Thái Tử Phi Có Bệnh

Chương 11




Editor: Mứt Chanh

Nghe thấy sau này sẽ còn tái phát, khuôn mặt của Thẩm Tân Di đã trở nên tái nhợt: "Vậy, vậy có biện pháp trị liệu hay không?"

Hoa Nhân cười khổ một tiếng, buông tay xuống: "Hiện giờ chỉ có thể để điện hạ duy trì tâm trạng bình tĩnh trước, xem có hiệu quả hay không. Thảo dân sẽ kê mấy phương thuốc thanh tâm trừ hỏa, điện hạ hãy uống trước nhé."

Bà và Chu thị có giao tình thâm hậu, lại có ân cứu mạng. Bà đã nói như vậy, chắc là không còn biện pháp nào khác. Thẩm Tân Di cười khổ, nửa cảm tạ thần linh: "Đa tạ Hoa thái y."

Hoa Nhân trấn an nàng vài câu rồi viết xuống mấy phương thuốc thanh tâm tĩnh khí, lúc này mới cáo từ.

Thẩm Tân Di dựa vào trên người Trương ma ma làm nũng: "Ma ma, ta không biết làm sao nữa, trên người cực kỳ đau nhức, người giúp ta cạo gió đi."

Trương ma ma giúp nàng xoa bóp vai: "Nương tử thật sự đã vất vả nhiều ngày rồi." Nói xong thì đứng dậy đi tìm miếng sừng trâu dùng để cạo gió, còn sai người nấu chén canh gừng sợ nàng lại cảm mạo một lần nữa.

Mấy người Ngọc Yên hầu hạ nàng cởi áo nửa người trên, đẩy mái tóc đen như mây ra, để lộ ra da thịt nhẵn nhụi. Trương ma ma cạo thử giúp nàng một lát, trong miệng lải nhải mà dặn dò: "Cạo gió cũng không thể cạo nhiều, bằng không sẽ nghiện..."

Thẩm Tân Di còn chưa trả lời đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nặng nề, tiếp theo là nhóm nô tỳ ngạc nhiên. Nàng loáng thoáng thấy Lục Diễn đi đến, Ngọc Yên cả gan chặn lại: "Điện hạ, nữ quân đang nghỉ ngơi, hiện tại quần áo còn chưa chỉnh tề, chỉ sợ không tiện để gặp ngài."

Bước chân của Lục Diễn chợt ngừng lại, vậy mà thật sự ngừng bước chân ngồi xuống ở bên ngoài bình phong, giọng hắn lạnh lùng: "Ra đây gặp ta."

Thẩm Tân Di tất nhiên nghe ra giọng điệu tức giận của hắn, ngẩn ra mới đứng dậy rồi để Trương ma ma giúp mình mặc quần áo vào. Nàng bước ra khỏi bình phong, nói thật dịu dàng với hắn: "Phu quân, tại sao người lại tức giận như vậy?"

Lục Diễn cách nửa tấm bình phong trong suốt đã nhìn thấy nàng ở phòng trong thay quần áo, lờ mờ có thể nhìn thấy dáng vẻ kiều diễm kia. Hắn nhìn một cái, không khỏi lại nhìn chằm chằm vài lần, lại bỗng nhiên cúi đầu, hơi nhăn mày lại.

Một lát sau, thế mà hắn lại nghe được một tiếng ' phu quân ' dịu dàng kia, gò má căng chặt thoáng buông lỏng, ngước mắt nhìn nàng, nhanh chóng nhận ra: "Nàng đã khỏe rồi sao?"

Thẩm Tân Di ngồi ở bên tay phải hắn, hơi hơi cúi người, nói với hắn bằng giọng áy náy: "Mấy ngày nay làm phiền phu quân." Thật ra nàng cũng không thấy áy náy chút nào, thế nhưng trên mặt vẫn phải giả bộ một chút.

Lục Diễn ngó nàng một cái: "Ta cho nàng ngồi xuống rồi à?"

Thẩm Tân Di mỉm cười không đổi: "Điện hạ, đây là tẩm điện của thiếp." Ngụ ý là ngươi không có tư cách không cho phép.

Lục Diễn bình tĩnh nhìn nàng, sắc mặt lại lạnh xuống, hắn phất tay để hạ nhân đi ra ngoài rồi đứng lên tới gần nàng, từ trên cao nhìn xuống đánh giá nàng: "Ta biết tình cảm giữa nàng cùng lão Bát tốt, lại có hôn ước trước đây, nhưng nàng đã lấy ta. Tuy ta không phải là ý định của nàng, ta cũng sẽ không vì thế mà trách nàng, nhưng hiện giờ nàng đã vào Đông Cung mà còn sớm nắng chiều mưa như thế. Thế mà ta đã tin lầm nàng."

