Thái Tử Cũng Xưng Thần

Chương 9




Lúc trước Đại Liêu mang tên Khiết Đan, bao gồm hơn hai mươi bộ tộc lớn nhỏ, trong đó có tám bộ tộc tương đối cường thịnh, bọn họ liên kết lực lượng quân đội với nhau, cứ mỗi ba năm một lần tranh cử làm thống lĩnh Khả Hãn, xưng là "Bát bộ đại nhân".

Các bộ tộc đều có thời kì vẻ vang, mà Liêu tộc chính thức hùng mạnh bắt đầu từ thời Liêu thái tổ Gia Luật A Bảo Cơ, ông có công thống nhất tất cả các bộ tộc, lập quốc gia mang tên Đại Liêu, thống nhất quân đội, từ nay về sau thiên hạ Đại Liêu là của bộ tộc Gia Luật.

Tuy nói như thế, nhưng cách mỗi năm, bộ tộc Gia Luật vẫn phái một nhân vật trọng yếu tuần tra các bộ tộc.

Khi Da Luật Tề vâng mệnh tuần tra các bộ tộc thì hắn không chút do dự mang theo phi tử âu yếm của hắn, phía sau là một đám binh lính thân tín đi theo bảo hộ, chậm rãi lên đường.

Khi đoàn người xuất phát đã gần mùa xuân, băng tuyết bắt đầu tan, cỏ đã sớm mọc thâm thấp xanh, cảnh vật mang đầy sức sống.

Nhìn cảnh sắc tráng lệ trước mắt, Triệu Khuynh Thành nhịn không được ngồi ở trên lưng ngựa ngâm nga ngân nga: "Dòng Sắc Lặc, dưới núi Âm Sơn, trời như chiếc lều, bao trùm lên bốn nội. Trời xanh xanh, nội mênh mông, gió thổi cỏ rạp xuống thấy bò dê" (*)

(*) Đây là bài dân ca "Sắc Lặc ca" của phương bắc đời Nam Bắc triều tả cảnh sinh hoạt của dân du mục, nguyên văn "Sắc lặc xuyên, âm dưới chân núi, thiên giống như khung lư, lung cái khắp nơi. Thiên bạc phơ, dã mờ mịt, gió thổi thảo thấp gặp ngưu dương."

Gió mát thổi trước mặt, một mảnh đồng bằng mênh mông xanh tươi, một bầy dê cừu lớn namg màu lông trắng muốt, bên cạnh là Triệu Khuynh Thành mang nụ cười rực rỡ, cảnh trước mắt thật đẹp làm lòng Da Luật Tề dâng lên một cảm xúc rung động dạt dào.

Hắn ý tứ hàm xúc mở miệng hỏi: "Khuynh Thành, ngươi thích toàn bộ nơi này không? Ngươi thích phong cảnh Đại Liêu không?"

Triệu Khuynh Thành không nghe ra thâm ý của hắn, hưng phấn gật đầu, "Thật đẹp! Ở Đại Tống, ta chưa từng gặp qua cảnh bao la hùng vĩ, cảnh đẹp tráng lệ như vậy."

Hai người đang nói chuyện trêu đùa, bỗng nhiên đúng lúc này ở xa xa cát bụi tung mù mịt, tiếng vó ngựa như mưa rào truyền đến ngày càng gần.

Chỉ chốc lát sau, một đám người cưỡi ngựa mặc áo khác dài da dê màu xám, quần da, giày ống cũng bằng da gào thét chạy tới gần, người chăn cừu thấy thế sợ tới mức ôm đầu chạy trốn, đám cường đạo kia lập tức dễ dàng đem bầy cừu dê vây quanh, chiếm được.

Trong đó một người tinh mắt phát hiện đám người Da Luật Tề cách đó không xa, sau khi hắn hô một tiếng, đám cường đạo kia nhanh chóng chạy tới, vây quanh đoàn người Da Luật Tề.

Tên cầm đầu cao lớn vạm vỡ mặt đỏ nhìn quét Da Luật Tề bọn họ, thấy trên người bọn họ là trang phục người Liêu, quần áo đều là đồ hảo hạng, nhất là phía trước đội ngũ là một đôi nam nữ, khí thế lại bức nhân; nhìn nhìn lại những người khác đều là tinh quang nội liễm, xem bộ dáng đều là cao thủ, hắn lập tức biết bọn họ không phải người bình thường.

