Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 107




Thiêm Hương nổi giận đùng đùng đi về phía An Ngũ Lang, đám công tử quần là áo lượt cũng tò mò đến cực điểm, lần lượt đi theo hắn. Cô nương đẹp nhất Di Hồng viện sao? Bọn họ cũng muốn được thưởng thức! Dù sao với thế lực và gia cảnh của mình, bọn họ đã đi mòn gót những chốn ăn chơi khắp kinh thành, đừng nói là Di Hồng viện, những thanh lâu nổi danh nhất cũng khó có cô nương nào đẹp hơn Thiêm Hương – danh bài đệ nhất mỹ nhân Di Hồng viện.

Các cô nương thanh lâu cũng tò mò nghi hoặc nhìn nhau rồi nối gót theo chân bọn họ lên lầu. Lẽ nào Di Hồng viện còn có người đẹp hơn Thiêm Hương? Sao các nàng lại không biết nhỉ?

An Ngũ Lang một cước đạp văng cánh cửa căn phòng ở lầu trên. Một nam nhân thiếu vải vội vàng từ trên người nữ nhân bò xuống, ánh mắt mọi người nhìn cơ thể của tên nam nhân rồi nhanh chóng tập trung vào cô nương đang nằm trên giường.

“A… á…” nữ nhân hét ầm lên, nhanh chóng vơ quần áo che đi những chỗ trọng yếu trên cơ thể, phía trước là một đám công tử tuấn mỹ, nàng ta xuân tâm nhộn nhạo lập tức kéo áo xuống thấp hơn một chút, cố ý khoe da thịt, lộ ra nửa bộ ngực đầy đặn, uhm… quả thật nửa hở nửa kín rất có phong tình.

Cô nương đẹp nhất đây sao? Nhìn xem cái “bà thím” đang vặn vẹo kia, eo to gấp đôi Thiêm Hương, khuôn mặt tròn như cái mẹt, một đống người kinh hãi… ặc ặc… thanh lâu lại có “bà thím” vừa béo vừa già vừa xấu thế này à… Đã thế vẫn có khách nhân muốn bà ta hầu hạ… Thẩm mỹ của vị gia này thật không thể xem thường!

“Các ngươi là ai? Muốn gì đây?” Nam tử trung niên tướng mạo khá đàng hoàng tử tế vừa quýnh quáng mặc quần áo vừa tức giận hỏi.

“Muốn gì? Hừ… Đương nhiên là muốn bắt ngươi”. An Ngũ Lang lạnh giọng.

Hắn ta biến sắc, mặc kệ đai lưng vẫn chưa thắt xong đã vội nhào tới cửa sổ định nhảy xuống đất chạy trốn, nhưng hắn vừa mới tới gần cửa sổ, Trữ Bị Lương đã gào thét xông tới, cắn một cái thật mạnh trên bắp đùi hắn rồi kéo quần hắn xuống, lộ ra cái mông sần sùi đen thui và bắp đùi đầy lông lá, các cô nương ghét bỏ không thèm nhìn.

‘Á… chết ta…” Hắn gào thét nhưng vẫn cố lê lết vùng vẫy muốn nhảy cửa sổ, An Ngũ Lang chậm rãi đi tới, lười rút đao ra khỏi vỏ, chỉ cầm chui đao gõ thật mạnh xuống chân hắn. Những người có mặt đến cả hít thở cũng không dám bởi tiếng xương cốt nứt gãy vang lên không dứt.

An Ngũ Lang xốc kẻ đang bị thương lên, mấy vị công tử kinh ngạc nói không nên lời: “Ngũ Lang… ngươi… ngươi chặt chân của hắn. Vì sao? Chẳng lẽ ngươi thích bà thím này nên đến đây bắt gian sao?”

“Các vị huynh đệ, chờ ta làm xong việc sẽ mời mọi người ăn cơm”. An Ngũ Lang ra dấu bảo mọi người tránh ra, các vị công tử theo bản năng tránh đường cho Ngũ Lang nhưng kết quả lại khiến rất đông người muốn xem náo nhiệt vây tới, lúc trước chuyện An Ngũ Lang mang theo con heo mập đi thanh lâu đã có không ít người lén lút đi theo, hiện tại họ càng quang minh chính đại chen lấn tranh giành chỗ nhìn, thông thường phụ nữ luôn được ưu tiên hàng đầu, được nhường cho chỗ tốt nhưng xét tình thế hiện nay, kẻ nào mạnh, kẻ nào nhanh chân sẽ có vị trí tốt để quan sát cho thỏa thích.

