Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 104




Ba người thêm một con heo nhìn thấy rất nhiều người chen lấn xếp hàng phía trước.

“Đại ca, nhanh chạy về nhà kêu đệ đệ, đệ muội cùng đến xếp hàng, nếu không thuốc viên đặc trị phong hàn sẽ bị bán hết mất…”

“Mau mau, chúng ta quay lại xếp hàng một lần nữa, sẽ không bị nhận ra đâu…”

“Sáng mai nhất định phải đến sớm hơn để xếp hàng mới được…”

“Không, khuya nay chúng ta cứ đến ngủ trước cửa dược đường, sáng mai có thể mua được đầu tiên đó…”

“Thập Nhất Nương, muội chờ một chút, để ta đi hỏi xảy ra chuyện gì?” An Nhị Lang đi vào dược đường bằng cửa sau, còn cửa trước không cách nào đi vào được nữa, cả ngàn người chen lấn, tụ tập, bít hết mọi lối đi.

Thập Nhất Nương tò mò cũng chen vào dòng người, hỏi thăm một vị cô nương, “tỷ tỷ, mọi người đang làm gì vậy?” Đây là hiệu thuốc chứ đâu phải quán cơm, chen lấn làm gì chứ?

Vị cô nương quay đầu lại, nhìn thấy Thập Nhất Nương và… và một con heo mặc quần áo. Heo mặc y phục của người? Quá nghịch thiên rồi… “Ta muốn xếp hàng đi mua thuốc mới ở Bách Dược đường này, thuốc trị phong hàn, kiết lỵ rất thần kì nha, có người đã thử qua rồi, hắn bị tiêu chảy mấy ngày, chỉ cần 1 viên là trị được luôn, thôi, ta phải nhanh chân đi mua thuốc, tiểu muội muội, muội phải trông coi con heo này cho kỹ, đừng nghĩ chỉ cần mặc quần áo cho nó thì người ta sẽ không bắt nó làm thịt”…

Vị cô nương cao hứng bừng bừng đi mua thuốc, Thập Nhất Nương nghĩ nàng ta giống như đi cướp của thì đúng hơn, đột nhiên nàng rất nghi ngờ, thuốc gì mà thần kì như vậy?

“Thập Nhất Nương, chúng ta lên xe ngựa chờ Nhị ca đi”… Thập Lang có chút không tự nhiên vì Thiên Bồng Nguyên Soái đã bị rất nhiều người chú ý, ai đi ngang qua cũng phải xoa xoa mắt nhìn cho rõ sau đó giống như nhìn thấy kì trân dị thú. Hết lần này đến lần khác, Thiên Bồng Nguyên Soái đều thể hiện bộ dáng soái ca cao sang quyền quý, cộng thêm rất nhiều người đã từng xem nó biểu diễn ở Bách Vị lâu nên càng thêm hưng phấn. Một thư sinh đi đường chỉ lo nhìn con heo sang chảnh này mà đâm đầu vào gốc cây xịt máu.

“Muội đã nói đừng cho nó đi theo mà” Thập Nhất Nương thở dài nhìn cậu thư sinh chỉ lo nhìn Trữ Bị Lương mà đập đầu kia… Mị lực của con heo này ngày càng ghê gớm!!!

“Nhị ca đã trở lại…” Thập Lang thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể đưa con heo mập rời khỏi đám người này rồi.

“Nhị Lang ca…” Thập Nhất Nương nhanh chóng nghênh đón, “Muội nghe nói Bách Dược đường của huynh bán ra loại thuốc vô cùng lợi hại, chỉ cần một viên đã xử lý xong bệnh tiêu chảy, là vị thầy thuốc nào giỏi như vậy chứ?”

An Nhị Lang biểu cảm không thể tin nổi nhìn Thập Nhất Nương: “Chính muội làm ra thuốc này, muội quên rồi sao?”

Thập Nhất Nương há to mồm: “Muội làm ra thuốc viên pha chế sẵn? Những người này xếp hàng tranh nhau để mua thuốc của muội?” Nàng quả thật không dám nghĩ đến, kiếp trước bị cảm, nàng phải uống rất nhiều thuốc viên con nhộng, hiện nay quá rảnh rỗi nên ở thế giới này, nàng cũng làm ra một ít thuốc viên, không ngờ lại được hoan nghênh như vậy?

