Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 105




Thức ăn được mang lên, Thập Nhất Nương lấy một cái dĩa, gắp mỗi món ăn một ít bỏ vào dĩa rồi thả xuống đất cho Trữ Bị Lương. Heo mập vô cùng cao hứng cắm đầu ăn, quả nhiên heo ta liệu sự như thần, biết ngay đi ra ngoài chắc chắn sẽ được ăn ngon!

“Wow, các ngươi nhìn kìa, con heo kia đang ăn thịt!”

“Có gì ngạc nhiên đâu, heo cũng ăn thịt mà!”

“Kinh ngạc chính là con heo ăn uống rất có lễ nghi, ngươi nhìn xem, cái dĩa sạch bách luôn kìa, trên mặt đất cũng không có miếng đồ ăn nào bị rớt”.

Thập Nhất Nương không thèm để ý âm thanh kinh ngạc của các cô nương, toàn bộ tinh thần của nàng đều tập trung vào đồ ăn trước mắt.

Thập Lang cũng thế, có quá nhiều người đang chú ý khiến hắn có chút không được tự nhiên, nhưng ngay từ lúc đồ ăn được mang lên, Thập Lang chỉ biết ăn, ăn, và ăn thôi.

“Thập Nhất Nương, hình như là... Ngũ Lang ca!” Thập Lang đột nhiên nói.

Thập Nhất Nương nhìn ra ngoài cửa sổ, chỗ ngồi hiện tại của bọn họ ở lầu hai là nơi ngắm phong cảnh thuận lợi nhất. Tại ngã tư đường, một đám bổ khoái đang đi tuần, trong đó nổi bật nhất là một thanh niên vô cùng tuấn mỹ.

“Ngũ Lang ca!” Thập Nhất Nương cao hứng quơ quơ tay vẫy.

An Ngũ Lang một thân quan phục, bên hông vác đao đứng dưới ánh mặt trời. Hình ảnh ấy đẹp đến mức chói mắt. Các cô nương nãy giờ vẫn tập trung nhìn Trữ Bị Lương ngó xuống thấy An Ngũ Lang liền ngây ngốc, trong đầu chỉ còn duy nhất một suy nghĩ: Người này... là nam tử thật sao? Hay là nữ giả nam? Nhưng nhìn đến cặp ngực bằng phẳng và thanh đại đao uy vũ dựng bên hông kia... chậc chậc... quả thật không thích hợp với cơ thể xinh đẹp ấy. Mọi người không còn suy nghĩ người này “nữ phẫn nam trang” nữa, chỉ cần nhìn trọng lượng cây đao cũng biết chủ nhân của nó chính là một đại lực sĩ.

An Ngũ Lang dừng lại nói với mấy người đồng liêu: “Chư vị huynh đệ, đúng lúc đến giờ cơm, hôm nay có thần tài mời khách, mọi người ăn thoải mái không cần khách khí”.

Đám người An Ngũ Lang tiến vào tửu lâu hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người, nhưng từ lâu Ngũ Lang đã luyện cho mình bản lĩnh phớt lờ hết thảy.

“Trời! Heo mặc quần áo!” Đồng liêu của An Ngũ Lang nhịn không được nhìn chằm chằm vào Trữ Bị Lương, tất nhiên cũng không bỏ sót cảnh heo mập đang ăn uống vô cùng tao nhã, lập tức mấy bổ khoái nuốt nước miếng ừng ực, “nếu ta nhìn không lầm, con heo này đang ăn mấy món nổi tiếng nhất tửu lâu... Ôi, Trư đại gia!”.

“Đây là Nhị ca ta, hôm nay hắn mời khách, không cần khách khí, Nhị ca của ta cái gì cũng không có, chỉ có mỗi tiền thôi”. An Ngũ Lang hùng hổ vỗ vai mấy người đồng liêu.

An Nhị Lang khóe miệng co rút, bất quá trước mặt người khác hắn chưa bao giờ làm cho đệ đệ phải mất mặt, chỉ là về đến nhà, hắn sẽ đè cái tên ngổ ngáo này ra đánh một trận nhớ đời là được.

“Bằng hữu của Ngũ Lang cũng là bằng hữu của ta, không cần khách khí, hôm nay ta mời”. An Nhị Lang bày ra vẻ mặt huynh trưởng, vô cùng nhiệt tình chiêu đãi đồng nghiệp của đệ đệ. Không thể tưởng tượng Ngũ Lang còn có bản lĩnh này, hai vị bổ khoái đây Ngũ Lang chỉ vừa quen trong cung yến, giờ đã có thể xưng huynh gọi đệ cùng nhau ăn cơm rồi.

