Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 130




Edit: Do Nguyen

Thập Nhất Nương lo lắng, gió núi lạnh lẽo, nàng đã cởi hết quần áo của Thái tử ra rồi. Rờ cánh tay lạnh băng của hắn, nếu hắn cảm lạnh thì sao đây?

Thập Nhất Nương cũng cởi hết quần áo, đem thân thể tròn mũm mĩm nung núc thịt bốn mùa xuân hạ thu đông đều ấm áp của mình ôm lấy hắn. Cuối cùng cũng trải nghiệm mấy cảnh trong phim võ hiệp, một nam một nữ trong sơn động ôm nhau sưởi ấm là thế nào rồi. Quả nhiên nghệ thuật được sinh ra từ thực tế cuộc sống, trong lúc không chăn màn, không quần áo, chỉ có thể dùng da thịt để làm ấm cho nhau.

Thập Nhất Nương nằm cạnh Thái tử, cố gắng yên tĩnh để cho hắn ngủ. một lúc sau, đói quá không chịu nổi, nàng mò lấy hà bao tìm thức ăn.

Ôi đau tay quá! Lúc này Thập Nhất Nương mới nhớ đến cánh tay đau nhức của mình, vô cùng khó khăn đưa điểm tâm lên miệng, từng khối từng khối… cuối cùng cũng ăn no!

Nàng cảm thấy mình quá thông minh. Lúc trước nếu nghe lời Xuân Lan không dự trữ thức ăn trong hà bao, giờ này chắc chết đói. Chỉ tội nghiệp Thái tử điện hạ, độc dược kia đáng sợ quá, hắn còn hôn mê chưa tỉnh nên không ăn được điểm tâm cực ngon của nàng.

Quần áo của Thái tử đang phơi gần đó, nàng tiện tay lấy nó lau hai tay đầy dầu mỡ và dính vụn bánh của mình, sau đó nhắm mắt ôm hắn ngủ. Nàng rảnh rỗi tính toán một chút, chắc tổ phụ sẽ nhanh chóng tìm được nàng thôi. Cũng có thể thích khách sẽ tìm ra hai người trước tổ phụ, thôi mặc kệ, tới đâu hay tới đó.

………………….

Đám thích khách đuổi theo Tia chớp một lúc lâu, sau đó phát hiện trên mình Tia chớp chỉ là mấy cây gỗ được khoác áo người, chúng tức giận muốn hộc máu, bọn họ quá xem thường con nhóc kia rồi, nghe nói là cháu gái của An Quốc Công, cũng biết dùng mưu lừa họ.

Bọn thích khách cảm giác không tốt, nếu nhiệm vụ này thất bại thì 8 phần là do con nhóc mập kia.

“Bẩm đại nhân, tiểu nhân… phát… phát hiện có… dấu roi… của… tiểu cô nương kia… lưu lại”. một tên hắc y nhân phát âm tiếng Đại Hạ còn bập bẹ, không rõ ràng.

“Ý ngươi là chúng đã nhảy xuống vực?” tên cầm đầu dùng tiếng Đại Hạ hỏi lại.

“Tiểu nhân… muốn… muốn nói… có thể chúng… đã lẩn… lẩn trốn ở đâu rồi”. hắn không dám nói hai người ấy đã nhảy xuống vực sâu, dám dùng ngựa đánh lừa bọn họ chạy một vòng lớn, hai người chắc chắn đã đi nơi khác trốn rồi, vực này sâu như vậy sao có thể nhảy xuống.

“Thả rắn!”. Tên cầm đầu ra lệnh.

Tên thuộc hạ thả hết rắn trong bao bố ra, nhưng một đống rắn chỉ bò loanh quanh trên mặt đất, ánh mắt chúng không còn điên cuồng như trước vì không ngửi được mùi bột phấn nào nữa.

“Các ngươi nói xem, tại sao hai người họ lưu lại vết roi quấn trên cây? Hơn nữa dấu roi lại sâu như vậy?”

“Biết đâu chừng chúng cố ý muốn đánh lạc hướng chúng ta”. Tên hắc y nhân khác lên tiếng.

Tên cầm đầu liếc mắt nhìn thủ hạ ngu xuẩn của mình. “Ngươi, lấy dây thừng lại quấn lên thân cây, đu dây nhảy xuống vực kiểm tra”.

Tên thủ hạ mặt dại ra, dè dặt nói: “Đại nhân, phía dưới vực là sông lớn, không ai ngu mà nhảy xuống đâu”.

Tên thủ lĩnh vẫn nhất quyết bắt bọn chúng xuống xem xét, mấy tên thủ hạ ỉu xìu nói: “Đại nhân, chúng ta không mang… dây thừng”. Bọn họ tới đây giết người, không phải tới để bắt cóc người, mang dây thừng làm gì.

Tên thủ lĩnh mặt cứng đờ: “một đám ngu! Lập tức đi tìm dây thừng!”.

