Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 126




Edit: Do Nguyen

“Biểu tỷ…” Thôi Thập Nương hưng phấn lôi kéo tay áo của Giang Nhị Nương “Tỷ cũng thấy phải không? Lúc nãy Thái tử vội vàng nắm cổ tay An Ngũ Lang, bình thường Thái tử là người điềm tĩnh, thái độ như vậy chứng tỏ Thái tử rất tức giận người An gia phải không?”

Giang Nhị Nương lặng lẽ đẩy tay Thôi Thập Nương ra, lại phủi phủi những nếp nhăn trên áo, sau khi thấy mình đã đẹp hoàn mỹ không tì vết như cũ thì nàng ta mới mỉm cười nói: “Ta thấy Thái tử và An Ngũ Lang hình như hơi bất hòa một chút thôi”.

Thôi Thập Nương liếc mắt nhìn nàng ta: “Tỷ thật ngu ngốc! nếu Thái tử không tức giận cũng sẽ khônglàm như vậy trước mặt nhiều người khiến An Ngũ Lang mất mặt. Xí, được Hoàng hậu nương nương thích thì sao chứ? Thái tử chán ghét Thập Nhất Nương rồi, muội sẽ chống mắt lên coi nàng ta có thể làm gì được nữa?”.

Giang Nhị nương biểu hiện sự lo lắng một cách hoàn mỹ: “Thập Nương, muội không thể để lộ thành kiến với Thập Nhất Nương trước mặt người lớn, cả nhà An Quốc Công không phải dễ chọc đâu”.

Thôi Thập Nương lại bị chọc giận một lần nữa: “Hừ, biểu tỷ, sao tỷ lại nâng sỹ khí của người khác mà coi thường uy phong nhà mình. Nhà An Quốc Công không dễ chọc nhưng Thôi gia cũng là thế gia trăm năm, chẳng thua kém gì đâu”.

Giang Nhị Nương lo lắng nhìn Thôi Thập Nương tức giận vùng vằng bỏ đi xa. Gần đó, có mấy vị thiếu niên nhìn Giang Nhị Nương bằng thái độ quan tâm, đồng cảm.

“Giang Nhị Nương, nàng không sao chứ?” một vị thiếu niên khuôn mặt đỏ hồng cất tiếng hỏi thăm. “Thôi Thập Nương lại tức giận với nàng sao?”

Giang Nhị Nương mỉm cười dè dặt: “không có gì, là do ta nói chuyện không cẩn thận nên biểu muội mới tức giận.”

sự đồng cảm của thiếu niên bắt đầu trỗi dậy, phận ăn nhờ ở đậu thật khiến Giang Nhị Nương quá khổ sở. một người ôn nhu mỹ lệ như Giang Nhị Nương lại ngày ngày bị Thôi Thập Nương hành hạ, sống mà lúc nào cũng phải xem sắc mặt của kẻ đanh đá như Thôi Thập Nương khiến lòng thiếu niên trào dâng mong muốn che chở cho nàng ấy.

“Giang Nhị Nương, nàng quá hiền lành, quá tốt bụng!” Vài vị thiếu niên từ nãy đến giờ vẫn lắng tai nghe cậu chuyện không nhịn được tiến đến góp lời. “Thôi Thập Nương ỷ vào thân phận mà càn quấy, nàng là biểu tỷ, hơn nữa còn là tài nữ hiếm có trên đời, Thôi Thập Nương đúng ra phải ngoan ngoãn nghe lời nàng mới đúng”.

Giang Nhị nương cúi đầu che dấu nụ cười đắc ý, giọng nói lại nhỏ dần: “Cảm ơn các vị công tử, biểu muội đối với ta rất tốt, chỉ khi hơi nóng nảy mới như thế thôi, thật sự không có gì đâu”.

Vài vị thiếu niên biểu lộ sự xót xa đối với nàng, trong đầu lại tưởng tưởng cuộc sống thê thảm của Giang Nhị Nương ở Thôi gia. Chậc chậc, thật quá đau lòng!

Tiện nhân đúng là làm ra vẻ. Tăng Bát Nương nhớ tới những lời Thập Nhất Nương đã nói. Nàng bĩu môi nhìn mấy vị thiếu niên bên kia, đúng là nên uống thuốc bổ não nhiều một chút thì mới thông minh ra được, cái gì mà “quá hiền lành, quá tốt bụng!”. Mở to mắt mà nhìn y phục Giang Nhị Nương mặc trênngười kìa, chính là y phục ở Bách Y Các, gấm Vân Nam giá 1.200 lượng bạc một bộ. trên đầu Giang Nhị Nương là trang sức bằng hồng bảo thạch, vậy mà lại nghĩ nàng ta bị Thôi gia ngược đãi sao? Ngu như heo!