Thập Nhất Nương cũng nhiệt tình giới thiệu với bọn họ các món ăn ngon: “cái này là thịt kho, cái này là chân giò hầm rưới nước sốt chua ngọt, ăn ngon lắm nhé...”

Mấy vị bổ khoái cũng không khách khí, bọn họ xuất thân hèn kém, vừa nhận thức An Ngũ Lang làm huynh đệ vẫn chưa được tự nhiên lắm, nhưng nhờ sự hào sảng của Ngũ Lang, họ rất nhanh liền thân thiết, cùng nhau bắt lưu manh trộm cắp, đến lúc thích hợp cũng cùng nhau ăn uống chơi bời.

Thập Nhất Nương và bọn họ ăn uống no nê, bụng căng đến mức không thể động đũa nữa mới chịu dừng lại cùng nhau chuyện phiếm.

“Ngũ ca, sao huynh lại đến Binh Mã Ty? Người tuần tra trên phố càng lúc càng nhiều, có chuyện gì sắp xảy ra sao?” Khứu giác của Thập Lang ngày càng nhanh nhẹn.

An Ngũ Lang nhìn hắn tán thưởng rồi thấp giọng kể, “Gần đây kinh thành xuất hiện một tên chuyên đi phóng hỏa, may sao các vụ hỏa hoạn này đều được khống chế đúng lúc, không gây hậu quả nghiêm trọng, vì thế cũng không dám truyền ra ngoài sợ dân chúng hoảng loạn”.

“Cho nên chúng ta hiện tại rất khổ sở, đã lâu rồi không được nghỉ ngơi”.

“Đúng vậy, mỗi người chúng ta đều có nhiệm vụ, trời lại quá lạnh, buổi tối đi tuần đúng là cực hình mà”

“Hy vọng sớm bắt được tội phạm”.

“Vấn đề là tên phóng hỏa lẩn trốn quá nhanh, đã có người thấy thân ảnh của hắn nhưng không làm cách nào đuổi kịp”.Đồng liêu của An Ngũ Lang cũng nói năng sôi nổi.

Thập Nhất Nương trợn to hai mắt, căm phẫn nói: “Quá ghê tởm, nhất định phải bắt bằng được cái tên quỷ phóng hỏa này, nhà cửa ở kinh thành toàn xây bằng gỗ, lại nằm san sát nhau, nếu xảy ra hỏa hoạn thì không phải là chuyện của một nhà nữa đâu”.

“Ngũ ca, nhưng hiện tại thời tiết rét lạnh âm u thế này, sao có thể dễ dàng đốt nhà như vậy chứ?” Thập Lang nghi hoặc.

“Là do có người đổ dầu rồi châm lửa”. An Ngũ Lang cũng không ngẩng đầu lên, tập trung gặm sườn heo, một miếng… hai miếng… một đống miếng… đến khi liếm láp dầu mỡ trên tay sạch bong kin kít, hắn mới cảm thán: “Sườn heo này ngon tuyệt!”

“Đi tìm hiểu xem gần đây kẻ nào mua dầu số lượng lớn?” An Nhị Lang trầm giọng.

“Không hỏi được, các cửa hàng bán dầu mỡ đều nói không ai mua nhiều cả”.

“Có khi nào kẻ phóng hỏa và chủ cửa hàng bán dầu có liên quan?” An Nhị Lang lại hỏi.

“Chúng ta vẫn đang điều tra đây, nhưng sợ là không tìm được gì”. Mấy vị bổ khoái nhíu mày, rầu rĩ nói. “Hơn nữa người của mấy nhà bị đốt cũng không phát hiện có gì kì lạ”.

Ăn no, An Ngũ Lang đưa tay nới nới thắt lưng, “Ca, gói cho ta thêm một túi to chân giò sốt chua ngọt được không, dạo này đệ cảm thấy mình đang lớn nên lúc nào cũng đói bụng”.

Một bổ khoái ngăn cản: “Ngũ Lang, không được, chút nữa chúng ta còn đến một nơi, mang thức ăn theo không thích hợp…”

An Thập Lang buồn bực, đối với hắn trên đời này không có chỗ nào không thể mang theo đồ ăn.

“Các huynh định đi đâu?” Thập Lang hỏi.

“Di Hồng… à không, tất nhiên là đi tuần tra, là tuần tra đó… khụ khụ”… Một vị đồng liêu vừa cất tiếng đã bị đạp cho một cước nhắc nhở.