Thẩm Tân Di nhíu mày: "Thiếp và Bát điện hạ chỉ là anh em họ bình thường, thật không biết lời này của Thái Tử là có ý gì?"

Lục Diễn từ từ cúi người, mặt đối mặt với nàng: "Anh em họ bình thường à? Hôm qua nàng vô cớ đến thư phòng của ta, ta nói có đúng không?"

Thẩm Tân Di nghĩ đến mình phát bệnh là lúc phát sinh chuyện này, da gà nổi trên người đã phải cất cánh, nàng không được tự nhiên mà cử động thân thể: "Đầu óc thiếp hôm qua còn chưa rõ ràng..."

Lục Diễn lại cười một cái, thế nhưng ý cười chưa đến đáy mắt: "Lúc ấy ta đang cùng Thái Sử Công thương nghị chính sự, sau khi nàng xông vào thì nhanh chóng đi đến chỗ của Thẩm quý phi. Hôm nay Hoàng Thượng đã gọi ta đến điện Cửu Châu trách cứ ta và Thái Sử Công một trận, còn nghiêm lệnh ta trừng phạt Thái Sử Công." Hắn nắm cằm nàng lên: "Thái Tử Phi không ngại nói cho ta biết, tại sao trùng hợp như thế hử?"

Trên người của Thẩm Tân Di không khỏi toát mồ hôi, đủ loại nhân quả trùng hợp này đừng nói là Thái Tử, nếu đổi lại là nàng thì khẳng định cũng sẽ hoài nghi bản thân.

Nhưng không có làm chính là không có làm, Thẩm Tân Di mím môi, ánh mắt rõ ràng nhìn thẳng vào hắn: "Tuy hôm qua thiếp đến thư phòng, nhưng cũng chưa từng nghe thấy gì, nếu thật sự thiếp muốn truyền lời cho Thẩm quý phi và Bát điện hạ, sao không phái tiểu nha hoàn đến đó, mà lại tự mình gióng trống khua chiêng đi chứ?"

Lục Diễn nhướng mày, nói một cách thản nhiên: "Thủ vệ ở hành cung nghiêm ngặt, nàng không thể phái người thay nàng ở trong cung tùy ý đi lại truyền lời, chính nàng đi còn tiện hơn ấy chứ. Huống hồ trong lòng nàng biết sau khi xảy ra chuyện thì ta sẽ truy cứu, tự mình đi, cũng dễ thuyết phục hơn."

Thẩm Tân Di hơi thiếu kiên nhẫn, cười lạnh: "Thái Tử có thể nghĩ như vậy, sao không biên soạn thoại bản đi?" Nàng nói xong mới ý thức được bản thân xúc động, bình tĩnh lại mới chậm rãi nói: "Cô tuy đối với thiếp cực tốt, nhưng thiếp cũng không đáng vì cô mà hành động như thế, dù sao Thái Tử mới là phu quân của thiếp, chẳng lẽ thiếp có thể dựa vào bà ấy cả đời sao?"

Nàng vừa nói vừa ngước mắt nhìn Lục Diễn cùng với lời nói khẩn thiết. Lục Diễn đối diện với cặp mắt xinh đẹp của nàng, bình tĩnh nhìn một lát rồi lại quay mặt qua chỗ khác.

Nàng ngập ngừng rồi lại nói: "Còn chuyện của Bát điện hạ, càng là lời nói vô căn cứ, bọn thiếp tuy là anh em họ nhưng cha thiếp hàng năm bên ngoài nhậm chức, bọn thiếp một hai năm còn chưa gặp mặt huống gì nói đến tình cảm? Lại nói nếu thiếp và Bát điện hạ có ý, chỉ sợ hai nhà sớm đã định ra hôn ước, còn có chuyện của người sao? Thiếp chẳng có bất luận lí do gì mà giúp hắn ta truyền tin."

Lục Diễn làm như bị nàng đả động, sắc mặt hơi bình tĩnh lại. Thẩm Tân Di dưới đáy lòng lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, thấy hắn lại cúi xuống nhìn nàng, thản nhiên nói: "Ta thấy trên người hắn mang theo túi tiền mà nàng thêu."

