Tha Thứ Tình Yêu

Chương 2




Một tuần sau, tôi vào làm việc ở một công ty vàng bạc đá quý. Tổng giám đốc Paul của công ty là đàn anh của tôi khi còn học ở Pháp, một người đàn ông Pháp lãng mạn, tao nhã lại nhiều sáng tạo. Trước khi Paul rời nước Pháp đã từng nói với tôi, để tôi sau khi về nước thì tới công ty của anh ấy giúp đỡ. Dưới tình huống không lợi dụng quan hệ đặc quyền thì tôi cũng rất thích cộng tác với anh, bởi vì tài năng xuất sắc và sức hấp dẫn tỏa ra trên người anh. Dựa vào bằng cấp lấy được ở nước Pháp, tôi đảm nhận chức vị nhà thiết kế của công ty, công việc dần dần bắt đầu vào quỹ đạo. Hơn nữa tôi phát hiện, có lẽ là do cùng trường, trong phương diện thiết kế, tôi và Paul hỗ trợ nhau rất tốt, ý tưởng thường thường ăn nhịp với nhau.

"Vivian, chủ nhật này có một bữa tiệc trong giới kinh doanh, không biết anh có vinh hạnh mời em làm bạn gái (*) của anh không?" Dừng xe dưới lầu nhà tôi, Paul nắm tay tôi lên, nhẹ nhàng hôn một cái, trong mắt cười hỏi.

(bạn gái ở đây mang nghĩa là người cùng đi đến bữa tiệc)

Sớm quen động tác, giọng điệu ngỏ lời thân cận và lễ phép này của người nước ngoài, tôi cười trả lời: "Có thể."

"Như vậy thì, ngủ ngon." Paul hôn lên gương mặt tôi một nụ hôn tạm biệt.

"Ngủ ngon." Mỉm cười chấp nhận xong, nụ cười của tôi cứng lại trên gương mặt. Bởi vì qua bờ vai anh, tôi nhìn thấy một người đứng cách đó không xa. Xem nhẹ phút chốc trái tim đập kịch liệt, tôi làm như không có chuyện gì tiễn Paul, hít sâu một hơi, lẳng lặng chờ ở đó. Vệ Phi từ chỗ tối đi ra, chống cây gậy, bước chân không lưu loát nhưng thân hình vẫn thẳng tắp, tao nhã cao quý trước sau như một.

"Đã lâu không gặp." Đi tới trước mặt tôi, anh ta khẽ mở miệng, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm mặt tôi.

"Đúng vậy, thật lâu rồi không gặp." Nụ cười hoàn mỹ, giọng nói lạnh nhạt vững vàng, nhưng chỉ có tôi mới biết, trong lòng tôi run rẩy bao nhiêu.

"Em....khỏe chứ?"

"Rất tốt."

"Hôm nay trễ rồi, khi nào có thời gian, anh muốn nói chuyện với em."

Tôi không biết có gì để nói, nên chỉ là nhún nhún vai, không trả lời. Anh ta hơi động đậy, dường như thay đổi trọng tâm. Tôi biết, bây giờ anh ta đứng rất khó khăn.

"Nếu như tuần sau rảnh, đến lúc đó sẽ liên lạc lại." Không biết là vì không muốn đứng trước mặt anh ta, hay là nguyên nhân khác, lúc này tôi chỉ muốn nhanh chóng kết thúc nói chuyện.

"Được." Anh ta gật đầu, nhìn tôi, trong mắt thoáng hiện tia sáng.

"Tôi mệt rồi, lên lầu trước đây." Quay đi không nhìn anh ta, tôi xoay người đi về phía cầu thang.

"Đúng rồi." Tôi nghĩ nghĩ, quay đầu lại, anh ta vẫn còn đứng đó. "Là ai nói anh biết tôi đã trở về?" Nghĩ tới lời Mễ Nhi nói tại quán bar đêm đó, tôi nghi ngờ là cô ấy tiết lộ chuyện của tôi với anh ta.

"Không ai cả." Anh ta đáp. Nhìn thấy vẻ mặt không tin của tôi, anh ta cười cười. "Nghỉ ngơi sớm đi, anh đi trước."

