Thái Tử Ốm Yếu Tâm Cơ Đầy Mình

Chương 215




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nàng nói năng sắc bén, sắc mặt Hành Đế lập tức trở nên khó coi.

Các vị đại thần lại còn lên tiếng phụ họa.

“Đúng vậy Hoàng thượng, Tiêu tướng và Hiền phi hạ độc hại người, may mà có Thái tử phi kịp thời phát hiện, Thái tử điện hạ tìm được thuốc tốt, hai vị chủ tử thật sự hiếu thuận!”

Mọi người lần lượt lui ra, Hành Đế trước mắt tối sầm, lại phun ra một ngụm máu.

“Ngũ hoàng tử đâu, thả nó ra khỏi thiên lao, cho ta gặp nó!”

“Ngũ hoàng tử hôm qua đã...”

Phụ quốc công mất rồi, Ngũ hoàng tử cũng mất rồi.

Hành Đế cảm thấy toàn thân như bị rút hết sức lực, đôi mắt già nua gắt gao nhìn chằm chằm Cố Trường Trạch rời đi.

Không, không được, Đại Thịnh tuyệt đối không thể rơi vào tay nó được.

“Không còn Ngũ hoàng tử, còn Tứ hoàng tử, Nhị hoàng tử, cùng lắm là còn Lục hoàng tử...

Ngươi lập tức bí mật truyền Tứ hoàng tử vào cung, ta muốn nó giúp trẫm... Thanh quân trắc!”

Hai người trở về Đông cung, Tạ Dao vừa đi vừa khóc lóc kéo chàng vào phòng ngủ, không nói một lời.

Cố Trường Trạch buồn cười nhìn nàng.

“Người bị trách mắng là ta, sao nhìn nàng còn tức giận hơn cả ta vậy?”

Tạ Dao bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

“Sao ta có thể không tức giận chứ?”

Người cung kính hầu hạ bên giường là Cố Trường Trạch, người tìm được thuốc giải cứu Hành Đế cũng là Cố Trường Trạch, vậy mà đến khi ông ta tỉnh lại, vẫn thiên vị, hà khắc như thế!

“Ta thật sự không hiểu, tại sao ông ấy cứ...”

Tạ Dao nói được một nửa, mắt đã đỏ hoe, nhìn quầng thâm dưới mắt chàng, nghĩ đến việc chàng bận rộn triều chính những ngày qua, trong lòng chua xót.

Nàng nhào vào lòng Cố Trường Trạch.

Chàng thản nhiên vuốt ve mái tóc nàng, cảm nhận vạt áo trước n.g.ự.c bị nước mắt thấm ướt, khẽ thở dài một tiếng.

“Không sao đâu.”

Chàng nói.

“Từ nhỏ ta đã biết phụ hoàng không thích ta, nhưng ông ấy là phụ thân, ta là nhi tử của ông ấy, cho dù thỉnh thoảng có thể nhận được một chút quan tâm cũng tốt, những thứ khác ta không dám cầu nữa.

Ta từ nhỏ đã ở một mình ở Đông cung, có Thái phó dạy dỗ, rất ít khi được ở chung với các huynh đệ, phụ hoàng bận rộn việc triều chính, mẫu hậu mất sớm, chỉ có Huệ mẫu phi đối xử tốt với ta một chút.

Nhưng trong lòng ta vẫn rất khao khát tình thân, chỉ là... Các vị huynh đệ đó... trong lòng ta cũng không thoải mái.”

Chàng hiếm khi để lộ vẻ yếu đuối như vậy trước mặt Tạ Dao, nhất thời nước mắt nàng lại tuôn ra.

Những vị hoàng tử kia đều như vậy, vậy mà chàng vẫn còn nhớ đến bọn họ.

“Hôm nay ở đại điện ta nên...”

“Nàng muốn thế nào? Thái tử phi lo lắng, đau lòng cho ta, ta biết, nhưng nếu nàng thật sự cãi lời phụ hoàng trước mặt mọi người, e rằng ta còn phải nghĩ cách đến thiên lao cứu nàng ra.”

