Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 115




Thập Nhất Nương đến tẩm cung của công chúa dạo một vòng, thuận tiện nhìn ngó cây cảnh xung quanh, nàng sửng sốt: “cây trúc đào có độc, vỏ cây, lá cây và hoa đều mang độc tố, tẩm cung công chúa lại nhiều trúc đào thế này... chậc chậc... hạ nhân làm vườn trong hoàng cung có sở thích đặc biệt quá! Ui cha... còn có cây ngu mỹ nhân, cây này càng đẹp thì lại càng độc, nó gần giống với cây thuốc phiện, ngửi mùi lâu dần sẽ bị nghiện, thần trí không minh mẫn, dễ sinh ảo giác... Á, còn có mã đề hoa...”

Hoàng hậu chảy mồ hôi lạnh, thì ra bấy lâu nay con gái mình ở cái chỗ quái quỷ gì thế này, khắp nơi đều là độc dược, đến không khí cũng không thể trong lành. Trong tẩm cung này, đến cây cỏ cũng có thể giết người. Hoàng hậu càng nghĩ càng lạnh lẽo.

“Thật ra nương nương không biết cũng đúng thôi, người đừng suy nghĩ nhiều”. Thấy vẻ mặt tự trách của Hoàng hậu, Thập Nhất Nương an ủi “Những loại hoa này đều rất xinh đẹp, trồng trong cung khiến cảnh quan đẹp mắt là chuyện đương nhiên, không ai có thể nghi ngờ mà”.

Hoàng hậu thấy nhẹ nhõm đôi chút, miễn cưỡng cười cười, nàng quyết định đem hết tất cả các loại cây độc, hoa độc trong cung tiêu hủy hết.

“Thập Nhất Nương, Huy nương không khỏe là do các loại cây hoa độc này đúng không?” Thái tử sắc mặt vẫn không tốt, trong phòng ngủ của Huy nương đặt rất nhiều chậu ngu mỹ nhân và mã đề hoa, cái này là cung nữ đưa đến ngẫu nhiên, cũng có thể là một âm mưu...

“Không phải đâu, chỉ cần không đem chúng chế biến thành thức ăn, mấy chậu cây ấy vẫn không nguy hiểm, nhưng phòng ngủ không nên đặt quá nhiều chậu cây, ban đêm chúng sẽ tranh giành dưỡng khí với con người và thải ra khí không tốt, rất có hại cho hô hấp... Hơn nữa, mùi hương của chúng quá nồng cũng không tốt cho giấc ngủ”. Thập Nhất Nương đem những dụng cụ sinh hoạt hàng ngày trong phòng công chúa kiểm tra hết một lượt, nhờ sống một thời gian dài ở thời mạt thế, tẩy trừ không ít độc tố trên thực vật nên cơ thể nàng đặc biệt mẫn cảm với các loại độc, chỉ nhìn và ngửi cũng có thể biết được vật ấy có độc hay không.

Uhm, trà này không có vấn đề, mực viết chữ cũng không có vấn đề, bình phong cũng bình thường...

“Tìm được rồi!” Thập Nhất Nương thở phào nhẹ nhõm lôi ra một thứ trong đống quần áo.

“Đây không phải là yếm lót của Huy nương sao?” Mặt Hoàng hậu hơi ửng đỏ, bước vội đến xoay mặt Thái tử sang hướng khác, tuy là huynh muội nhưng để hắn nhìn nội y của Huy nương hình như không tốt lắm.

“Trên yếm lót này có mùi rất nhạt, bình thường không thể ngửi ra nhưng quả thật vẫn có hương vị khác lạ”. Thập Nhất Nương rất khẳng định nói.

Hoàng hậu bước đến ngửi đi ngửi lại mấy lần “đây là mùi... là lãnh thấm. Chẳng phải con vừa nói mùi trên lư hương không có vấn đề gì mà”.

“Lãnh thấm vốn rất tốt để an thần, giúp dễ ngủ. Trong phòng này hầu hết các vật dụng đều được ướp hương lãnh thấm, nhưng trên yếm lót này, ngoài lãnh thấm còn có một mùi khác nữa, người bình thường rất khó để nhận ra, mùi này quyện cùng lãnh thấm sẽ tạo thành mị hương”. Thập Nhất Nương vô cùng khẳng định nói “Hoàng hậu nương nương và Thái tử có thể điều tra kẻ phụ trách quần áo của công chúa để tìm ra manh mối”.

“Bẩm nương nương, Trần ma ma tự sát!” Cung nữ vội vàng quỳ xuống báo tin.

