngay cả Vinh tuần phủ cũng chỉ biết hắn họ Tư.

Mặt An Đại gia bình thường luôn ngay thẳng nghiêm túc, là người giống võ tướng nhất trong An gia. An Nhị gia thì có bộ dáng xinh đẹp mềm mại như không có xương, nhìn như một tiểu quan trong Cúc Hương lâu ở kinh thành. Đương nhiên Vinh tuần phủ chỉ dám oán thầm trong lòng, ông cũng không quên An Nhị gia là một tên lòng dạ đen tối, trước kia cũng có không ít người có sở thích đoạn tụ bị hắn trực tiếp sửa cho thành đoạn thật.

Về phần An Tam gia, hai mắt Vinh tuần phủ lơ đãng lướt qua chân ông ấy, thương xót vô cùng, thật đúng là đáng tiếc cho một nhân vật như thần tiên như vậy.

****************

Sau khi ra mắt trưởng bối An gia, An Tam Lang cùng Tư Đồ Tứ Lang đi tìm huynh đệ của mình.

Ở ngoài xa, một đám binh lính đã đi tới, trên mặt mang theo mệt mỏi cùng hưng phấn, người dính máu, có thể thấy được đây là những binh lính vừa đi thực thi nhiệm vụ trở về.

“Tam Lang ca!” Một tên lính dáng người mảnh khảnh kinh hỉ hô lên bằng một giọng nói trong suốt không rõ đực cái, kéo theo lang nha bổng vui sướng chạy tới.

Tư Đồ Tứ Lang nín thở, mà thật ra không chỉ có hắn, An Tam Lang cũng chịu không nổi mà quay đầu sang hướng có gió, “Ngũ Lang, đệ không tắm bao lâu rồi?” Trên người vừa có mùi máu tanh vừa có mùi mồ hôi chua loét, lại còn cộng thêm cả mùi phân ngựa...... Một đống hỗn hợp này thật đúng là làm người ta ngạt thở đến muốn xỉu.

Ngũ Lang cúi đầu nghĩ nghĩ, nâng lên khuôn mặt bẩn hết sức bẩn, đến mức không thể nhìn rõ ngũ quan, chỉ còn lại một đôimắt sáng ngời, “Đệ không nhớ nữa, chắc là cũng được một thời gian rồi. Nam tử hán đại trượng phu chứ đâu phải đàn bà, mỗi ngày tắm rửa sẽ bị cười cho bể mũi.”

Cả người An Tam Lang vô lực, “Ngũ Lang, đệ thử chà chà mặt mình xem.”

An Ngũ Lang tùy tiện dùng tay áo bẩn đến nỗi không còn biết là màu gì, thoang thoảng bay ra mùi thối của đống hỗn hợp kể trên, đưa lên lau mặt mình.

“Đi đi, múc một ít nước về cho Ngũ công tử tắm rửa.” An Tam Lang không nhiều lời nữa, quay sang ra lệnh cho tùy thị của hắn, “Đừng có nhảy vào sông tắm, mất công cá trong sông bị mùi trên người đệ làm ngạt chết.”

An Ngũ Lang nhếch môi cười, mặt bẩn như thế lại khiến cho hàm răng có vẻ đặc biệt trắng, “Tam Lang ca, đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết, mỗi ngày tắm rửa thoa phấn hương sẽ bị gọi là đàn bà, mùi như đệ mới là mùi của nam tử hán!”

Phía sau, một đám binh lính cũng tỏa ra “mùi nam nhân” nồng nặc y chang như thế bu lại gần, tò mò nhìn An Tam Lang cùng Tư Đồ Tứ Lang toàn thân sạch sẽ bồng bềnh như thiên tiên. An Tam công tử thì bọn họ biết, còn thiếu niên có bộ dạng xinh đẹp này thì không nhận ra là ai.

Tư Đồ Tứ Lang nín thở, mùi của mấy người này khiến hắn nghĩ tới trăm ngàn đôi tất mang mười năm không đổi được phơi dưới nắng gắt ngày hè pha trộn với mùi của cá muối bị hỏng, không biết nếu bây giờ hắn bị ngất đi thì Thập Nhất Nương có cười hắn là vô dụng hay không.

“Đây là Tư Tứ công tử, lần trước may nhờ có hắn, huynh với Thập Nhất Nương mới có thể an toàn quay về Trung Châu.”

An Ngũ Lang xích lại gần, hành lễ cực kỳ tiêu chuẩn, “Bái kiến Tư Tứ công tử, người nào có ân với Thập Nhất Nương nhà chúng ta cũng tức là có ân với An ngũ ta.”

Thấy mặt Tư Đồ Tứ Lang vì nín thở mà đỏ phừng phừng nhưng lại vẫn cố gắng bày ra dáng vẻ như không có việc gì, An Tam Lang vì chuyện đệ đệ nhà mình là một con quỷ nhếch nhác cảm thấy thật mất mặt, không thể nhịn được nữa, một cước đá văng đệ đệ mình, “Lăn! Nhanh đi tắm rửa đi, không thì cũng đừng hòng mơ tưởng đến mấy món quà mà Thập Nhất Nương chuẩn bị.”

Quà của Thập Nhất Nương? Hai mắt An Ngũ Lang tỏa sáng, đang định tóm lấy quần áo của An Tam Lang hỏi thêm một chút, nhưng thấy vẻ mặt như chỉ sợ không kịp đề phòng của hắn thì bĩu môi đi tắm.

“Đừng quên rửa sạch cả vũ khí của đệ.” An Tam Lang nhìn lang nha bổng quỷ dị trên vai hắn, không rõ là màu gì, trên đó có dính vài mẩu thịt, lại còn đang tỏa ra “mùi nam nhân” không thua kém gì chủ nhân mình, lo lắng nói.

Một đám binh lính do An Ngũ cầm đầu, chen chúc xô đẩy nhau rời khỏi đó, đối với mấy người ôm mũi ghét bỏ vì không cẩn thận gặp phải bọn họ trên đường, cũng chả thèm quan tâm gì. Rất rõ ràng đám binh lính này đều đã bị An Ngũ Lang đồng hóa, kiên quyết cho rằng mùi hương trên người mình là mùi của nam nhân chính gốc, không hề bẽ mặt.

“An Tam ca.” Tư Đồ Tứ Lang cảm giác như rốt cuộc trời lại xanh nước lại trong không khí lại thoáng đãng, “Du Thành hoang vắng, trước khi đến đây đệ đã làm công tác chuẩn bị tâm lý tốt lắm rồi, cho dù ngày nào cũng ăn bột thô trộn đất cát hay là nằm ngủ trên mặt đất, đệ cũng không có ý kiến gì......”

An Tam Lang thắc mắc nhìn Tư Đồ Tứ Lang, “Có chuyện gì thì đệ cứ việc nói thẳng ra đi.”

Vẻ mặt Tư Đồ Tứ Lang khó xử, nhưng vẫn cố lấy dũng khí mở miệng, “An Tam ca, không biết đêm nay đệ ngủ ở đâu? Đừng sắp xếp cho đệ ngủ chung phòng với An Ngũ ca, có được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.