Thái Tử Phi Có Bệnh

Chương 19




Editor: Mứt Chanh

Thì ra quan hệ giữa Lục Diễn và Lục Trạch là bất hòa, đơn giản là vì vương quyền phú quý, hiện tại nàng thật sự cực kỳ chán ghét hắn ta. Thẩm Tân Di cũng ngẩn ra, hơi không được vui: "Rượu thì không cần, ta cũng không thiếu một vò rượu này."

Nội thị kia cực kỳ lanh lợi: "Thật ra rượu này là do Thẩm Hầu gia đưa cho Quý Phi và điện hạ, tự tay hầu phu nhân chưng cất. Điện hạ cảm thấy đưa cho ngài là thích hợp nhất, còn mong ngài chớ nên chối từ."

Thẩm Tân Di nghe nói là tự tay mẹ chưng cất thì không hề chối từ, bảo Ngọc Yên giơ tay nhận lấy, hơi gật đầu với nội thị: "Thay ta đa tạ điện hạ các ngươi."

Lục Diễn lạnh lùng nhìn vò đào hoa nhưỡng kia: "Chẳng qua là một vò rượu, cũng đáng để tự Lão Bát đưa tới à?"

Thẩm Tân Di tự đổ ra ly cho mình, đưa đến bên miệng đang muốn uống, nghe vậy mới trả lời: "Ngươi cũng tới nếm thử xem, hương vị của rượu ngon ghê gớm."

Lục Diễn không uống cũng không cho nàng uống, vươn tay đoạt lấy ly rượu trong tay nàng và nói với giọng lạnh lùng: "Cái này mà nói là ngon ghê gớm à? Nàng quả nhiên chưa hiểu việc đời." Hắn thuận miệng phân phó thuộc hạ: "Đem cho ta vò cửu chuyển kim dịch tới đây."

Thuộc hạ vừa lĩnh mệnh vừa âm thầm buồn bực, cửu chuyển kim dịch này bởi vì kỹ thuật sản xuất phức tạp, thứ cần ủ rượu thì hiếm có khó tìm. Tổng cộng Thái Tử chỉ có hai vò, lúc trước Thái Sử Công đòi ngài ấy đều luyến tiếc đưa cho, hôm nay tại sao lại đổi tính vậy?

Thẩm Tân Di lộ ra vẻ mặt khinh thường: "Ngươi có thể có rượu ngon gì? Ngươi phá rượu, đánh chết ta cũng sẽ không uống một ngụm." Chờ rượu đi lên, đôi mắt đào hoa của nàng đều trợn tròn: "Thật, thật thơm nha."

Mùi rượu thơm ngào ngạt, khi nhấc nắp ra cả phòng đều là một mùi hương say lòng người, ngửi một chút đã tựa như muốn say. Thẩm Tân Di tất nhiên là biết hàng, thò qua trơ mặt ra: "Không phải ngươi thiếu tiền đến nỗi muốn bán mình chôn cha sao? Ta dùng một trăm lượng bạc đổi rượu này với ngươi."

Cha hắn vẫn còn sống ấy. Lục Diễn: "... Đừng nói bậy ở bên ngoài." Hắn vươn tay đổ ra đầy ly cho hai người, thản nhiên hỏi: "Rượu này với lão Bát đưa như thế nào?"

Thật ra Thẩm Tân Di cũng không xem như là người thích phẩm rượu, nhưng đối mặt với rượu tiên nước thánh thì cũng rất khó giữ vững bình tĩnh. Đôi mắt nàng nhìn chằm chằm vào ly rượu không dời mắt kia: "Tất nhiên là ngươi mạnh hơn nhiều."

Khóe môi Lục Diễn lơ đãng nhếch lên, hiển thị tâm tình rất tốt, đuôi lông mày và khóe mắt đều mang theo quyến rũ phong tình: "Tất nhiên rồi."

Thẩm Tân Di nhận lấy ly rượu nho nhỏ nhấm nháp một ngụm, rượu chảy nơi đầu lưỡi, nàng tinh tế thưởng thức: "Rượu có đan quế, mai vàng, cây kim ngân, quả tần bà , bạc hà, ơ... Hẳn là còn thêm một ít thuốc bổ, còn lại thì nếm không ra."

