Thà Làm Đãng Phụ

Chương 5-1




Bảy ngày sau đại hôn, Tể tướng cùng công chúa rốt cục hồi cung thăm người thân.

Hoàng cung đại viện lễ tiết thật nhiều, hai vợ chồng trước hướng Hoàng Thượng dập đầu thỉnh an, tiếp theo gặp thái tử, người một nhà khó tránh khỏi muốn ôn chuyện một phen – – tuy rằng Triệu Tinh Nhung thật sự không có chuyện cũ gì hay ho muốn cùng nói với những người này, nhưng ở bên ngoài vẫn là bộ dáng làm bộ làm tịch.

Hoàng Thường nhìn thấy ái nữ nhiều ngày không gặp, trong mắt tràn đầy ý cười cùng yêu thương.

Triệu Tinh Nhung thuở nhỏ cùng anh trai sống nương tựa vào nhau, chưa từng thể nghiệm qua cảm giác được cha mẹ yêu thương, cho nên mỗi lần nhìn thấy Hoàng Thượng đối với nàng lộ ra từ ái mỉm cười, trong lòng cảm thấy thực ấm áp.

Nếu Hoàng Thượng biết nữ nhi người thân sinh đã không còn trên nhân thế, có thể hay không sẽ thấy khổ sở?

Đương kim thiên tử đã ngoài năm mươi, nếp nhăn hiện rõ ràng nơi khóe mắt, nàng thật sự không thể nhìn lão nhân gia thương tâm khổ sở, nếu nàng vẫn bị giữ ở thời không này, liền dùng hết khả năng sắm vai nhân vật này thật tốt.

Cho nên khi Hoàng Thượng lôi kéo tay nàng hỏi đông hỏi tây, nàng cũng nhân cơ hội quan tâm long thể một chút.

“Phụ hoàng ngày đêm vì việc nước mà làm lụng vất vả, nay nữ nhi đã gả làm vợ người ta, không thể thường xuyên bầu bạn bên người phụ hoàng, hy vọng phụ hoàng chú ý bảo trọng long thể nhiều hơn.”

Nàng biểu đạt sự quan tâm xuất phát từ nội tâm, tuy rằng thời gian tiếp xúc thực ngắn, nhưng từ trong ánh mắt yêu thương của đối phương, nàng không khó nhìn ra, Hoàng Thượng thật là một phụ thân tốt.

Hoàng Thương nghe xong, long tâm đại duyệt (duyệt =vui vẻ). Nữ nhi trong trí nhớ, chỉ điêu ngoa tùy hứng, làm xằng làm bậy, thấy hắn, luôn cầu này cầu kia, chưa khi nào nghe qua lời quan tâm xuất phát từ nội tâm của nàng.

Xem ra đem nữ nhi gả cho Lận ái khanh, là cử chỉ sáng suốt, ít nhất tiểu nữ nhi vốn dĩ kiêu ngạo đã trở nên hiểu chuyện.

Triệu Tinh Nhung nhìn về phía thái tử ở một bên, chỉ thấy hắn từ đầu tới đuôi lãnh nghiêm mặt, mà từ khi Lận Viễn Ngạn xuất hiện ở trước mặt hắn, ánh mắt hắn liền vẫn đuổi theo chàng.

Bên ngoài đều đồn đại hai người bọn họ có quan hệ mật thiết, xem ra đều không phải là giả dối hư ảo.

Triệu Tinh Nhung không khỏi cảm thấy đau đầu, không nghĩ tới Lận Viễn Ngạn nam nữ đều ăn, trừ bỏ thái tử, còn có Di Hương lâu Tử Yên cô nương, xem ra gả cho một cái trượng phu cực nổi tiếng làm vợ thật thống khổ.

Tán gẫu một chút chuyện nhà xong, Hoàng Thượng liền đem đề tài chuyển đến chuyện quốc sự.

“Lận ái khanh, có một việc, vẫn làm trẫm rối loạn, trẫm thật sự không biết nên nói hay không nói.” Lận Viễn Ngạn nhíu mày lại hiện ra vài phần cung kính. “Hoàng Thượng nói lời này là muốn trách vi thần, trong lòng Hoàng Thượng có lo lắng điều gì, thần sẽ dốc toàn lực giúp Hoàng Thượng giải quyết ổn thỏa.”

“Trẫm biết, vài năm nay kinh tế Nam triều dần dần phát triển phồn vinh, cùng cố gắng của Lận ái khanh có quan hệ, nhưng nay quốc gia của ta đại bộ phận mạch máu kinh tế đều bị người bắc quốc nắm trong tay, trẫm không thể không lo lắng, nếu loại tình huống này vẫn liên tục phát sinh, tương lai có thể hay không sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến quốc lực Nam triều ta?”

