Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 138




Edit: Do Nguyen

Dạo gần đây, An Tam gia rất tích cực tập luyện hồi phục sức khỏe, hắn vẫn hối hận nếu ngày đó hắntham gia kì săn thú mùa xuân thì đã có thể ngăn cản hôn nhân của con gái. Vì Thập Nhất Nương, hắnphải hồi phục, phải đi đứng như người bình thường.

“Cha, tới giờ uống thuốc rồi”. Thập Nhất Nương bưng chén thuốc bước vào phòng An Tam gia.

“Con vẫn tự sắc thuốc sao?” An Tam gia đau lòng nhìn con gái mồ hôi nhễ nhại. “Sao không bảo nha hoàn làm, phòng bếp nóng như vậy…”

Thập Nhất Nương cười hì hì ngăn chặn lời nói của An Tam gia, “Cha, con muốn tự mình làm, người khác làm con không yên tâm. Thuốc này rất phức tạp, trong lúc nấu nếu không cẩn thận sẽ biến chất, huống chi sắc thuốc cũng nhanh lắm”.

An Tam gia nhắm mắt một hơi uống xong chén thuốc, Thập Nhất Nương cười tươi. “Cha, cha vịn vào tường đi vài bước thử xem”.

Cả nhà họ An đều chạy tới xem An Tam gia bước từng bước như trẻ con tập đi, An Quốc Công nhìn hai chân run rẩy khó khăn di chuyển từng chút một của con trai, hai mắt rưng rưng. “Con trai, cha vui lắm, giống như lúc nhỏ cha nhìn con từng bước tập đi, hình như lúc đó con mới 1 tuổi, hai chân cũng run rẩy như bây giờ, nhìn con, ta cảm thấy dường như thời gian đang quay ngược, ta cũng trẻ ra mấy chục tuổi”…

An Tam gia không nói nên lời.

An Đại gia và An Nhị gia: “Đệ đệ, sau này các huynh sẽ dìu đệ tập đi, huynh khỏe lắm, dù đệ có mập như heo ta cũng khiêng được đệ”.

An Tam gia âm thầm gào thét: Làm ơn đưa mấy người này đi đi…

Sau khi được tắm thuốc, già trẻ nhà họ An đều cực kỳ khỏe mạnh, thể lực tăng lên không ít, sau này, phương pháp tắm thuốc không còn tác dụng với họ nữa. Thuốc tắm này rất quý, dược liệu chuẩn bị cho một lần tắm phải lên đến chục vạn lượng bạc, tuy tốn tiền nhưng hiệu quả cực kỳ tốt, đến mức tóc bạc trên đầu An Quốc Công đều đã chuyển thành đen, lão Quốc Công khổ sở vài tháng phải nhuộm trắng để che giấu tai mắt người ngoài.

An Nhị gia cũng rất hài lòng, trước kia vợ chồng mỗi tuần ân ái một lần cũng cảm thấy quá sức, nhưng bây giờ, ha ha… một đêm làm mấy lần cũng được, càng làm tinh thần càng phấn chấn.

Còn các tiểu tử An gia khỏe đến mức thừa thãi, không biết làm gì nên mỗi ngày lôi nhau ra vật lộn.

“Tam Lang ca, cố lên”.

“An Đại ca, cẩn thận”.

“Ngũ Lang ca, huynh thật lợi hại”.

“An Nhị ca, lùi lại”.

Thập Nhất Nương, Tăng Bát Nương và Diêu Tam Nương vừa xem vừa cắn hạt dưa, nha hoàn Xuân Lan còn hiểu ý pha một ấm trà, An Đại Lang dùng thương, An Tam Lang dùng kiếm, An Nhị Lang dùng roi, An Ngũ Lang cầm lang nha bổng, Ngũ Lang rất khỏe nên mỗi lần vung gậy răng sói quật xuống đất, cả mặt đất đều chấn động.

Bản năng giống đực cực kỳ ngu ngốc, khi được các cô gái phấn khích gào thét cổ vũ, mấy anh em càng đánh càng hăng.

Hai mắt Tăng Bát Nương sáng lấp lánh, cầm khăn tay chạy vội tới lau mặt cho An Đại lang, “An Đại ca, huynh có mệt không, để muội lau mồ hôi cho sạch sẽ, đây đây, huynh lại đây uống chén trà đi”.