Tâm tình nàng đang tốt, còn làm một ly với Thái Tử: "Ta kính ngươi."

Rượu này còn bỏ thêm nguyên liệu dưỡng sinh vào nên Lục Diễn cũng có thể uống vài chén nhưng hắn cũng không cử động nhiều mà chỉ liên tiếp khuyên nàng uống rượu. Thẩm Tân Di uống liên tục, đầu có hơi choáng váng, liên tục xua tay: "Không uống, uống nữa sẽ say mất."

Lục Diễn không nhanh không chậm mà rót cho nàng thêm một ly, lại nghiêng người nhìn nàng: "Nàng cũng biết uống rượu sẽ say? Ban ngày uống với Lão Bát không phải rất vui sao, khi đó sao không nghĩ đến là sẽ say rượu?"

Thẩm Tân Di sửng sốt, cười haha: "Ngươi ghen à?"

Lục Diễn không nói chuyện mà chỉ cười lạnh, gương mặt lộ vẻ trào phúng tựa như khinh thường trả lời vấn đề này.

Thẩm Tân Di bị mất mặt, trong lòng cũng hơi khó chịu, ngước cằm lên: "Không uống thì không uống? Ngươi tới đút ta đi."

Lục Diễn ngó sang nàng, cầm ly rượu đưa tới bên môi nàng. Thẩm Tân Di lại né tránh, cười xấu xa chạm chạm vào môi hắn, lại chạm vào môi mình: "Dùng miệng đút nào."

Lục Diễn: "..."

Thẩm Tân Di thấy hắn cứng đờ, cho rằng hắn nếm mùi thì đắc ý cười gian, không ngờ hắn lại thật sự uống một ngụm rượu rồi nghiêng người về phía nàng.

Đổi lại là Thẩm Tân Di kinh sợ, nàng sửng sốt. Nhìn thấy chóp mũi hai người sắp chạm vào nhau thì nàng chợt cuống quít lùi lại phía sau, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất. May mắn Lục Diễn tay mắt lanh lẹ kéo nàng lại, Thẩm Tân Di buồn bực ngồi thẳng dậy.

Hắn thấy nàng cuối cùng cũng ăn trái đắng thì tâm tình vi diệu sung sướng, nâng cằm nàng lên, dùng ngón cái lau đi vết rượu trên môi nàng: "Nàng sợ cái gì? Không phải nàng bảo ta đút cho nàng sao?"

Thẩm Tân Di cảm thấy trên môi nóng lên, nhìn tay hắn, không khỏi càng thêm buồn bực, nói với vẻ thâm trầm: "Ta không thể có lỗi với chàng ấy."

Lục Diễn thừa thắng xông lên, từ từ nói: "Không có can đảm thì nói không có can đảm, ta cũng sẽ không chê cười nàng."

Thẩm Tân Di thấy thế thân bé nhỏ thế mà dám giễu cợt mình thì nhất thời tức giận trong lòng. Nàng nhích lại gần chóp mũi hắn cắn thật mạnh sau đó lại véo chiếc mũi cao của hắn, cười lạnh: "Ai nói ta không có can đảm? Tối hôm nay thì ngươi không xuống giường được!"

Lục Diễn: "..." Hắn đánh bay tay nàng ra.

Trải qua trận lăn lộn này, cuối cùng hai người có thể thành thành thật thật uống rượu, rượu nhìn có vẻ ngọt ngào, thơm phức nhưng thực ra lại có dư vị rất lớn. Thẩm Tân Di uống lên non nửa bình đã say rồi, tựa lưng vào ghế ngồi khép hờ mắt. Trước đó hắn sai người ném vò đào hoa nhưỡng kia đi, lại giơ tay nhéo cái mũi nàng: "Còn muốn uống đào hoa nhưỡng sao?"

Thẩm Tân Di say đến nỗi không còn sức lực đáp lại hắn, sau một lúc lâu mới nói: "Không uống, uống qua vò này của ngươi, những thứ khác ngoại trừ Vu Sơn thì không phải mây."

Lục Diễn cười, lúc này mới buông tay nhéo mũi nàng xuống. Thẩm Tân Di lại đột nhiên nghiêng người ngã vào trong lòng hắn bất tỉnh nhân sự.

