Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 143




Edit: Do Nguyen

Vợ chồng Đế - Hậu vẫn chưa thương lượng được gì thì cung nữ đã chạy đến bẩm báo: An Khang công chúa đã tỉnh, có thể xuống giường!

Ha ha, quả nhiên là bệnh tương tư… Đế - Hậu nhìn nhau, Hoàng hậu thở dài: “Bệ hạ, cái tiếng xấu này chúng ta cứ gánh lấy vậy, cưới gả đổi người gì đó cũng không quan trọng, chỉ cần Huy Nương hạnh phúc là được”.

Hoàng đế yên lặng gật đầu… Cũng tốt, nể mặt 100 vạn lượng, à không, là do xúc động trước tấm chân tình của An Nhị Lang…

Chuyện cưới gả thế này tất nhiên các đại thần trong triều không đồng ý. Nhưng bọn họ cũng không dám nói nhiều, tại sao? Vì nhìn thấy vẻ mặt phấn chấn vui mừng của Hoàng đế: “Trẫm có con rể tốt sau này giúp trẫm kiếm tiền, Hoàng gia sẽ không cần lo lắng chuyện tiền bạc nữa”.

Đành kệ! Nhóm đại thần vốn có ý định liều mình ngăn cản giờ lại không dám ho he, tuy quốc khố và Hoàng gia tư khố đã tách ra nhưng hiện nay quốc khố trống rỗng, thu không đủ chi, nếu con rể Hoàng đế kiếm được tiền tất nhiên việc đầu tiên là bỏ vào quốc khố, còn Hoàng gia tư khố hả? Xin lỗi nhé… Từ khi tách quốc khố và tư khố, bọn họ chưa từng phát cho Hoàng đế một phân tiền. Cũng may là Hoàng đế chỉ có một người vợ, hơn nữa vợ của ngài ấy xuất thân từ gia đình giết heo nên mỗi ngày đều có thịt ăn, tiêu chuẩn sinh hoạt hơi thấp một chút nhưng dù sao vẫn tốt hơn là phải nhịn đói nhịn khát…

Các đại thần trao đổi ánh mắt với nhau, thì ra nguyên nhân Hoàng gia gả công chúa cho An Nhị Lang là vậy, tiền quyết định tất cả. Hoàng Thượng sắp có con rể là Thần Tài, chuyện trùng tu cung điện khôngcần lo lắng nữa. An Nhị Lang quả là người thông minh, trước kia thường xuyên cung cấp quần áo trang sức cho Hoàng hậu nương nương và công chúa là để lấy lòng hai người ấy sao? Đúng là tiền có thể sai khiến cả ma quỷ. Đến Hoàng gia cũng không thoát được.

Đàn bà con gái toàn kinh thành thì không nghĩ vậy. Các nàng hoàn toàn bị An Nhị Lang làm cảm động. Đó là người đàn ông tốt, kiên trì không ngừng lấy lòng người yêu, lấy lòng cha mẹ người yêu, những trang sức quần áo có giá trị trên trời kia cũng chỉ đổi lấy ánh mắt chú ý của người yêu… Sao các nàng không thể gặp được một người đàn ông như vậy chứ?

Vì thế An Nhị Lang trở thành nhân vật nổi bật nhất kinh thành. Và chuyện theo đuổi vợ của An Nhị Lang cũng trở thành hiện tượng, chuẩn mực mới của yêu đương: Nếu thật sự yêu một người, không phải cứ nói bằng miệng mà phải mua, phải mua, phải mua… thật nhiều thứ cho người yêu.

- ------------------------o0o----------------------------​

“Nàng làm sao vậy?” An Nhị Lang thay đổi dáng ngồi, cố ý che dấu vẻ mất tự nhiên của mình. Mặc kệ là ai, nếu cứ liên tục được một mỹ nhân đẹp như tiên liếc mắt đưa tình, hơn nữa, mỹ nhân này còn là người trong lòng đều sẽ muốn hóa thành sói giống như hắn: “Ta đẹp trai quá nên công chúa ngắm đến ngây người à?”