“Cảm ơn Bát Nương”. An Đại lang vẫn là khuôn mặt đơ đơ không cảm xúc nhưng Tăng Bát Nương thấy được sự nhu hòa trong mắt hắn, càng tiếp xúc nhiều nàng ngày càng giỏi nắm bắt tâm lý của An Đại lang.

Tăng Bát Nương mỉm cười. “An Đại ca, chút nữa huynh dạy muội luyện roi nha. Nếu huynh mệt thì thôi, muội sẽ chờ”.

An Đại Lang vội nói: “không mệt chút nào, thật sự huynh không mệt”. hắn yên lặng nhủ thầm, chỉ cần được ở cạnh Tăng Bát Nương dù mệt chết hắn cũng không dám phản đối.

Mọi người rất hiểu chuyện không quấy rầy hai người họ yêu đương, cả đám kéo nhau ra phía xa xa nóichuyện phiếm.

“Thập Nhất Nương”. An Tam Lang nhẹ nhàng mỉm cười, cảm giác giống như mùa đông đang u ám bỗng lộ ra ánh mặt trời ấm áp, “Dạo này muội nói là muốn học cách dùng các loại vũ khí khác, có muốn thử học kiếm pháp với huynh không?”

An Nhị Lang nhíu mày “Tam Lang, đệ không hiểu sao, con gái học quất roi mới có khí thế, Thập Nhất Nương dùng roi nhuần nhuyễn lắm rồi, muội ấy bây giờ đã rất lợi hại, không cần học kiếm pháp nữa”. Thập Nhất Nương sau này sẽ là Thái tử phi, không thể để muội ấy càng ngày càng thô bạo, tốt nhất là đi theo Nhị Lang hắn học cách kiếm tiền.

An Ngũ Lang cầm lang nha bổng xoay xoay rồi đi thẳng đến phòng vũ khí. Dùng lang nha bổng đập người, cảm giác quá sảng khoái! Nhưng nó nặng quá không hợp cho con gái dùng vì thế hắn đinh ninh Thập Nhất Nương và Diêu Tam Nương không muốn học, vì thế cất bước đi, ở đây không có chuyện của hắn.

Diêu Tam Nương chạy vọt lên chặn đường An Ngũ Lang, ánh mắt vô cùng nóng bỏng cầm lấy tay An Ngũ Lang, nàng nhìn chằm chằm vào Lang nha bổng. “An Ngũ ca, muội muốn học lang nha bổng, cực kỳ muốn học… Huynh dạy muội được không?”

Hả? Hai mắt An Ngũ Lang muốn rớt ra ngoài.

“Ngũ ca, muội cũng muốn học lang nha bổng, dùng nó đánh người cảm giác chắc đã lắm”. Thập Nhất Nương cũng chạy đến, “Muội nghĩ trình độ dùng roi của muội đến hiện tại là được rồi, tiếp theo muội muốn học lang nha bổng”.

Mấy huynh đệ An gia sửng sốt một hồi mới phục hồi tinh thần, An Thập Lang cùng Lục Lang vội kéo hai cô gái lại… “Diêu Tam Nương, Thập Nhất Nương, lang nha bổng này không đẹp mắt tí nào, con gáidùng thì ghê lắm”.

“Đúng vậy, chẳng có chút khí chất thục nữ nào cả”. An Nhị Lang vội góp lời ngăn cản. “Chỉ cần có nhiều tiền, muội thuê bao nhiêu hộ vệ lợi hại đều được hết, tốt nhất là theo huynh học kiếm tiền đi, được không?”

Thập Nhất Nương cực kỳ kiên quyết. “Muội thấy lang nha bổng rất tốt, ai nói dùng nó không đẹp, Ngũ Lang ca dùng lang nha bổng rất phù hợp với tiêu chuẩn của vẻ đẹp bạo lực, muội rất thích”.

An Ngũ Lang đẹp đến mức yêu nghiệt, thân hình mảnh khảnh cầm cây lang nha bổng cực lớn đập xuống đất chấn động bốn phương, quá đã! Thập Nhất Nương nhớ đến thần tượng kiếp trước của mình là một tỷ tỷ cực kỳ dịu dàng ở thời mạt thế, tỷ tỷ ấy thức tỉnh dị năng bạo lực, cầm lang nha bổng trong tay đập thẳng vào đầu cương thi, cái đầu nát bấy, óc ác gì cũng văng ra vèo vèo, đánh người như vậy mới thật là sướng tay…

Vẻ đẹp bạo lực! Huynh đệ An gia nhìn khuôn mặt xinh đẹp như con gái của An Ngũ Lang, đẹp mắt như thế thì có gì hay, phải ra dáng đàn ông như họ mới tốt.