Hắn vẫy tay hét lớn một tiếng: "Chúng ta đi ——" một đám cường đạo lập tức mang theo chiến lợi phẩm mau chóng đuổi theo.

Da Luật Tề nhìn theo bọn cường đạo cướp bóc mãi cho đến rời đi, trước sau không nói một câu, miệng luôn mỉm cười.

Triệu Khuynh Thành bất mãn với hành vi của hắn, mở miệng chất vấn hắn: "Bọn cường đạo đó khi dễ dân chúng của ngươi, ngươi chẳng lẽ lại mặc kệ bọn họ sao? Số người chúng ta tuy rằng không sánh bằng bọn họ, nhưng nếu xảy ra đánh nhau, bọn họ còn chưa đủ sức làm khó chúng ta một chút."

Hắn là Thái tử nha, nhìn thấy có người làm xằng làm bậy làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?

"Ở Đại Liêu, có một cách sinh tồn bất thành văn (hiểu ngầm), là cá lớn nuốt cá bé (hay còn được nói là ỷ mạnh hiếp yếu, nguyên văn là “Nhược nhục cường thực”). Theo mặt khác mà nói tiếp, cường đạo tồn tại có thể khiến cho người Liêu càng trở nên mạnh mẽ hơn, chỉ có lúc nào từng phút nào cũng đối mặt với uy hiếp, thì bộ tộc đó mới có thể càng ngày càng đoàn kết." Da Luật Tề không để ý đến sự tức giận Triệu Khuynh Thành, thản nhiên giải thích cách làm của hắn.

Triệu Khuynh Thành nghe lời hắn nói thì không thể nào nói gì được nữa, giật mình nhìn hắn liếc mắt một cái, sau thản nhiên nói: "Nếu ngươi trị quốc như vậy, Đại Liêu sớm hay muộn cũng sẽ bị sụp đổ!"

Thị vệ thân tín gần đó nghe được lời nói của Triệu Khuynh Thành, đều sợ tới mức sắc mặt tái nhợt. Lần này lời nói đại nghịch bất đạo sẽ chắc chắn rước lấy tức giận thật lớn của chủ tử bọn họ, chỉ hy vọng chủ tử sẽ không giận chó đánh mèo bọn họ, làm cho bọn họ gặp vạ lây.

Có người trong lòng đã không ngừng kêu gọi "Cầu trời phù hộ".

"Sao? Không đồng ý cách làm của ta, dù sao cũng cho lý do đi." Da Luật Tề cũng không có căm tức, hắn còn thật sự nhìn Triệu Khuynh Thành liếc mắt một cái nói: "Hay là ngươi có phương châm trị quốc rất tốt khác?"

"Trước mắt thực lực một nước Đại Liêu hướng cho bên ngoài thấy được là quân sự mạnh mẽ nghiêm minh. Nhưng thành thật mà nói, hàng năm chinh chiến khiến cho kinh tế Đại Liêu phát triển chậm chạp, thậm chí sẽ tạo ảnh hưởng không nhỏ đến một số việc, ví dụ như trên đường chúng ta đi, liền nhìn thấy rất nhiều dân chúng người Liêu không thể giải quyết được vấn đề ấm no."

Vừa nói đến trị quốc, hứng thú của Triệu Khuynh Thành bắt đầu nổi lên, nàng hưng phấn chậm rãi mà nói.

Mà theo của nàng tự thuật, ánh mắt Da Luật Tề càng ngày càng phát sáng.

"Căn cứ trên đường chúng ta đi đã thấy rõ tình hình, ta cảm thấy Đại Liêu có thể phân thành ba khu vực lớn: khu đánh cá và săn bắt, khu chăn nuôi và cuối cùng là khu nông nghiệp." Triệu Khuynh Thành thoáng trầm ngâm một lát, kế hoạch xây dựng phát triển Liêu quốc đã bắt đầu hình thành trong đầu óc của nàng.

Da Luật Tề gật đầu đồng ý.

"Trong lúc này tại hoàng hà, thổ hà tộc Khiết Đan tộc cùng với đông bắc bộ tộc Nữ Chân có thể dựa vào đánh cá và săn bắt mà sống: phương bắc thảo nguyên các dân tộc có thể chăn nuôi trâu bò: mà phía nam tộc Hán cùng với khu Bột Hải lại có thể lấy trồng trọt cây nông nghiệp mà sống."

Triệu Khuynh Thành giật mình nhìn bộ dáng và vẻ mặt nghiêm túc của hắn, rõ ràng nhận ra lời hắn nói đều đã trải qua thận trọng lo lắng.

