Thái Tử Ốm Yếu Tâm Cơ Đầy Mình

Chương 220




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đám người ngoài Đông cung như thủy triều rút đi, Tạ Dao buông lỏng tay, thanh kiếm trong tay rơi xuống đất, thân thể run rẩy.

Nàng loạng choạng chạy ra khỏi Đông cung, khoảnh khắc đẩy cửa ra, đồng tử co rút lại.

Máu tươi chảy dọc theo đường đi đến tận chân nàng, t.h.i t.h.ể cung nữ thị vệ nằm la liệt trên đất, nhuộm đỏ cả bức tường cung màu vàng sáng.

Mùi m.á.u tanh xộc thẳng vào mũi, Tạ Dao bụng dạ cuồn cuộn, cúi đầu nôn khan mấy tiếng.

Trong tầm mắt, từ Đông cung ra ngoài, khắp nơi đều là xương trắng.

Cửa cung cách đó không xa lửa cháy ngút trời, tiếng kêu rên thảm thiết vang vọng khắp nơi.

Nàng bỗng chốc ngã ngồi trên đất.

Lục hoàng tử nói Thượng Thanh trì là một cái bẫy đã được sắp đặt, Thái tử của nàng, một mình đi dự tiệc, còn nói phụ hoàng ân điển, huynh đệ hòa thuận...

Mắt Tạ Dao đỏ hoe, một hàng lệ trong suốt rơi xuống đất.

Thanh Ngọc vội vàng chạy tới đỡ nàng dậy, Tạ Dao run rẩy nhặt thanh kiếm dài lên, khàn giọng nói.

“Kẻ nào nguyện ý theo bản cung ra khỏi cung tìm Thái tử, lập tức xuất cung, kẻ nào không muốn... liền rời đi tại đây.

Đông cung tuy bị thiêu rụi hơn phân nửa, nhưng cũng còn không ít vàng bạc, các ngươi theo hầu bên cạnh, bản cung cũng không bạc đãi các ngươi, đều lấy một ít mà đi đi.”

Nếu lời Lục hoàng tử nói là sự thật, e rằng lúc này ngoài Đông cung chính là địa ngục trần gian.

Thanh Ngọc lập tức đỏ hoe mắt.

“Tiểu thư! Người sao có thể ra ngoài được?”

Người không có võ công phòng thân, bên ngoài nguy hiểm như vậy, huống chi nếu hắn nói là sự thật, người có biết lần này đi...

“Ta biết.”

Tạ Dao đứng thẳng người, nhìn Thanh Ngọc với ánh mắt dịu dàng.

Lời còn chưa nói hết, nước mắt đã rơi xuống.

“Ta không muốn liên lụy ngươi, ngươi đi đi, ta phải đi.”

Ngoài hoàng cung là địa ngục trần gian cũng được, là bẫy của Hành đế cũng được, nàng phải đi.

“Tiểu thư!”

Thanh Ngọc muốn nhào vào lòng nàng, Tạ Dao đã buông tay, xoay người chạy ra ngoài.

Thanh Ngọc không chút do dự đuổi theo.

Đại hỏa phía sau Đông cung dần dần tắt, một đám thị vệ đuổi theo.

Tạ Dao loạng choạng chạy trên đường cung, vết bẩn và nước mắt trên mặt theo đó mà trượt xuống, bước chân nàng càng lúc càng nhanh, nhưng chưa bao giờ cảm thấy con đường cung này lại dài như vậy.

Trong đầu hiện lên từng màn từng màn ký ức gần năm tháng nay.

Cố Trường Trạch ngày đầu tiên vào Đông cung bái đường, Cố Trường Trạch một mình cứu nàng ở Chung Thúy viên, Cố Trường Trạch cầm kiếm xông vào chính điện, Cố Trường Trạch trước khi xuất cung hôm nay, nói với nàng rằng nàng hôn ta một cái, ta sẽ bình an.

Biết võ công hay không đã không còn quan trọng nữa, cho dù lúc này đến cửa cung sẽ chết, nàng cũng phải đi.