Mấy tên thủ hạ đưa mắt nhìn nhau: “đi đâu tìm dây thừng bây giờ?” Lên phố mua làm sao kịp?

Tên thủ lĩnh không cần biết yêu cầu của hắn làm đám thuộc hạ rất khó xử ra sao. hắn nhìn xuống vực thẳm, miệng lẩm nhẩm: “Thời gian ngắn như vậy sao chúng có thể phát hiện mùi thuốc bột trên quần áo? Hơn nữa bốn phía đều có mai phục, chỉ có vách núi này là không có thích khách. Theo lý thì Thái tử Đại Hạ phải biết đây là vực thẳm, cũng có thể hai người đó tạo dấu vết giả tại đây nhưng sự thực thì lẩn trốn ở nơi khác, nhưng cũng không thể chủ quan, binh pháp Đại Hạ lại có câu: “muốn sống thì phải đivào đường chết”…

……………….

An Tam Lang khẩn trương nắm chặt kiếm, tự trách tại sao hắn lại rời khỏi Thái tử, tại sao Đông Cung vừa vặn ngay lúc ấy phát sinh vấn đề cần hắn giải quyết? Kẻ nào là nội gián? hắn thúc ngựa chạy như điên, âm thầm cầu nguyện Thập Nhất Nương và Thái tử an toàn, nếu không hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.

An Thập Lang ngồi trên lưng ngựa, thân hình mập ú trở nên mạnh mẽ, hắn không có nhiều kinh nghiệm, không biết cách tìm ra manh mối nên chỉ có thể đi theo sau tổ phụ.

An Nhị Lang cũng không quan tâm chuyện buôn bán nữa, An Lục Lang cũng ném sách truyện, ngay cả An Thất Lang cũng không sợ quần áo dơ bẩn, bọn họ lên đường với suy nghĩ duy nhất: Tìm Thập Nhất Nương!

“Kia là xác rắn… là người Nam Cương!” An Quốc Công sắc mặt nghiêm trọng, xoay người mắng An Đại gia: “Khốn kiếp! Ngươi bảo vệ cửa thành kiểu gì mà người Nam Cương trà trộn vào cũng không biết, hả?”

An Đại gia bị cha mình mắng té tát không dám lên tiếng, đừng nói là mắng, dù cha có chém chết mình cũng đáng. Người Nam Cương trà trộn vào kinh thành mà hắn không hề hay biết, nếu Thập Nhất Nương xảy ra chuyện gì hắn chỉ còn cách đập đầu vào tường thành, dùng cái chết để tạ tội với Tam đệ.

“Cha, đừng mắng đại ca nữa”. An Nhị gia trầm mặt: “Tìm được Thập Nhất Nương rồi nói tiếp, có thể người Nam Cương đã ẩn núp ở kinh thành từ lâu, hơn nữa chắc chắn kẻ thông đồng trong triều có chức vị rất cao”.

“Đúng vậy”. Vài tên thị vệ đi theo An Quốc Công lên tiếng “Trước hết phải tìm được Thái tử, bọn nội gián tính sau…”

An Tam Lang không đi theo mọi người, hắn lẳng lặng nhắm mắt nghe tiếng động trong gió và phân biệt hướng gió thổi đến. một lúc lâu sau, hắn thúc ngựa biến mất trong rừng cây.

“An Quốc Công!” Thị vệ vui mừng la lớn: “Phát hiện một con ngựa bị thương, hình như là ngựa của Thập Nhất Nương”.

“Có phải con Tia chớp không?” An Quốc Công hỏi nhanh: “Nó ở đâu?”

“Tia chớp! Thập Nhất Nương đâu?” An Ngũ Lang không để ý thương thế của mình vọt lên đầu tiên.

Tia Chớp toàn thân đều bị thương, một mũi tên cắm trên lưng nó, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng máu chảy không ngừng.

Khi nhìn thấy An Quốc Công, nó ngẩng đầu hí lớn.

An Quốc Công đau lòng đem mấy khúc cây trên mình nó gỡ xuống, sau đó sai người chăm sóc vết thương cho nó, ông dùng lòng bàn tay thô ráp của mình vuốt đầu nó, “Ngoan, biết mày đau, nhưng có thể mang ta đi tìm chủ nhân của mày không?”

Tia chớp dậm chân mấy cái, rồi quay đầu chạy đi, thỉnh thoảng còn ngoái lại xem mọi người có theo kịp nó không.

“Ngựa tốt!” An Quốc Công khen. “Ý nó muốn chúng ta đi theo nó”.

An Nhị Lang thở ra, “Tổ phụ yên tâm, mấy khúc gỗ trên mình ngựa nặng cỡ Thái tử và Thập Nhất Nương, trong lúc nguy hiểm còn biết dùng mưu kế lừa thích khách, hai người chắc sẽ không có việc gì”.

…………………………..

