Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 140




Edit: Do Nguyen

“Tắm rửa xong lại được uống trà sữa thì còn gì sung sướng hơn nữa”. Diêu Tam Nương vui vẻ nói: “Thập Nhất Nương, muội đã nói với mẫu thân là sẽ ở nhà tỷ vài ngày, mẫu thân muội đồng ý rồi, nhưng có một yêu cầu: sau khi về không được tăng dù chỉ 1 cân, đêm nay có muội nè, biểu tỷ nữa nè, chúng ta ngủ chung với Thập Nhất Nương được không?”

“Thập Nhất Nương!”. An Khang công chúa cũng mở to đôi mắt hy vọng nhìn nàng: “Ta có thể ở lại thêm mấy ngày nữa không? Buổi tối ta ngủ chung với mọi người luôn nha?”

“Công chúa tỷ tỷ muốn ở lại bao lâu cũng được”. Thập Nhất Nương uống một hớp lớn trà sữa dê, híp đôi mắt lại đầy hưởng thụ “Có người chơi với ta thì tốt quá còn gì, Nhị bá mẫu mấy ngày nay cứ bắt ta học rất nhiều thứ, muốn đau cái đầu, có mọi người ta sẽ được nghỉ ngơi một chút”.

“Thập Nhất Nương phải học rất nhiều thứ hả?” Diêu Tam Nương bĩu môi, “Lúc trước tỷ nói là sẽ cùng muội tập luyện với An Ngũ Lang ca, cuối cùng còn mỗi mình muội”. Khiến nàng nhiều lúc mệt muốn đứt hơi cũng không dám xin An Ngũ ca cho nghỉ ngơi chút xíu.

Thập Nhất Nương bất lực “Ta cũng đâu có muốn, nhưng các bá mẫu muốn huấn luyện ta trở thành mộtThái tử phi hoàn hảo… Cái này khó lắm… Chuyện quản lý gia nghiệp bình thường cũng không làm khó được ta, nhưng mấy cái cầm kỳ thi họa, thưởng thức đồ cổ, thưởng thức tranh chữ, phân loại da lông, vải dệt gì gì đó… Là cái quỷ gì không biết, tại sao làm Thái tử phi thì bắt buộc phải hiểu rõ mấy cái đó chứ?”

Tăng Bát Nương xoa đầu nàng đầy thông cảm: “Thập Nhất Nương, mấy cái đó tỷ cũng phải học, mẫu thân tỷ nói muốn làm con dâu trưởng đầy đủ tư cách phải biết rõ những điều đó, nếu không sau này ra ngoài xã giao sẽ không biết nói cái gì, muội nghĩ xem nếu muội cùng một người xa lạ nói chuyện với nhau mà không có đề tài gì hay ho, đem mấy thứ này ra nói cũng không đến nỗi tẻ ngắt”.

“nói chuyện đồ ăn là được rồi, nói về đồ ăn bảo đảm sẽ không tẻ ngắt”. Thập Nhất Nương thở dài, “Nếu nói về nguyên liệu nấu ăn, muội có thể nói liên tục 3 ngày 3 đêm không hết chuyện, ví dụ như ở Đại Hạ chúng ta, sông nào biển nào có nhiều cá tôm nhất, mùa nào đánh bắt hay thu hoạch được nhiều nhất, muội nhớ rõ lắm”. Thập Nhất Nương tự hào kể.

An Khang công chúa thắc mắc: “Phụ nữ phải học mấy cái đó hả? Nếu ta không nhớ được thì phải làm sao?” An Khang công chúa lo lắng, dạo này sức khỏe nàng tốt lên nhiều, mẫu hậu cũng đang muốn bắt nàng học tập.

Tăng Bát Nương an ủi: “Nếu sau này công chúa phải gả cho con trai trưởng, trở thành con dâu trưởng trong nhà thì những chuyện phải học còn nhiều gấp mấy lần nữa, nếu gả cho con thứ thì nhẹ nhàng hơn, sau khi kết hôn học từ từ cũng được”.

An Khang công chúa thở phào nhẹ nhõm: “Sau khi kết hôn mới học thì tốt, ta không có bản lĩnh giống Tứ Lang nhìn qua cái gì là nhớ cái đó, năng khiếu học tập của ta rất chậm”.

