Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 122




Trước tiên, Thập Nhất Nương đem cá ướp gia vị, quét lên trên thân cá một lớp dầu rồi nướng trên lửa đỏ, tiếp đó nàng làm nước chấm bằng cách rang tiêu rồi giã cho thật nhuyễn, đem gừng và đậu tương thái nhỏ trộn chung, thêm một chút dầu hào, một chút nước mắm cho dậy mùi, thêm vài giọt chanh để có vị sốt chua chua ngọt ngọt. Kết quả là, trong chiếc đĩa lớn tinh xảo bày trên mặt bàn có một chén nước chấm, mấy miếng cá nướng vàng cùng vài nhánh rau thơm trang trí khiến ai nhìn vào cũng tứa nước miếng.

Chỗ nào có mỹ thực thì sẽ có mặt Thập Lang. Thập Lang nhìn đĩa cá nướng không chớp mắt, trong mũi đều là mùi hương hấp dẫn “chết người” của nước chấm, trong đầu hắn, Công chúa hay Thái tử gì cũng không bằng đồ ăn trước mắt!

Bọn người An Tam Lang cũng chưa ăn cơm, thấy cá được chế biến bằng phương pháp mới này đều khá tò mò, bọn họ không đợi được mời mà cứ tự nhiên tìm chỗ ngồi xuống.

Thập Nhất Nương áy náy nhìn An Khang công chúa, công chúa hơi thẹn thùng nhưng không có vẻ gì tức giận. Trên thực tế, nàng ấy lại cảm thấy vui vẻ đồng thời cũng hơi khẩn trương, nơi này tuy hơi nhiều người nhưng sự chú ý của bọn họ lại không nhằm vào nàng, công chúa thấy thoải mái kì lạ, nàng nghĩ chỉ cần người khác không nhìn chằm chằm vào nàng, nàng vẫn có thể ngồi giữa đám đông, nói không chừng lần sau nàng có thể tham gia cung yến, như thế mẫu hậu sẽ không phải khó xử giải thích với quần thần… Dạo này mẫu hậu rất lo lắng vì nàng đã qua tuổi cập kê, rất nhiều tiểu thư bằng tuổi nàng đều đã lo tìm hôn phối…

Thái tử điện hạ nãy giờ vẫn âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của An Khang công chúa, đến giờ hắn mới thở phào nhẹ nhõm, Thái tử ôn nhu nhìn Thập Nhất Nương, hắn cảm thấy lời nói của vị cao tăng trước kia rất đúng, Thập Nhất Nương thật sự là phúc tinh, chỉ cần ở gần nàng thì sẽ may mắn. Nếu không có Thập Nhất Nương, ngay thời điểm hắn sinh bệnh ở Tây Bắc cũng không thể khỏi nhanh như vậy, còn Huy Nương… nếu không có nàng ấy, Huy Nương đã bị người ta hại chết rồi…

Sau lần đó, hắn cùng Hoàng đế đã cho người điều tra để tìm ra kẻ nào dùng mê thuật ép Huy Nương nhảy hồ tự tử nhưng vẫn không có kết quả, lúc đó, Thái tử và Hoàng đế nghĩ đến mà thót tim, dưới hồ nước ấy là đủ loại cá thượng vàng hạ cám, lỡ như rớt vào dù người đó bơi lội giỏi thế nào cũng sẽ bị lũ cá đông nghìn nghịt xông đến rúc rỉa từng thớ thịt, nói chi đến một tiểu thư yếu đuối như Huy Nương.

An Tam Lang hơi bất an, ánh mắt của Thái tử nhìn Thập Nhất Nương hình như hơi mập mờ thì phải…

Ăn xong một lượt cá nướng, An Tam Lang bèn nghĩ cách đưa Thái tử đi chỗ khác, cha nói quả nhiên là đúng, Thập Nhất Nương và Thái tử phải cách xa một chút mới tốt.

Kết thúc bữa ăn, thanh niên An gia lần lượt rời đi, chỉ có duy nhất An Nhị Lang ở lại.

“Nhị Lang ca, có việc gì à?”

