Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 114




Hoàng đế và Hoàng hậu khoan thai bước đến. Không biết Thập Nhất Nương có bị ảo giác không, sao lại thấy ánh mắt Hoàng hậu hiện lên sự lo lắng và khuôn mặt ưu sầu thế kia?

Thập Nhất Nương nhíu mày, nàng lại thấy một vị thái giám đến nói nhỏ bên tai An Ngũ Lang, nói xong, Ngũ Lang liền cùng Trữ Bị Lương vội vã ra ngoài.

Thừa dịp cả đám người tập trung mọi sự chú ý vào Hoàng đế và Hoàng hậu, Thập Nhất Nương lén lút chuồn ra ngoài, buồn bực chính là nàng tìm loanh quanh một hồi vẫn không thấy bóng dáng Ngũ Lang ca.

Trong đại sảnh truyền ra những tiếng hoan hô khá nhỏ, đại khái là Hoàng đế nói gì đó, Thập Nhất Nương nghĩ vẫn không muốn quay lại cung yến, nàng tiếp tục đi, lại phát hiện trên tuyết có dấu chân của Trữ Bị Lương, nàng lần mò bước theo từng dấu chân của con heo mập.

Một trận gió lớn lạnh buốt quét qua mặt, Thập Nhất Nương run lên, nàng cảm nhận được cái lạnh thấu đến tận xương tủy, trước mặt nàng xuất hiện một cái hồ thật lớn.

Hồ nước nằm ở phía đông cung điện, từng trận gió thổi qua khiến sóng nước dao động, Thập Nhất Nương định bước đi, không muốn để ý đến mặt hồ vì trong ti vi hay chiếu mấy phim cổ trang gì gì đó, hồ nước đều là nơi nguy hiểm, cung đấu – trạch đấu gì cũng kéo nhau đến hồ rồi xô đẩy nhau xuống đấy.

Nhưng khoan đã, vị cô nương kia đang muốn làm gì nhỉ?

Thập Nhất Nương đen mặt, một cô nương toàn thân màu đỏ giống y chang nữ quỷ, tóc xõa rũ rượi bị gió quất dính vào mặt, Thập Nhất Nương không nhìn được khuôn mặt nàng ta, chỉ thấy ánh mắt nàng ta quét qua người mình, đó là ánh mắt trống rỗng vô hồn như người chết.

Nữ quỷ từng bước đi đến hồ, Thập Nhất Nương cố gắng an ủi chính mình, có thể vị cô nương này chỉ là muốn thưởng thức phong cảnh hồ nước, hiện tại là mùa đông, nước hồ đã đóng một lớp băng mỏng, chắc cô nương này muốn soi gương nên đến đây soi bóng vào mặt hồ... Lý do này hình như cũng hợp lý mà!

Thập Nhất Nương tìm thêm một vài lý do nữa, nhưng chân của nàng lại nhanh hơn óc, chẳng mấy chốc, Thập Nhất Nương đã đến bên cạnh nữ quỷ, trăm ngàn lý do vẫn không thể thuyết phục nổi mình. Thập Nhất Nương chửi thề: @#$%^&....! Khốn kiếp thật, tự sát lúc nào chẳng được, sao lại nhằm vào ngày hôm nay, càng giận hơn là tự sát trước mặt nàng. Chết? Chết cái mịe gì? Ta còn là trẻ vị thành niên, ngươi chết kiểu này sẽ làm ta bị ám ảnh đó, ta sẽ ăn không ngon ngủ không yên, có biết hay không hả?

“Khoan!” Thập Nhất Nương hô to, “Dừng tay..., í lộn, dừng chân lại!” Làm ơn đừng có bước về phía trước nữa...

Nữ quỷ ánh mắt vô hồn giống như không nghe thấy tiếng gọi của Thập Nhất Nương, bước chân vẫn kiên trì hướng về phía hồ nước.

Vừa kịp chạy đến, thấy giây tiếp theo nàng ta sẽ ngã vào trong hồ, Thập Nhất Nương đem roi giắt bên hông mình rút ra, tiếng roi lao vun vút vào hư không, quấn vào thắt lưng nàng ta, Thập Nhất Nương dùng sức kéo nàng ta ngã ra xa hồ nước.

“Bịch...” Cô gái ngã xuống đất, Thập Nhất Nương thè lưỡi, trên mặt đất toàn là đá cuội, ngã kiểu này chắc là đau lắm.