“Hì hì, công chúa tỷ tỷ đang lo lắng không gả được hả?” Thập Nhất Nương trêu chọc nàng “Tinh La ca ca từng nói với muội, dạo này Hoàng hậu nương nương rất vội vàng xem xét các thanh niên tài tuấn cho tỷ tỷ đó”.

An Khang công chúa thẹn quá hóa giận “Thập Nhất Nương, đừng chạy, từ xưa tới giờ con gái gả đi sợ nhất là mẹ chồng và chị em chồng, hôm nay ta phải cho muội biết thế nào là chị chồng khủng bố”.

Diêu Tam Nương và Tăng Bát Nương cười đến không chịu nổi, cho đến khi An Nhị Lang tới thỉnh an công chúa mới tạm nín cười.

“Ta sẽ xử lý muội sau”. An Khang công chúa thở hồng hộc nói, xoay người đi ra cửa, nàng cũng khôngdám đến trễ bởi câu cửa miệng của An Nhị Lang là: Thời gian chính là tiền bạc, ai lãng phí thời gian của hắn thì đem tiền đến bù. Nàng không có tiền đưa cho An Nhị Lang nên phải ngoan ngoãn thành thật đinhanh ra gặp hắn.

“Muội ở đây chờ tỷ”. Thập Nhất Nương vẫy vẫy tay về phía An Khang công chúa “Nhị Lang ca chắc lại mang về một mớ quần áo trang sức để tỷ tỷ mặc trong các kỳ yến hội, tội nghiệp tỷ ấy, hôm nay mặc thử hết đống đồ đó chắc sẽ lâu lắm”.

Tăng Bát Nương nhìn An Khang công chúa đi xa rồi lắc đầu cười khổ “Thập Nhất Nương à, đây là chuyện các cô nương cầu còn không được đó. Có quần áo mới để mặc, có trang sức xinh đẹp để mang, người khác mà biết sẽ hâm mộ lắm”

Thập Nhất Nương không đồng ý. “Vậy Tăng tỷ tỷ mau đi cùng công chúa đi, nàng đi chưa xa đâu, chắc chắn Nhị Lang ca sẽ vui mừng khi có thêm một người mẫu mặc quần áo mang trang sức của huynh ấy, Tăng tỷ tỷ cũng có thể kiếm được tiền phí để làm của hồi môn nữa đó”.

Tăng Bát Nương không giống lúc trước vừa nghe chuyện cưới gả sẽ thẹn thùng đỏ mặt, nàng bình thản lắc đầu nói “thật ra tỷ cũng rất thích quần áo trang sức, nhưng tỷ sẽ không đi với công chúa đến gặp An Nhị Lang đâu, ta cảm thấy…” Nàng chần chờ một chút rồi nói “Hai người bọn họ kì kì thế nào ấy, Nhị Lang khi gặp công chúa với Nhị Lang lúc bình thường khác lắm”.

Hả? Thập Nhất Nương khó hiểu “Có gì kì lạ đâu, Nhị Lang ca đối với người giúp huynh ấy kiếm tiền đều ôn nhu nhẹ nhàng lắm”. Từ khi Công chúa và Hoàng hậu trở thành người đại diện mặc quần áo mang trang sức cho huynh ấy, Nhị Lang vô cùng nhiệt tình tốt bụng, cho nên có thể thấy huynh ấy đã kiếm được rất nhiều tiền.

“Tóm lại là tỷ không muốn đi, hơn nữa trang sức quần áo gì mới Đại Lang ca cũng tặng cho tỷ nhiều lắm rồi”. Tăng Bát Nương cười ngọt ngào “Bổng lộc của huynh ấy cũng không nhiều, thật là, huynh ấy nói đàn ông phải tặng hoa, tặng quà cho con gái, nhưng bản thân cũng phải biết để dành chi tiêu chứ, ra ngoài giao tiếp đều cần có bạc mà, tỷ nói bao nhiêu lần nhưng huynh ấy vẫn cứ mua quà cho tỷ”.

“Wow…” Thập Nhất Nương cảm thán “Đại Lang ca thật tốt, một người đàn ông đối xử tốt với người phụ nữ của mình không phải bằng lời ngon tiếng ngọt, mà phải thể hiện bằng hành động, Tăng tỷ tỷ, tỷ thậtcó phúc”.