“Đương nhiên rồi”. An Nhị Lang nhìn công chúa đầy thâm ý rồi mỉm cười nói, “Bách Kim Lâu vừa đưa mấy món trang sức mới đến đây, Thập Nhất Nương và công chúa nhìn xem, thích cái nào thì giữ cái đấy”.

An Khang công chúa mãnh liệt lắc đầu “Không cần đâu, ta không thể lấy không của ngươi như vậy”.

Thập Nhất Nương vỗ vai nàng trấn an “Công chúa tỷ tỷ, nhìn một chút thôi mà, cũng có thể mấy món đó xấu xí không khiến chúng ta vừa mắt đâu”.

Nhưng thực tế, Thập Nhất Nương nói sai rồi, nhìn thấy những món trang sức xinh đẹp và độc đáo này, công chúa còn ước gì mỗi ngày đều được ngắm nghía chúng… An Khang công chúa khó khăn lắm mới dời được tầm mắt, cái này là cây trâm tinh xảo dùng kim cương tạo hình bông hoa trong suốt, dưới ánh nắng tỏa ra thất thải quang mang, còn kia là bộ diêu hình con bướm rực rỡ bằng đá quý bảy màu, còn có cây trâm gắn viên trân châu long nhãn vừa cao quý vừa kiêu hãnh…

An Nhị Lang thu hết biểu tình công chúa vào trong mắt, khóe miệng cong lên.

“Hôm nay được diện kiến công chúa thật là vui mừng ngoài ý muốn”. An Nhị Lang mỉm cười nói tiếp “nếu không, tiểu dân còn phải nghĩ biện pháp đưa mấy món trang sức này dâng lên Hoàng hậu nương nương, có công chúa ở đây thật tốt quá”.

Công chúa nhìn An Nhị Lang nhỏ nhẹ “Nhị Lang ca, huynh là ca ca của Thập Nhất Nương, ta cũng sẽ gọi huynh là ca ca, huynh đừng tự xưng là tiểu dân, ta không thích như vậy”.

Ý cười trong mắt An Nhị Lang càng lúc càng sâu “Được công chúa gọi một tiếng ca ca, huynh cảm thấy thật là “tam sinh hữu hạnh”, khụ khụ… nhưng hiện nay huynh đang khó xử một vấn đề, không biết công chúa có thể giúp đỡ hay không?”

Trước giờ An Khang công chúa chưa từng được người nào nhờ cậy chuyện gì, nay lại có An Nhị Lang chân thành nhờ vả, nàng bỗng nhiên cảm thấy mình rất có năng lực, chỉ thiếu điều mạnh mẽ vỗ ngực nhận lời thôi. “Đương nhiên được rồi, khụ khụ…, nếu ta… bản cung có thể làm, tất nhiên sẽ giúp huynh”.

An Nhị Lang chân thành nhìn công chúa “Chuyện này cả Đại Hạ quốc cũng chỉ có một mình công chúa là làm được, huynh tuyệt đối không làm khó công chúa, cũng không khiến công chúa khó xử”.

An Khang công chúa thấy vai mình ngập tràn trách nhiệm, nặng nề đứng lên nghiêm túc nói “Chỉ cần không trái với luật pháp, bản cung nhất định hỗ trợ”.

An Nhị Lang thấy gian kế đã thành công bèn cười vui vẻ nói “Vậy thì tốt rồi, huynh muốn nhờ công chúa, chính là thỉnh công chúa mang toàn bộ trang sức này về cung, sau đó ở yến hội hoặc trong các buổi lễ Hoàng hậu nương nương tuyên triệu các vị cáo mệnh phụ nhân thì công chúa tận lực mang các món trang sức này lên người để cho bọn họ nhìn thấy”.

Giúp đỡ thế này sao? An Khang công chúa hoa mắt, cái này rõ ràng là hối lộ mà, “Không được, tuyệt đối không được! Mẫu hậu từng nói không được nhận quà hối lộ của người khác, bản cung không thể nhận những trang sức này, chúng quá giá trị, ta… ta…”

“Cái này không phải hối lộ, mà huynh đưa nó cho Hoàng hậu và công chúa mang lên người khi tiếp khách, kỳ hạn là 1 năm, đúng 1 năm sau trả lại cho huynh là được”. An Nhị Lang lộ ra nụ cười ôn nhu trấn an công chúa. “Yêu cầu duy nhất của huynh là Nương nương và Công chúa trước mặt người ngoài hãy mang chúng lên người, chỉ như vậy thôi”.