Lận Viễn Ngạn nghe xong, mỉm cười. “Hoàng Thượng đã quá lo lắng. Trên thực tế thần cảm thấy hai nước vẫn qua lại với nhau, có lợi cho phát triển vận mệnh quốc gia. Hoàng Thượng ngẫm lại, Nam triều cùng Bắc triều đều là đại quốc, vô luận so sánh vẫn là quốc thế (thực lực quốc gia) đều thập phần tương đương, nhưng nếu vì thế mà không có quan hệ qua lại, ngược lại để một ít người tiểu quốc nhân cơ hội tạo loạn. Cho nên thần chủ trương xúc tiến hai nước trao đổi kinh tế, tiểu thương của Nam triều ta tiến vào Bắc quốc, mà tiểu thương của Bắc quốc tiến vào Nam triều, cứ như vậy, chẳng những có thể xúc tiến kinh tế hai nước tăng trưởng, còn có thể tăng cường khí thế cùng địa vị của Nam triều ta.” “Nhưng là, hiện tại đại bộ phận thương nhân lớn ở Nam triều đều là người Bắc quốc, trẫm là sợ…..” “Phụ hoàng, người có lẽ không hiểu, tuy rằng đại bộ phận thương hộ tại Nam triều đều là người bắc quốc, nhưng theo nhi thần điều tra, tất cả những thương hộ này đều là thương nhân chính trực, phụ hoàng người cũng biết, kinh tế của quốc gia ta luôn luôn bạc nhược, vài năm nay nếu không phải Lận đại nhân thúc đẩy quan hệ giữa hai nước, quốc khố của Nam triều sao có thể đẫy đà như hiện nay.” Đoàn Ninh Khang ở một bên vội vàng hát đệm, giữa những hàng chữ, toàn là nghiêng về Lận Viễn Ngạn.

Hoàng Thượng nghe Thái tử cùng Tể tướng đồng thời giúp hắn phân tích, hơn nữa nói được đạo lý rõ ràng, mày đang nhíu chặt cũng không khỏi giãn ra vài phần.

Triệu Tinh Nhung đối với chuyện quốc sự của bọn họ là nửa điểm hứng thú cũng không có, vốn định đứng dậy rời đi, mà ngại cho thân phận của mình, lại không tự tiện làm chủ được, cho nên chỉ có thể kiên trì ngồi nghe bọn họ nói từ Nam triều đến Bắc quốc, lại từ Bắc quốc trở lại Nam triều.

Bất quá Thái tử kia một bộ chỉ bảo hộ Lận Viễn Ngạn, lại thật khiến cho nàng tò mò.

Không biết là có phải nàng quan sát lầm không, thực cảm thấy giữa bọn họ không được tự nhiên, Lận Viễn Ngạn vẫn như trước là một bộ dáng xem nhẹ lạnh lùng, nhưng thái tử lại không như vậy.

Hắn rõ ràng là thái tử trên vạn người dưới một người, cũng là chủ nhân tương lai của Nam triều, tại sao trong lúc nói chuyện lại có thể có ý vô tình biểu hiện ra đối với Lận Viễn Ngạn kính cẩn cùng kính sợ.

Hai người này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ trong hai người Lận Viễn Ngạn mới là công? (đam mỹ a! :”>)

Ngay tại lúc Triệu Tinh Nhung đang bị phỏng đoán của mình làm cho khiếp sợ, chỉ thấy khuôn mặt ôn nhu tươi cười đột nhiên xuất hiện ở trước mắt nàng.

“Ninh Thiện, nàng không phải vẫn la hét muốn uống rượu mơ trong cung sao? Đây là rượu ngon ta vừa mới cố ý hướng Hoàng Thượng xin cho nàng, muốn hay không nếm thử xem?”

Nàng giật mình ngây ngốc một đoạn thời gian thật dài, vẻ mặt tươi cười trước mắt này, nam nhân lời nói lại mang ý sủng nịnh này, thực là cái kia Lận Viễn Ngạn mà nàng quen biết sao?

Còn có, nàng la hét muốn uống rượu mơ khi nào?

Nàng vẻ mặt không biết làm sao, tay đột nhiên bị đối phương kéo qua, bàn tay bị hắn nhẹ nhàng cầm lấy.

“Làm sao vậy? Có phải muốn vi phu tự mình giúp nàng uống thì mới bằng lòng bỏ qua hay không?” Nói xong, hắn còn vươn ngón tay dài nhẹ nhàng nhéo nhéo mũi nàng, thái độ đối với nàng hoàn toàn sủng ái.