An Nhị Lang nhìn cái đầu chỉ chứa toàn chuyện ăn uống của đệ đệ, thì ra Ngũ Lang cũng đã tới tuổi thích đến Di Hồng Viện, nhưng hình như vẫn còn hơi sớm.

“Ngũ Lang, các đệ chút nữa đi tuần tra có thể mang theo Trữ Bị Lương, mũi của nó thính lắm không chừng giúp được gì thì sao!”. Nhị Lang cười híp mắt nói.

Thập Nhất Nương tán thành, “Ngũ ca, nên cho Trữ Bị Lương theo các huynh cùng nhau hành động, heo mập, ngươi đã thích ra ngoài dạo phố, ta là chủ nhân cũng sẽ không hẹp hòi, đáp ứng nguyện vọng của ngươi, heo mập, ngươi nói đúng hay không?” Thập Nhất Nương nhìn Trữ Bị Lương đầy ôn nhu thân thiết, heo mập kêu ré lên gào khóc, khuôn mặt đáng thương nhìn về phía Thập Lang.

Thập Lang ra chiều suy nghĩ, “Trữ Bị Lương ngày càng mập, vừa hay đi bộ nhiều vào cho bớt mập, Ngũ ca, huynh nhớ để ý nó, đừng để người ta bắt nó làm thịt là được!”.

An Ngũ Lang bảo đảm, “Không thành vấn đề, yên tâm, nếu chẳng may nó bị người ta làm thịt, huynh cũng nhất định mang thi thể của nó trở về, quyết không để tiện nghi cho kẻ khác”.

Trữ Bị Lương gào thét kháng nghị, chủ nhân… chủ nhân quá vô lương tâm!

Mấy vị bổ khoái cười khổ, đúng ra hôm nay họ muốn dẫn người huynh đệ đáng thương chưa biết mùi đời là An Ngũ Lang đi chơi gái, coi như mở ra đời trai phong lưu khoái hoạt cho hắn, ngờ đâu giữa đường lòi ra một con heo mập.

Kiểu này, tới thanh lâu bị đuổi là cái chắc!

---------------------------o0o----------------------------

​Thập Nhất Nương, Thập Lang hai tay ôm một đống điểm tâm và đồ ăn vặt trở về. Gần đây hai người bọn họ đặc biệt hạnh phúc, từ sau cung yến, Phương thị và Tôn thị suốt ngày phải lựa chọn, so sánh, cân nhắc xem vị tiểu thư nào phù hợp làm dâu An phủ, vì thế không còn quản thúc chuyện ăn uống giảm cân của Thập Nhất Nương và Thập Lang nữa rồi.

Buổi tối, An Ngũ Lang trở về, đem Trữ Bị Lương trả vào phòng của Thập Lang, Trữ Bị Lương lê tấm thân rã rời rũ rượi lên giường của nó ở gian ngoài rồi nằm im bất động. Vừa nhìn là biết hôm nay nó đã trải qua một ngày mệt mỏi đến mức nào.

“Thập Lang, Ngũ ca có chuyện muốn nhờ”. Để lấy lòng Thập Lang, Ngũ Lang lấy ra rất nhiều mứt hoa quả và điểm tâm đặt lên bàn.

Thập Lang mắt long lanh, nhìn chằm chằm vào đồ ăn trước mặt, nuốt nước miếng nghe “ực… ực”.

“Nói đi, chuyện gì?”. Nhìn số đồ ăn này, hắn nhất định sẽ đáp ứng Ngũ Lang, chỉ trừ những việc đặc biệt phiền toái hắn không làm nổi.

“Sắp tới, mỗi ngày, đệ có thể cho ta mang Trữ Bị Lương… không không, là Thiên Bồng Nguyên Soái đi tuần tra không?” An Ngũ Lang quyết định từ nay về sau chỉ gọi nó bằng cái tên cực kỳ oách là Thiên Bồng Nguyên Soái thôi.

“Vì sao?” Thập Lang giật mình, “Chẳng lẽ buổi tối tuần tra quá mệt mỏi nên sinh ra đói bụng, huynh muốn nhìn nó cho đỡ đói sao?”

An Ngũ Lang trừng hắn, trên người Ngũ Lang lúc nào cũng có đến mấy cái hà bao đựng thức ăn, sao phải cần nhìn con heo mập này cho đỡ đói, “Ta có việc muốn nó hỗ trợ?”

Thập Lang nghi hoặc: “Ngũ ca muốn xem con heo này biểu diễn sao?”