Vậy vừa rồi cái Da Luật Tề luôn mồm ngụy biện kiên trì theo cường đạo trị quốc đi nơi nào rồi?

Nàng bỗng có cảm giác trước là hắn muốn trêu mình, bởi vậy tức giận nói: "Ngươi vẫn biết đạo lý này, vậy ngươi vừa rồi còn như vậy!"

Bộ dáng nàng tức giận rất có phong thái nữ Dạ Xoa mang vẻ uy phong làm người ta sợ hãi, nhưng ở trong mắt Da Luật Tề, nàng mang bộ dáng này liền biến thành tán tỉnh, thấy thế nào đều là mềm mại cùng quyến rũ.

Da Luật Tề khóe miệng hơi hơi cong lên, không sợ chết tiếp tục nói: "Ta tuy rằng biết, bất quá ta vừa rồi là sợ ngươi không biết a."

"Kia hiện tại thì sao?" Triệu Khuynh Thành tức giận đến nghiến răng, một bên hỏi, một bên hung hăng trừng hắn.

"Ta sở dĩ không đi đuổi bắt cường đạo kia, thật là có nguyên nhân. Khuynh Thành, ngươi có nhận ra bọn họ cũng không phải người thường không?"

Da Luật Tề nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, lập tức đem lực chú ý của nàng dời đi.

"Có sao?" Triệu Khuynh Thành thật sự há hốc mồm, ngơ ngác hỏi lại Da Luật Tề.

Da Luật Tề cố ý chế nhạo nàng, xoay người hỏi một cái thị vệ: "Thái tử phi không phát hiện ra, ngươi có hay không phát hiện gì?"

Thị vệ kia chột dạ nhìn Triệu Khuynh Thành liếc mắt một cái, hắn không nghĩ đắc tội Thái tử phi, nhưng càng không nghĩ ở trước mặt chủ tử biểu hiện vô năng, liền rất nhanh nói: "Thuộc hạ phát hiện bọn họ kỷ luật nghiêm minh, huấn luyện nghiêm chỉnh, tuyệt đối không phải một đám đám ô hợp. Hơn nữa, lòng bàn chân bọn họ có bùn đất chưa khô, cho thấy bọn họ tới nơi này tất trải qua con đường có rất nhiều bùn đất, mà ở trong phạm vi mấy chục dặm quanh đây, chỉ có Oa gia muốn đến nơi đây mới có nhiều bùn đất. Nếu thuộc hạ đoán không sai, bọn họ nhất định là đội hộ vệ của Oa gia."

Nghe vậy, mặt Triệu Khuynh Thành đỏ lên, nàng không lưu ý đến chuyện này, một cái tiểu hộ vệ lại có thể phát hiện rõ ràng; xem vẻ mặt các hộ vệ xung quanh, có vẻ như không ai không có phát hiện ra điểm này.

Nàng tò mò hỏi: "Đội hộ vệ Oa gia tại sao phải làm hành vi cường đạo như vậy?"

Không ai dám tự tiện phát biểu ý kiến đối với chuyện này, hoàn hảo Da Luật Tề đã mở miệng, giải đáp của nàng nghi hoặc: "Việc này đều không phải là hành vi cường đạo, bất quá chỉ là khiêu khích thôi. Oa gia từ trước đến nay cùng Thôn gia bất hòa, lần này chỉ sợ là hai nhà muốn khai chiến. Mới vừa rồi nếu chúng ta tiêu diệt hộ vệ đội oa thai gia, tương lai chúng ta muốn hòa giải mâu thuẫn hai nhà thì vô luận chúng ta nói cái gì, Oa gia đều đã cho rằng chúng ta thiên vị Thôn gia, khẩu phục tâm không phục, bất lợi cho việc giải quyết vấn đề hai nhà. Cho nên vừa rồi ta mới có thể thả bọn họ đi."

"Thì ra là thế! Tề, có thể hay không nghĩ biện pháp, ngăn chặn hoàn toàn việc này?" Triệu Khuynh Thành lo lắng hỏi.

"Có. Chờ ta kế vị, ta tính y theo chính sách thái tổ đã thi hành lúc trước, lại căn cứ vào đặc tính khác nhau của từng địa phương, từng dân tộc, mà thi hành chế độ thống trị riêng biệt. Nội dung này bao gồm có pháp chế bộ tộc, chọn ra hai bộ máy quan lại nam, bắc khác nhau mà tiến hành quản lý."