Thôi Thập Nương cũng quá đáng thương, nuôi một con sói mắt trắng như vậy bên người, nhưng cũng do nàng ta tính tình quá tệ, lại không ai dám nhắc nhở nàng ấy nên càng ngày càng ương bướng. Thôi Thập Nương càng đanh đá thì sẽ càng nổi bật sự ôn nhu hiền huệ của vị biểu tỷ này… Tăng Bát Nương cũng không ngu đến mức muốn nhắc nhở Thôi Thập Nương, vì chỉ cần nói gì không vừa ý là Thôi Thập Nương sẽ mắng té tát. Nhưng Thôi Thập Nương đã nổi lên ác ý với Thập Nhất Nương khiến Tăng Bát Nương không thể yên tâm, nhất định phải theo dõi nhất cử nhất động của nàng ta.

Nghĩ đến Thập Nhất Nương, Tăng Bát Nương rất hâm mộ khi nhìn thấy An Khang công chúa và Diêu Tam Nương vui đùa trên lưng ngựa, rồi nhìn lại mình quần áo tuy đẹp nhưng rất vướng víu. Muốn cưỡi ngựa nên các nàng kia mặc quần áo gọn nhẹ, rất có khí chất, Thập Nhất Nương cũng muốn nàng thay đổi nhưng Tăng Bát Nương nhất định không chịu, vì ngay từ bé nàng đã được dạy: là một nữ tử, phải biết nhẫn nại và khắc chế, phải ăn uống giảm béo, phải đi đứng nhẹ nhàng, và quan trọng là lúc nào cũng phải xinh đẹp.

“Bát Nương nếu thích cũng có thể đi cưỡi ngựa”. Tô Nhị Lang nhẹ nhàng nói.

“không cần, muội chỉ hơi lo lắng.” Biết hành động nhìn chằm chằm vào Diêu Tam Nương của mình đã bị Tô Nhị Lang hiểu lầm, Tằng Bát Nương che dấu nói, “Cưỡi ngựa quá nguy hiểm.”

Tô Nhị Lang mỉm cười, “Ta biết, tính cách Bát Nương rất văn tĩnh, ôn nhu.”

Khuôn mặt Tăng Bát Nương hơi hồng, cúi đầu, nàng chỉ muốn trong ấn tượng của Tô Nhị Lang, nàng là người dịu dàng, hiền thục, nhưng mặt khác, nàng thấy như vậy không ổn chút nào, nàng không có ôn nhu như vẻ bề ngoài đâu, như thế là dấu giếm chính mình, trước mặt Tô Nhị lang - người nàng thích nên càng phải giả vờ giả vịt, chuyện này sẽ ổn sao?

“Bát Nương, ngươi suy nghĩ cái gì?”

“Tam ca.” Tăng Bát Nương tươi cười, hướng đến thiếu niên đang bước tới: “Sao huynh lại đến đây? Thái tử đang ở bên kia mà?”

Thiếu niên cao lớn bước đến, ánh mắt lại vô cùng trầm tĩnh. “Người bên cạnh Thái tử đông rồi, khôngcó ta cũng không sao, ta vừa thấy Thập Nhất Nương và Diêu Tam Nương cùng nhau đi cưỡi ngựa, sao muội không đi cùng?”

Tăng Bát Nương cúi đầu thẹn thùng, “Muội nghĩ một cô gái hoạt bát quá sẽ không tốt lắm, dịu ngoan yên tĩnh vẫn hay hơn.”

Tăng Tam Lang nheo đôi mắt lại, nhìn ngụy quân tử Tô Nhị Lang: “Bát Nương, muội không cần phải dịu dàng, hiền lành, con gái nhà người ta như vậy là do cha mẹ của họ ép buộc họ phải như thế, nhà mình ai cũng yêu thương muội, muội không cần tự đặt áp lực cho mình, bình thường tính muội vốn tương đối lanh lợi, sao lại kiềm nén khổ sở như vậy?”