“Ngươi không sao chứ?” Thập Nhất Nương chạy vội đến nâng nàng ta dậy “Có chuyện gì luẩn quẩn trong lòng bất lực đến mức phải đi tìm cái chết sao?”

Lúc này rốt cuộc Thập Nhất Nương cũng nhìn được khuôn mặt cô gái, Thập Nhất Nương muốn ngừng thở! Trời ơi, đẹp quá! Lúc này Thập Nhất Nương đã biết thế nào là khuynh quốc khuynh thành, nhưng hình như cô nương này nhìn hơi hơi quen mắt...

“Huy nương, đừng sợ, nhảy xuống đi...” Cô gái tự lẩm bẩm nói với chính mình. Sau đó nàng ta giãy dụa đứng lên, lại hướng về hồ nước. Thập Nhất Nương hoảng hốt, cái tư thế này, còn muốn nhảy xuống hồ nữa hả trời?

“Khoan, khoan, có chuyện gì nói với ta đi”. Thập Nhất Nương nóng nảy ôm lấy thắt lưng của nàng. “Ngươi đẹp như vậy mà chết thì rất đáng tiếc... không đúng, ta sai rồi, dù xấu cũng không được chết, ngươi đẹp như vậy càng không được chết... không đúng, ta lại sai rồi, túm lại là không được chết”.

“Huy nương, nhảy xuống, tất cả sẽ kết thúc, sẽ không còn ác mộng mỗi đêm...” Cô gái ánh mắt trống rỗng lại nói lời vô thức, kéo Thập Nhất Nương đi về phía trước, giống như bị trúng tà...

Không đúng, không phải trúng tà, mà là thuật thôi miên... Sắc mặt Thập Nhất Nương bắt đầu khó coi, trong thời mạt thế, người có dị năng kiểm soát tinh thần người khác dùng thuật thôi miên rất dễ dàng, thậm chí còn có những kẻ trâu bò dùng thuật thôi miên ra lệnh cho xác chết đi chém giết người khác, tạo nên tình cảnh vô cùng hỗn loạn.

Thập Nhất Nương tát mạnh một cái vào mặt cô gái, ánh mắt cô gái xuất hiện sự dao động, cái tát này hình như hữu dụng...? Thập Nhất Nương mừng rỡ, hai bàn tay nàng chà xát lấy lực, nhiệt tình làm thêm vài cái vào mặt cô gái, xem ra kẻ dùng thuật thôi miên công lực không cao thâm lắm, thật là may...

“Đau quá!” Cô gái lấy tay ôm mặt, biểu tình không thể tin nổi nhìn Thập Nhất Nương “Ngươi là ai?... Sao lại đánh ta?”

“Vì ngươi thiếu nợ ta... À không, nếu ta không đánh ngươi, ngươi sẽ nhảy hồ tự sát đó”. Thập Nhất Nương lắc lắc tay nàng: “Ta nói nè công chúa điện hạ, vì sao ngươi lại muốn nhảy xuống hồ tìm chết? Có chuyện gì không nói ra được sao?”

“Ngươi biết ta là công chúa? Sao có thể?” Cô gái vẻ mặt càng thêm nghi ngờ: “Đã biết ta là công chúa, ngươi còn dám đánh ta?”

Công chúa này hình như đầu óc có chút hơi bất thường thì phải, nàng ấy không nói vào trọng điểm câu chuyện gì cả, Thập Nhất Nương đang hỏi về lý do nhảy hồ mà. Thập Nhất Nương chớp chớp mắt “Vì sao biết ngươi là công chúa ấy hả? Nhìn mặt ngươi thì biết thôi, trên đời này người có hình dáng giống Thái tử đến mức này ngoài tỷ tỷ song sinh của huynh ấy thì còn có ai nữa chứ? Còn vấn đề thứ hai mà ngươi hỏi, ngươi nhìn lại đi, trước mắt ngươi là chỗ nào?...”

“Chỗ?... Tất nhiên là ở tẩm cung...” Công chúa đang nói chợt im bặt, nàng sửng sốt mờ mịt nhìn hồ nước đen kịt trước mắt, “Sao ta lại đến hồ nước?”

Thập Nhất Nương tức giận nói, “Đây cũng là lý do ta đánh ngươi, mới vừa nãy ngươi sống chết muốn nhảy hồ đó”.