“Không sai, vì được đón nhận quá nhiều nên chỉ cho phép mỗi người mua 5 viên, kết quả người mua càng lúc càng nhiều, họ chen nhau xếp hàng, mua xong vẫn cứ vòng ra sau xếp hàng tiếp…” An Nhị Lang khổ não, hắn ra sách lược chỉ bán 5 viên này đúng ra phải hiệu quả chứ, nhưng đáng tiếc, tính cách con người là như vậy, ngươi càng không muốn bán thì ta càng muốn mua.

Thập Lang tròn mắt nhìn muội muội: “Thập Nhất Nương thật là lợi hại, hay quá, Nhị ca, Bách Dược đường phát tài rồi đúng không?”

“Đúng vậy, họ mua nhiều đến mức người chế thuốc có tay nghề giỏi trong dược đường của chúng ta làm mãi cũng không hết việc”. An Nhị Lang thầm tính toán nên thuê thêm mấy người chế thuốc, nhưng tuyệt đối phải chú ý chuyện bảo mật, Thập Nhất Nương đã nói không chỉ bảo mật nguyên liệu còn phải bảo mật đối với dây chuyền sản xuất nữa.

“Khoan đã”. Thập Nhất Nương nóng nảy, “Nhị ca, ta đã nói thuốc này không phải để kiếm tiền mà, dân chúng quá khổ, muội chế thuốc là vì không muốn bọn họ vì chữa bệnh mà táng gia bại sản”.

An Nhị Lang vỗ vai muội muội, ý bảo nàng rời khỏi đám đông hỗn độn, theo hướng xe ngựa mà đến. “Đừng nóng nảy, ta bán thuốc rất có lương tâm, muội nhìn đám đông xếp hàng là biết họ đều là người nghèo, nếu ta bán đắt, sao họ có thể mua được…”

Thập Nhất Nương mờ mịt hỏi: “Nhị ca bán bao nhiêu tiền một viên?”

“Không nhiều lắm, 30 văn tiền một viên”.

“30 văn á? Nhị ca, muội làm thuốc này cũng chỉ tốn 3 văn tiền”. 10 lần lợi nhuận cũng hơi quá rồi.

Thập Lang cùng chung suy nghĩ với Thập Nhất Nương, dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn An Nhị lang, “Gian thương!”.

An Nhị lang cốc lên đầu Thập Lang một cái, “Nói bậy, ai là gian thương, chẳng lẽ ngươi không biết bách tính bần dân bị phong hàn sẽ phải mất cả 300 – 400 văn tiền một lần chữa bệnh sao? Có lúc còn phải tốn đến mấy nghìn văn tiền. Ta đây chỉ bán 30 văn tiền một viên, chỉ cần 2 - 3 viên là hết bệnh, vẫn rất tiết kiệm cho họ rồi’.

Thập Nhất Nương nịnh bợ nhìn An Nhị Lang, “Nhị ca, muội nghĩ nên thấp thấp hơn xíu nữa, 15 văn tiền, huynh thấy sao?”

Đối với kháng nghị của đệ đệ, Nhị Lang thẳng tay dạy dỗ, riêng đối với Thập Nhất Nương, hắn từ từ nhẹ giọng, “Thập Nhất Nương, ca ca biết muội lương thiện, mong muốn giúp đỡ người nghèo, nhưng thuốc này của muội hiệu quả rất tốt, hiện nay người nghèo khi mắc phong hàn, kiết lị đều phải tốn rất nhiều tiền, còn có rất nhiều dược đường dựa vào điều trị các loại bệnh này mà sống, ca ca bán thuốc của muội cho các dược đường bằng giá rất thấp, để giảm bớt tổn thất cho bọn họ. Nếu muội hạ giá xuống thấp nữa, các dược đường đó làm sao mà sống?”

Thập Lang cũng có điều suy nghĩ: “Thập Nhất Nương, nhị ca nói đúng, ta biết muội tâm địa thiện lương, nhưng quả thực thuốc này rất tổn hại đối với các dược đường, nếu chúng ta bán quá rẻ, nhất định bọn họ sẽ gây khó dễ chúng ta, ngược lại, nếu chúng ta phân phối thuốc bằng giá ưu đãi cho bọn họ, bọn họ vẫn kiếm được bạc, bọn họ sẽ vui vẻ đưa thuốc đến khắp các vùng miền để buôn bán, cuối cùng người được lợi là dân chúng, hơn nữa 30 văn tiền cũng không phải là giá cao”.