“Những người không có phận sự mời đi ra”. An Ngũ Lang nóng nảy nói.

“An Ngũ ca/đệ, gã này là ai?” Đám bạn của An Ngũ Lang hỏi dồn dập.

“Khách nhân này, ngươi ở Di Hồng viện chúng ta dám bắt người, ngươi nói đi, sau này chỗ của ta còn ai dám tới nữa hả?...” Tú bà tức giận thở phì phò lên tới lầu hai, liên tục giậm chân.

Thiêm Hương cô nương cũng nhảy ra, oán khí tận trời “Vị tiểu lang quân này, ngươi nói cô nương đẹp nhất ở đây là Thị Tuyết này sao? Nàng ta 30 tuổi rồi đó, biết không hả? Dựa vào cái gì mà ngươi nói ta thua nàng ta?” Thiêm Hương nàng chỉ mới 16 tuổi, sao có thể thua kém lão bà 30 tuổi này chứ!

Mới 16 thôi hả? Các nam nhân tại đây ánh mắt mịt mờ lưu luyến nhìn Thiêm Hương cô nương. Mới 16 tuổi, nàng ta ăn cái giống gì mà “cặp nhũ” bự dữ vậy?

An Ngũ Lang cười cười: “Chỉ dựa vào năng lực mê hoặc được tội phạm gây ra liên hoàn án phóng hỏa đốt nhà ở kinh thành, còn ngươi, ngươi không thể! Thiên Bồng Nguyên Soái, cắn tiếp cho ta, ngày mai ngươi sẽ có gấp đôi điểm tâm, cắn đi”.

Tội nhân phóng hỏa? Cái tên này nhìn bộ dáng đàng hoàng tử tế mà lại là kẻ liên tiếp đốt nhà phóng hỏa ở kinh thành sao? Đám người kinh hô một trận, càng có nhiều người chen vào trong, muốn nhìn mặt cái tên biến thái này.

Đám người vây lấy càng đông, Trữ Bị Lương khó chịu nhe răng kêu éc éc, vẻ mặt hung ác giống như muốn cắn luôn cả đám bọn họ, đám đông vốn nể sợ thần heo vội vàng tản ra, sự thần thánh và trí thông minh của Trữ Bị Lương giờ đây dâng cao tột đỉnh, tên tội phạm phóng hỏa đốt nhà khó bắt đến như vậy mà thần heo còn bắt được. Chậc chậc…, bắp chân hắn bị thần heo cắn đến huyết nhục mơ hồ, thì ra heo cũng là loài động vật cắn người nguy hiểm đến như vậy! Một đám người thích ăn thịt heo nghĩ đến bỗng thấy lạnh người.

Đám công tử thế gia nhìn An Ngũ Lang đầy sùng bái, bọn họ thật là bậy bạ quá, dám nghi ngờ An Ngũ Lang đến Di Hồng viện lai giống, Ngũ Lang là người anh dũng vô địch, thiên hạ vô song sao có thể bị cái đám dung chi tục phấn này mê hoặc chứ?

An Ngũ Lang bước đến một tay nắm cổ áo tên tội phạm nhẹ nhàng giống như nhấc một cân thịt heo, bộ dáng không tốn sức chút nào rồi sải bước đi ra cửa.

Thiêm Hương cô nương chưa từ bỏ ý định, đuổi tới trước mặt An Ngũ Lang “Tiểu lang quân, ngươi còn nhỏ, không thưởng thức được nhan sắc mỹ nhân, thật ra ta mới là hoa khôi của Di Hồng viện, hơn nữa ta vẫn còn trong sạch, ngươi đến vài lần thì sẽ…” thì sẽ phát hiện được vẻ đẹp của ta chứ sao nữa! Ngươi đến đi, đến đi…

Tại sao nàng ta cứ muốn chặn đường? Nàng ta đẹp hay không đẹp thì có gì quan trọng chứ? An Ngũ Lang không giải thích được, nhưng vẫn rất chân thành nói với Thiêm Hương: “Tỷ tỷ, thật ra ngươi cũng dễ nhìn, nhưng ngươi không đẹp bằng ta, hơn nữa công việc này cũng không hợp với tỷ tỷ đâu, tỷ tỷ nên cân nhắc tìm một công việc khác”. Da mặt của ngươi dày như vậy vô cùng thích hợp để làm gian thương, ngươi có biết không hả?