Cố Trường Trạch cười khẽ, nhìn thấy vẻ đau lòng trong mắt nàng, đáy mắt lóe lên một tia u ám.

Chàng yên lặng ôm Tạ Dao vào lòng.

“Các huynh đệ đều ra đi sớm, phụ hoàng bệnh nặng, nhưng còn có Thái tử phi ở bên cạnh ta, ta đã rất vui rồi.”

Tạ Dao yên lặng nép vào lòng chàng.

“Tất nhiên ta sẽ luôn ở bên cạnh điện hạ.”

Dỗ dành một hồi lâu, cuối cùng cũng dỗ được Tạ Dao, Cố Trường Trạch từ phòng ngủ đi đến thư phòng, Giang Trân cúi đầu đưa cho chàng một tờ giấy.

“Truyền từ điện Càn Thanh.”

Trong phòng im lặng hồi lâu, Cố Trường Trạch không thay y phục, vạt áo trước n.g.ự.c vẫn còn dính nước mắt, vừa được Tạ Dao hứa hẹn, tâm trạng chàng lúc này rất tốt.

Tay áo bào tung bay, cầm bút son trong tay, chàng tùy ý viết xuống mấy chữ.

“Giang tướng đâu?”

“Đại tướng quân và Giang tướng đã chuẩn bị xong, tám ngàn binh mã đã đến phía tây thành chờ lệnh.”

Cố Trường Trạch thở dài một tiếng, giọng nói nhẹ bẫng.

“Các đệ đệ của ta luôn khiến người khác không yên lòng, phụ hoàng cũng vì thế mà hao tâm tổn trí, ta thật sự áy náy.”

Chàng buông bút, nhìn mấy chữ rồng bay phượng múa trên tờ giấy, bỗng nhiên cười.

Bàn tay thon dài vuốt ve binh phù trên bàn, chàng hỏi:

“Giang Trân, ngươi đoán xem lần này.

Là ai vì ai, thanh quân trắc.”

84

Đêm Hành Đế tỉnh lại, Tứ hoàng tử lén lút vào cung. Sau khi Tứ hoàng tử rời đi, Quý phi cũng đến một chuyến.

Kể từ sau khi Tam hoàng tử qua đời, Quý phi dồn hết tâm trí vào Lục hoàng tử phủ, nhất là sau khi Hoàng hậu mất, bà ta gần như không còn quản lý chuyện hậu cung nữa.

Liên tiếp hai ba lượt người ra vào, đều là lén lút vào ban đêm, trong cung đêm khuya có người nhìn thấy Càn Thanh cung sáng đèn suốt đêm, thỉnh thoảng lại có một toán lớn cấm quân tuần tra trong cung.

Cung cấm tựa như bị một đám mây đen bao phủ, giống như một tấm lưới lớn dày đặc, bao trùm cả Thượng Kinh khiến người ta không thở nổi, cảm giác gió mưa sắp kéo đến.

Sáng sớm hôm sau, sau buổi thiết triều, Hành Đế run rẩy viết một đạo thánh chỉ ở Càn Thanh cung.

“Trẫm hôn mê nhiều ngày, may có Thái tử nhiếp chính xử lý chính sự, lại tìm được thuốc giải, nay đặc biệt lệnh cho Tứ hoàng tử và Nhị hoàng tử mở tiệc chiêu đãi, thay ta khen thưởng Thái tử vất vả nhiều ngày.”

Hôm qua ở trong cung còn mắng nhiếc Cố Trường Trạch, sao hôm nay đã biến thành khen thưởng?

Nghe được tin tức, Tạ Dao đang đi dạo trong Ngự Hoa viên, nhất thời tâm trạng không còn gì, nàng vội vàng chạy về Đông cung.

Đi ngang qua Càn Thanh cung, nàng đụng phải Tứ hoàng tử.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.