Thập Nhất Nương hiểu ra, “Dạ, muội nghe lời Nhị ca, nhưng Nhị ca bán cho các dược đường bao nhiêu tiền một viên?”

An Nhị Lang cười khổ, “15 văn tiền, thật là thiệt thòi quá, haizz, nếu không phải thuốc này đem lại lợi ích cho người dân, ta nhất định bán cho các dược đường 30 văn tiền một viên, cũng không lo không có ai mua…” An Nhị Lang mang trái tim rỉ máu, thầm tính toán bản thật mình quá thua thiệt rồi.

An Nhị Lang bộ dạng đau lòng, Thập Nhất Nương muốn làm cho hắn vui lên: “Nhị ca, chúng ta đi thưởng thức mỹ thực đi”… Đồ ăn ngon sẽ khiến con người ta vui vẻ.

Cao hứng… Trữ Bị Lương kêu lên éc éc…

“Con lợn chết dẫm này, vừa nghe đến đồ ăn là phấn khích như vậy hả?”… Thập Lang xoa xoa đầu nó.

----------------------o0o-----------------------​

“Ba vị khách quan xin mời, còn có vị này… Trư đại gia!”. Tiểu nhị ngây ngốc nhìn mấy người kì quặc. Một lúc sau mới phản ứng nói tiếp, “khách quan, vị Trư đại gia này có cắn người không?”

Theo ánh mắt của tiểu nhị, Thập Nhất Nương đến bên chiếc bảng đặt ở cửa tửu lâu, lớn giọng đọc: “Gia súc hung dữ và mãnh thú không được mang vào”.

Kẻ nào nghĩ ra cái bảng này… Đúng là rảnh quá mà!

Thập Nhất Nương kéo lỗ tai Trữ Bị Lương, chớp chớp mắt nhìn tiểu nhị: “Tiểu nhị ca, huynh xem này, Trữ Bị Lương rất ngoan, sao có thể cắn người chứ, này Trữ Bị Lương, biểu diễn cho ca ca xem tài năng của ngươi đi”.

Trữ Bị Lương đứng bằng hai chân sau, vái chào một cách chuyên nghiệp, nhưng đáng tiếc một thân béo ú, y phục rườm rà cộng với cái mặt heo ngu ngốc của nó khiến các nữ khách nhân đều nín cười đến nghẹn thở.

Tiểu nhị hết hồn nhìn 3 người 1 heo, sau đó cất lời: “Ba vị, còn có… Trư đại gia, xin mời theo lối này”.

Thập Nhất Nương vừa mới lên lầu, lại nghe vang vọng tiếng tiểu nhị ngăn cản một vị khách: “Khách quan, chó của ngài không được mang vào đâu”.

Kẻ có tiền, tướng tá như thổ hào, tai to mặt lớn, một thân trang phục quý giá nhìn tiểu nhị nổi giận: “ta vừa nhìn thấy heo còn có thể vào, chó vì sao không thể? Ngươi cho rằng “Phát Tài” nhà ta còn thua con heo ngu ngốc kia sao?” Vừa nói, tên khách nhân vừa muốn động thủ với tiểu nhị ca.

Tiểu nhị khổ sở chỉ vào tấm bảng của quán: “thưa khách quan, chó nhà ngài vừa nhìn đã biết là dòng dõi cao quý, uy mãnh hiếm thấy, tiểu điếm của chúng tôi đang có vài vị cô nương yếu bóng vía, e rằng các nàng thấy nó sẽ vô cùng sợ hãi”.

Lúc này vị khách lắm tiền kia mới thả lỏng hơn một chút, “coi như ngươi có mắt, cũng biết Phát Tài nhà ta dũng mãnh, nhưng nó lại rất ngoan, sẽ không cắn người”. Vị khách đắc ý sờ đầu con chó to lớn, cao gần đến bụng người, nước dãi của nó chảy tùm lum, thoạt nhìn, nó có thể cùng con hổ vật lộn không thua kém.