Làn da trắng nõn, đôi mắt đen lay láy,… Thiếu niên “ôn nhu nhã nhặn” của An gia giờ đây trong mắt chỉ có hình bóng nhỏ bé, phiêu dật như tinh linh của An Khang công chúa.

Thập Nhất Nương nói rất đúng, các vị ca ca của Thập Nhất Nương đều rất tốt… An Khang công chúa hơi đỏ mặt, cố gắng ra vẻ tự nhiên cất lời “Thật xin lỗi, ta… ta không thể làm được, nói thế nào… ta đều cảm thấy ta và mẫu hậu quá tiện nghi rồi, huynh sẽ bị thua thiệt”.

Thập Nhất Nương không kiên nhẫn nổi nữa, nàng biết Nhị ca mình là gian thương, nàng cũng biết Nhị ca mình có bản lĩnh đổi trắng thay đen xoành xoạch, rõ ràng muốn giới thiệu sản phẩm, muốn thuê người không công lại khiến họ mang ơn mình, nàng thật hết nói nổi. “Công chúa tỷ tỷ, tỷ bị Nhị ca chiếm tiện nghi mà còn nói tốt cho huynh ấy sao, việc này một chút lợi ích tỷ tỷ cũng chẳng có đâu, người được lợi duy nhất là huynh ấy, tỷ đừng phí lời nói chuyện với huynh ấy nữa”.

“Thập Nhất Nương”. An Nhị Lang kêu khổ “Huynh là ca ca của muội đó, sao lại không giúp huynh?”

Thập Nhất Nương nói tiếp “Huynh lừa gạt người ngoài muội mặc kệ, nhưng công chúa tỷ tỷ không phải người ngoài, muội không cho phép huynh lừa nàng, công chúa tỷ tỷ, muội sẽ cẩn thận nói cho tỷ biết”.

An Khang công chúa bị Thập Nhất Nương kéo đi nhưng nàng lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, Thập Nhất Nương nói nàng không phải người ngoài…

“Nói vậy, ta giúp Nhị ca đeo trang sức, các mệnh phụ phu nhân ấy sẽ bị hấp dẫn mà cũng mua theo?” An Khang công chúa không dám tin, “Chuyện đơn giản như vậy sao? Ta vừa không tốn bạc, vừa không cần mở miệng kêu bọn họ mua giúp Nhị ca, ta chỉ việc đeo chúng lên người cho bọn họ nhìn thấy…”

Thập Nhất Nương mỉm cười nói “Đúng vậy, trong việc này, Nhị ca là người được lợi nhất, cho nên huynh ấy mới nói đây là thỉnh cầu, công chúa tỷ tỷ có thể trở về truyền đạt lại với Hoàng hậu nương nương”.

An Khang công chúa giống như nằm mơ, nàng mang một lượng lớn trang sức về cung. Hoàng thượng và Hoàng hậu vừa nhìn ngắm từng món trang sức tinh mỹ vừa nhìn nhau.

“Hoàng thượng, ta thấy chuyện này hình như không thích hợp!”. Hoàng hậu hơi mơ hồ nói “Cái này… hình như chúng ta đang lợi dụng thân phận mà kiếm lợi rồi”.

“Trong luật pháp cũng không quy định chuyện này”. An Khang công chúa lật lật giở giở quyển luật pháp Đại Hạ nghiên cứu nãy giờ đột nhiên lên tiếng.

“Mẫu hậu nghĩ…” Hoàng hậu khó khăn dời tầm mắt khỏi những món trang sức xinh đẹp, “Vẫn nên trả lại cho An Nhị Lang thôi, nếu người ngoài biết Hoàng gia giúp đỡ thương nhân sẽ bị Ngự sử lên án”.