"Nam, bắc hai bộ máy quan lại khác nhau?" Triệu Khuynh Thành tò mò hỏi.

"Đúng vậy, người Hán mặc dù quân đội không dũng mãnh thiện chiến, nhưng là bọn họ lập ra quy chế pháp luật, đối với việc quốc gia ổn định bên trong cũng rất hiệu quả. Bởi vậy ta tính học tập chế độ người Hán, từ người Hán đảm nhiệm bộ máy quan lại phía Nam, chủ trì việc của người Hán; mà phía bắc chế độ quan lại tiếp tục sử dụng chế độ của tộc Khiết Đan, khiến cho nam bắc chung sống hoà bình." Da Luật Tề đem từng lý luận của tiền nhân phối hợp với ý nghĩ của chính mình nói ra.

Hắn sau khi nói xong, lẳng lặng nhìn Triệu Khuynh Thành, chờ đợi nàng đáp lại.

Thật lâu sau, nàng thở ra một hơi nói: "Ta xong rồi!"

Da Luật Tề khó hiểu nhìn nàng, nhíu mày, ý bảo nàng giải thích một chút ý tứ câu nói kia ra sao.

Triệu Khuynh Thành vỗ trán mình thở dài: "Sau khi ngươi lên làm Liêu vương, không chỉ muốn cải cách về kinh tế, còn muốn cải cách cả chính trị, về sau nhất định là một quân vương cực kì bận rộn. Ta gả cho ngươi, chẳng phải nhất định sẽ một mình trong phòng cả đời sao?"

Trời ạ! Thái tử phi này thật sự rất kinh thế hãi tục!

Nàng thần thái tự nhiên nói ra, làm cho thị vệ gần đó ngây thơ cúi mặt xuống, sợ làm cho người ta phát hiện bọn họ mặt đỏ tựa như quan công.

"Ngươi nói rất đúng! Xem ra chúng ta về sau không có thời gian thân mật, không bằng chúng ta hiện tại trở về xe ngựa lần nữa hâm nóng một chút, miễn cho tương lai hối hận." Da Luật Tề bất động thanh sắc nói tiếp, kỳ thật hắn vừa mới thiếu chút nhịn không được cũng chợt cười ra tiếng.

Lời nói Da Luật Tề rõ ràng làm cho bọn thị vệ càng thêm ngượng ngùng không thể ngẩng đầu.

"Sắc lang!" Triệu Khuynh Thành cũng không không biết xấu hổ, biến sắc nhìn Da Luật Tề liếc mắt một cái, dẫn đầu phóng ngựa chạy như điên.

Nàng vừa đi, Da Luật Tề rất tự nhiên thúc ngựa đuổi theo.

Lúc này, bọn thị vệ xấu hổ mới dám ngẩng đầu lên, chậm rãi đi theo phía sau đôi bích nhân.

Bầu trời xanh thẳm như vậy, như nước trong suốt tinh khiết, trong sáng như ngọc lưu ly; thảo nguyên xanh biếc như vậy, sức sống tràn trề, thật là đúng nơi đúng lúc thích hợp nói chuyện yêu đương.

Bọn thị vệ theo ở phía sau tuyệt đối không ngờ, vừa rồi Thái tử cùng Thái tử phi bọn họ nói chuyện lúc này đã định xong quốc sách Đại Liêu, buổi nói chuyện ngắn ngủn này đã sửa lại lịch sử Đại Liêu, làm cho Đại Liêu phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Có đôi khi, Da Luật Tề suy nghĩ, hắn cùng Triệu Khuynh Thành hẳn là trời sinh một đôi. Nếu trước kia hắn cho rằng thân thể nàng, vẻ xinh đẹp của nàng mê hoặc hắn, cứ như vậy cho đến quá trình gần đây chung sống với nhau, nàng lại lần nữa dùng trí tuệ chinh phục hắn.

Hồi tưởng lại đêm tân hôn nàng gả đến Đại Liêu thì hắn mượn say rượu muốn lạnh nhạt với nàng, cũng không ngờ bị nàng châm dục hỏa, tràng hỏa thiêu kia khiến hai người dục tiên dục tử.

Lại nói tiếp, hắn dần dần bị sự chấp nhất cùng si tình của nàng làm động tâm, thật vất vả đối với nàng hơi có hảo cảm thì nàng lại vô cùng ghen tuông, thông qua Liêu hậu đem đám người Liên Hoa trục xuất về nhà.