Đám công tử sau lưng An Ngũ Lang nghe thế thì sáng mắt, một vài người nhìn An Ngũ Lang sau đó so sánh với Thiêm Hương cô nương, quả thật phải thừa nhận “Bình thường nhìn Ngũ Lang ca thật có khí khái nam nhi, nhưng giờ mới phát hiện Ngũ Lang quá mức xinh đẹp, đẹp hơn tất cả các nàng”.

“Đúng vậy, các hoa khôi nhìn thấy huynh cũng phải tự ti rồi”.

“Khuôn mặt câu hồn đoạt phách này sao lại là nam tử chứ?”

“Thì ra An Ngũ Lang của chúng ta mới thật là tuyệt sắc, ta quyết định sau này sẽ không lăn lộn ở thanh lâu nữa, chỉ lăn lộn với Ngũ Lang thôi”.

“Hay, sau này nếu chúng ta muốn nhìn mỹ nhân thì chỉ cần ngắm Ngũ Lang là được”. Đám thiếu gia càng nói càng hăng, chợt nhìn lại thì An Ngũ Lang đã bỏ chạy rồi, cả đám vội vàng đuổi theo.

Thiêm Hương cô nương giống như bị sét đánh, cứng ngắc cả người, trong đầu đều là câu nói: ngươi không đẹp bằng ta, ngươi không đẹp bằng ta…

Nhan sắc của ta còn thua một nam nhân ư? Thiêm Hương cô nương từ hôm nay đã hiểu được cảm giác từ trên trời rớt xuống là như thế nào rồi.

“An Ngũ Lang!” một tiếng rống giận tựa như phá đá động trời vang lên ở cửa Di Hồng viện. Cửa lớn bị chấn động cũng rung lên.

“Chết rồi, là Phong đại nhân!” Các công tử đưa mắt nhìn nhau.

“Thì ra là kẻ điên ở Hình bộ, sao lại mang cái mặt như làm chuyện xấu đến đây vậy?” Đỗ Tam lo lắng cho An Ngũ Lang.

Phong đại nhân bộ dáng không giận mà uy, trưng ra bộ mặt thanh thiên đại lão gia đường hoàng đến để thỏa mãn hiếu kỳ của dân chúng. Hắn uy vũ bước lên phía trước, khí thế nghiêm nghị vô cùng, nếu kẻ nào thật sự làm chuyện xấu mà nhìn thấy hắn đảm bảo sẽ sợ đến mức tay chân xụi bại.

“Phong đại nhân?” An Ngũ Lang vô cùng kinh ngạc, chợt nhớ nơi này là thanh lâu, liền hỏi “Phong đại nhân tới Di Hồng viện để tìm các cô nương giải tỏa áp lực hả?”

Phong đại nhân thiếu chút nữa là thổ huyết, giận dữ hét lên “Lão tử là tới tìm ngươi, khốn kiếp, ngươi còn dám mang theo con heo đi thanh lâu, hiện tại đến Hoàng thượng cũng đều biết, cẩn thận cái đầu của ngươi đó”. Lời nói không cho người ta giải thích cứ liên tục phun ra, rống to lên “Còn kẻ đang cởi truồng ở đây là ai? An Ngũ Lang, ngươi bắt kẻ thông dâm hả?” Phong đại nhân cao giọng, không có chút tin tưởng nào.

Lỗ tai mấy người đều muốn điếc rồi, Phong đại nhân tức giận khiến tội phạm nghe thấy đều sợ hãi, chỉ cần nghe giọng ông ta quát liền run rẩy tự thú. Ta thà đi tù, còn hơn bị giọng của ngươi làm cho điếc tai, đi tù còn có ngày được thả, điếc tai là khuyết tật cả đời! Kể ra, bọn tội phạm này tính toán cũng không tệ lắm!

An Ngũ Lang oán thầm, đưa tên nam nhân trần truồng bị cắn đến hôn mê đến trước mặt Phong đại nhân: “Bẩm đại nhân, đây chính là tên tội phạm gây án liên hoàn phóng hỏa đốt nhà ở kinh thành”.

“Đây chính là tên hung thủ ba đầu sáu tay, thần long thấy đầu không thấy đuôi khiến Binh Mã Ty và Hình bộ mất ăn mất ngủ suốt cả tháng trời đó sao?”

Phong đại nhân ngẩn ra, sau đó vô cùng phấn khởi hỏi: “Đây là tên phóng hỏa? Ngươi… Ngươi xác định?” Niềm vui đến quá đột ngột khiến giọng Phong đại nhân liền thay đổi.

An Ngũ Lang cười híp mắt, giao tên tội phạm cho quan sai Hình bộ đứng sau lưng Phong đại nhân: “Không sai, chính là hắn, ta có chứng cớ xác thực, phiền các vị đưa hắn đến đại lao”.