Lục Diễn hơi giật mình, nhất thời không biết phải làm sao. Thưở nhỏ hắn chứng kiến cậu mẹ và huynh trưởng liên tiếp qua đời. Khi thiếu niên được sắc phong làm Thái Tử, từ đó bôn ba ngoài đường. Sau khi lớn lên lại gặp phải kẻ xấu ám toán, thân thể bệnh tật cho nên hôn sự vẫn luôn trì hoãn, đời này vẫn là lần đầu tiên gần phụ nữ đến vậy. Ôn hương nhuyễn ngọc đầy cõi lòng, hắn đầu tiên cảm thấy chính là...

Nàng thật mềm.

Toàn thân trên dưới đều mềm như bông không giống với đàn ông cứng rắn, bế lên thật là thoải mái. Thật muốn nghĩ tới Thẩm Tân Di... Người này thế mà mềm mại như vậy, giống khi còn nhỏ huynh trưởng đưa cho hắn một con mèo nhỏ. Đương nhiên, nàng và mèo nhỏ hoàn toàn không giống nhau, ít nhất ôm con mèo nhỏ kia thì hắn sẽ không cảm thấy tim đập nhanh, tay chân không biết đặt ở chỗ nào.

Nếu ở ngày thường, hắn tất nhiên sẽ bỏ mặc nhưng hôm nay lại chẳng bài xích phiền chán nàng như vậy. Hiện tại trong lồng ngực giống như đang ôm một miếng đậu hủ mềm, sợ một khi không cẩn thận sẽ chạm nát mất. Khóe môi hắn hơi mím lại, mày nhíu nhíu, khó có khi do dự. Sau một lúc lâu mới chần chừ bế nàng lên, cẩn thận thả xuống giường.

Chờ xong xuôi, hắn thở ra một hơi, yên tĩnh nhìn nàng một lúc lâu ở mép giường rồi xoay người rời đi.

......

Rượu kia không biết được ủ như thế nào nhưng sau khi say rượu cũng không đau đầu chút nào, ngược lại còn rất sảng khoái.

Thẩm Tân Di thả lỏng gân cốt ở trên giường, Trương ma ma hầu hạ nàng xuống giường rửa mặt, cười nói: "Tối hôm qua người uống say, vẫn là Thái Tử ôm người đến trên giường. Chờ nô tỳ tiến vào đã nhìn thấy người nằm yên trên giường rồi, chăn bông đã được xếp gọn gàng."

Thẩm Tân Di dùng thuốc bột đánh răng, nói với giọng mơ hồ: "Hắn có lòng tốt như vậy à? Không ném ta vào nước cũng tốt rồi nhỉ?"

Trương ma ma dỗi: "Người nói gì vậy? Điện hạ sao là người như vậy?" Bà làm ướt khăn bằng nước ấm, lau mặt cho Thẩm Tân Di: "Còn có non nửa tháng là sinh nhật của Thái Hậu, người hãy nghĩ kĩ là đưa quà gì cho lão nhân gia đây?"

Thẩm Tân Di nghiêng đầu nghĩ ngợi: "Năm đó cha thu được một viên xá lợi của đại sư Trần ở trên thuyền giặc Oa, ta xuất giá thì cha tặng xá lợi cho ta làm của hồi môn. Thái Hậu tin phật, không bằng đưa viên xá lợi này cho bà?"

Trương ma ma mỉm cười: "Chủ ý này của người cực tốt."

Hôm nay phải đi cung Tiên Cư thảo luận chi tiết tiệc mừng thọ của Thái Hậu, Thẩm Tân Di rửa mặt xong thì đi ra ngoài. Lục Diễn đã đợi ở bên ngoài một lúc, khó có khi không mở miệng trào phúng, chỉ là trên dưới nhìn nàng vài lần, nàng cảm thấy sởn cả tóc gáy: "Ngươi làm sao vậy?"

Lục Diễn thu hồi ánh mắt, cũng không nghĩ ra vì cái gì mà cơ thể nàng còn mềm hơn cả hắn. Hắn cụp mắt suy nghĩ một lát, mới thản nhiên nói: "Không có việc gì, đi thôi."