“Không phải, ta nghĩ nó có thể giúp ta tìm ra tên phóng hỏa”. An Ngũ Lang có chút khổ nảo, “Gần đây, Đại Lang ca cũng rất áp lực, không, phải nói là toàn bộ Binh Mã Ty đều áp lực, tên phóng hỏa lần trước vừa mới đốt nhà của Hàn lâm đại học sĩ Trương đại nhân, Hoàng đế bị kinh động, ta nghĩ chẳng bao lâu nữa dân chúng sẽ biết, sắp đến lễ mừng năm mới, ta cũng không muốn bá tánh lo sợ hoảng loạn, đêm nay lại vừa phát sinh thêm một án phóng hỏa đốt nhà, may sao Thiên Bồng Nguyên Soái ngửi được mùi khét, chúng ta mới cứu hỏa đúng lúc…”

“Ngũ ca muốn dùng cái mũi của Trữ Bị Lương để phát hiện hỏa hoạn sao?” Thập Lang nói trúng tim đen của Ngũ Lang, lập tức lắc đầu: “Sao huynh không dùng chó săn, mũi của chó tốt hơn mũi con heo này nhiều!”.

An Ngũ Lang tức giận nhìn hắn “Kinh thành lớn như vậy, chó săn không đủ dùng, giờ một câu thôi, có đồng ý hay không?”

Thập Lang hơi chần chờ: “Ngũ ca, hiện tại trời rất lạnh, đệ thật sự không đành lòng nhìn Thiên Bồng Nguyên Soái lăn qua lăn lại ngoài đường”.

An Ngũ Lang cố gắng thuyết phục Thập Lang: “Không phải ngày 18 tháng này nó phải biểu diễn sao? Ta thuận tiện mang nó đi tuần tra để giảm béo, còn chuyện trời lạnh, ta và các đồng liêu đã chuẩn bị mấy bình nước nóng cho nó giữ ấm, hơn nữa còn có mấy tấm da gấu may y phục cho nó mặc là được rồi, Thập Lang đệ nghĩ đi, con heo mập quá cũng không sống lâu được, đệ cũng muốn nó giảm cân mà”. Mặc dù con heo này y chang chủ nhân của nó, càng giảm lại càng phì.

Thập Lang lập tức hạ quyết tâm, “Được, huynh cứ mang nó đi tuần tra đi, nhưng đệ vẫn phải nói, nếu như nó khó chịu huynh không được ép buộc nó, huynh cũng phải phụ trách an toàn của nó, trên đời này người ăn thịt heo rất nhiều, chúng ta phải đề phòng”.

An Ngũ Lang cười ha hả, đệ đệ của hắn nói lời này mà không suy nghĩ lại, đệ đệ thân yêu à, ngươi cho rằng mình ăn thịt heo ít lắm sao?

Rất nhanh sau đó, An Ngũ Lang rất nổi danh trong giới quý tộc, vì có… Trữ Bị Lương.

Quý tộc chẳng qua là một đám người nhàn rỗi không có chuyện gì làm, vừa phát hiện An Ngũ Lang mang theo một con heo mặc quần áo đi tuần tra, không ít người lén lút chạy đến xem, sau đó quảng cáo tùm lum, chỉ vỏn vẹn hai ngày, tên tuổi An Ngũ Lang liền nổi như cồn trong giới quý tộc.

Đến khi An Nhị Gia biết nhi tử của mình nổi tiếng nhờ… heo, Nhị Gia xây xẩm mặt mày, quá là ngu ngốc! Nhị Gia muốn trực tiếp lôi cổ nhi tử đem về nhà mắng cho một trận. Ngày hôm nay, chính miệng Hoàng đế lại hỏi hắn chuyện An Ngũ Lang tuần tra quá đói khát nên dẫn theo Trữ Bị Lương để nhìn cho đỡ đói có thật hay không? Hoàng đế nhịn cười, khuôn mặt vặn vẹo rất khó coi. An Nhị Gia muốn nói, Hoàng đế, ngươi muốn cười thì cứ cười đi, ta thấy vai của ngươi rung dữ lắm rồi, không cần làm bộ làm tịch! Ngứa mắt!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường

An Nhị Lang: trước mặt người khác ta chưa bao giờ làm cho đệ đệ phải mất mặt, chẳng qua lúc về đến nhà, ta sẽ đập cho hắn một trận nhớ đời là được.

Thập Nhất Nương: Nhị Lang ca đánh thắng được Ngũ lang ca sao?

An Nhị Lang: Chỉ cần ta nói sẽ trừ tiền của hắn, bảo đảm Ngũ Lang muốn động cũng không dám động, sẽ ngoan ngoãn đứng yên để cho ta đập hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.