“Khách quan, vị Phát Tài đại gia này nên được đến chiến trường hoặc đến thâm sơn cùng cốc chiến đấu với mãnh thú, khách quan nhìn xem, nó một thân khí thế không giận mà uy, tôn quý như vậy, chắc chắn là thần cẩu rồi... Nếu không phải hiện nay trong tửu lâu có rất nhiều tiểu cô nương, tiểu nhân sẽ rất hoan nghênh nó đi vào để tiểu nhân có thể chiêm ngưỡng uy phong của nó… Haizz, các cô nương thời nay sao đều yếu bóng vía quá nhỉ”… Tiểu nhị dùng ba tấc lưỡi khen ngợi con chó đến mức giống như trên trời dưới đất đều chỉ có mình nó là chó…

Khách nhân tai to mặt lớn vừa lòng, kêu hạ nhân đưa Phát Tài của hắn rời đi. Hắn khoan thai bước lên lầu, nhìn thấy con heo đang mặc quần áo màu hồng phấn… Rất buồn cười! Phát Tài nhà hắn còn không có đãi ngộ này đâu! Nhất định trở về phải may cho Phát Tài chục bộ y phục, tốt nhất là dùng tơ lụa thượng hạng, màu sắc sặc sỡ, gắn kim quang lóng lánh, phải giống bộ y phục hắn đang mặc để người khác nhìn vào liền biết hắn và con chó là một đội.

Thập Nhất Nương vừa ngồi xuống, lập tức có mấy tiểu cô nương tò mò đi đến nhìn y phục trên người Trữ Bị Lương, các nàng chưa từng thấy qua động vật mặc quần áo, các nàng cũng nuôi mèo, nuôi chim, nuôi chó, đang suy nghĩ có nên may quần áo cho chúng nó hay không?

“Vị cô nương này, con heo đáng yêu như vậy, muội có bán không?” Một tiểu thư trang phục xinh đẹp lên tiếng hỏi, thể hiện ra dáng vẻ ta đây là kẻ thừa tiền.

“Không bán” Thập Nhất Nương trả lời như đinh đóng cột.

“100 lượng”. Cô nương nhiều tiền lớn giọng ra giá.

“Không bán”. Thập Nhất Nương hừ một tiếng, Trữ Bị Lương nhà nàng biểu diễn ở Bách Vị Lâu cũng kiếm sơ sơ cả ngàn lượng.

“Năm trăm lượng, không nhiều hơn được nữa”.

“Xin lỗi, Trữ Bị Lương là sủng vật của ta, ta không bán nó”. Thập Nhất Nương vỗ vỗ đầu heo mập, Trữ Bị Lương vô tội gào khóc hai tiếng, các cô nương xung quanh sáng mắt lên, con heo này lại còn thông minh như vậy!

Vị tiểu thư lắm tiền vẻ mặt tiếc nuối, bất quá sủng vật kì lạ thì khó tìm… nhưng heo thì không hiếm. Nàng quyết định về nhà sẽ bảo gia nhân đi mua một con heo mập ú như Trữ Bị Lương, rồi may quần áo cho nó mặc là được.

“Tiểu cô nương, ta có thể xem y phục trên người con heo này một chút không? Nhà ta có nuôi một con chó nhỏ, ta muốn trở về may một bộ quần áo cho nó”. Một cô nương khác mắt lấp lánh nhìn Trữ Bị Lương, thật là hưng phấn thầm nghĩ: làm hà bao, thêu hoa, may quần áo cho người thì nhằm nhò gì, muốn thể hiện sự khéo tay thì phải may quần áo cho sủng vật!

Thập Nhất Nương gật đầu, lập tức có mấy vị cô nương tò mò nhìn Trữ Bị Lương một lần lại một lần, đến khi tiểu nhị mang thức ăn lên bàn của Thập Nhất Nương bọn họ mới chịu rời đi. Một vài tiểu cô nương thầm quyết định về nhà cũng nuôi heo như sủng vật, thật không nghĩ đến mấy con heo dơ bẩn lại có thể đáng yêu như vậy!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường

Thập nhất nương: Nhị Lang ca, không phải chỉ có hoàng gia mới được mặc màu vàng sao?

An Nhị Lang: Nói bậy, muội xem cái tên khách nhân thổ hào mập ú kia, hắn mặc màu vàng nhưng có giống người của hoàng gia không?

Thập Nhất Nương: Không giống…

Thập Lang: Còn có c*t cũng màu vàng mà…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.