Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 16




Edit: Diệp Nhược Giai​

Thập Nhất Nương nhận được thư hồi đáp của các nam nhân An gia rất nhanh chóng. Chiến tranh càng tàn khốc, mọi người lại càng cần có cột trụ cho tâm hồn. Đối mặt càng nhiều với máu tanh, mọi người lại càng khát cầu sự thanh thản. Vì thế, những bức thư mà Thập Nhất Nương gửi khiến những người đang ở trên chiến trường giống như nắng hạn gặp mưa rào vậy, nam nhân An gia mỉm cười đọc thư, thấy tiểu nha đầu giống như đang nói chuyện phiếm, kể về những chuyện nàng làm mỗi ngày, ăn điểm tâm gì, cài châu hoa gì...... Bao gồm cả những oán giận nho nhỏ, như là chỉ có thể uống cháo, không được ăn thịt vân vân.

Thập Nhất Nương, sao con có thể đáng yêu đến như vậy chứ. Ánh mắt của mỗi nam nhân An gia đều rất ôn nhu, bé ngoan, để con có thể mỗi ngày vui vẻ ăn điểm tâm, để con có thể phiền não tóc không đủ nhiều chỉ có thể mang châu hoa, chúng ta nhất định sẽ tận lực bảo vệ tây bắc, không cho người Hồ quấy rầy đến cuộc sống hạnh phúc của con.

Nam nhân An gia hết sức tích cực hồi âm, thậm chí cả An Đại gia không thích viết thư cũng gọi người lấy bút mực tới. Mỗi người đều viết một bức thư hồi âm cho Thập Nhất Nương, nhưng bọn họ đều không hẹn mà cùng nhất trí che giấu toàn bộ về những ác liệt trên chiến trường, lời lẽ trong thư đều mang theo vui sướng.

Đương nhiên kèm theo thư còn có cả quà, nhiều nhất vẫn là quà dành cho Thập Nhất Nương.

Quà của An nguyên soái là một tấm thảm Ba Tư, còn kể ở trong thư là bọn người Hồ lại treo thảm này lên như bảo bối, thật sự là quá ngu xuẩn, nên đặc biệt đưa cho bé cưng làm đồ chùi chân.

Thập Nhất Nương kinh hãi nhìn tấm thảm thêu khổng tước tinh mỹ mà than thầm. Đẹp như vậy hèn chi người Hồ lại xem như bức tranh mà treo lên tường. Thập Nhất Nương mang vẻ mặt không đành lòng, nhìn Tôn thị kêu người trải thảm ra mặt đất. Một tác phẩm nghệ thuật như vậy mà còn không bằng khăn lau chân, quả là ‘người tài giỏi không được trọng dụng’.

Quà của An Đại gia là vải dệt, nghe nói là lấy được từ trong nhà một quan lớn người Hồ, ở đó người ta lưu hành loại hoa văn màu sắc này. Khóe miệng Thập Nhất Nương co rút dữ dội, vải dệt đủ màu rực rỡ này còn đẹp hơn cả tấm thảm lúc nãy, vậy mà lại đem đi làm quần áo. Thẩm mỹ quan của người Hồ bị cái gì vậy!

“Cái này......” Đại bá mẫu Phương thị ngượng ngùng. Ánh mắt của Đại gia thật là, màu sắc này có thể để cho Thập Nhất Nương mặc sao, mấy người hát tuồng còn phải ngại nó quá sặc sỡ đấy! “Ta thấy tấm vải dệt này thích hợp làm thảm hơn, dù sao cũng đủ dày.”

An Nhị gia là tri kỷ nhất, tặng cho Thập Nhất Nương một khối đá quý. Thập Nhất Nương mắt tròn mắt dẹt nhìn khối đá quý đỏ như màu máu, thầm cảm thán, hai mắt đều đã biến thành hình thỏi bạc.

“Cái này, phải suy nghĩ thật kỹ xem có thể làm thành trang sức gì cho Thập Nhất Nương đeo. Kim bộ diêu không được, quá nặng......” Tôn thị chăm chú nhìn khối đá quý, trầm tư nghĩ đến đủ loại trang sức.

Thập Nhất Nương lưu luyến dời đi đôi mắt sắp mù lòa vì mấy bảo vật quý hiếm này, “Để làm trâm cài cho Đại bá mẫu Nhị bá mẫu đi. Con bây giờ còn nhỏ, không thích hợp dùng mấy thứ này.”