“Khụ khụ…” Tăng Bát Nương có chút ngượng ngùng “nói vậy cứ như Thái tử điện hạ không đối xử tốt với muội á, chẳng phải hắn cũng thường xuyên đem đồ ăn đến cho muội đấy thôi”.

Thập Nhất Nương đắc ý nhắm mắt mơ màng “Đúng vậy, so với tặng quần áo trang sức, đem cho muội đồ ăn muội sẽ thích hơn nhiều, Tam Nương nè, muội có thích đi thử quần áo trang sức không? Ta và Tăng tỷ tỷ đều đã có người trong lòng, muội cũng phải ăn mặc trang điểm xinh đẹp để hấp dẫn người đàn ông tốt, sau khi hôn sự được định ra rồi muội muốn ăn thế nào cũng được”.

Diêu Tam Nương lắc đầu nguầy nguậy “không cần, mấy chuyện đó muội không có hứng thú, muội còn nhỏ mà, mục tiêu hiện tại của muội là phải trở thành nữ hiệp vượt nóc băng tường đó nha”.

Thập Nhất Nương thầm tưởng tượng, trong đầu hiện ra hình ảnh: Diêu Tam Nương tròn vo mặc một bộ quần áo dạ hành đen thui, cầm thanh Lang nha bổng bự chảng nhảy nhảy nhảy… nhưng làm thế nào cũng không nhảy lên tới nóc nhà vì mập quá… Hix hix… nghĩ tới là thấy rùng mình!

- ----------------------o0o------------------------​

“Công chúa điện hạ, đã lâu… không gặp” An Nhị Lang trong chớp mắt hô hấp ngừng một nhịp. Sau khi vận động và tắm rửa, An Khang công chúa như một viên trân châu sáng rực, cơ thể tươi mát, khuôn mặt hồng nhuận còn đẹp hơn đóa hoa đào mùa xuân khiến lòng người say mê, dung mạo khuynh quốc khuynh thành làm cho tim nam tử đập rộn ràng không kiểm soát.

“Xin lỗi, An Nhị Lang chờ có lâu không?” An Khang công chúa cười ngọt ngào, đôi mắt vội vàng nhìn cái hộp trên tay An Nhị Lang.

An Nhị Lang sờ sờ trái tim đang đập loạn của mình, không hổ danh là tỷ tỷ sinh đôi của Thái tử điện hạ, nhan sắc của nàng quá mức xinh đẹp, hắn đã thấy qua rất nhiều mỹ nhân nhưng so được với Công chúa điện hạ không có mấy người, quan trọng nhất chính là khí chất của nàng, trong suốt lương thiện đến mức thoát tục, rõ ràng nàng sống trong cái chảo nhuộm hoàng thất nhưng lại không nhiễm chút khói bụi nhân gian…

“Mấy bộ này gọi là Nguyệt Hoa Cẩm”. Đôi mắt An Nhị Lang hiện lên ý nghĩ sâu xa nhưng trên mặt vẫn ung dung bình thản mỉm cười “Còn đây là tấm lụa từ nước Thục, để may quần áo nhất định sẽ rất đẹp”.

An Khang công chúa gật đầu liên tục, ánh mắt thưởng thức “An Nhị ca rất có khiếu thẩm mỹ, mỗi lần lựa chọn quần áo cho ta đều rất phù hợp, những cung yến hoặc tiệc ngắm hoa lúc trước nhờ quần áo của Nhị ca khiến ta rất nổi bật, nhiều người khen ta xinh đẹp, đó đều là công lao của An Nhị ca”. Công chúa hơi đỏ mặt nói tiếp “Cho nên, tiền công phát ngôn kia… An Nhị ca cứ giữ lấy, ta nhận quần áo trang sức của huynh là đủ rồi, còn số tiền này… vô công bất thụ lộc…” Nàng thấy mình là người khôngbiết xấu hổ, thật khâm phục những kẻ tham lam không biết đã vất mặt mũi đi đâu, nàng không thể cầm tiền của An Nhị ca được, sao có thể nhận lấy thứ không phải của mình.

“Có gì đâu, chúng ta cũng không phải người ngoài mà” An Nhị Lang nhìn khuôn mặt đỏ ửng của nàng bất giác thốt ra câu nói.