Trái tim của Thẩm Tân Di lại được nhấc lên, thân phận nhà mẹ đẻ của nàng còn tại nơi đó, cho dù việc này thật sự là do nàng làm thì Thái Tử tám phần cũng không thể làm gì nàng. Nghĩ như vậy, tâm trạng của nàng cũng ổn, nhíu mày nói: "Thiếp chưa từng đưa cho anh họ túi tiền gì cả."

Nàng đau khổ suy tư một chút, bừng tỉnh lại nói: "Năm đó lúc học nữ hồng, thiếp đều làm cho mỗi người trong nhà một túi tiền, trên người anh chị em họ chú thím đều có, lúc trước còn thêu cho Thẩm quý phi một cái màu xanh ngọc. Nếu Thái Tử không tin thì có thể phái người đến nhà thiếp xem xét thật giả."

Lục Diễn rũ mắt, ừ một tiếng, rồi mở lời: "Không cần, nàng mới vừa thỉnh thái y, cơ thể không khoẻ sao?"

Thẩm Tân Di: "???"

Trong đầu nàng bây giờ thật hỗn loạn. Thái Tử không thích nàng, chuyện này lại là một hồi Rashomon *, nói đen nói trắng đều có thể. Nàng vốn còn nghĩ rằng phải phí trắc trở một lúc mới có thể khiến hắn tin tưởng, không nghĩ tới nhanh như vậy đã tin rồi sao?

* Rashomon (羅生門 Chữ Nhật/Hán: La Sinh Môn) là một bộ phim Nhật Bản. Rashōmon có cốt truyện mang tính cách mạng đối với điện ảnh thế giới khi nó đề cập tới một sự việc cụ thể là vụ án giết người-cưỡng bức thông qua góc nhìn của rất nhiều nhân vật khác nhau, một cách xây dựng vốn trước đó chỉ xuất hiện trong tác phẩm văn học. Tính trung thực của mỗi lời kể được Kurosawa để cho khán giả tự do lựa chọn, qua đó mỗi người xem sẽ có cho riêng mình một cốt truyện theo họ là chính xác.

Nàng giật mình mới gật đầu: "Nhìn này."

Lục Diễn à một tiếng, không nói gì nữa. Thẩm Tân Di thật sự không quen đứng cách hắn gần như vậy, quay mặt đi nhìn một gốc hoa đào ngoài cửa sổ, trong phòng nhất thời yên tĩnh.

Qua hồi lâu, Lục Diễn mới từ từ nói: "Lúc trước phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn, bức nàng không thể không gả cho ta, trong lòng nàng, nàng cũng không muốn đúng không? "

Thẩm Tân Di hoảng hốt, nói nguyện ý thì thật sự quá giả, nói không muốn ai biết sẽ rước thêm phiền toái gì đây. Nàng nghĩ ngợi mới nói với giọng buồn bã: "Trong lòng Thái Tử đã có đáp án, cần gì phải hỏi thiếp?" Nàng không biết nghĩ đến cái gì, khẽ thở dài "Thiếp từ nhỏ ốm yếu, cha mẹ thương yêu thiếp nhất, có cái gì tốt nhất định sẽ đem đến trước mặt thiếp. Lần này thánh thượng tứ hôn, bọn họ không muốn gả thiếp vào, cha nhiều lần giao thiệp, thậm chí ở trước mặt thánh thượng nói thẳng, mẹ cố ý để chị họ gả thay thiếp. Biện pháp này tuy tồn tâm tư nhưng cha mẹ trong thiên hạ này, đối với con gái đều có tư tâm."

Cho nên Thẩm Nhã Nhạc mới nhìn nàng không vừa mắt đến thế.

Nàng nhớ tới cha mẹ ân từ, thần sắc hơi khổ: "Cha xưa nay luôn được Hoàng Thượng tin trọng, cùng nhóm chú bác cũng hòa thuận thân thiện, chẳng lẽ có thể bởi vì thiếp mà làm thánh thượng cáu giận cha sao? Làm cho bọn họ tình anh em thủ túc sinh hiềm khích sao? Cha ở địa vị cao, lại tựa như lâm vào vực sâu, không cẩn thận sẽ ngã xuống tan xương nát thịt, thiếp há có thể ngồi yên không nhìn đến ư?" Nàng thu hồi thần sắc, thản nhiên nói: "Cho nên lấy điện hạ là thiếp tự nguyện, cũng không có bất luận cái gì không muốn. Thiếp tiến vào, cũng là muốn hai họ vui vẻ, vì sao sẽ cùng Bát điện hạ âm thầm tư thông chứ?"

