Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 21




Edit: Diệp Nhược Giai​

Thập Nhất Nươngđăm chiêu nhìn bông tuyết to như lông ngỗng nhẹ bay bay bên ngoài, cùng với hồng mai đỏ rực rỡ nổi bật trong tuyết. Trong phòng chậu than cháy hừng hực, nàng mặc áo khoác lông hồ ly màu trắng, cầm trong tay bình nước nóng ấm áp, không hề cảm giác được một chút hơi lạnh nào của mùa đông. Nhưng nàng biết, lúc này nàng còn có thể đứng đây ngắm cảnh tuyết rơi đẹp thế này là nhờ nam nhân An gia đang ra sức trấn thủ nơi biên cương, chịu đựng rét lạnh và có thể là cả đói khát……

“Chỗ của Thập Nhất Nương vẫn là ấm nhất……” Tôn thị mỉm cười vào cửa, còn tiểu trắng mập thì đã chạy vào trước từ lâu.

“Muội muội, muội nhìn đi, áo khoác của tụi mình cùng màu nè.” Cho dù trong thời tiết kiểu nào thì tiểu trắng mập vẫn hết sức vui vẻ hoạt bát.

“Ân, Thập Lang ca mặc đồ thật đẹp.” Thập Nhất Nương cười tủm tỉm nói,tiểu trắng mập tròn quay mặc một thân áo lông trắng không khác gì thỏ béo nha, quá đáng yêu đi, thêm cái lỗ tai con thỏ thật dài nữa thì đúng là hết sảy……

“Nhị bá mẫu, mau vào trong này cho ấm.” Tuy rằng chân chưa đi được, nhưng nửa người trên của Thập Nhất Nương vẫn làm một tư thế hành lễ, “Đáng lẽ Thập Nhất Nương nên qua đó…… Thập Nhất Nương làphận con cháu......” Trước đó tiểu trắng mập thường hay cõng nàng đi sang sân viện của Nhị bá mẫu, nhưng gần đây trời tuyết lớn, thời tiết lại cực rét, đường đi trơn trợt nên Tôn thị không để cho Thập Nhất Nương ra ngoài, ngược lại mỗi ngày đều dắt tiểu trắng mập đến đây.

“Đừng nghĩ nhiều, trời rét nên bọn ta cũng muốn vận động nhiều một chút, huống chi hoa mai trong sân Thập Nhất Nương nở đẹp hơn mấy chỗ khác, thuận tiện đến đây thưởng thức một chút.” Tôn thị lơ đễnh, người An gia ai cũng to lớn, chỉ có thân thể Thập Nhất Nương là yếu ớt nhỏ bé nhất, nếu bắt nàng phải ra ngoài mỗi ngày, lỡ như sinh bệnh thì biết làm sao.

Quả nhiên có người ăn cùng, thức ăn cũng có vẻ ngon hơn, Thập Nhất Nương cười tủm tỉm ăn một chén bác thác (1) lớn nóng hôi hổi, thật ra chính là phở, sợi phở to khoảng ngón cái, nước súp gà thơm ngào ngạt, trên đó còn điểm xuyến một ít rau, mộc nhĩ vào nấm hương xắt sợi đã được xào qua trước khi nấu nên vừa giòn vừa dai.

Tiểu trắng mập ăn cực nhiều, ngoại trừ bác thác còn ăn bánh hấp nữa. Thập Nhất Nương nhìn nhìn hai loại bánh hấp khác nhau mà rối rắm vô cùng, hức hức, nàng muốn ăn bánh bao bánh mì hấp mà còn phải nghĩ cách miêu tả nó ra nữa, ví dụ như khi muốn ăn bánh bao thì phải nói là bánh hấp hình tròn bên trong nhân thịt, còn hoa quyển (2) là bột mì cuộn tròn lại rồi đem đi hấp……

“Bánh hấp này tuyệt vời thật, không ngờ bánh hànhmà ăn cũng ngon thế……” Cái miệng nhỏ nhắn đỏ sẫm của tiểu trắng mập hoạt động không ngừng nghỉ, ăn vui đến quên trời quên đất.