Tăng Tam Lang nhớ lại từ khi muội muội mình thích Tô Nhị Lang thì bắt đầu nhịn ăn giảm béo, bắt đầu sửa đổi tính tình, từ một cô gái vui vẻ đầy sức sống dần trở thành một người dịu ngoan từ tốn, ít cười ít nói. Vì thế Tăng Tam Lang rất ác cảm với Tô Nhị Lang, hắn sợ nếu em gái mình thật sự gả cho nhà họ Tô, tương lai muội ấy sẽ biến thành cái xác sống không còn sinh khí.

Tăng Bát Nương đỏ mặt: “Tam ca, sao huynh lại nói vậy? huynh không thấy muội đang dần dần trở nên hoàn mỹ sao? Hơn nữa dịu dàng yên tĩnh chính là phẩm chất cao nhất của một cô gái mà, có gì khôngtốt chứ?”

Tăng Tam Lang yên lặng nhìn nàng, “Các cô gái khác ta mặc kệ, ta không cần một muội muội im lặng, dịu dàng như vậy, chỉ cần muội vui vẻ thì ta sẽ vui vẻ, nếu so với bây giờ, ta lại thích muội muội trước kia, khi ăn điểm tâm sẽ vui đến quên trời quên đất, béo một chút cũng không sao”.

Tăng Bát Nương không đồng ý: “Muội thích muội của hiện tại hơn, trước kia muội béo quá, huynh mặc kệ muội đi, hiện tại muội rất vui vẻ mà”. Chỉ là phải nhịn, không được ăn điểm tâm nữa, mỗi ngày phải luyện tập thêu thùa, phải học nấu ăn, học cắm hoa, đọc sách, vẽ tranh, làm thơ, còn có học đánh đàn… mệt mỏi lắm nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh mai này, nàng cùng Tô Nhị Lang cầm sắt hòa minh, hắn vẽ tranh còn nàng đánh đàn, hắn làm thơ nàng viết chữ, chỉ làm uyên ương không làm thần tiên, thì những khổ sở bây giờ đều đáng giá.

Tăng Tam Lang lãnh đạm rời đi nhưng trong lòng đã quyết tâm phải chia rẽ nhân duyên của muội muội và Tô Nhị Lang, những kẻ đọc sách lòng sâu như biển, cũng giống cha bọn họ đã từng cùng mẹ thệ hải minh sơn, giờ thì sao, suốt ngày quanh quẩn bên mấy tiểu thiếp xinh tươi trẻ trung, làm sao nhớ tới mẹ họ nữa. Tô Nhị Lang mặt mũi dối trá không bàn tới, nhưng quan trọng nhất là tính cách hắn quá đa tình, nói dễ nghe là không muốn làm buồn lòng tất cả các cô nương trên đời, còn nói khó nghe thì giống y như chó động dục, vì thế Tăng Tam Lang không muốn em gái mình sau này phải gả cho một kẻ như vậy, rồi suốt ngày cùng mấy con khổng tước động dục không kém bên cạnh hắn đấu đá đến thương tâm. Càng xem càng thấy các võ tướng xuất thân từ gia đình nề nếp mới đáng tin, nhất là An gia xưa nay nổi tiếng là không cho phép nam nhân trong nhà nạp thiếp.

Lúc Thập Nhất Nương dừng ngựa, Diêu Tam Nương còn lưu luyến chưa chịu xuống, cứ kì kèo năn nỉ: “Thập Nhất Nương, chúng ta cưỡi ngựa vài vòng nữa đi!”. Diêu Tam Nương cực kỳ thích cảm giác bay bổng và hào khí trên lưng ngựa.

“Ngốc quá, ta ôm muội cưỡi ngựa không bằng chính bản thân muội tự học cưỡi ngựa”. Thập Nhất Nương nói tiếp: “Chờ kì săn bắn mùa xuân này kết thúc, muội đến nhà ta, ta sẽ dạy muội như thế nào mới là cưỡi ngựa”.

“thật tốt quá! Đến lúc đó muội có thể cưỡi con Tia Chớp phải không?” Diêu Tam Nương chờ mong hỏi.

Con ngựa Tia Chớp mũi phun khí phì phì, ánh mắt khinh thường nhìn nhân loại ngu xuẩn trước mặt. Thập Nhất Nương cười nói: “Nếu Tia Chớp đồng ý, ta không có ý kiến. Nhưng muội mới học, vẫn phải cưỡi những con ngựa thuần tính, con ngựa mẹ hiền lành kia thích hợp với muội hơn”.