“Công chúa đây rồi... Công chúa ở đây!” Tiếng nói xôn xao truyền tới.

“Tìm được công chúa rồi!”...

----------------------o0o------------------------

​Thập Nhất Nương đứng ngồi không yên, trong tẩm điện, Hoàng hậu đang an ủi công chúa, dựa vào thính lực của người bình thường chắc chắn sẽ không nghe được, nhưng Thập Nhất Nương đâu phải người bình thường.

Thật là, dù có đánh cũng phải đánh vào chỗ nào không nhìn thấy được, cổ nhân cũng nói đánh người không được đánh vào mặt. Thập Nhất Nương hơi lo lắng, làn da công chúa mỏng manh, mười ngón tay nàng lưu lại dấu đỏ trên mặt công chúa rõ ràng thế kia, chắc chắn họ sẽ biết nàng ra tay thô bạo rồi.

“hu hu... Mẫu hậu, thật xin lỗi... Con chỉ biết con nằm mơ, con sợ nước, trong mơ con thấy ca ca năm đó ngã xuống hồ, nếu năm đó con dũng cảm nhảy theo huynh ấy, thì sẽ không khổ sở thế này...”

Hoàng hậu vừa tức giận vừa đau lòng, “Huy nương, không phải lỗi của con, con khi đó mới vài tuổi, ca ca con hiện tại cũng rất tốt, không xảy ra chuyện gì cả... Con vẫn cứ để chuyện này trong lòng, ăn không ngon ngủ không yên, ngày càng gầy rộc, mẫu hậu phải làm sao đây?” Nhị Lang năm đó bị người ta đẩy xuống hồ Huy nương đều nhìn thấy hết, từ đó hồ nước đã trở thành ác mộng, mỗi đêm nhấn chìm ý thức nàng đến không thở nổi.

“Hu hu, mẫu hậu, con xin lỗi, con nghĩ ca ca... con nghĩ nếu năm đó con không ngu ngốc đến mức không làm gì được, đúng ra con có thể kêu la cho người tới giúp, nhưng con không làm được... nếu năm đó ca ca không bị dìm xuống hồ thì thân thể ca ca sẽ không yếu đến như vậy, ca ca sẽ không phải xuất gia để mai danh ẩn tích, phụ hoàng và mẫu hậu cũng sẽ không khổ sở nhớ thương huynh ấy...”

Hoàng hậu ôm con gái vào lòng, không kiềm chế được mà khóc theo “Huy nương à, mọi người chưa bao giờ trách con, mẫu hậu tất nhiên sẽ nhớ thương ca ca con, mẫu hậu cũng cầu trời khấn phật cho Huy nương của mẫu hậu khỏe mạnh bình an, các con đứa nào cũng là sinh mệnh của mẫu hậu...”

......................

“Thập Nhất Nương!”

“Tham kiến Thái tử điện hạ!” Thập Nhất Nương đứng lên hành lễ.

Thái tử nhíu mày “Đã nói là không cần hành lễ mà”

Thập Nhất Nương cười ngây ngốc, “Người ta chỉ trách người không có lễ nghĩa, chứ ai lại trách người lễ nhiều chứ”

Thập Nhất Nương không vừa lòng, “Ta không cần muội ý tứ như thế với ta, ta còn phải cảm tạ muội đã cứu tỷ tỷ”.

Thập Nhất Nương lắc đầu kịch liệt “Chuyện nhỏ thôi mà, đúng rồi...” nàng hơi chần chừ nhìn Thái tử rồi nói tiếp: “Muội có chuyện muốn nói với huynh”.

Lời chưa dứt, Hoàng hậu và công chúa đã bước ra, mắt của hai người đều sưng đỏ.

“Người đâu, đem mấy cái trứng chim lại đây cho công chúa thoa mặt, Thập Nhất Nương cũng không phải người lạ, con ngồi xuống đi...” Hoàng hậu nói lời phân phó.

Công chúa cười thẹn thùng, Thập Nhất Nương nhìn khuôn mặt trắng nõn của công chúa in đậm dấu tay nàng mà vô cùng áy náy, nàng đánh công chúa mạnh như sức thiên lôi, một khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ như vậy suýt chút nữa bị nàng đánh thành cái đầu heo.

“Xin lỗi, công chúa, muội không nên đánh tỷ như vậy” Thập Nhất Nương thành tâm xin lỗi.