Trần ma ma hơn bốn mươi tuổi, thường ngày luôn hiền từ, hòa ái nhưng lúc này bà ta da dẻ xanh mét, tai, mắt, mũi, miệng đều chảy máu, còn có nụ cười vô cùng quỷ dị trên mặt khiến người ta sợ hãi không thôi.

Tiểu cung nữ sợ đến mức run lập cập, Thập Nhất Nương đen mặt lại “Độc dược này quá lợi hại, uống vào liền tắt thở ngay lập tức, không cảm thấy đau đớn chút gì”.

Hoàng hậu vô cùng giận dữ “Lập tức điều tra cho ta”

Thái y vẫn chưa đến, Thập Nhất Nương tò mò tìm hiểu độc dược này rốt cuộc là loại gì, nàng đang muốn nghiên cứu xác chết kỹ hơn thì Thái tử đã kéo nàng về phía hắn, còn lấy tay che mắt nàng lại, “Thập Nhất Nương đừng nhìn!”.

Thái tử hối hận trong lòng, đúng ra ngay từ đầu hắn không nên để Thập Nhất Nương xem cảnh thê thảm này, tối về nàng gặp phải ác mộng hắn không biết phải làm sao!..

Hoàng hậu hồi phục lại tinh thần, “Đúng vậy, Thập Nhất Nương con ra ngoài đi, thấy người chết xui xẻo lắm”. Thập Nhất Nương dù có to gan đến mấy vẫn chỉ là một đứa nhỏ, so với Huy nương, Thập Nhất Nương càng nhỏ tuổi hơn, vậy mà Hoàng hậu lại quên mất.

Thập Nhất Nương đảo mắt nhìn Thái y đang từ từ bước đến.

“Bẩm nương nương, trong tẩm cung công chúa, việc to việc nhỏ gì Trần ma ma cũng thu xếp hết”.

“Trần ma ma thường ngày hay lui tới với ai nhất? Rất có khả năng có người sai khiến bà ta”. Hoàng hậu lớn tiếng hỏi.

Tai Thập Nhất Nương rất thính nên trong phòng nói gì nàng đều nghe rõ ràng. Nhưng xem tình hình này, gian tế chính là Trần ma ma nhưng muốn tìm ra chủ mưu thật sự ở phía sau cũng không phải dễ.

“Bẩm Thái tử điện hạ, Trần ma ma năm nay 45 tuổi, không có con cái, tiến cung đã được 30 năm...” Tổng quản nội cung vừa run rẩy vừa bẩm báo, “Cũng chưa từng thấy bà ấy cùng người ngoài có liên hệ gì, ngày ngày đều tuân thủ bổn phận, không có dấu hiệu khác thường”.

“Tuân thủ bổn phận? Người tuân thủ bổn phận sẽ rắp tâm hãm hại công chúa sao? Tiếp tục điều tra người thân của bà ta, đừng nói với ta là bà ta từ đất nẻ chui ra chứ!” Thái tử mặt lạnh như băng, “Còn nữa, mùi hương bà ta dùng là từ đâu đưa đến, độc dược bà ta lấy từ đâu, hoàng cung này từ khi nào đã trở thành nơi đầy rẫy độc dược thế này hả?”

Giọng nói của Thái tử không lớn nhưng mỗi lời đều như sấm sét giáng vào đầu thái giám tổng quản nội cung, mấy tên thị vệ đứng bên cạnh cũng sợ đến mức quỳ xuống.

Hoàng hậu giận dữ nói “Độc dược tám phần là từ ngoài cung đưa vào, nếu thái y cũng không tìm được độc dược từ đâu đưa đến, điều tra thái y viện luôn đi!”.

Mấy vị thái y run lẩy bẩy đồng loạt quỳ xuống đất, thái y viện đang sắp phải chịu đựng một hồi gió tanh mưa máu rồi.

“Tứ lang, tuyển thêm mấy cung nữ sạch sẽ hầu hạ Huy nương, lần này mẫu hậu sẽ lựa chọn thật cẩn thận, cũng do mẫu hậu quá chủ quan, cứ nghĩ đã điều tra hết thảy bọn cung nhân này, ngờ đâu vẫn còn một Trần ma ma lọt lưới”.

“Chỉ cần đã làm tất nhiên sẽ lưu lại dấu vết”. Thái tử nghiêm mặt nói “Mẫu hậu đừng gấp quá, kẻ chủ mưu sau lưng cũng đừng mong trốn thoát!”.