Hắn bị nàng làm cho phát cáu, lại không thể khống chế bị nàng hấp dẫn thật sâu. Nhất là khi Tống Liêu giao chiến thì nàng biểu hiện ra khí tiết hiếm thấy, sự trung trinh cùng kiên nhẫn của nàng làm cho hắn khâm phục tận đáy lòng.

Ở trên chiến trường trong nháy mắt khi nhìn thấy nàng, hắn rốt cục thừa nhận chính mình đã yêu nàng – Tinh Linh này – Công chúa Đại Tống này.

Hắn thật vất vả kiên quyết, quyết tâm cùng nàng chia tay, lại không dự đoán được nàng lại có thể bí mật trở lại Đại Liêu, cố ý bỏ qua sinh tử tùy theo hắn, vì thế hắn rốt cục nhìn thẳng vào tình cảm của mình, liều lĩnh áp chế phụ vương thành toàn hai người bọn họ. . . . . .

Ánh trăng lờ mờ theo ngoài cửa sổ chiếu vào, xua tan tối tăm trong phòng.

Da Luật Tề mông lung theo ánh trăng, tinh tế đánh giá Triệu Khuynh Thành ngủ ở bên cạnh hắn.

Hai mắt nàng nhắm nghiền, lông mi dài và dày giống cây quạt, đáy mắt nàng có một bóng ma, làm cho hắn đoán không ra tâm tư lòng của nàng; cái miệng nhỏ nhắn của nàng hơi hơi mở ra, hiển nhiên hoan ái quá độ vừa rồi làm nàng phi thường mệt mỏi.

Hắn nếu thật sự quan tâm chăm sóc nên cho nàng nghỉ ngơi thật tột, nhưng hắn thật sự nhịn không được, nàng quyến rũ làm say lòng người, hé mở hơi thở mùi đàn hương từ miệng, giống như muốn đòi tình nhân hôn; hắn đã bị mê hoặc, không thể khống chế cúi đầu, đem lưỡi thăm dò vào trong miệng nàng hôn sâu, làm cho Triệu Khuynh Thành vừa mới ngủ không thể không lại thanh tỉnh.

"Ô, Tề. . . . . ." Nàng bị nhiệt tình của hắn làm cho hoảng sợ.

Không thể nào? Lại muốn nữa sao?

"Bảo bối, đừng sợ, chỉ là một cái hôn mà thôi. Ta cũng mệt mỏi, cho dù ta muốn một lần nữa, cũng là có tâm vô lực." Da Luật Tề thấy bộ dáng nàng hoảng sợ, không chỉ hảo tâm an ủi nàng, còn phi thường còn thật sự lôi kéo tay nàng đến dưới bụng hắn "Nghiệm minh chính bản thân".

Triệu Khuynh Thành vừa bực mình vừa buồn cười trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, "Ngươi nha, hiện tại tựa như một cái tiểu lưu manh! Ta nhớ rõ thời điểm ta mới nhận thức ngươi, ngươi cũng không phải là cái dạng này."

Da Luật Tề tà tà cười, "Như vậy ngươi là thích ta lưu manh một chút, vẫn là thích ta khốc một chút? Vì ngươi, ta như thế nào đều được."

Hắn nhiệt tình quá độ làm cho Triệu Khuynh Thành mơ hồ cảm thấy bất an, nàng như có suy nghĩ gì nhìn Da Luật Tề liếc mắt một cái nói: "Tề, ngươi là không phải có chuyện gì gạt ta? Ngươi cho ta cảm giác, phảng phất là sợ hãi ta sẽ biến mất." Nàng bị ý nghĩ của chính mình dọa, cuống quít ôm Da Luật Tề, "Hay là nói. . . . . . là ngươi tính biến mất? Tề, ngươi phải rời khỏi ta, đúng hay không?"

Kinh ngạc sự mẫn cảm của nàng, Da Luật Tề miễn cưỡng cười, nhẹ vỗ lưng của nàng nói : "Ta làm sao có thể rời đi ngươi, không nên suy nghĩ bậy bạ."

"Tề, không bằng để ta sinh cho ngươi một đứa nhỏ đi." Nàng vội vàng nhìn hắn.

"Chuyện sinh đứa nhỏ không cần gấp như vậy, ta và ngươi đều còn trẻ, vài năm nữa rồi nói sau." Da Luật Tề thản nhiên từ chối.