“Ờ…” Công chúa ngốc nghếch đỏ mặt, cố làm ra vẻ nghiêm túc “Nhị Lang huynh chính là người đẹp trai nhất trên đời”.

“Khụ khụ…” Tuy tự biết mình đẹp trai nhưng nếu so sánh với Tam Lang và Thái tử thì hắn không thể nào bằng, nhưng khi được nàng khen tâm tình hắn như muốn bay lên trời, có phải “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi” là vậy?

“Nhị Lang!” An Khang công chúa đỏ mặt, tầm mắt dao động, nói nhỏ: “Bọn họ nói Nhị Lang vốn thích ta từ trước nên mới tìm cớ tiếp cận ta, huynh để ta làm người quảng cáo cho huynh, nhưng thật ra, mục đích của huynh là muốn tặng quần áo trang sức cho ta và mẫu hậu, có phải không?”

Tất nhiên gian thương như An Nhị Lang sẽ không hủy đi hình tượng đẹp đẽ của mình, nên hắn mỉm cười nhìn công chúa, đến khi công chúa đỏ mặt, vùi đầu vào lòng hắn mới thôi.

An Đại Lang sắp thành thân, sau đó sẽ đến lượt hắn. An Nhị Lang ôm chặt mỹ nhân trong ngực, lòng mềm như nước, nhưng hắn vẫn nhận ra ngực Huy Nương hơi nhỏ, vì phúc lợi sau này vẫn phải tìm mấy phương thuốc nở ngực đưa cho Hoàng hậu nương nương, giúp công chúa chăm sóc cơ thể. Đúng rồi, hắn nhìn ngực của An Khang công chúa, nghe nói nếu thường xuyên xoa bóp sẽ rất nhanh to lên, nếu vậy hắn rất vui lòng giúp đỡ.

“Nhị Lang huynh… Huynh… háo sắc!” Trong phòng vang lên tiếng kêu thất thanh của An Khang công chúa…

An Nhị Lang tiếc nuối… Haizz… ta chỉ muốn giúp nhưng nàng không chịu.

- -------------------------o0o----------------------------​

Tôn thị cười không khép được miệng “Ta không ngờ Nhị Lang im hơi lặng tiếng giải quyết chuyện hôn nhân của nó. Ta còn tưởng mình phải học đại tẩu tìm hiểu các cô nương kinh thành, rồi bắt nó đi xem mắt từng người… há há”

Phương thị nhìn Tôn thị: “Nhị đệ muội quả có phúc, An Khang công chúa vừa xinh đẹp lại lương thiện dịu dàng, từ khi Hoàng Thượng hạ chỉ đến giờ, nàng đều đến phủ cùng muội ngắm hoa, đọc sách, rõràng nàng không biết chút võ thuật nào mà cũng dám theo muội chơi roi, lần trước ta thấy công chúa rất cố gắng, mồ hôi ướt đẫm vẫn không chịu dừng lại, ta chúc mừng muội có được con dâu tốt”.

Tôn thị cười đắc ý: “ha ha… ta đã nói nàng không cần như vậy, nhưng chính nàng cũng hiểu phụ nữ An gia rất kiên cường, tuy Nhị Lang thích kinh doanh buôn bán nhưng nếu một ngày nào đó An gia cần trở lại chiến trường, Nhị Lang chắc chắn sẽ đi, nàng không muốn cản trở hắn…”

Phương thị xúc động “Công chúa là một cô gái tốt, hoàn toàn không có dáng vẻ cao cao tại thượng, Nhị Lang xưa nay ánh mắt đều rất tốt”.

“Đại tẩu cũng đừng hâm mộ muội như vậy”. Tôn thị trêu ghẹo nói “Ba tháng nữa, chẳng phải Bát Nương cũng vào cửa sao? Bát Nương không thua kém công chúa, lần trước tỷ nói muốn ăn điểm tâm của Thanh Trúc Am, con bé liền đến đó vài ngày học cách làm điểm tâm, đúng là, con dâu vẫn tri kỉ gấp trăm lần mấy cái tiểu tử thúi kia”.