“Không sao, nhờ có muội, nếu không ta đã nhảy vào hồ, ta đi thay quần áo một chút rồi cùng muội trò chuyện, có được không?” Công chúa vẻ mặt chờ mong nhìn Thập Nhất Nương.

“Đương nhiên được rồi, muội chờ tỷ”. Thập Nhất Nương nghĩ nghĩ rồi nói tiếp “công chúa quay về cung điện của tỷ để thay quần áo, có phải không?”

“không phải, cung nữ sẽ lấy quần áo của ta đến đây”.

“Cung nữ đi lấy quần áo là cung nữ cận thân hầu hạ tỷ có phải không?”

Công chúa ngẩn người “Đúng rồi, cung nữ đó là người thân cận bên ta, ta đi thay quần áo rồi sẽ nói chuyện tiếp với muội nhé!”

Thập Nhất Nương nhẹ nhàng nói, “tỷ đi đi, muội chờ tỷ”.

Thái tử tâm tư vốn mẫn tuệ, đã cảm giác có điều không thích hợp, Hoàng hậu cũng nheo mắt, nàng trở thành đương kim hoàng hậu tuy không lâu nhưng những kẻ rắn rết trong cung cũng gặp qua không ít rồi, sao lại có chuyện con mình đang yên đang lành đi tìm chết chứ!

“Thập Nhất Nương, muội phát hiện điểm không thích hợp, có đúng không?”

Thập Nhất Nương trầm ngâm, “Phải, đúng là có điểm khả nghi, nương nương và Thái tử có từng nghe nói đến mị thuật?”

“Mị thuật? Ngươi nói công chúa trúng tà?”

Giọng nói của Hoàng hậu đầy tức giận, chẳng có người mẹ nào lại muốn nghe người khác nói con mình bị trúng tà, nặng về âm khí.

“Mẫu hậu, Thập Nhất Nương không có ý này đâu”. Thái tử vội lên tiếng, nháy mắt bảo Thập Nhất Nương mau mau giải thích.

Thập Nhất Nương chân thành nhìn thẳng Hoàng hậu, “nương nương, ý con nói mị thuật và tà thuật quỷ thần không có quan hệ gì đâu, trên giang hồ có nhiều kẻ dùng một ít mê dược để điều khiển linh trí người khác, còn công chúa, tình hình phức tạp hơn một chút, nàng trúng thuật thôi miên”.

Thái tử trầm giọng “Thập Nhất Nương, ta đã lệnh cho thái y kiểm tra tẩm cung của Huy nương, cũng không tìm ra cái gì không đúng... Muội nói thuật thôi miên này chắc là không phải dùng dược vật, có thể giải thích rõ một chút không?”

Thập Nhất Nương đem thuật thôi miên nói qua ngắn gọn, “Muội dám khẳng định công chúa trúng thuật thôi miên, nhà muội có một quyển sách y, có nói rằng ở hải ngoại tồn tại một quốc gia có người dùng thuật thôi miên khống chế đầu óc người khác”.

“Thôi miên thuật rất thần kỳ. Một người bị thuật thôi miên nghĩ mình là chó đã thực sự đi bằng bốn chân, lè lưỡi sủa gâu gâu như thật”.

Hoàng hậu nhíu mày, “nói vậy, kẻ thao túng muốn cho người nào chết, người đó sẽ tử tự mà không hề lưu lại một chứng cứ gì”.

“Không thần kỳ đến mức đó đâu nương nương, người nào tâm trí đủ kiên cường sẽ không bị thuật thôi miên khống chế, hơn nữa, một người dù bị thôi miên, nhận được lệnh phải tìm cái chết, nhưng tiềm thức bản năng trong họ vẫn muốn sống thì họ cũng sẽ nổi lên một tia phản kháng”. Thập Nhất Nương cẩn thận giải thích “Những bậc thầy thôi miên bằng đầu óc thật sự rất hiếm, đa số là kẻ thôi miên người khác thông qua dược vật như thuốc mê gì gì đó... mùi trên quần áo của công chúa khiến con cảm thấy hơi là lạ, nương nương có thể kiểm tra một lần nữa không?”

Vừa bước vào phòng Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi, “Đương nhiên phải kiểm tra, toàn bộ hoàng cung đều phải kiểm tra!” Ai dám hại khuê nữ của hắn, hắn sẽ cho chúng sống không bằng chết!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.