An Ngũ Lang mặc kệ ánh mắt của mọi người, hắn lớn lên xinh đẹp đến mức huynh đệ đều ghen tỵ, dù sao hắn cũng không thèm chấp mấy người xấu xí!

Tuy An Ngũ Lang rất muốn dạy Thập Nhất Nương và Diêu Tam Nương dùng lang nha bổng, nhưng sức lực hai nàng không đủ để dùng cuối cùng phải từ bỏ. Hai nàng tuy mạnh nhưng chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, không thể so sánh với yêu nghiệt An Ngũ Lang được, đành ngậm ngùi tiếc nuối nhìn lang nha bổng.

Diêu Tam Nương ỉu xìu: “Tại sao vậy chứ? Chúng ta tìm thợ rèn làm một cái lang nha bổng nhẹ hơn, không được sao?”

An Tứ Lang kiên trì cự tuyệt: “một cô nương vẫn nên tìm vũ khí phòng thân phù hợp hơn, dễ dàng mang theo bên người, còn lang nha bổng này…”

Thập Nhất Nương thở dài tiếc nuối nhìn lang nha bổng, kiếp trước tỷ tỷ kia dùng lang nha bổng đập đầu cương thi sảng khoái đến mức nào cơ chứ…

Thập Nhất Nương vuốt ve lang nha bổng “Vậy mà muội còn dự định học 1/10 bản lĩnh của Ngũ ca, rồi sẽ chế tạo một cây lang nha bổng, trên đó muội còn dùng phát minh mới nhất “Hoa sen tắm máu” bôi lên, chắc chắn sẽ khiến mọi người kinh hãi”.

“Hoa sen tắm máu là gì?” An Nhị Lang tò mò hỏi.

“Là một loại thuốc, bôi lên lang nha bổng, khi đánh người sẽ khiến họ không ngừng chảy máu, chảy đến chết, giống như một đóa hoa sen đẫm máu”.

Thập Lang nheo nheo mắt “Thập Nhất Nương, tại sao muội lại nghĩ ra mấy thứ thuốc kỳ cục như vậy?”

“Sao lại kỳ cục? Dùng cái này cho vào các túi máu dự trữ sẽ tránh hiện tượng máu đông, càng có thể giữ máu lâu hơn bình thường, hơn nữa các ruộng nước phương nam có rất nhiều đỉa lớn, rất hay hút máu người đến chết, dùng thuốc này pha vào máu, máu sẽ luôn luôn lỏng có thể dụ và bắt được rất nhiều đỉa lớn, người dân cũng không còn lo lắng bị đỉa cắn nữa, còn những con đỉa đó lại tiếp tục được bào chế thành thuốc Hoa sen tắm máu này tiếp”.

An Nhị Lang vừa nghe xong đã thấy mùi tiền. “Rất có tiềm năng, Thập Nhất Nương, muội cho ta phương thuốc này đi, ta kêu người bào chế rồi bán thuốc xuống phương nam, nhân tiện ta cũng bảo người thu mua đỉa với giá thấp rồi bào chế thành thuốc”.

Thập Nhất Nương khâm phục nhìn An Nhị lang, đầu óc quá nhanh nhẹn, không hổ danh là “gian thương”.

------------------------------o0o-------------------------------

đã giải quyết được chuyện chung thân đại sự của Thái tử, Hoàng hậu cực kỳ vừa lòng và thỏa mãn. Nàng cảm thấy bầu trời dường như xanh hơn, ăn cơm cũng ngon miệng hơn, nhìn cái gì cũng thấy đáng yêu hơn… Chờ sau khi Thập Nhất Nương gả vào cung, sinh ra mấy đứa cháu cho nàng thì cuộc đời này cực kỳ trọn vẹn… Hoàng hậu nương nương vui vẻ cắt mấy nhành mẫu đơn đem cắm vào bình, nụ cười nở mãi không thôi.

Ma ma dạy cắm hoa nhẫn nại nhìn Hoàng hậu, haizz… nhiều hoa tươi như vậy mà Hoàng hậu cắm mộthồi, nhìn cái bình te tua tan tác… Ma ma khóc không ra tiếng.

“Nương nương, công chúa đến”. Cung nữ bước đến bẩm báo.