Hai bà không thèm để ý tới nàng, chỉ chúi đầu vào với nhau, cùng thảo luận xem bảo thạch này nên làm gì thì mới hợp với Thập Nhất Nương.

Thập Nhất Nương bất đắc dĩ cúi đầu nhìn mấy món quà khác. Đồ dùng thì có thỏ nhỏ làm bằng ngọc, khỉ nhỏ khắc từ gỗ trông rất sống động...... Đồ ăn thì có nho khô, thịt khô......

Thập Nhất Nương thật hoài nghi bọn họ không phải đi đánh giặc mà là đi du lịch rồi gửi điền sản về cho nàng. Phương thị cùng Tôn thị vừa thu thập đồ đạc vừa mắng, “Người nào ngu ngốc như vậy lại gửi cả mộc nhĩ về. Chẳng lẽ ở Trung Châu không mua được mộc nhĩ hay sao. Lại còn cả thịt khô, nho khô...... Đại Lang này thật đúng là ngốc hết thuốc chữa mà.”

“...... Thập Nhất Nương, bọn huynh tặng cho muội mấy đồ hiếm lạ trên chiến trường. Tuy ở Trung Châu cũng có thịt khô nho khô, nhưng mấy thứ này bảo đảm ăn ngon hơn đồ ở Trung Châu nhiều. Đó là mấy món ngon nhất mà bọn huynh có thể tìm ra......”

Thập Nhất Nương đọc thư mà cảm động. Sau khi biết nàng là một đứa nhỏ thích ăn, mấy huynh trưởng đều gửi về cho nàng thức ăn mà bọn họ cho là ngon nhất.

Thập Nhất Nương mỉm cười: “Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu, không sao cả, Thập Nhất Nương rất thích.”

Bởi vì các ca ca chẳng có một người nào tặng quà cho tiểu trắng mập, nên hắn ỉu xìu, quyết định ăn sạch mấy đồ ăn mà bọn họ gửi về. Hắn hung tợn cầm thịt khô lên bỏ vào trong miệng: “Quà của mấy ca ca thật không tồi. Đồ ăn luôn có lợi ích thực tế nhất.”

Mà bọn họ quả thật nói không sai, mấy món thịt khô nho khô này đúng là ăn ngon hơn ở Trung Châu. Thập Lang suy nghĩ sau này khi viết thư giúp Thập Nhất Nương, nhất định phải cố gắng vơ vét tài sản của vài vị ca ca. Hừ, lần sau nếu chỉ tặng cho Thập Nhất Nương mà không tặng cho hắn, hắn liền ăn bớt ăn xén, dựa theo độ hài lòng về quà tặng mà quyết định chiều dài bức thư.

*******************

Tôn thị tươi cười nhìn Thập Nhất Nương đang vui vẻ đọc nội dung thư gửi cho nam nhân An gia để Thập Lang viết.

Hôm trước vừa mới thu được thư báo bình an của Tam Lang, hơn nữa thân thể của Thập Nhất Nương đã khỏe hơn nhiều. Hồ đại phu nói, nàng không cần phải suốt ngày uống cháo nữa, có thể ăn vài món ăn như người bình thường, đương nhiên là không được ăn nhiều...... Tóm lại gần đây Thập Nhất Nương đặc biệt vui vẻ.

Thập Nhất Nương thường ăn cơm trưa cùng với Tôn thị và Thập Lang, thi thoảng Phương thị cũng sẽ đến ăn chung.

Trời rét mướt, trong viện Tôn thị đã đốt địa long từ lâu, nên vô cùng ấm áp.

Thập Nhất Nương khẩn thiết mong chờ vịt nướng. Nhân tiện đây nói một chút, tây bắc lạnh khủng khiếp, nên món ăn đều rất giản dị, nhất là An nguyên soái phủ, mấy món của chủ nhân cũng không quá 4 mặn 1 canh cùng với điểm tâm.

Trên bàn có một tô lớn canh thịt dê, rau quỳ luộc, thịt dê nướng......, theo như Tôn thị nói, người tây bắc đều ăn trong bát to, hết sức hào khí, khác hẳn phong cách ăn trong chén nhỏ dĩa bé, đồ ăn tinh tế của Giang Nam.

Thập Nhất Nương ngạc nhiên nhìn món gọi là rau quỳ luộc kia, thật ra đó chính là rau dền. Nàng rất ít ăn rau dền, bởi vì món đó mang tính hàn. Nàng là người thuộc thể chất hàn, ăn mấy món đó dễ bị đi tiêu chảy nên nàng không ăn nhiều. Nhưng rau quỳ có thể thanh nhiệt giải độc trị táo bón cực tốt.