“Nhưng chúng ta cũng đâu có làm gì lộ liễu đâu, chúng ta cũng không ép họ mua bán gì cả…” sau khi được Thập Nhất Nương “lên lớp”, An Khang công chúa đã bắt đầu lập luận đâu ra đấy bày tỏ quan điểm của mình, “mẫu hậu, chúng ta tuy là người ở giữa nhưng chúng ta cũng không có thu lợi gì mà”.

“Nhưng chúng ta cũng không thể nhận hối lộ…” Hoàng hậu cố gắng chống chế…

“Nhị ca cũng không có yêu cầu gì đặc biệt, cũng không kêu chúng ta làm gì quá đáng, con và mẫu hậu chỉ cần đeo chúng khi có nhiều người, điều này vừa mang lại uy thế cho hoàng gia, vừa giúp huynh ấy giới thiệu trang sức…, không có tổn hại gì với triều đình mà”.

Thái tử thấy sự yêu thích của mẫu hậu và tỷ tỷ đối với mấy món trang sức này, lại hiểu khó xử của mẫu hậu, hắn quyết định nhanh chóng “Cứ giữ đi, việc này không nghiêm trọng đâu”.

Hoàng đế lộ ra nụ cười khổ, hôm nay An Nhị Gia vừa nói với hắn biện pháp “tay không xây học viện”, giờ lại thêm việc này… “Xảo Xảo, Huy Nương, hai người không chỉ nhận lấy trang sức này, còn phải nói với Nhị Lang, lần sau mang những thứ đẹp nhất, tinh xảo nhất đến đây, phụ nữ của Hoàng gia chỉ đeo những thứ tốt nhất”.

Được lời của Hoàng đế, Hoàng hậu cùng công chúa phấn chấn ướm thử từng món trang sức xinh đẹp lên người, Hoàng đế nháy mắt bảo Thái tử đến thư phòng bàn chuyện.

“Hôm nay An Nhị Gia cũng vừa nói với ta sáng kiến kiếm tiền xây mới học viện hoàng cung”. Hoàng đế thở dài, “Sáng kiến này… rất… rất… tóm lại trước đó chưa từng có”.

Thái tử không nhanh không chậm nhấp một chén trà, cha con bọn họ hôm nay có rất nhiều chuyện phải thương lượng thật lâu, vì thế phải uống trà để giữ cho đầu óc thanh tỉnh, sáng suốt mà nghị sự.

“Phụ hoàng, quốc khố thật sự không còn bạc”. Thái tử nói lời khẳng định. “Cho dù muốn tu sửa hoàng cung một chút cũng không đủ bạc”.

Hoàng đế bực tức càu nhàu “Con không biết đấy thôi, Ngự sử rất quá đáng, hắn không muốn ta dùng bạc quốc khố để tu sửa hoàng cung, hắn còn lớn tiếng nói cái gì mà: từ xưa đến nay Hoàng đế xa xỉ thì muôn dân lầm than, ép bức quá thì dân chúng sẽ tạo phản, hắn không muốn chúng ta tu sửa hoàng cung còn lôi kéo quan viên… Thật tức chết ta”.

Thái tử nghe phụ hoàng mình thao thao bất tuyệt một hồi, hắn ngẫm nghĩ rồi lên tiếng “Phụ hoàng nghĩ thử xem, Hoàng cung này chỉ muốn tu sửa một chút cũng gây ra xào xáo, nào là bạc quốc khố không còn, nào là tiêu xài phung phí, nghĩ sâu xa hơn, thân phận hoàng đế còn không thoải mái bằng một gian thương”… Phụ hoàng của hắn cũng có lỗi với mẫu hậu và tỷ tỷ, tiên đế khi xưa sủng ái hậu cung, đến phi tần thiếp thất cũng được ban thưởng tiền bạc xa xỉ, trang sức hiếm lạ không hề thiếu… Giờ đây, thân là Hoàng hậu và công chúa cao quý của một quốc gia, mà quần áo trang sức của hai người họ đều quá đỗi tầm thường, còn không bằng phụ nữ mấy nhà phú gia mới nổi. Càng nghĩ Thái tử càng thấy đau lòng…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.