(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngũ hoàng tử lùi về sau hai bước.
Cố Trường Trạch vẫn tiếp tục tiến lên, vài bước đã ép hắn ta đến vị trí Tạ Dao vừa đứng ban nãy.
Ngũ hoàng tử cố gắng đứng vững.
“Hoàng huynh...”
“Tháng tư trời lạnh, ngũ đệ đêm khuya vào cung, ta rất cảm động.”
Hắn lại tiến lên một bước, chỉ cách Ngũ hoàng tử một khoảng rất ngắn.
Ngay khi Ngũ hoàng tử đưa tay muốn bám vào cành cây để đứng vững, hắn đột ngột bẻ gãy cành cây bên cạnh, nhìn hắn ta rơi tõm xuống hồ.
Hồ nước sâu vài thước, trời tháng tư lại càng lạnh hơn, nơi này vắng vẻ, không có người đi tuần tra. Cố Trường Trạch mặt không chút biểu cảm.
“Nhưng ngũ đệ vào cung, đừng đi nhầm chỗ, cắn nhầm người, nếu không đêm khuya thanh vắng thế này, e rằng không dung nổi kẻ mơ hồ như ngươi sống sót đâu.”
Dứt lời, cành cây bị ném xuống hồ. Cố Trường Trạch kéo Tạ Dao quay người rời đi.
Đi được một lúc lâu, Tạ Dao vẫn còn kinh hồn bạt vía.
“Chúng ta cứ thế mà đi sao...”
Mấy ngày nay, nàng ít nhiều cũng biết được Cố Trường Trạch không giống như vẻ ngoài, nhưng việc ngang nhiên đẩy người xuống hồ trong cung cấm thế này, Tạ Dao quả thực là lần đầu tiên chứng kiến.
Ít nhất cũng nên quay đầu thay một bộ y phục khác, quang minh chính đại như vậy, lỡ như hắn ta cáo trạng lên Hoàng thượng, lại là một phen sóng gió.
Cố Trường Trạch nắm lấy tay nàng, chỉ hỏi:
“Nàng có bị thương không?”
Tạ Dao lắc đầu, giọng điệu vẫn còn chút sợ hãi.
“Huynh đến kịp thời.”
“Ta đợi lâu không thấy nàng quay lại, trong lòng lo lắng.”
Cố Trường Trạch dịu dàng nói.
“Phụ hoàng gọi nàng đến đó, hỏi gì vậy?”
Nỗi bất an trong lòng lắng xuống, nàng nhớ lại cảnh tượng trong điện, Tạ Dao muốn hỏi hắn, nhưng lời đến bên miệng lại hỏi một câu khác.
“Trường Tín hầu và Ngũ hoàng tử, có liên quan gì đến chuyện này không?”
Dù sao chuyện này cũng xảy ra với nàng, hai ngày nay Tạ Dao bận rộn chăm sóc Cố Trường Trạch và Tiêu Hoa, vậy mà lại quên hỏi thăm.
Cố Trường Trạch im lặng một lát, đánh trống lảng.
“Có hay không, từ ngày mai, hắn sẽ không xuất hiện trước mặt nàng nữa.”
Tạ Dao mím môi, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn dưới màn đêm.
“Ta còn muốn biết một chuyện, đêm hôm đó, huynh vào trong thương lượng, rốt cuộc đã dùng cái gì để đổi lấy thuốc giải cho ta?”
Cố Trường Trạch cứng người, rất nhanh liền bình tĩnh ngẩng đầu.
“Không có.”
“Có.”
Tạ Dao kiên quyết ngẩng đầu nhìn hắn, một cỗ khí thế giằng co lan tỏa giữa hai người.
“Là dược dẫn của huynh, đúng không?”
Hai người nhìn nhau, Cố Trường Trạch hỏi:
“Nàng nghe được? Hay là đoán được?”
Câu trả lời này không khác gì thừa nhận, Tạ Dao chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, đột nhiên bước lên hai bước, vùi vào lòng hắn.
Cố Trường Trạch không tránh né, ôm chặt lấy nàng, trong nháy mắt cảm thấy y phục trước n.g.ự.c bị nước mắt thấm ướt.
“Sao huynh không nói cho ta biết?”
“Đã mất rồi, hà tất phải khiến nàng thêm đau lòng.”
Cố Trường Trạch thở dài.
“Rõ ràng huynh có thể tìm một cái giả...”
“Đổi cái giả, mất có thể là mạng của nàng, bây giờ chỉ mất một dược dẫn, không tính là mua bán lỗ vốn.”
Hắn nói nhẹ tênh, nhưng nước mắt trong mắt Tạ Dao lại càng tuôn rơi dữ dội.
Nàng do dự, lại rối rắm, những lời Hoàng thượng và Hoàng hậu ép hỏi trong điện không ngừng văng vẳng bên tai. Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi:
“Tại sao huynh lại đối xử tốt với ta như vậy?”
“Chúng ta là phu thê...”
“Chỉ là phu thê thôi sao? Chỉ vì ta là Thái tử phi của huynh?”
“Vậy nàng muốn nghe câu trả lời thế nào?”
Cố Trường Trạch dừng bước, đôi mắt nhạt màu dưới màn đêm nhìn thẳng vào mắt Tạ Dao.
Lần này đến lượt Tạ Dao không nói nên lời.
Nàng lúng túng né tránh, hỏi người ta rồi, nhưng bản thân lại chẳng biết mình muốn nghe câu trả lời gì.
“Vậy nếu đổi lại là một người khác làm Thái tử phi thì sao? Sau này Đông cung có trắc phi, có những người khác cũng là thê thiếp của huynh, huynh cũng sẽ đối xử tốt với họ như vậy sao?”
Lời này hỏi thật khó hiểu, Cố Trường Trạch khẽ cười, đưa tay kéo nàng đi về phía trước, không trả lời.
Tạ Dao mở miệng muốn hỏi tiếp, lời đến bên miệng, nàng không biết nhớ tới cái gì, lại không nói ra được.
Hai người trở về Đông cung, Tạ Dao mang theo tâm sự nặng nề vào nội viện, trằn trọc suốt đêm.
Sáng sớm hôm sau, một tin tức truyền đến tai Tạ Dao.
“Giang tướng sáng sớm đã mang bằng chứng Trường Tín hầu bắt cóc người trình lên, các vị đại thần cãi nhau ỏn ào trên triều, yêu cầu Hoàng thượng nghiêm trị Trường Tín hầu, hiện tại người đã bị giam vào đại lao, liên lụy đến cả phủ Trường Tín hầu đều bị bắt giam theo. Còn có... Ngũ hoàng tử tối qua trượt chân rơi xuống nước, nửa đêm được người ta cứu lên, trên đường hồi phủ lại nhiễm lạnh, về đến nơi thì lăn ra ốm liệt giường, thái y hiện tại đang hội chẩn, nói là Ngũ hoàng tử trong thời gian ngắn e là không gặp được ai.”
Lời Thanh Ngọc nói khiến Tạ Dao rối bời.
Thì ra tối qua... những lời Cố Trường Trạch nói, là ý này sao?
Nàng nhớ lại tối qua ở bên ngoài cung nghe được cuộc đối thoại giữa Giang Trân và Cố Trường Trạch, lúc đó nàng đã nghi ngờ Trường Tín hầu không phải là người đứng sau, nhưng không ngờ Cố Trường Trạch lại ra tay nhanh như vậy.
Nàng biết rõ trong chuyện này nhất định có bàn tay của hắn, nhưng lại không đoán ra được tại sao hắn lại làm như vậy?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");