Hắn cũng khát vọng nàng sinh cho hắn một đứa nhỏ, nhưng đứa nhỏ một khi xuất thế, phụ vương sẽ lập tức tiến hành khảo nghiệm Khuynh Thành.

Hiện tại hắn còn không nắm chắc Khuynh Thành sẽ vì hắn mà không để ý đến Đại Tống, nếu nàng không thể thông qua khảo nghiệm, chẳng phải là hai người bọn họ phải tách ra?

Hắn tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra. Bởi vậy hắn tình nguyện bọn họ cả đời không có đứa nhỏ - đây là kế hoạch hắn đối kháng Liêu vương.

Da Luật Tề cự tuyệt làm cho đáy lòng Triệu Khuynh Thành cảm thấy mất mát.

Đến tột cùng là chuyện gì sai?

Da Luật Tề lại không nghĩ muốn có đứa nhỏ của hắn cùng nàng?

Chẳng lẽ nói, tương lai bọn họ cũng không cần một đứa nhỏ? Chẳng lẽ nói bọn họ không cách nào làm cho một cái đứa nhỏ khỏe mạnh trưởng thành?

Triệu Khuynh Thành vừa sợ vừa nghi, một đêm, nàng lăn lộn khó ngủ. . . . . .

Đoàn người Da Luật Tề ở Oa gia, trải qua ba ngày hòa giải, hai nhà Oa gia cùng Thôn gia rốt cục bắt tay giảng hòa.

Hai nhà vì tỏ vẻ hữu nghị cùng thành ý, tổ chức riêng đêm đốt lửa trại rất lớn.

Da Luật Tề tay cầm bình rượu lớn, vẻ mặt sung sướng nhìn mọi người nâng cốc hoan ca.

Chỉ thấy bọn họ ôm nhau quen thuộc vừa làm bằng hữu vừa lại làm náo loạn, còn có người đã ở bên đống lửa theo âm nhạc hoa chân múa tay vui sướng đứng lên. . . . . .

Một tiếng sáo bắt đầu vang lên, một đội mỹ nữ trên đầu đội bình sứ, một đường vừa nhẹ nhàng ca vừa nhảy múa tuyệt đẹp từ xa đi tới gần, xiêm y mỏng manh ở tung bay trong gió, chọc ghẹo làm mọi người liên tục la lên.

Triệu Khuynh Thành thấy thế, nhíu mày, không tự chủ được nhìn về phía Da Luật Tề, phát hiện hắn lại có bộ dáng thật hưởng thụ, trong lòng nhất thời trầm xuống.

Đúng lúc này, trong đám người truyền đến cười vang thanh, nguyên lai Oa gia có hai gã thanh niên sớm khó nhịn đói khát, một phen kéo xuống áo trắng nữ tử đùa giỡn lên.

Bọn họ hồ nháo như vậy, làm cho Triệu Khuynh Thành lửa giận bừng nổ, vừa muốn phát tác thì lại nghe tiếng sáo nhanh chóng chuyển thành mãnh liệt, các nữ tử điên cuồng mà vặn vẹo vòng eo, đồng thời mở miệng bình sứ, tiếng ca mềm mại đáng yêu vòng vo mấy vòng, mùi rượu mềm rủ xuống tản ra.

Trong đó một thiếu nữ áo hồng duyên dáng uyển chuyển, thậm chí lớn mật đi tới trước mặt Da Luật Tề . . . . . .

Cô gái này quá kiêu ngạo, căn bản không đem nàng – Thái tử phi này để trong mắt! Triệu Khuynh Thành cau mày, tức giận nhìn hết thảy chuyện này.

Chỉ thấy Da Luật Tề khóe miệng hơi hơi cong lên, tay kéo cái khăn che mặt của nàng kia xuống; cái khăn che mặt màu đỏ rớt xuống, lộ ra gương mặt thanh thuần xinh đẹp .

Nhìn đến cảnh này, Triệu Khuynh Thành ghen tuông nổi lên, nhịn không được ra tiếng quát bảo hắn ngưng lại: "Tề!"

Da Luật Tề nhìn Triệu Khuynh Thành liếc mắt một cái, "Làm sao vậy? Không thoải mái?" Hắn không khỏi thanh minh, săn sóc dìu Triệu Khuynh Thành rời khỏi chỗ ngồi.

Khi hai người đi ra thật xa thì Da Luật Tề mới mỉm cười nói: "Ngươi vừa rồi có phải hay không ghen tị?"