Sắc mặt Lục Diễn khẽ nhúc nhích, rất nhanh đã bình tĩnh: "Thật là đáng tiếc, nếu nàng không lấy ta, mà là lấy anh họ của nàng, hiện tại hẳn là không tồi."

Ngươi còn bắt lấy cái này không bỏ đúng không! Thẩm Tân Di ở trong lòng trừng mắt, chợt nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc kia, xinh đẹp như quả đào, lạnh như băng sương, thật là dung mạo đẹp nhất trần đời. Thần sắc nàng thay đổi rồi mỉm cười: "Điện hạ nói cái này có ý tứ gì, Bát điện hạ là anh họ của thiếp, chẳng lẽ ngài không phải?"

Nàng dùng chóp mũi dụi trực tiếp vào mũi hắn, kéo dài âm điệu, khẽ nói với hắn: "Thái Tử ca ca..."

Lục Diễn nhịn rồi lại nhịn, không muốn tỏ ra mình quá mức chật vật, nhưng vẫn không nhịn xuống, đứng lên che mũi lại, trầm giọng nói: "Phóng đãng vô lễ!" Bên tai còn ửng đỏ một chút đáng ngờ.

Vẻ mặt của Thẩm Tân Di vô tội, đôi mắt đào hoa nhẹ nhàng chớp, cố ý hay vô thức mà nháy lên, vươn tay cầm lấy tay hắn: "Thiếp nói sai cái gì sao, Thái Tử ca ca?"

Lục Diễn: "..." Hắn quay mặt đi: "Về sau cách ta xa một chút!"

Mặc kệ nội tâm của Thẩm Tân Di muốn tát lấy hắn nhưng đối với gương mặt này của hắn vẫn rất thích, hơi hơi chu lên hai cánh môi: "Thiếp không đấy!"

Lục Diễn: "..."

Nàng từ từ dựa sát vào, hơi thở tựa hoa lan: "Thái Tử ca ca mới vừa rồi gần thiếp như thế, có thể thấy được lời nói để thiếp rời xa chính là khẩu thị tâm phi, cho nên thiếp hẳn là nên gần người mới đúng." Trong lòng nàng nôn khan vài tiếng.

Lục Diễn: "..."

Hắn cho rằng sau khi Thẩm Tân Di tốt hơn thì bản thân có thể chiếm thế thượng phong. Không nghĩ tới vẫn là xem nhẹ sức chiến đấu này, vẫn sống sờ sờ mà bị đùa giỡn. Hắn lạnh lùng nhìn nàng một cái rồi phất tay áo đi.

Thẩm Tân Di thành công dọa hắn đi, thở dài ra một hơi, bỗng cảm thấy không đúng. Nếu Thái Tử cho rằng nàng thật sự truyền lời cho Bát điện hạ thì khẳng định sẽ không dễ dàng bị gạt qua như vậy. Hơn nữa mới vừa rồi hắn tiến vào, trên mặt chỉ thấy lạnh băng, lại không thấy sắc mặt giận dữ bao nhiêu, như thế nào đều lộ ra một sợi quỷ dị, hoặc là hắn đã có phương pháp giải quyết, hoặc là trong lòng hắn đã biết thật ra không phải nàng truyền lời.

Nàng còn chưa suy tư ra nguyên cớ gì thì nghe một trận động tĩnh vang lên bên ngoài. Nàng vội đi ra ngoài, một cung tỳ quỳ gối trước mặt Thái Tử, nàng ta tựa hồ không nghĩ tới Thái Tử lúc này ở đây, biểu cảm hoảng loạn: "Gặp qua điện hạ."

Thẩm Tân Di đi ra ngoài, mơ hồ nhớ rõ người này tựa như là bên cạnh cô Thẩm, trong lòng nàng lộp bộp một tiếng.

Nàng ta đầu tiên là chậm chạp không nói ra ý đồ đến đây, lại lảng tránh vài câu, ép hỏi qua mới nhìn Thẩm Tân Di một cái, nói với giọng ấp úng: "Chúng ta... Quý Phi nói, ngài tự bày tiệc chiêu đãi Thái Tử Phi... Ngài phải nói lời cảm tạ Thái Tử Phi..."

Nói lời cảm tạ? Có thể nói cảm tạ cái gì? Trong lòng Thẩm Tân Di lập tức hiện lên bốn chữ thông truyền tin tức thì sắc mặt khẽ biến.

Nàng phế đi sức của chín trâu hai hổ mới lừa gạt việc này qua đi, hiện tại... Nàng nên nói như thế nào đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.