Diêu Tam Nương chán nản nhìn ánh mắt Tia chớp, không cần hiểu tiếng ngựa, chỉ cần nhìn biểu cảm của nó là biết nó đang khinh bỉ mình. “Vậy chọn con ngựa đẹp kia đi. Đúng rồi, Thập Nhất Nương, tỷ có thể dạy ta quất roi không?”

Thập Nhất Nương hơi do dự: “Cũng có thể, nhưng đợi đến lúc đó tính sau nhé, không chừng người nhà của muội chỉ thích muội hiền ngoan, không cho phép học mấy cái thô bạo thế này”. Quý tộc Đại Hạ cho dù là gia đình võ tướng cũng sẽ không đồng ý nữ tử trong nhà hễ tí là giơ đao múa kiếm.

Diêu Tam Nương có phần nhụt chí, mẹ nàng suốt ngày lải nhải bên tai là con gái không được ăn quá nhiều, con gái tính tình phải trầm tĩnh, khả năng rất lớn là không cho nàng học võ vì sợ nàng sẽ trở nên thô bạo. Diêu Tam Nương tròng mắt xoay chuyển: “Đúng rồi, chỉ cần muội nói với mẹ là học quất roi để giảm béo, mẹ muội nhất định sẽ cho phép”.

Thập Nhất Nương nhìn thân hình tròn vo của Diêu Tam Nương, vui vẻ nói: “Tam Nương đáng yêu lắm, lớn lên tự nhiên sẽ gầy, mẹ muội không cần nóng vội, hơn nữa tỷ cảm thấy con gái béo mới đẹp.”

Diêu Tam Nương gật đầu liên tục, rất hâm mộ nhìn thân hình của Thập Nhất Nương, so với mình thìThập Nhất Nương gầy hơn nhưng tuyệt đối không thể gọi là thon thả. “Người nhà của Thập Nhất Nương thật tốt, không lải nhải bên tai cấm tỷ ăn cái này cái nọ, cũng không bắt tỷ giảm béo”.

Thập Nhất Nương hậm hực mà liếc Diêu Tam Nương một cái: “Sao mà không có? Nhị bá mẫu của ta mỗi ngày đều nói hơn trăm lần, ta cùng Thập Lang ca cũng thảm lắm, số lượng điểm tâm ngày càng giảm, chẳng qua các ca ca đau lòng nên giấu diếm mua cho ta rất nhiều đồ ăn ngon. Nhị bá mẫu đành mắt nhắm mắt mở làm ngơ đấy”.

Diêu Tam Nương xúc động, “Giảm béo quá khổ sở, thật là bội phục quyết tâm của biểu tỷ Tăng Bát Nương!”.

Thập Nhất Nương thiệt tình nói, “Ta thấy Tăng tỷ sai rồi, nàng chỉ cần gả cho người nào không để ý vóc dáng của tỷ ấy là được rồi. Sao phải vì một người đàn ông mà thay đổi chính mình. Quá khổ!”.

Diêu Tam Nương gật đầu như băm tỏi, “Ta cũng thấy vậy, tỷ xem dáng người hiện nay của Tăng tỷ tỷ đã mềm mại tinh tế, thon thả lắm rồi, vậy mà tỷ ấy còn muốn giảm cân nữa, bởi vì Tô Nhị Lang thích mấy cô gái yếu đuối mỏng manh”. thật ra trước kia biểu tỷ cũng đâu có mập đâu, hiện giờ nàng ấy gầy, thật sự rất gầy, so với trước kia thì cực kỳ thiếu sức sống. Cho nên giảm béo không phải là chuyện tốt đẹp gì.

“Ta không thích tên Tô Nhị Lang kia, hắn không xứng với Tăng tỷ tỷ.” Thập Nhất Nương nói, dù khôngphải vì An Đại lang, Thập Nhất Nương cũng cảm thấy như vậy.

“Đúng đúng, muội cũng nghĩ vậy, muội đoán hắn là kẻ sau này sẽ liên tục nạp thêm thiếp thất, nhìn cái tướng phong lưu kia là biết”. Diêu Tam Nương khinh bỉ nói, “hiện tại thanh danh hắn không xấu, khôngcó tiểu thiếp thông phòng gì đó, nhưng muội nghĩ hắn đang giả vờ thôi, chờ cưới được thê tử có thân phận cao, nắm được nhiều của hồi môn, hắn sẽ lòi mặt chuột. Nếu bây giờ truyền ra thanh danh khôngtốt hắn sẽ không thể cưới được một người vợ cao sang, trong sạch”./.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.