Nói xong, chậm rãi xoay người, tài xế đã nghênh đón từ lâu. Tuy rằng không quá sáng, như tôi cực kì khẳng định, tay anh ta vì dùng quá sức mà run run, thân thể cũng cứng ngắc. Nhưng anh ta vẫn cự tuyệt sự giúp đỡ của tài xế, một mình khó khăn đi tới cạnh xe. Gió thổi đến, bay bay một góc tây trang của anh ta, khiến bóng lưng càng gầy yếu hơn. Khi anh ta đến trước cửa xe, tôi mới đột ngột phản ứng lại, bản thân mình vẫn nhìn anh ta từ lúc anh ta rời đi.

Nắm chặt tay, tôi thu lại tầm mắt, quay người đi. Nhưng mãi cho đến khi trước lúc ngủ, tôi vẫn không hiểu được, nếu đã không có ai báo cho anh ta, thì vì sao anh ta lại xuất hiện dưới lầu nhà tôi.

***************************************

Âm nhạc, quần áo lộng lẫy, bồi bàn, Cocktail, cùng với tiếng chào hỏi xã giao lịch sự khắp phòng, tất cả đều nhàm chán đến vô cùng. Tôi bắt đầu hối hận, không nên đồng ý tham gia cái tiệc rượu này với Paul. Sau khi dạo với anh một vòng, bắt chuyện với gần mười người gọi là nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, tôi kéo kéo tay anh.

"Em ra ngoài hít thở không khí một chút, khi cần thì qua đó tìm em." Tôi chỉ vào ban công bên kia đại sảnh.

"Được." Paul săn sóc cười cười, sau đó bất đắc dĩ nhún vai. "Rất chán phải không, nhưng mà không còn cách nào khác."

"Em biết." Tôi cười, đưa ly rượu cho bồi bàn, rời đi. Đi ra nơi đầy tiếng người, mùi khói thuốc, còn có tiếng ly rượu chạm vào nhau, tôi cảm thấy bầu không khí trên ban công thật trong lành. Mặt trăng tròn trong trẻo mà lạnh lùng sáng ngời trong bầu trời đêm, xung quanh bao phủ hương hoa nhàn nhạt. Đúng lúc tôi ngửa đầu lên mới chợt phát hiện, trong góc ban công còn có một người. Nhưng bởi vì không gian rộng, nên khi vừa đến đã không phát hiện ra. Tôi kinh ngạc quay đầu, mượn ánh sáng trong đại sảnh, nhìn thấy thân hình quen thuộc, còn có đường nét gương mặt hoàn mỹ.

Vệ Phi cứ vậy nhìn tôi, nghiêng người dựa trên lan can, ánh mắt trong suốt. Không cách nào giả vờ như không phát hiện, tôi tiến lại chào hỏi. "Thật khéo."

"Đúng vậy." Anh ta nhìn tôi, tư thế không thay đổi. "Sao không nói chuyện phiếm với bọn họ trong đó?"

Trong ấn tượng của tôi, trường hợp này anh ta dường như chưa bao giờ ra ngoài ngắm phong cảnh.

"Thói quen của em vẫn không thay đổi." Anh ta khẽ nhếch miệng, hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Thói quen? Anh ta là chỉ thói quen tôi lúc nào cũng không chịu được không khí nhàm chán trên bàn tiệc, cuối cùng thích lén lút chuồn đi, ra ngoài hít thở không khí? Nói như vậy, anh ta nhìn thấy tôi sau đó, nên đặc biệt ra đây đứng chờ tôi? Không đâu! Trong lòng phủ nhận một cách chắc chắn, bản thân tự dưng suy đoán lung tung.

"Anh không ngờ hôm nay em cũng tới." Anh ta nói. "Cùng đi là bạn em?"

"Uhm, là ông chủ công ty."

"Công việc thuận lợi chứ?"

"Không tồi."

Cứ như vậy, anh ta hỏi, tôi đáp, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ. Ngoại trừ cái đêm rời khỏi anh ta kia, giống như chúng tôi chưa từng xa cách. Nhưng rất nhanh, Paul xuất hiện.

"Vivian, chúng ta có thể đi rồi." Paul đi tới trước mặt tôi, đồng thời nhìn về phía Vệ Phi. "Vị này là..."

Tôi lại giới thiệu cho hai bọn họ.

"Chào anh, ngưỡng mộ tiếng tăm Vệ thị đã lâu." Paul nhiệt tình vươn tay.