Mùa đông tây bắc mà ăn được rau dưa là vô cùng hiếm. Đa số những nhà có rau ăn mùa đông đều là rau thu hoạch mùa thu đem phơi khô bảo quản, hoặc là những người giàu, trong nhà có suối nước nóng có thể trồng rau trái mùa.. An gia chính là lão đại ở Trung Châu này, rau mùa đông có hiếm hơn nữa thì An gia cũng không thiếu.

Thập Nhất Nương nhìn bánh hồ trên bàn vừa được nướng xong, bên trong nhân tiêu đen, chao, có cả bơ nữa, nên khi lấy ra khỏi lò nướng liền tỏa hương thơm lừng. Nhưng món này ăn sẽ bị nóng. Xem ra thức ăn mùa đông đa số đều có tính nhiệt, dễ bị táo bón, hèn chi lại phải ăn nhiều rau quỳ.

Nhưng vì Thập Nhất Nương vẫn còn là một nửa bệnh nhân, nên cơm trưa của nàng vẫn chủ yếu là cháo, trong đó có bỏ thêm táo đỏ và cẩu kỷ, mùi thơm ngọt ngào.

“Ta đã bảo là ở nơi này của các ngươi có đồ ăn ngon mà.” An Đại nãi nãi Phương thị cười đi vào, “Buổi sáng nhiều chuyện quá nên không đến được. May mà bây giờ cũng có thời gian đến thăm Thập Nhất Nương.”

Thập Nhất Nương vẫn không thể đứng lên, chỉ có thể ngồi ngoan ngoãn nhấc tay làm như hành lễ. Đại bá mẫu Phương thị cũng không để ý, bước lại gần bế Thập Nhất Nương lên hôn hôn, “Nghe nói hôm nay Thập Nhất Nương muốn ăn vịt nướng, nên Đại bá mẫu đặc biệt căn dặn người bán hàng chọn một con béo nhất ngon nhất để nướng.”

Thập Nhất Nương cười tươi roi rói, mắt cong cong, “Cám ơn Đại bá mẫu. Chắc người chưa ăn trưa phải không, Thập Nhất Nương chia cho người chút cháo.”

“Không cần cháo của con đâu, món đó ăn không đủ no.” Phương thị thấy Thập Nhất Nương mặc đồ ấm áp, trên khuôn mặt vàng vọt đã có thêm một ít vẻ hồng hào, không khỏi cảm thấy mừng rỡ, “Với lại món đó phải để cho Thập Nhất Nương ăn nữa. Hồ đại phu là thần y, ông ấy nói là con nên ăn cháo này nhiều một chút để bổ máu......”

Thập Nhất Nương muốn ăn bánh hồ, Phương thị Tôn thị cũng không dám để nàng ăn nhiều, chỉ cho nàng một chút thấm qua miệng cho nàng đỡ thèm. Ân, thật ra món này cũng không khác gì ở hiện đại, chính là bánh nướng thôi. Thập Nhất Nương ăn vài mẩu xong cảm thấy không hứng thú nữa. Nhưng còn canh thịt dê thì uống cả một bát lớn. Mùa đông mà uống canh này thật sự là quá tuyệt, khiến máu toàn thân đều nóng lên ~~ chỉ là hương vị hơi nồng mà thôi.

Cuối cùng món vịt nướng cũng lên bàn. Hai mắt Thập Nhất Nương sáng như đèn pha, liên tục gắp thịt nướng chấm muối tiêu ăn. Đừng hiểu lầm, tiêu vào thời này chỉ là hồ tiêu và hoa tiêu mà thôi, còn tiêu ớt thì chưa có đâu.

“Ân, quả nhiên chấm tương mơ mà Thập Nhất Nương nói, ăn có mùi vị khác hẳn.” Tôn thị khen. Phần lớn nữ nhân đều thích ăn chua ngọt, vịt nướng chấm tương mơ ăn ngon hơn nhiều so với chấm muối tiêu.

Thập Nhất Nương cũng gật đầu, “Tương mơ này làm cũng khá tốt, tuy quả mơ ướp rồi nên hơi mặn chút. Món vịt nướng vốn là chấm muối tiêu ăn, nhưng như vậy thì sẽ bị mất hương vị, còn chấm tương mơ ăn thì hương vị vừa đúng.”