------------------------------o0o-------------------------------​

Thập Nhất Nương rời khỏi tẩm cung công chúa. Nàng đứng trên mặt đất đầy tuyết phủ, khuôn mặt không hiện ra một tia biểu cảm gì, nàng cứ từ từ nhìn ánh hoàng hôn giống như một con cự thú thật lớn đang há miệng đỏ au cắn nuốt hoàng cung từng chút một. Vì tưởng tượng ra các màn cung đấu kịch liệt mà Thập Nhất Nương chuẩn bị sẵn roi da bên mình, nhưng nàng không vui nổi, nàng đã tận mắt nhìn thấy sinh mệnh con người nhỏ bé như con kiến, rất dễ bị người ta đạp chết trong những màn cung đấu bẩn thỉu này.

“An Thập Nhất tiểu thư, Hoàng thượng và Hoàng hậu đang đợi người”. Một cung nữ đến gần hành lễ.

Thập Nhất Nương thở ra một ngụm khí lạnh “Đi thôi!”.

Đương nhiên công chúa không hề hay biết chuyện tẩm cung của mình đang bị điều tra, nàng cùng phụ hoàng và mẫu hậu của mình trò chuyện vui vẻ. Thập Nhất Nương từ xa nhìn thấy một nhà ba người hoàng gia đang đầm ấm thân mật, nàng cũng an tâm hơn. Cho dù hoàng cung sâu tựa biển, đầy rẫy những âm mưu đen tối, dù cuộc sống của hoàng gia phức tạp đến đâu, chỉ cần cả gia đình sống hòa thuận bên nhau, nương tựa vào nhau đã là chuyện tốt đẹp nhất rồi.

“Thập Nhất Nương, nhanh lên, vào đây! Phụ hoàng, con có thể hỏi Thập Nhất Nương làm thế nào nuôi Thiên Bồng Nguyên Soái lợi hại đến vậy không? Con nghe nói Thiên Bồng Nguyên Soái là thần heo, không gì không làm được!” Công chúa hiếm khi cười tươi như vậy, lại càng hiếm khi hào hứng nói chuyện với người khác khiến Đế - Hậu rất hài lòng.

“Đương nhiên là được”. Hoàng đế cười đôn hậu nhìn khuê nữ.

“Tham kiến Hoàng thượng và Hoàng hậu”. Thập Nhất Nương hành đại lễ.

Hoàng đế và Hoàng hậu nhìn nhau, Hoàng hậu khuôn mặt ưu sầu lắc đầu với hắn.

“Huy Nương, Thập Nhất Nương, hai con lại đây, cùng nhau trò chuyện vui vẻ đi”. Hoàng đế mỉm cười nói “Phụ hoàng và mẫu hậu con còn có việc phải làm”.

Công chúa nhu thuận gật đầu, cô gái 15 tuổi khuôn mặt vẫn còn khờ dại mỉm cười thật tươi nói với Thập Nhất Nương “Ta là tỷ tỷ, ta sẽ cùng Thập Nhất Nương chơi với nhau thật tốt”.

“Công chúa so với tưởng tượng của muội không khác nhiều lắm, tính tình chắc cũng sẽ tốt và mạnh mẽ giống như Thái tử ca ca”.

Huy nương cười ngượng ngùng “Không giống lắm đâu Thập Nhất Nương, Tứ lang rất kiên cường, còn ta lại quá yếu đuối”.

Thập Nhất Nương mỉm cười “yếu đuối cũng có thể trở thành kiên cường mà”.

Tư Đồ Tinh Huy – An Khang công chúa so với suy nghĩ của Thập Nhất Nương càng xinh đẹp ngây thơ, nàng rất thích tính cách này của công chúa, nàng quyết tâm sẽ thay đổi vị tỷ tỷ này, giúp tỷ ấy trở thành người mạnh mẽ không bị người khác bắt nạt.

An Khang công chúa cũng vô cùng thích Thập Nhất Nương. Công chúa biết mình nhu nhược vô dụng nên rất ngưỡng mộ Thập Nhất Nương dũng mãnh.

“Thập Nhất Nương thật là lợi hại, công phu dùng roi lại tốt như vậy, muội chỉ vung một roi mà đã kéo ta tránh xa khỏi hồ nước, muội mạnh mẽ thật!”. Huy nương hai mắt tỏa sáng nhìn Thập Nhất Nương.

“Không có gì đặc biệt đâu, là do muội luyện tập hàng ngày mà, nhưng mà tỷ tỷ cũng phải vận động nhiều hơn, có vận động mới khỏe mạnh được”. Thập Nhất Nương lắc đầu nhìn thân thể suy nhược của Tư Đồ Tinh Huy, nàng ấy 15 tuổi, so ra còn lớn hơn cả Tăng Bát Nương nhưng dáng người quá kém, nhỏ xíu, gầy tong teo, bộ ngực dường như không phát triển.