“Mau truyền”. Hoàng hậu hai mắt sáng ngời, buông mấy cành hoa trên tay xuống, cảm giác như trút được gánh nặng, nàng không phù hợp với mấy việc phong nhã nhẹ nhàng này, đối với nàng bông cải còn đẹp hơn hoa bởi ít nhất bông cải còn ăn được.

“Mẫu hậu, ngày mai con muốn đi An phủ”. An Khang công chúa nhẹ nhàng nói. Từ khi dọn đến sát phòng cha mẹ, nàng vô cùng vui vẻ. Mấy ngày đầu, nàng hồn nhiên xông vào phòng hai người, rất nhiều lần quầy rầy “chuyện tốt” của họ, bị phụ hoàng bắt học cung quy một thời gian. Nhiều quy định quá khiến nàng đau đầu cực kỳ, nàng làm nũng với phụ hoàng, giận hờn với mẫu hậu… Có bao nhiêu cách đều dùng hết nhưng vẫn không cứu vãn được tình hình, sau này nàng mới nghiệm ra chân lý: “Nếu quấy rầy chuyện tốt của cha mẹ, con cái sẽ bị ép bức học cung quy”. Vì thế, sau này nàng ngoan ngoãn vô cùng, mỗi khi muốn tìm cha mẹ mà cung nữ nói “Lúc này không thích hợp”, nàng liền lập tức rời đi.

“Ngày mai đi An phủ?” Hoàng hậu hớn hở nói: “Trong cung cũng vừa được tiến cống mấy giỏ anh đào, con mang đến cho Thập Nhất Nương đi, lúc trước con bé còn muốn hái anh đào nấu ăn đó, Thập Nhất Nương làm được rất nhiều món ngon, con nhớ mang một ít đồ ăn hồi cung nhé”.

“Dạ được”. An Khang công chúa mỉm cười. “Mẫu hậu còn muốn dặn dò gì nữa không?”

“Con nhớ thể hiện thành ý nhiều một chút, để An gia có cảm giác thân thiết, vui vẻ, khiến bọn họ khônghối hận khi để Thập Nhất Nương gả vào cung”. Hoàng hậu hơi chột dạ, hình như nàng hơi tệ thì phải, Thập Nhất Nương có ơn cứu Thái tử, vậy mà nàng lại tìm mọi cách dụ dỗ con bé gả vào cung, An gia tức giận cũng đúng thôi, con trai nàng bị An phủ chặn ngoài cửa cũng không dám hé răng cũng vì như vậy”.

“Mẹ, con phát hiện sau khi có con dâu, mẹ thay đổi nhanh thật”. An Khang công chúa bĩu môi phụng phịu, “Trong lòng mẹ chỉ có Thập Nhất Nương, con và Thái tử bị mẹ quên rồi”.

“Sao nghe có mùi giấm chua rồi nhỉ?” Hoàng hậu cười mắng “Con dâu còn chưa vào cửa tất nhiên chúng ta phải thể hiện sự thân thiện của nhà mình rồi, nếu không người ta sợ hãi, đổi ý thì phải làm sao, bây giờ con chưa hiểu, mai mốt lấy chồng sẽ hiểu thôi…”.

An Khang công chúa vội nói: “Mẹ, con đi chuẩn bị một chút”… nói xong, nàng chạy như ma đuổi, nếu ở lại, mẹ nàng sẽ lải nhải vài canh giờ chuyện hôn nhân của nàng cho mà xem, lúc trước còn có Tứ Lang, giờ chuyện của Tứ Lang xong rồi, toàn bộ sự chú ý của mẹ sẽ nhằm vào nàng. Đáng sợ lắm!

Hoàng hậu cười khổ nhìn bóng dáng An Khang công chúa, con gái nàng giờ đây khỏe mạnh hoạt bát lên rất nhiều, người tới cửa cầu thân cũng không ít, nàng sẽ chọn lựa kỹ càng, nhất định phải tìm được Phò mã tốt nhất trên đời cho An Khang công chúa.

Haizz, làm con gái Hoàng đế cũng chẳng sung sướng gì, càng khó tìm chồng, tiêu chuẩn chọn Phò mã cũng lắm nhiêu khê: Phò mã bắt buộc không được đi xa, nhất định phải ở kinh thành, hơn nữa còn không được phép tham dự triều chính, sau khi cưới công chúa thì không được nạp thiếp, xưa nay người có dã tâm quyền lực hoặc người phong lưu đều không muốn làm Phò mã, nàng phải làm sao mới tìm được chồng cho con gái đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.