Phương thị tươi cười “Bát Nương là một cô gái tốt, chờ nàng vào cửa ta sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều, quyền quản gia cứ giao cho nàng rồi ta sẽ ung dung nhàn tản”.

“Đại tẩu nói đúng, sau này các con dâu vào cửa, chúng ta sẽ thảnh thơi hơn, lâu rồi ta chưa đi Giang Nam, thật nhớ mấy món ăn vặt ở vùng ấy”.

Phương thị nhìn Tôn thị đầy áy náy “Mấy năm nay muội phải giúp ta quản gia, nếu không đã có thể điGiang Nam rồi”.

Tôn thị cười khổ “giúp tỷ quản gia chỉ là cái cớ, thật ra muội không đành lòng trở về, lúc nhỏ muội lớn lên ở Giang Nam, nhà muội và Lâm gia rất thân thiết, A Chỉ tỷ tỷ giống như chị ruột của muội, tỷ ấy rất thương muội… Dạo này muội hay mơ thấy tỷ ấy, nhớ tới góc sân nhỏ, khi gió thổi liễu lay, hoa đào Giang Nam nở hồng rực cả vùng, tỷ ấy cười rất tươi xem muội thả diều”.

Phương thị cũng đau lòng, Tam đệ muội rất tốt, đáng tiếc nàng mất rồi. Phương thị vỗ bả vai Tôn thị “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, muội ấy mất đã nhiều năm, nhưng muội ấy cũng thật hạnh phúc, Tam Đệ vì muội ấy mà không có người đàn bà khác, Thập Nhất Nương sắp thành Thái tử phi, chúng ta cũng phải giúp thằng bé Tam Lang tìm một cô gái tốt, chờ bọn nhỏ đều hạnh phúc, muội ấy nhất định sẽ rất vui”.

Tôn thị lau nước mắt “Đúng vậy, chúng ta còn rất nhiều việc phải làm, trước hết là lo chuyện hôn nhân cho tụi nhỏ, đại tẩu, tập tranh ảnh các tiểu thư kinh thành đâu rồi? Chúng ta phải tìm vợ cho Tam Lang”.

- ---------------------o0o------------------------​

An Khang công chúa nhíu mày nhưng vẫn bưng chén thuốc lên, cầm muỗng nhỏ múc từng muỗng đưa vào miệng, cung nữ nhìn thấy cảnh này cũng hiểu nàng khổ sở đến mức nào, từ khỏ An Khang công chúa sức khỏe không tốt nên phải thường xuyên uống thuốc đắng, vì thế nàng ghét nhất là mùi thuốc, sau này nghe Thập Nhất Nương nói chịu khó tập nhảy bài Con thỏ thì không cần dùng thuốc nữa, công chúa mới nghe lời mà luyện tập.

Nhìn công chúa vất vả uống xong chén thuốc, cung nữ nói “Công chúa, nếu không thích thì không cần uống, dù sao bây giờ sức khỏe người cũng tốt nhiều rồi”.

“không được” Công chúa nhìn cơ thể nàng trong gương, “Ngực của ta vẫn chưa lớn, ngươi nói phòng bếp ngày 3 bữa nấu dược thiện, thêm cả bữa khuya nữa, ta không tin ta kiên trì như vậy mà ngực vẫn không chịu to ra”.

“Khụ khụ… công chúa, hiện nay đàn ông kinh thành đều thích con gái mềm mại tinh tế gầy gầy, cũng không yêu cầu con gái phải ngực lớn, chỉ là An Nhị Lang lớn lên ở Tây Bắc, ở đó đàn bà con gái đều ngực to, mông nở nên An Nhị Lang mới chú ý chuyện này”. một cung nữ cười nói.