An Khang công chúa hơi sửng sốt, không phải người ngoài, vậy là người nhà hả? Khuôn mặt nàng đỏ bừng đến mức chắc có thể chiên chín trứng gà, nàng tiếp tục nghe An Nhị Lang nói “Ý của ta là Thập Nhất Nương sắp gả cho Thái tử, chúng ta chính là thân thích”.

An Khang công chúa ngẩng đầu nhìn khuôn mặt văn nhã của An Nhị Lang, không biết tại sao trong lòng nàng hơi thất vọng…

…………..

không ổn rồi… An Nhị Lang nằm trên ghế thở dài, trái tim vẫn đập loạn xạ, nhắm mắt lại đều là hình ảnh An Khang công chúa mỉm cười, đây không phải chuyện tốt, haizz… Thập Nhất Nương đã cùng hoàng gia kết thân…

An Khang công chúa tâm thần không yên cầm tiền phí phát ngôn của An Nhị Lang đưa, nàng khônghiểu sao lòng mình lại hơi phức tạp, nàng không muốn hồi cung, cũng không muốn gặp ai cả…

“Các ngươi đi trước đi. Ta muốn đi dạo trong vườn một chút…” An Khang công chúa ra lệnh cho hai cung nữ của mình rời đi.

Hai cung nữ nghe lời đi trước, đây là An phủ, các nàng cũng không cần lo lắng cho sự an toàn của công chúa, hơn nữa bây giờ là ban ngày.

An Khang công chúa đi loanh quanh không mục đích trong vườn, nàng đến một ngọn núi giả lúc nào không hay, bốn phía không có người, nàng ngơ ngác ngồi xuống lẳng lặng nhìn cây cối hoa cỏ trong vườn.

Sắp đến mùa hè, khắp nơi đều là cảnh sắc xanh tươi, cây cỏ bừng bừng sức sống, chim chóc trên cành nhảy lên nhảy xuống, nếu là ngày thường thấy cảnh này nàng sẽ rất vui nhưng hôm nay không biết tại sao nhìn đâu cũng có cảm giác ưu thương buồn bã.

Từ phía xa, hai tỳ nữ vừa đi vừa nói chuyện.

“Lúc nãy ta thấy Nhị Lang quân cùng công chúa”

“nói mới nhớ, dạo này công chúa hay đến phủ, mỗi lần có công chúa Nhị Lang quân đều đến tìm nàng, lần nào cũng đưa rất nhiều lễ vật, Hồng Liên tỷ, Nhị Lang quân thích công chúa phải không?”

“Cấm Thanh!” Nha hoàn tên Hồng Liên nhỏ giọng nhắc nhở “Chuyện này tám phần sẽ không được. An Khang công chúa là người của hoàng thất, tiểu thư nhà chúng ta lại sắp gả cho Thái tử… không được nói bậy làm ảnh hưởng đến khuê danh của công chúa!

“Vậy thì Nhị Lang quân đáng thương quá!” Tiểu nha hoàn Cấm Thanh nói “Nha hoàn cả phủ này ai cũng thấy mỗi lần gặp công chúa Nhị Lang quân đều rất vui, haizz, thật đáng tiếc, An Khang công chúa xinh đẹp như tiên nữ giáng trần, tính cách lại ôn nhu dịu dàng như vậy, Nhị Lang quân nhà chúng ta cũng không thích làm quan, chỉ muốn kiếm tiền, nếu hai người bọn họ có thể thành đôi chính là duyên trời tác hợp”.

Hồng liên thở dài nói “Chuyện này không có khả năng đâu, Thập Nhất tiểu thư gả cho Thái tử, Công chúa gả lại đây, cái này không phải cưới gả đổi người sao? Chỉ khi nào hôn sự của Thái tử điện hạ và tiểu thư không thành, nếu không đến cả gia đình bình dân bá tánh cũng không có kiểu cưới gả đổi người như vậy”.

Hai nha hoàn đã đi xa, đỉnh đầu An Khang công chúa đầy cánh hoa rơi lả tả, nước mắt chậm rãi chảy dài… Nàng vừa mới hiểu rõ lòng mình, lần đầu tiên yêu thích một người, người này có lẽ cũng thích nàng, chưa kịp vui mừng đã phải chịu cảnh thất tình khổ sở…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.