Tha Thứ Tình Yêu

Chương 3




Chỉnh lý tư liệu khách hàng hết một ngày xong, tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường__ sắp sửa chín giờ. Xung quanh rất yên tĩnh, bên ngoài phòng làm việc cũng đã tối đen, tất cả đồng nghiệp đã về từ sớm. Bưng ly cà phê đã pha một tiếng trước trên bàn lên, tôi đi tới cạnh cửa sổ. Cảnh thành phố về đêm rất đẹp, nhưng tôi không thích. Cúi xuống nhìn ánh đèn dường như lúc nào cũng ấm áp lay động, lại càng làm nổi bật sự cô đơn của tôi hơn. Dường như mỗi người bên cạnh đều có chuyện để làm sau khi tan tầm__Paul về nhà gọi điện thoại chủ nhật mỗi tuần cho ba mẹ anh ấy, Viễn Trí đang cùng vị hôn thê bay tới Las Vegas nghỉ ngơi, Tề Phóng ở trong quán bar của cậu ấy, cuộc sống về đêm của cậu ta mới vừa bắt đầu; Mễ Nhi, tuy vừa mới chia tay bạn trai, nhưng nửa tiếng trước gọi điện thoại tới, cô ấy hưng phấn thông báo mới gặp được "diễm ngộ" ở nhà hàng....Mà tôi thì...

Thực ra, đêm nay tôi cũng có hẹn___cuộc hẹn với Vệ Phi. Chẳng qua hẹn lúc sáu giờ chiều, mà tôi lại để bản thân kéo đến chín giờ. Tôi cố tình trước đó thêm vào cuộc gặp với hai khách hàng không có trong dự định, cố ý để tất cả công việc chuyển sang sau ba giờ chiều, cố tình để bản thân trước giờ cơm tối bận đến tối mắt tối mũi, để hủy cái hẹn với Vệ Phi. Bởi vì từ sau khi gặp nhau tại bữa tiệc đêm đó, tôi phát hiện, tuy trong lòng vẫn ngập tràn oán hận không nghi ngờ được đối với anh ta, nhưng đôi khi, lời nói và hành động lại không chịu kiểm soát mà lộ ra sự quan tâm. Vốn là muốn từ nay về sau cắt đứt liên lạc với anh ta, nhưng kì lạ là gặp nhau ba lần trong khoảng thời gian ngắn, thật giống như cuộc đời tôi hoàn toàn không có cách nào có thể thoát khỏi anh ta. Tệ hơn là, rõ ràng trong lòng hận, thân thể đôi khi lại không kiềm chế được __ cái cảm giác mâu thuẫn lại không thể kiểm soát này khiến cho tôi cảm thấy rất nguy hiểm, cũng thật đáng buồn. Cho nên, tôi để mình lỡ hẹn với anh ta tối nay.

Cà phê lạnh nuốt xuống thật đắng, nhưng lại khiến cho đầu óc càng tỉnh táo hơn. Chỉ có không dính dáng gì đến anh ta nữa, mới có thể mau chóng quên đi quá khứ, sống một cuộc sống mới. Nhưng khi tôi bước ra khỏi cửa taxi, tôi biết ý nghĩ hoàn hảo "không còn dính dáng gì đến anh ta" ít ra là tối nay không được rồi.

Vệ Phi đứng ở đầu cầu thang, lẳng lặng nhìn tôi xuống xe, nhìn tôi trả tiền, nhìn tôi đi về phía anh ta.

"Anh nghĩ em sẽ không đến."

Tôi thoáng giật mình, anh ta lại đợi hơn ba tiếng.

"Bề bộn nhiều việc à?" Anh ta nhìn tôi, ánh mắt bình tĩnh, không có tức giận hay oán trách lỡ hẹn. Không thích bịa cớ, nên tôi không trả lời. Anh ta hiển nhiên là đang chờ tôi trả lời cho nên cũng không nói. Hai người cứ như vậy nhìn nhau....gió nhẹ nhàng thổi qua người, có chút lạnh. Đứng như vậy không phải là cách, tôi hơi ngẩng mặt lên nhìn anh ta: "Vội cả ngày, tôi muốn nghỉ ngơi rồi. Nếu như không phiền, tôi lên lầu trước, có chuyện gì sau này nói."