“Ngựa quen đường cũ”, người xưa nói không sai. Tuy Tia chớp không đi con đường ấy thường xuyên nhưng trí nhớ của nó rất tốt, nó dẫn mọi người chạy về phía vách núi.

“Đây là đường tới vách núi mà”. An Nhị Lang và mọi người trầm mặt. Nhưng khuôn mặt An Quốc Công lại thể hiện sự vui mừng, ông nhớ lúc trước có kể với Thập Nhất Nương về sơn động chỗ đó.

“Mau, lập tức chạy tới!”

trên vách núi, An Tam lang đang đánh nhau với một đám hắc y nhân, trên tay chúng toàn rắn độc.

“Là bọn chúng!” An Ngũ Lang cực kỳ tức giận, rút đại đao la to: “Tổ phụ, lúc đó bọn chúng thả rắn quăng về phía tụi con, chúng còn đuổi theo Thái tử và Thập Nhất Nương nữa đó’.

không nói nhiều lời, An Quốc Công vung tay lên, một loạt tên bắn như mưa về phía đám hắc y nhân, lũ kia muốn chạy trốn nhưng đã chậm, phần thì chết, phần thì bị bắt sống.

“Tam Lang, con đến khi nào?”

“Tổ phụ, con đến được một lúc rồi, lúc đó chúng đang tìm kiếm xung quanh đây”. An Tam Lang nén đau nói, hắn bị thương không nhẹ, thị vệ vẫn chưa kịp bôi thuốc cho hắn. “Tổ phụ, người xem dấu vết trênthân cây kia đi… chắc chắn là do roi của Thập Nhất Nương tạo ra”.

An Nhị Lang đau lòng vuốt lên vết roi trên thân cây, “Đúng rồi, đây là roi ta mua cho Thập Nhất Nương, roi này nghe nói có thể trói được cả voi rừng”

“Mang dây thừng lại đây” An Quốc Công nói: “Cột dây vào thân cây, ta sẽ xuống dưới tìm Thập Nhất Nương”.

“Tổ phụ, sao người biết Thập Nhất Nương ở dưới?” An Lục Lang do dự, “Dưới đáy vực là sông lớn mà”.

“Yên tâm, ta khẳng định con bé đang ở dưới”. An Quốc Công nói tiếp: “Trước khi đi săn, ta từng nói với Thập Nhất Nương lưng chừng vách núi có một sơn động, chắc chắn con bé đang trốn ở đó”.

An Tam Lang nói: “xem vết roi này, chắc Thập Nhất Nương dùng roi quấn thân cây sau đó mới nhảy xuống, nếu không sao vết quấn lại sâu như vậy?”

An Thập Lang gấp đến mức không chờ nỗi chạy đến mép vực hô lớn: “Thái tử! Thập Nhất Nương!”.

Gió núi rất lớn, tiếng thét của hắn nhanh chóng bị thổi tan, An Thập Lang nóng nảy: “Lại đây, chúng ta cùng nhau gọi tên hai người”.

Phía dưới, Thập Nhất Nương nghe được tiếng gọi của mọi người, nhưng giọng nàng quá nhỏ không thể trả lời cho phía trên nghe được. Thập Nhất Nương đảo mắt nghĩ cách, dùng tay nhổ cây nhỏ xung quanh ném liên tục lên trên.

Tuy nàng khỏe nhưng lực hút trái đất quá lớn, nàng ném chẳng có tác dụng gì, hơi nản chí nhưng vẫn tiếp tục ném, nàng tin tổ phụ nhất định sẽ nhìn thấy.

Biết được tin Thập Nhất Nương đang ở vách núi, Hoàng đế - Hoàng hậu vô cùng vui mừng. một đám người vội vàng chạy đến.

“Tổ phụ, đưa dây thừng cho con, con sẽ nhảy xuống tìm”. An Tam Lang nghiêm giọng nói.

“không được! Ngươi nhìn mình đi, cánh ta và vai đều bị thương, có thể nắm chắc được dây thừng không?” An Quốc Công chửi ầm lên: “Lũ này đừng nói nhiều nữa, chỉ có mình ta biết sơn động kia ra sao, để ta đi”.

An Nhị Lang cản lại, “Tổ phụ, con không bị thương, để con đi”.

An Quốc Công giận dữ, “Mấy thằng nhóc thúi, cho rằng ta già rồi nên vô dụng, có phải không?”

Bên vách núi, người nhà An gia đang còn cãi nhau, thị vệ đã mang dây thừng đến, hơn nữa còn đem thêm một cái sọt trúc lớn, nếu Thập Nhất Nương thật sự ở phía dưới, họ dự định sẽ để nàng vào sọt rồi kéo lên. Vì kéo một cô gái bị dây thừng quấn quanh người như cái bánh ú, hình ảnh ấy thật sự chẳng đẹp mắt tí nào, vẫn là ngồi trong sọt sẽ hay hơn./.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.