“Tỷ gầy quá”.

Tinh Huy uể oải nói “Ta thường xuyên phát bệnh, mỗi ngày đều phải uống rất nhiều thuốc, miệng lúc nào cũng đắng, ăn gì cũng toàn nghe mùi thuốc, lâu dần ta không muốn ăn cơm, mẫu hậu cũng nói ta gầy rất xấu”.

“Sinh bệnh? Thái y không chữa được sao?”

“Chỉ là suy nhược thân thể, cũng không phải bệnh gì nghiêm trọng”. Tinh Huy có chút ngượng ngùng “Cũng không thể nói là bệnh, chỉ là ăn không được, ngủ không được, cứ nằm xuống là lại thấy ác mộng, cảm thấy thân thể mình không thể cử động nhiều, cảm giác cả người vô lực”.

Nói vậy công chúa không phải có bệnh, nàng ngủ không được là do Trần ma ma bỏ thuốc, ăn uống kém là vì ít vận động, chỉ cần giải quyết được hai điều này là ổn, Thập Nhất Nương suy nghĩ rồi nói “Tỷ tỷ có muốn khỏe mạnh hơn không?”

Hai mắt công chúa sáng lên, vội vàng nói “Có thể sao? Ta có thể khỏe mạnh thật sao?” Tinh Huy đã quá chán nản cảnh mỗi ngày nằm trên giường uống thuốc.

“Tất nhiên, mỗi ngày vận động một chút, dần dần tăng lên mức độ rèn luyện, ví dụ như khiêu vũ mỗi ngày nè, đổ nhiều mồ hôi, thân thể sẽ từ từ tốt lên”.

“Khiêu vũ là gì?”

“À, đại khái là nhảy múa đó”.

“Ta nghe Tứ lang nói Thập Nhất Nương nhảy điệu con thỏ, còn mặc quần áo con thỏ rất đáng yêu “.

“Nếu tỷ thích tỷ có thể mua một bộ đồ thỏ để mặc mà. Hiện tại kinh thành đang lưu hành quần áo động vật, ở nhà muội và Thập lang cũng hay mặc lắm, cực kỳ ấm luôn”. Thập Nhất Nương mỉm cười nói tiếp “tỷ tỷ xinh đẹp thế này, mặc đồ thỏ vào sẽ đáng yêu lắm lắm luôn á”.

An Khang công chúa đỏ mặt, được Thập Nhất Nương khích lệ nàng vô cùng vui vẻ nhưng vẫn còn chút ngượng ngùng “Ta lớn thế này, mặc vào sẽ xấu hổ lắm đó”.

“Có người 60 tuổi còn mặc mà”. Thập Nhất Nương chợt nhớ đến ở thời hiện đại, có bà lão 60 tuổi còn biểu diễn múa sexy, mặc bikini gợi cảm, đầu đội mũ tai thỏ, sau mông còn có cái đuôi thỏ ngúng nguẩy, vừa uốn dẻo vừa lắc mông... Chậc chậc..., nghĩ tới thôi đã muốn rùng mình.

“Nói chuyện gì mà vui vẻ quá, cho phụ hoàng nghe chung có được không?” Hoàng đế cười đến sáng lạn đang từ từ bước đến.

“Phụ hoàng!”. Vừa thấy Hoàng đế, công chúa vội vàng quấn quýt như trẻ con quấn mẹ, “Con và Thập Nhất Nương đang nói chuyện phiếm mà, phụ hoàng, lần sau người cho con đến nhà Thập Nhất Nương muội muội có được không?”

“Tất nhiên là được” Hoàng đế thật lâu mới thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt khuê nữ nhà mình, không còn vẻ u ám tối tăm thường ngày nữa.

“Hoàng thượng, An Ngũ Lang và Tịnh Đàn sứ giả đã đến, đang chờ ạ!”.

“Nhanh cho họ vào đi”.

An Ngũ Lang quỳ hành đại lễ với Hoàng đế, nhìn thấy muội muội nhà mình, hắn thở phào nhẹ nhõm, Thập Nhất Nương không biết lúc nghe tin nàng cứu công chúa, mọi người nóng ruột vô cùng, sau đó Hoàng hậu cũng có nói qua là không có chuyện gì, nhưng chưa thấy mặt Thập Nhất Nương, cả nhà vẫn lo lắng không yên.

Trữ Bị Lương cũng học bộ dáng hành lễ của An Ngũ Lang, hai chân sau đứng thẳng, hai chân trước chụm lại khụy xuống, hướng về phía Hoàng đế, đồng thời mọi người lại nghe rõ tiếng nó thở dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.