Quân chủ lực vì Thái Hậu chuẩn bị tiệc thọ yến là Tề hoàng hậu Thẩm quý phi và mấy phi tần được yêu thích. Hai người bọn họ đến lúc đang lăn lộn chỗ nước trà điểm tâm, thảo luận sau một lúc lâu mới quyết định, hai người cũng cáo từ rời đi.

Không đợi Lục Diễn cân nhắc ra nguyên cớ gì thì sinh nhật Thái Hậu đã tới rồi. Hai người dâng hạ lễ, Thái Hậu nhìn thấy viên xá lợi kia thì quả nhiên cực kỳ vui vẻ, cười với Thẩm Tân Di: "Con có tâm, chỉ là vật này là chí bảo Phật gia, như thế nào có thể tùy ý tặng người được chứ?"

Thẩm Tân Di cúi người nói: "Nhi thần là người không có duyên với Phật, người lại tuệ căn thâm hậu, phúc thọ lâu dài. Xá lợi này cũng nên là của người, chỉ là qua tay con thôi, sao có thể nói là tùy ý tặng người được ạ?"

Lời này nói cực hay, Thái Hậu không khỏi cười, đang muốn khen thì Tề hoàng hậu lại ở một bên cười lạnh. Thái Hậu nhất thời hối hận thả bà ta ra, bà cũng không muốn náo loạn đến quá mức khó coi, chỉ cười với Thẩm Tân Di: "Ta biết con hiếu tâm, mau ngồi đi, cẩn thận đừng mệt."

Thẩm Tân Di lại cúi người nói lời cảm tạ rồi mới ngồi quỳ với Lục Diễn ở trong bữa tiệc.

Lần này tiệc mừng thọ của Thái Hậu rất là long trọng, ngoại trừ những người thật sự không tới được thì số con cháu của bà đều tới cả. Thẩm Tân Di cũng mượn cơ hội nhận đầy đủ hết. Đột nhiên nàng ngắm thấy ở phía đầu một thiếu niên mười bảy mười tám đang ngồi quỳ, y với Lục Diễn có vài phần tương tự, lại không anh tuấn như Lục Diễn nhưng cũng là một mỹ thiếu niên ngàn dặm xa xăm mới tìm được. Hắn có đôi lông mày rũ xuống, thần sắc ôn hòa dịu dàng, nhìn là biết ngay người dịu dàng chăm sóc.

Giống Lục Diễn, chẳng khác nào với ánh trăng sáng trong lòng náng. Ánh mắt nàng dừng ở trên người thiếu niên kia, nhỏ giọng hỏi Lục Diễn: "Hắn là ai?"

Lục Diễn nhìn hai mắt của nàng tỏa ánh sáng thì hừ lạnh một tiếng: "Thập Thất đệ Lục Băng, hoàng tử nhỏ nhất của phụ hoàng."

Thẩm Tân Di nghe ra sự lạnh lẽo trong giọng nói của hắn nhưng cũng không để ý cho lắm, mà là vừa lòng gật đầu: "Xem ra ta đã tìm được thứ thay thế mới." Nàng dùng cằm chỉ chỉ vào Lục Băng: "Ngươi đi nói với hắn, ta muốn nạp hắn làm thiếp."

Lục Diễn: "... Câm miệng!"

Lục Diễn đang nhức đầu, chợt nghe phía trước Tề hoàng hậu gọi Thẩm Tân Di, Thẩm Tân Di đứng dậy trả lời bà ta, bà ta hơi hơi mỉm cười: "Ta nghe nói thân thể Thái Tử Phi mềm mại, giỏi nhất là ca múa, không bằng thừa dịp tiệc mừng thọ của Thái Hậu thì dâng lên một bài múa vì Thái Hậu chúc thọ, như thế nào?"

Thực sự nàng biết múa nhưng lúc trước học ca múa cũng chỉ đơn giản là vì nung đúc tính tình, nếu nàng nhảy trước mặt mọi người thì còn ra thể thống gì nữa?

Bên môi Tề hoàng hậu lộ ra ý cười lạnh lẽo: "Ca múa ta đã giúp Thái Tử Phi nghĩ kỹ rồi, không bằng nhảy một khúc 《 Mị Nương tử 》 đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.