"Ngươi thật xấu xa, tưởng rời đi cũng không nên lấy lý do ta không thoải mái làm cớ, sao ngươi không nói là tửu lượng mình không tốt a!" Triệu Khuynh Thành xoay người, nhào vào trong lòng Da Luật Tề, tức giận đấm ngực hắn.

Bộ dáng của nàng cùng với nói là khóc lóc om sòm, không bằng nói là làm nũng.

Thời điểm Da Luật Tề nhìn thấy Oa gia cùng Thôn gia hai nhà lại bày ra "Mê hồn trận", hắn cũng đã muốn ly khai, bởi vậy hắn cố ý đùa giỡn nữ tử áo hồng, làm cho Triệu Khuynh Thành ghen tuông, lại dùng cớ nàng không thoải mái, thành công rời khỏi yến hội.

Nàng quả nhiên thông minh, lập tức đoán được tâm tư của hắn!

Da Luật Tề bắt lấy tay nàng nói: "Ở Đại Liêu, một người nam nhân sẽ không uống rượu sẽ bị người ta khinh thường, ta có thể nào dùng cớ này? Ngươi là thê tử của ta, đương nhiên muốn thay ta phân ưu a."

Triệu Khuynh Thành lòng vừa động, bỗng nhiên nghiêm mặt nói: "Tề, có một việc ta phải nói cho ngươi, ta. . . . ta có có thai." Nàng lui ra phía sau hai bước, muốn quan sát Da Luật Tề, thấy trên mặt hắn cũng không thể hiện tình cảm vui sướng, không khỏi khổ sở truy vấn: "Vì sao ngươi mất hứng?"

Hắn thật sự mất hứng sao? Giống như không phải.

Chợt nghe tin tức này, hắn cơ hồ vui không kìm hãm được, nhưng cùng thời khắc đó, hắn nhớ tới ước định của hắn cùng phụ vương, bởi vậy máu cơ hồ đang muốn sôi trào lại phút chốc phục hồi.

Da Luật Tề nháy mắt quyết định – thời điểm này đứa bé không thể có, hắn không thể muốn!

"Khuynh Thành, không cần hoài nghi tình yêu ta đối với ngươi, chỉ là hiện tại chúng ta tốt nhất không cần có đứa nhỏ, vài năm nữa nói sau, được không?" Da Luật Tề không đành lòng thương tổn Triệu Khuynh Thành, do dự nửa ngày, mới dùng giọng điệu thương lượng nói ra ý nghĩ của chính mình.

Trời ạ, hắn thật sự không cần đứa nhỏ! Vì sao?

Triệu Khuynh Thành trào phúng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Da Luật Tề không hề nhu thuận, "Vì sao? Vì sao ngươi không muốn đứa nhỏ? Chẳng lẽ ngươi đối với ta là hư tình giả ý (ý nói: chỉ là giả vờ)? Chẳng lẽ ta lại bị lâm vào một cái thử thách hay một cái thăm dò quỷ quái nào nữa sao?" Thanh âm của nàng dần dần nâng cao, đến cuối cùng cơ hồ đã mang tiếng khóc nức nở.

Thần sắc nàng uất ức làm cho Da Luật Tề đau lòng không dứt, do dự mãi, hắn quyết định thẳng thắn thành khẩn bẩm báo.

"Không phải, không cần hoài nghi tình yêu ta đối với ngươi." Da Luật Tề dừng một chút, tiếp tục nói: "Nói thực ra. . . . . . Ta cùng phụ vương có một giao hẹn."

Hắn đem sự tình ngọn nguồn từ đầu chí cuối nói cho Triệu Khuynh Thành, sau khi nghe xong giải thích của hắn, nàng mới vui vẻ ra mặt.

"Tề, ngươi đem nội dung giao hẹn tiết lộ cho ta, dường như có chút có lỗi với phụ vương nha."

"Khuynh Thành, ngươi nói cho ta biết, giao hẹn của ta cùng phụ vương, kết quả rốt cuộc là ai thắng ai thua?" Da Luật Tề bắt lấy Triệu Khuynh Thành, yêu cầu nàng trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn.

Triệu Khuynh Thành khó xử nhìn hắn, chậm chạp chưa trả lời.

Hắn hiểu được ý tứ của nàng, thở dài một hơi, "Cho nên nói, chúng ta vẫn chưa thể có đứa nhỏ được."