Mặt Thập Nhất Nương giật giật, “Gọi là hoa quyển nghe hay hơn”, bánh hành (3) là một món ăn báu vật khác, đừng có cướp đoạt tên người ta như thế.

“Hoa quyển? Nhưng mà bên trong đâu có hoa hòe gì đâu?” Tôn thị khó hiểu hỏi, hiển nhiên là cũng hết sức vừa lòng với món hoa quyển này, ân, Thập Nhất Nương thật lợi hại, bánh hấp mà còn có thể làm ra nhiều chủng loại như vậy.

“Huynh vẫn thấy gọi là bánh hành thích hợp hơn.” Tiểu trắng mập có chút rối rắm, muội muội cứ thích gọi mấy món mà muội ấy chế ra hoặc cải tiến bằng mấy cái tên mà hắn hoàn toàn không quen, nhưng thứ nào dùng bột để làm thì đều nên gọi là bánh, không phải sao?

“Bánh hành không phải thế này, hôm khác muội sẽ làm cho huynh ăn thử.” Ca ca đáng yêu à, bánh hành rất đáng thương, huynh buông tha cho nó đi được không?

Mắt tiểu trắng mập sáng như đèn pha, “Thật không? Ăn ngon không?”

“Ân, ăn ngon.” ít ra cũng ngon hơn bánh hấp này. Hoa quyển hiện tại thật sự không mềm mịn như kiếp trước mà lại thô ráp cực kỳ, vì lúa mạch không tốt khiến cho bột xay ra cũng không tốt, nếu muốn cải thiện thì đúng là một vấn đề nan giải.

Tôn thị thấy thú vị, cầm lên một cái bánh bí đỏ hấp, “Vậy cái này gọi là gì?”

“Bánh bao!” Thập Nhất Nương thốt ra, “Bánh bao bí đỏ.”

***********************

Trên mặt Tôn thị chứa ý cười nhìn hai đứa nhỏ đang nghiêm túc đọc sáng, thi thoảng lại ngó xem bọn chúng đọc đến đâu rồi.

“Nhị bá mẫu, chữ này đọc là gì?” Thập Nhất Nương hỏi. Tuy đời trước nàng đọc rất nhiều sách thuốc viết theo chữ phồn thể cho ông nội nghe, nhưng chữ phồn thể không thông dụng như chữ giản thể, vì vậy vẫn có nhiều chữ nàng không hiểu.

Tôn thị vừa giải nghĩa vừa nói cho nàng biết khi nào thì dùng từ đó.

Lúc ăn cơm thì không cần phải nói, lại là canh đồ cổ. Từ sau khi Thập Nhất Nương chế biến ra mấy đồ chấm mới, canh đồ cổ liền trở thành món ăn hàng ngày phải có. Sau khi cẩn thận kiểm tra một lượt thân thể của Thập Nhất Nương, rốt cuộc Hồ đại phu đã tuyên bố, nàng có thể được phép ăn thịt như người bình thường. Không có gì để so sánh thì sẽ không biết được mình là người hạnh phúc, tuy rằng tạm thời lượng thịt được ăn vẫn chưa nhiều, nhưng so với không được ăn tẹo nào thì vẫn sung sướng hơn ngàn lần. Thập Nhất Nương cố gắng tự biết chừng mực, tuy chưa được buông thả thoải mái, nhưng cũng không thể được voi đòi tiên, ăn một lèo cho béo núc được.

“Phải pha một bình trà đắng mới được.” Tôn thị nhíu mày, “Không thì người sẽ bị nổi nhiệt mất……”

Lông mày Thập Nhất Nương lập tức nhăn lại, nàng ghét nhất là mấy thứ vị đắng, vội vàng mở miệng nói, “Nhị bá mẫu, con thấy trà hoa cúc tốt hơn. Trà hoa cúc cho thêm một ít đường uống vừa ngon vừa giải nhiệt……”

Hoa cúc chậm rãi nở bung ra trong chén trà, hoa vàng tươi, nước trong vắt, thêm một ít táo đỏ và cẩu kỷ, bắt mắt vô cùng, lại còn mát gan bổ phổi nữa chứ.