Mấy vị quan sai mặt mày rạng rỡ, giống như đang thành kính đón nhận không phải một tên tội phạm cởi truồng mà chính là lễ vật trân quý nhất, “Không phiền, không phiền, Ngũ Lang thật có năng lực, ta đã nói đại nhân ngài sai rồi, Ngũ Lang sao có thể mang theo con heo đi thanh lâu chơi gái chứ, thì ra là đi bắt tội phạm”.

Dân chúng xung quanh đều vểnh tai lên nghe ngóng, một đám người rồi thêm một đám người, lại một đám người nữa bàn luận vô cùng sôi nổi.

“Đây là tên phóng hỏa hả?”

“Ặc, sao hắn lại không mặc quần?” Một tiểu tức phụ xấu hổ dùng tay che hai mắt, nhưng qua kẽ tay nàng ta nhìn hay không nhìn thì có trời mới biết!

“Khụ khụ… các ngươi mau tìm cái quần mặc vào cho hắn’. Phong đại nhân cũng hiểu được hình ảnh này thật không phong nhã, dọc đường về nha môn có không ít các cô nương đâu.

Mấy tên quan sai tìm ngang tìm dọc vẫn chưa thấy ai có dư cái quần để mượn, vừa lúc nhìn thấy bên đường có một cửa hàng quần áo. Thật là may!

“Đi sang bên đó mua cho hắn cái quần”.

“Thật ra quần của hắn vẫn còn ở trên lầu, các huynh không cần phải tốn tiền mua”. An Ngũ Lang sờ sờ mũi nói.

Phong đại nhân nhìn Di Hồng viện đầy ắp người, lẽ nào phải chen vào trong, đi lên lầu để lấy một cái quần thôi sao? “Không cần, mua một cái quần không đáng bao nhiêu!”.

“Đại nhân, đã mua được rồi”. Một quan sai trẻ tuổi hớn hở cầm một cái quần hoa xinh đẹp mua từ cửa hàng quần áo rồi nhanh chóng mặc vào cho tên tội phạm đang bất tỉnh.

“Tại sao là nữ trang?” Phong đại nhân kinh ngạc “Sao không mua quần của nam nhân?”

Tên thuộc hạ trẻ tuổi bĩu môi nói: “Đại nhân, cửa hàng này chỉ bán đồ cho nữ nhân thôi”.

Phong đại nhân nhìn bảng hiệu của cửa hàng, “Bách Y Các” rồi nhíu mày hơi khó hiểu: “Lại có cửa hàng chỉ bán quần áo nữ nhân thôi sao? Thôi bỏ đi, cũng không phải chuyện lớn gì, đủ cho hắn che cái cần che là được!”

Phong đại nhân vội vàng mang theo tên tội phạm rời đi, An Ngũ Lang cũng bớt được việc, à… cái đùi dê nãy giờ cũng tiêu hóa hết rồi, giờ ăn thêm một con gà quay thì sao nhỉ?

Éc éc… Trữ Bị Lương kêu thét đồng ý… Ăn ăn… Gà quay gà quay…

Các vị công tử vẻ mặt tức giận bước lên, “Quá đáng thật! Tội phạm là do An Ngũ Lang bắt được, thì phải do An Ngũ Lang áp giải chứ!”.

Đỗ Tam vẻ mặt không cam lòng: “Chắc Phong đại nhân muốn đi tranh công đó!”

An Ngũ Lang sâu kín vỗ vai Đỗ Tam: “Phong đại nhân vì lo lắng nên mới đến tìm ta!” Vì hắn, Phong đại nhân bị cấp trên trách móc không ít, lần này bắt được tội phạm, cả Phong đại nhân và hắn đều sẽ thoải mái. Nên cứ tự nhiên, An Ngũ Lang không chấp!

Kỷ Thất không tin tưởng nói: “Ông ấy chỉ là lo lắng nên mới đến đây sao? Nhưng nhìn mặt ông ấy thấy giống như muốn đi giết huynh thì đúng hơn!”.

“Khi ta đi Di Hồng viện, dáng vẻ của các ngươi là muốn xem kịch vui nhưng vẫn mở miệng là muốn cùng ta chia sẻ chỉ trích của người đời… ha ha ha… các ngươi cũng đâu khác Phong đại nhân!” An Ngũ Lang cười híp mắt, mặt đám công tử đỏ rần.

“Được rồi, ta định đi ăn gà quay, các ngươi có muốn đi cùng không?”

“Đương nhiên”. Đám công tử hùng hổ gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.