Thập Nhất Nương đã rất lâu chưa được ăn thịt nướng, giờ đây cuối cùng cũng được thỏa mãn niềm ham muốn này, tuy rằng vịt nướng này không được ngon lắm.

Tiểu trắng mập ăn vịt nướng đến nỗi đầy miệng đều là mỡ, “Thập Nhất Nương nói tương mơ đi với vịt nướng quả thật không sai.”

Thập Nhất Nương cũng ăn liên tục. Tuy rằng không ngon bằng vịt nướng trước tận thế, nhưng thật sự đã rất lâu nàng chưa được ăn qua thức ăn bình thường mà.

Đang định gắp thêm một miếng vịt nướng nữa thì đôi đũa đột nhiên bị Tôn thị chặn lại, Thập Nhất Nương thống khổ nghe Tôn thị nói, “Thập Nhất Nương, con vẫn chưa thể ăn nhiều mấy món đầy dầu mỡ thế này. Dạ dày sẽ không chịu nổi.”

“Dạ dày của con cực kỳ khỏe mạnh, mặc kệ ăn món gì cũng đều tiêu hóa rất tốt......” Thập Nhất Nương dùng sức vỗ ngực mình, nhưng đáng tiếc là Tôn thị và Phương thị không hề tin tí nào. Nàng vô cùng chán nản buồn bã, chỉ có thể nhìn một đám người không có lương tâm hớn hở ăn. Nàng biết là dạo gần đây mọi người đều ăn đồ ăn thanh đạm cùng nàng nên cũng có chút thèm mấy món này, nhưng mà...... Thật ra nàng có thể ăn nhiều hơn một ít cùng với mọi người, đáng tiếc ý kiến của nàng đều bị mọi người bỏ qua.

“Hừ, thật ra vịt nướng này chưa đủ ngon, thịt khô, da cũng không đủ giòn, khẳng định là không được bơm khí. Hơn nữa độ to của lửa cũng không đúng, hẳn là dùng gỗ táo hoặc gỗ lê rồi......” Không ăn được nho thì nói nho còn xanh, Thập Nhất Nương căm phẫn ngồi một bên lẩm bẩm.

Hai mắt tiểu trắng mập tỏa sáng, “Thập Nhất Nương, muội có thể nướng ngon hơn nữa sao?”

“Đương nhiên!” Thập Nhất Nương ưỡn ngực, “Nhưng mà muội sẽ không nói cho huynh biết đâu.” Sau đó hả hê nhìn tiểu trắng mập xụ mặt xuống.

Phương thị trao đổi ánh mắt với Tôn thị, nhưng cũng không hỏi Thập Nhất Nương vì sao hôn mê 3 năm mà lại biết được những chuyện này. Các bà chỉ cần biết rằng Thập Nhất Nương chính là Thập Nhất Nương, không có bị ai tráo đổi là được. An Tam Lang luôn ở cùng với muội muội từ khi nàng tỉnh lại, hắn biết rõ nhất đây có phải là muội muội của hắn hay không. Hơn nữa sau khi chiến tranh kết thúc, An Tam gia sẽ trở lại. Chuyện của khuê nữ nhà mình, ông ấy là người rõ nhất.

Thật ra các bà cũng mơ hồ đoán ra được một chút. 3 năm trước đại phu nào cũng nói Thập Nhất Nương không còn đường cứu chữa, chỉ có thể chờ chết. Khi đó An Tam gia vượt ngàn dặm xa xôi, đến kinh thành tìm Phổ Tuệ đại sư, cũng không biết ông ấy nói gì làm gì trả cái giá gì với Phổ Tuệ đại sư. Các bà chỉ biết là sau đó Phổ Tuệ đại sư ngày càng tiều tụy, chỉ trong một đêm mà như già đi 20 tuổi. Còn An Tam gia thì bắt đầu tìm kiếm mọi báu vật trên đời để kéo dài mạng cho nữ nhi, gần như tiêu sạch gia sản An gia. 1 năm trước ông lại khư khư cố chấp đòi đưa nữ nhi đến Uyển Thành, cũng ám chỉ cơ hội khiến Thập Nhất Nương tỉnh lại là ở Uyển Thành.

Phổ Tuệ đại sư là quốc sư của Đại Hạ, truyền kỳ về ông rất nhiều. Nói như vậy tức là, cho dù Thập Nhất Nương có biến đổi như thế nào đi chăng nữa, ân, cho dù có biến thành một đứa nhỏ tham ăn như vậy, thì cũng là...... bình thường đi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.