Trên đường gặp vô số cung nữ thị vệ chạy tán loạn, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, vượt qua cửa thứ nhất, nàng bước qua bậc cửa vừa chạy qua, một cánh cửa cung bên cạnh đột nhiên thò ra một bàn tay, kéo nàng qua.

Tạ Dao rút kiếm trong tay c.h.é.m về phía sau.

“Là ta!”

Sức lực người tới mạnh mẽ lạ thường, ôm chặt eo nàng.

Tạ Dao không quan tâm, thanh kiếm trong tay sắp đ.â.m xuống.

“Ta là di mẫu của Cố Trường Trạch.”

Cơ thể Tạ Dao cứng đờ.

Một khuôn mặt quen thuộc hiện lên trong mắt, nàng nhìn người tới.

“Huệ phi?”

“Ta là di mẫu của nó, là tỷ muội kết nghĩa với tiên hoàng hậu, nó vẫn luôn gọi ta một tiếng Huệ mẫu phi, ngươi tin ta, liền đi theo ta.”

Huệ phi không mặc cung trang, một thân y phục giản dị trầm mặc trong hoàng cung hỗn loạn không hề bắt mắt, bà nhìn bộ dạng của Tạ Dao, trong mắt xẹt qua vài phần đau lòng.

“Không!”

Tạ Dao lùi về sau hai bước.

“Ta sẽ không đi theo người.”

Lúc này nàng đã không thể tin tưởng bất kỳ ai trong cung này nữa.

Nàng đẩy Huệ phi ra muốn chạy về phía trước, Huệ phi ở phía sau thản nhiên nói.

“Thượng Thanh trì từ hai canh giờ trước đã bốc cháy, ngươi lúc này chạy tới cũng chẳng còn gì nữa, giờ này bọn họ phần lớn đều ở Càn Thanh cung rồi.”

Tạ Dao đột ngột quay đầu lại, dường như đang phán đoán tính chân thực trong lời nói của bà.

“Ngày ngươi vào cung, lễ gặp mặt mà tiên hoàng hậu để lại cho con dâu là ta đưa, mấy ngày trước ngươi vạch trần Tiêu Oanh Vi, cũng là ta theo Giang Trân lên tiếng phụ họa ngươi trước tiên, hôm nay trước khi Thái tử xuất cung, đã lệnh cho người đưa tới cung ta một miếng ngọc bội bình an.”

Huệ phi lấy từ trong tay ra đưa cho Tạ Dao.

Tạ Dao vừa nhìn thấy đã đỏ hoe mắt.

Đó là lúc sinh thần Cố Trường Trạch năm nay, nàng ở thư phòng mất một ngày mới tết xong.

“Tín vật như vậy hắn có thể đưa tới tay ta, ngươi nên biết rồi đấy.”

Bàn tay lạnh lẽo của Huệ phi nắm lấy tay nàng.

Cho đến khi ngồi trong cung Huệ phi, Tạ Dao vẫn nắm chặt thanh kiếm trong tay, chưa hoàn hồn lại.

Huệ phi rót một chén trà đưa cho nàng.

Tạ Dao không nhận, lắc đầu.

“Vì sao? Người ở trong cung nhiều ngày như vậy, hẳn là biết chứ, vì sao?”

Nàng đột ngột ngẩng đầu, giọng nói trở nên kích động.

“Hắn luôn cung kính, vì sao hoàng thượng lại không buông tha cho hắn? Chỉ vì hắn thân thể yếu ớt không thể kế thừa đại thống?”

Huệ phi mím môi.

“Hoàng thượng chán ghét nó không phải bắt đầu từ nó, mà là từ tiên hoàng hậu.”

Tiên hoàng hậu?

Tạ Dao đột nhiên ngẩn người.

Cánh cửa nặng nề của Càn Thanh cung bị đá văng, một cái đầu đầy m.á.u me lăn đến trước mặt Hành đế.

Hành đế chân mềm nhũn, nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng người, tay vịn long ỷ từng bước lùi về sau.

“Ngươi to gan! Thái tử, ngươi đứng lại đó cho trẫm!”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.