"Tề, ngươi thông minh như vậy, chẳng lẽ ngươi chưa từng lo lắng chuyện như vậy sao? Ta và ngươi cùng đồng hành, trong khoảng thời gian từ trước tới nay, chúng ta đã đi khắp cả Đại Liêu, mỗi một tấc đất đều đã đi qua, chúng ta đã định kế hoạch tương lai cho Đại Liêu, đó chính là giảm thiểu chiến tranh, làm cho dân chúng an cư lạc nghiệp; chỉ cần chúng ta tích cực dẫn đường phụ vương cố gắng đi theo phương diện này, hắn bận bịu chăm lo việc nước, làm sao lại có thời gian đi thử thách ta nữa? Ta chỉ sợ hắn mỗi ngày sẽ phải tìm ta trao đổi bàn luận chính sách thôi." Triệu Khuynh Thành nhìn Da Luật Tề, không khỏi lắc đầu.

Hắn là người thông minh như thế, làm sao có thể không nghĩ ra đạo lý đơn giản như vậy?

Da Luật Tề bỗng nhiên bừng tỉnh, "Phụ vương muốn xua đuổi ngươi, chẳng qua cho ngươi là mối nguy đối với Đại Liêu, nếu chúng ta có thể chứng minh ngươi rất có ích cho Đại Liêu, hắn cũng nhất định không nỡ đuổi ngươi đi."

"Đúng vậy, khi hắn biết được dùng phương pháp thống trị quốc gia của chúng ta chỉ có ưu việt thì chỉ sợ đến lúc đó ta muốn đi, hắn còn cầu giữ ta lại."

Ngữ điệu Triệu Khuynh Thành không hề sợ hãi còn không ngừng bổ sung thêm một câu, nói xong nàng cùng Da Luật Tề không nhịn được nhìn nhau cười.

"Phụ vương nếu biết chúng ta tính kế hắn như vậy, nhất định trong lòng sẽ rất khó chịu." Vấn đề khó giải bấy lâu bỗng chốc sáng tỏ, tâm tình Da Luật Tề cảm thấy vui vẻ, hưng phấn thông cảm với phụ vương.

"Chỉ có thể trách chính hắn, ai bảo hắn sinh ra được một đứa con xảo quyệt đến như thế." Triệu Khuynh Thành hì hì cười, "Điểm chết người là, con của hắn còn cưới một thê tử thông minh, nếu con cùng con dâu hai người liên thủ, hắn cũng chỉ có thể nhận thua thôi."

"Chỉ mong đứa nhỏ trong bụng ngươi không nên bắt chước ta, sinh ra chuyên môn đấu với phụ thân." Da Luật Tề vừa chuyển đề tài, lực chú ý lại đặt ở đứa nhỏ trong bụng Triệu Khuynh Thành, hắn tha thiết hỏi: "Đứa nhỏ bao nhiêu rồi?"

Hắn tò mò nhìn chằm chằm bụng nàng bằng phẳng, rất khó tưởng tượng bên trong lại có thể thai nghén đứa con của hắn.

Hắn đợi hồi lâu cũng không nghe Triệu Khuynh Thành trả lời, nghi hoặc đem ánh mắt chuyển hướng nhìn ánh mắt của nàng.

Chỉ thấy con mắt Triệu Khuynh Thành loạn chuyển, thanh âm càng ngày càng nhỏ, "Thật xấu hổ, vừa rồi là ta lừa gạt ngươi, ta chẳng qua chỉ muốn bức ngươi nói ra sự thật mà thôi, kỳ thật ta không có mang thai." Nàng vừa nói xong, xoay người bỏ chạy.

Da Luật Tề nhìn bóng dáng nàng ngày càng nhỏ, rốt cục nhịn không được cười ra tiếng.

Đây là thê tử bảo bối của hắn, nàng thông minh lại độc đáo như thế!

Nàng không phải còn chưa mang thai sao? Không sao, chờ hắn bắt được nàng, hắn phải dạy dỗ nàng như thế nào "Làm người"!

Hắn cười lớn một tiếng, lập tức đuổi theo. . .

Có lẽ tương lai bọn họ còn có rất nhiều biến đổi, có lẽ còn muốn đối mặt với rất nhiều khó khăn, nhưng hắn tràn ngập tin tưởng, có nàng làm bạn, con đường tương lai nhất định rất đặc sắc.

Có nàng, hắn kiếp này không hề buồn tẻ!

Hoàn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.