“Nô tỳ không nghĩ vậy”. một cung nữ khác lên tiếng “Mọi người nhìn kỹ sẽ biết, đàn ông kinh thành yêucầu vợ cả phải đoan trang hiền thục, không cần cơ thể đẫy đà, nhưng thật ra bọn họ vẫn thích các côgái ngực lớn mông to, chẳng phải tiểu thiếp trong nhà đều như vậy cả sao”.

An Khang công chúa lầu bầu “Đàn ông quả nhiên đều như vậy”. Nàng tin tưởng chuyện này, mẫu thân của nàng – Hoàng hậu nương nương rất được đàn ông chú ý vì bộ ngực của bà không nhỏ.

“không cần tắm rửa vội”. An Khang công chúa xoay người lại “Chờ ta tập mấy động tác nâng ngực mà Thập Nhất Nương dạy trước đã, đúng rồi, đem phương thuốc nở ngực này đến Tăng gia đi, còn chỗ của Thập Nhất Nương thì… Đưa đi luôn”. Tuy phương thuốc là của An Nhị Lang, nhưng chắc hắn sẽ ngại nên không đưa cho Thập Nhất Nương đâu.

Dưới ánh trăng, An Khang công chúa vẫn luyện tập duỗi thân thể, trời rất nóng, nhưng nàng đang cố gắng làm cho đủ số lượng động tác của ngày hôm nay.

“Hừ…” Hoàng đế nhìn công chúa vất vả luyện tập, ngài không vui chút nào “Huy Nương đối với tên tiểu tử thúi kia thật tốt, nếu sau này hắn dám làm gì có lỗi với con bé, trẫm chém”.

Hoàng hậu mỉm cười: “An Nhị Lang có lòng, nó đã nói phương thuốc và bài tập gì đó rất tốt cho Huy Nương, càng có lợi cho việc sinh con sau này, nó lo lắng cho con bé”.

Hoàng đế vẫn xụ mặt, Hoàng hậu tiếp tục nói “Nhị Lang đã xử lý đất đai hoàng gia rất tốt, kiểm tra từng ly từng tý, chỉ trong khoảng thời gian ngắn chúng ta có hơn 30 vạn lượng, giờ Bệ hạ không cần phải nhìn sắc mặt của quần thần, lần trước trên triều, Người tự tin lấy ra 20 vạn lượng cứu tế cho bách tính, các đại thần sợ đến ngây người, cả kinh thành đều đang ca ngợi công đức của Bệ hạ, nhờ có con rể mới được thoải mái vung tiền như vậy, Người còn bất mãn cái gì?”

Hoàng đế không tình nguyện nói “Cũng không phải là bất mãn, chỉ là cảm thấy… bỗng nhiên con gáimình trở thành con nhà người khác… thật chua xót… đúng rồi, 100 vạn lượng bạc kia chúng ta cứ dùng cứu trợ bách tính, tạo phúc cho An Khang công chúa, sau này chúng ta vẫn sẽ có rất nhiều tiền, trẫm không muốn gánh cái tiếng bán con gái lấy 100 vạn lượng”.

Hoàng hậu mỉm cười, hắn đau lòng con gái, lo lắng khi cầm tiền của Nhị Lang, “của cho là của nợ”, “Được, sau này chúng ta vẫn sẽ kiếm được tiền, Người cũng đừng nghĩ nữa, nếu hắn không đối xử tử tế với con bé, chúng ta sẽ đưa nó trở về, An Tam Gia hiện tại vẫn không cho chúng ta sắc mặt tốt”.

Hoàng đế xúc động “rõ ràng hai chân của An Tam Gia đã không còn tật nguyền, hắn lại không chịu đến thư viện Hoàng gia dạy học, haizz… trẫm cũng không còn cách nào”.

Hoàng hậu rất có lòng tin “Vậy, Người hãy để Thái tử đi mời An Tam Gia, dù sao cũng là Nhạc phụ tương lai của Tứ Lang, Tứ Lang phải tự nghĩ cách”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.