Kì thật, tôi cho là đối với anh ta, chỉ biết không ngừng nhắc nhở nỗi đau đêm đó của tôi, vả lại, tôi không muốn nói lời kịch liệt gì với anh ta cả, lại càng không tính cho anh ta biết cảnh ngộ của tôi.

"... ...... ...."

"... ...... ....Xe anh đâu?" Thấy anh ta tạm thời không có ý gì khác, tôi vừa định quay người lên lầu lại phát hiện gần đó không có xe của anh ta.

"Trong nhà tài xế có việc, anh để anh ta về trước rồi."

"Vậy...tạm biệt." Tôi quay đi, sau lưng im lặng một lát. Khi tôi vừa bước lên bậc thang, giọng nói của Vệ Phi thản nhiên vang đến. "Em đang trốn."

"Trốn tránh", hai chữ này cộng với giọng điệu chắc chắn của anh ta khiến tôi vô cớ nổi giận___anh ta dựa vào cái gì mà cho rằng tôi phải trốn anh ta! Người bị thương tổn từ đầu đến cuối đều là tôi! Mà anh ta, nhẹ nhàng nói một câu, thật giống như tôi làm chuyện có lỗi với anh ta vậy! Chẳng lẽ, khi anh ta không tin tôi, đuổi tôi đi, khiến tôi xảy ra sự cố sau đó, tôi còn phải vui vẻ đón chào, ngoan ngoãn nghe lời anh ta sao!

Tức giận vô cùng, tôi quay đầu lại, cười lạnh, "Hừ, anh cho rằng tôi vì cái gì phải trốn tránh anh?"

Anh ta không nói, trong mắt hiện lên sung sướng tính kế thành công.

"Được! Anh không phải muốn nói với tôi sao? Vậy thì lên nhà tôi."

Giờ phút này, tôi không thèm quan tâm cái "trốn tránh" anh ta nói có phải khích tướng tôi hay không, chỉ là bất chợt hạ quyết tâm không kéo dài như vậy nữa, vậy thì nói rõ ràng một lần đi.

"Nhưng có điều...." Tôi cười nhìn anh ta. "Nhà tôi ở trên lầu bốn, không có thang máy."

Anh ta chớp mắt, không biết có nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của tôi hay không, chỉ là bước đến cầu thang.

Trong hành lang truyền đến tiếng cây gậy chạm vào sàn nhà chầm chậm, không theo quy tắc nào, còn có tiếng thở nặng nề rõ ràng. Tôi bước lên bậc cuối cùng của lầu hai, đứng dựa vào tường, Vệ Phi cách tôi nửa cái cầu thang. Chợt thấy anh ta có chút thở không ra hơi, trong lòng có khoái cảm trả thù. Mất gần hai mươi phút, chỉ đi được nửa tầng trệt, mà trên trán anh ta đã bắt đầu chảy mồ hôi. Nhưng khoái cảm trả thù tồn tại không lâu, khi tôi nhìn anh ta cật lực nhấc đôi chân cứng ngắc lên bậc thang không biết lần thứ bao nhiêu, thì nó đã biến mất, thay thành một chút không đành lòng___tôi lại quan tâm anh ta!___Sự thật này quả thực khiến tôi buồn phiền.

"Tôi lên lầu mở cửa trước." Sắc mặt tôi không tốt nói một tiếng.

Vệ Phi còn đang đứng thở phì phò nghỉ ngơi ngẩng lên nhìn tôi, sau đó im lặng gật đầu.

Gần như là lao lên lầu, trong lòng không nhịn được khổ sở__bởi vì ánh mắt vừa rồi của anh ta, bộc lộ đau đớn cực kì rõ ràng. Tuy chỉ trong chớp mắt, nhưng tôi biết, anh ta đại khái thấy được vẻ cáu kỉnh và không kiên nhẫn trên mặt tôi nên mới có vẻ mặt ảm đạm như vậy. Nhưng bây giờ tôi cũng không phải vì anh ta, mà là vì bản thân không tốt. Nhưng anh ta hẳn là bị thương hại. một người vẫn luôn kiêu ngạo, lần đầu tiên lộ ra ánh mắt này trước tôi. Tôi biết là vô ý nhưng quả thật đánh trúng yếu điểm của anh ta, mà tôi chẳng hề vui sướng, ngay cả "khoái cảm trả thù" ban nãy cũng không xuất hiện nữa. Ngược lại, trong lòng có cảm giác chua chát, có chút đau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.