Tôn thị nếm thử một ngụm, thời đại này còn chưa có trà ướp hoa, hoa cúc vốn chỉ dùng làm thuốc bán, không ngờ pha trà uống mùi vị cũng không tệ, mà còn đẹp mắt nữa.

Tiểu trắng mập đã ngủ, Tôn thị nhìn Thập Nhất Nương ngẩn người ngắm hoa mai vươn mình trong tuyết lạnh, “Sao vậy? Không ngủ một chút à?”

Ánh mắt Thập Nhất Nương sáng trong nhìn Tôn thị, có thể là do nàng bị hôn mê 3 năm, ánh mắt của nàng đen láy trong suốt không hề nhiễm bụi trần, y hệt như mắt trẻ mới sinh: “Nhị bá mẫu, tổ phụ, bá phụ, phụ thân và các huynh trưởng thật sự sẽ không có chuyện gì chứ? Tuyết rơi lớn như vậy…… Còn ca ca nữa, tuy rằng huynh ấy không nói với con là muốn đi đâu làm gì, nhưng rét như cắt thế này……” Nhớ đến Tư Đồ Tứ Lang, Thập Nhất Nương nhịn không được mà suy nghĩ miên man, có phải do hắn cứu bọn họ ở Uyển Thành nên ca ca mới không có cách nào cự tuyệt thỉnh cầu của hắn không......

“Đừng lo, tổ phụ đã đánh nhau nửa đời với người Hồ......” Do dự một chút, Tôn thị lại gần an ủi Thập Nhất Nương, “Còn chuyện của Tư Đồ Tứ Lang, Tam Lang đi cùng hắn không phải chỉ vì ân tình, mà còn liên quan đến tương lai An gia……”

Thập Nhất Nương bổ nhào vào trong lòng Tôn thị, “Con nhớ ca ca.”

“Tam Lang sẽ về sớm thôi, cho nên Thập Nhất Nương phải cố gắng rèn luyện thân thể cho tốt, khi Tam Lang trở về mà thấy con có thể đi lại được thì nhất định sẽ cực kỳ vui mừng.” Tôn thị khích lệ Thập Nhất Nương, đại phu đã nói, Thập Nhất Nương cần rất nhiều nghị lực mới có thể đi lại được, nên cần phải thường xuyên cổ vũ nàng.

“Vâng.” Thập Nhất Nương cố gắng mỉm cười, “Nếu ca ca về, biết được chân con cử động được rồi, nhất định sẽ bị dọa cho nhảy dựng.”

“Đúng rồi......” Tôn thị chuyển đề tài, “Tổ phụ viết thư về, nói thịt khô Thập Nhất Nương làm ăn rất ngon, khiến ông ấy mỗi bữa đều ăn nhiều hơn một chén cơm, cả Đại Lang, Nhị lang chúng nó cũng rất thích, đặc biệt là món thịt vụn kia. Bọn họ nói muốn thêm một ít, vì lúc trộn vào cơm ăn đặc biệt thơm.”

Mắt Thập Nhất Nương càng ngày càng sáng, “Thật không? Mọi người đều thích sao? Nhị bá mẫu, chúng ta lập tức đi chọn thịt đi, vài ngày nữa lại gửi đến Du Thành.”

Quả nhiên đứa nhỏ này phải có vài chuyện để làm thì mới không ngồi suy nghĩ lung tung, Tôn thị lại cười nói, “Được, lát nữa sẽ bảo Thập Lang thái thịt cho chúng ta, không biết thái thịt có thể ra được chút mồ hôi nào không, thời tiết mùa đông thật bất lợi cho việc giảm béo……”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.