"Chào anh." Vệ Phi cũng buông tay phải nắm gậy, bắt tay với anh.

Chờ bọn họ chào hỏi xong, tôi đến bên cạnh Paul. "Chúng ta đi thôi."

"Được. Vậy...anh Vệ không đi sao? Tiệc rượu cũng gần kết thúc rồi."

"Không, tôi còn muốn chờ một lát." Nói xong, Vệ Phi nhìn về phía tôi, nói, "Hẹn gặp lại."

Biết là anh ta chỉ chuyện hẹn tuần sau gặp nhau, tôi ừ một tiếng, tính trả lời. Sau khi đi được vài bước với Paul, trong đầu chợt lóe lên, tôi quay người đi lại. Thấy tôi đi rồi mà quay lại, Vệ Phi có chút kinh ngạc, nhíu mày nhìn tôi.

"Anh không thể đi?" Tôi nhìn theo chân anh ta. Theo những người xung quanh nghe thấy thì có lẽ là hỏi quá đột ngột.

"Anh không biết." Hơn nửa thân hình anh ta vẫn dựa vào lan can, tư thế từ đầu đến cuối vẫn chưa thay đổi, giọng điệu thực tế.

"Thắt lưng có đau không?" Lời vừa ra khỏi miệng, tôi liền hối hận. Vì sao vẫn còn quan tâm anh ta!

"Có một chút." đúng hơn là "cực kì", đó là sự hiểu biết của tôi về anh ta. Tôi nhìn anh ta, nhất thời không biết nên tiếp tục làm gì bây giờ.

"Có việc gì cần tôi giúp không?" Paul đại khái nghe ra đầu mối, cũng đi tới hỏi.

"Không cần, cám ơn." Khách sáo cự tuyệt xong, Vệ Phi thấy tôi cũng không có ý tứ rời đi, trên mặt hơi bất đắc dĩ. Anh ta chuyển mình, muốn đổi trọng tâm từ lan can qua cây gậy, nhưng rõ ràng rất nhọc nhằn. Hơn nữa, tôi để ý, hai chân anh ta lúc này nhìn như không có sức lực. Toàn bộ cánh tay dựa cố gắng dùng sức, Paul ở một bên, hết nhìn anh ta lại nhìn tôi. Còn tôi, vẫn đang đứng im không nhúc nhích.

"Cẩn thận!" Vệ Phi rốt cuộc cũng đứng thẳng lại đột nhiên quơ tay, tôi há miệng còn không kịp ra tiếng, ngược lại Paul kêu lên, bước nhanh tới đỡ anh ta.

"Cám ơn." Ổn định thân thể xong, Vệ Phi ngẩng đầu, nhìn tôi vẫn đang đứng im không nhúc nhích, cảm xúc phức tạp trong mắt trộn lẫn bi thương chợt lóe rồi biến mất.

"Đưa di động cho tôi, gọi điện cho tài xế sang đây." Dừng vài giây, tôi đi tới, đưa tay đòi điện thoại.

"Không cần, đợi lát nữa tự anh ra ngoài." Ánh mắt anh ta trở lại như bình thường.

"Vậy được rồi, chúng tôi đi trước." Nói xong, không đợi Paul mở miệng, tôi đã kéo cánh tay anh đi vào đại sảnh, tôi không quay đầu lại, để lại Vệ Phi một mình đứng đó.

"Vivian, em làm sao vậy?" Khi lên xe, Paul rốt cuộc nghi ngờ hỏi.

"Em hôm nay thật lạnh lùng."

"Không có gì, em muốn về nhà."

"Được rồi." Anh bất đắc dĩ thở dài. "Phụ nữ thật phức tạp, không hiểu nổi."

Không để ý đến đánh giá của anh, tôi ngồi trên xe, nhắm mắt lại. Trong đêm tối, không ai thấy được trong lòng bàn tay tôi có dấu móng tay thật sâu. Vừa nãy, tôi gần như đã muốn xông tới đỡ anh ta, đau đớn trong lòng bàn tay khiến tôi giữ lại lý trí, lãnh khốc đứng tại chỗ. Có lẽ là Paul nói đúng, đêm nay tôi thật lạnh lùng, nhưng chỉ là đối với Vệ Phi mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.