Hoàng Thượng ở một bên thấy thế, chỉ cảm thấy mình đã làm một chuyện thật tốt, giúp nữ nhi tìm được một phu quân thực yêu thương nàng. Mà Đoàn Ninh Khang nhìn thấy hai người vô cùng thân thiết, tay nắm cái chén không khỏi nổi gân xanh, ánh mắt sâu thẳm, làm cho người ta tâm sinh ra e ngại.

Triệu Tinh Nhung cuối cùng hiểu được, Lận Viễn Ngạn tính ở trước mặt Hoàng Thượng cùng Thái tử diễn một vở kịch vợ chồng ân ái.

Hoàng gia quan trường, hướng đến ngươi lừa ta gạt, tuy rằng không hiểu hắn vì sao đột nhiên nghĩ diễn vở kịch này, nhưng trong tiềm thức không cách nào kháng cực lại nhiệt tình của hắn.

“Đa tạ phu quân chăm sóc, rượu mơ trong cung này, luôn luôn là món ta yêu thích nhất, vốn đang sợ phụ hoàng trách tội ta mê rượu, nhưng nếu là một mảnh thịnh tình của phu quân, ta đây liền cung kính không bằng tuân mệnh.” Nàng nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, lộ ra bộ dáng tiểu nữ nhi đáng yêu.

Ít nhất ở trong mắt người ngoài, hai người là chàng có tình, muội có ý, ân ân ái ái, bộ dáng biển tình sâu nặng. “Ha ha ha……..” Hoàng Thượng thấy thế, không khỏi cao giọng cười ha hả. “Lận ái khanh, nữ nhi điêu ngoa này của trẫm từ nhỏ đã không chịu quản thúc, từ sau khi gả cho ngươi, lại trở nên hiểu chuyện rất nhiều, trẫm thấy các ngươi ân ái như thế, trong lòng thật sự là cao hứng, Vĩnh Phúc, công chúa phò mã hôm nay hồi cung thăm viếng, truyền ý chỉ của trẫm, tối nay trong cung mở đại yến ăn mừng. “Lão nô tuân chỉ!” Hoàng thượng đại duyệt, thân là nô tài tự nhiên cũng cảm thấy vui vẻ theo.

Chẳng qua có người vui mừng có người sầu, tỷ như thái tử Đoàn Ninh Khang, từ đầu tới đuôi thủy chung lãnh nghiêm mặt, một bộ phẫn hận bất bình. Thẳng đến khi ánh mắt hơi chỉ trích của Hoàng Thượng rơi xuống trên mặt hắn, hắn mới không tình nguyện xả ra một cái mỉm cười.

“Hoàng muội cùng muội phu ân ái như vậy, thật là phúc khí của Nam triều ta, phụ hoàng, nhi thần tối nay muốn cùng Phò mã không say không về.” Hắn tuy rằng mặt mang tươi cười, nực cười giữa sắc mặt lại lẫn tạp vài phần đau khổ. Quan hệ giữa hai người này, thật đúng là ý vị sâu xa a!

Kết quả đến buổi tối, bốn phía trong cung tổ chức tiệc rượu, chúc mừng công chúa hồi cung. Văn võ bá quan nhận được lời mời cũng đều tới chúc phúc.

Triệu Tinh Nhung đối với loại quan trường dối trá này thật sự không cảm thấy hay ho gì, rượu quá ba tuần liền lấy lý do đi tiểu rời khỏi nơi yến khách ồn ào.

Không nghĩ tới ở bên ngoài tùy tiện đi dạo một chút, nàng phát hiện ra một chuyện thật đáng buồn, thì phải là – – nàng không cẩn thận lạc đường.

Bất tri bất giác, nàng theo một con đường nhỏ, đi tới trước một cung điện sâu thẳm.

Làn hương như sương mù lượn lờ nơi cửa đại điện, bốn phía tản ra mùi hương.

Ngẩng đầu nhìn, trên bảng hiệu đại điện viết ba chữ to “Chiêu Nhân điện”.

Mang theo vài phần tò mò, Triệu Tinh Nhung bước vào trong điện, mới phát hiện điện bày đầy bài vị tổ tông, mặt trên có khắc tục danh các đại hoàng đế Nam triều.

Hóa ra Nam triều Chiêu Nhân điện, chính là nơi bái tế tổ tông.

Nàng vốn đối với loại địa phương này không hề hứng thú, đang muốn xoay người rời đi, lại nhìn thấy bên cạnh vách tường lộ ra một bức vẽ mỹ nhân.

Mỹ nhân kia cưỡi trên một con ngựa trắng, tay cầm roi ngựa, tuổi chừng trên dưới hai mươi, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, trong ánh mắt tản ra khí phách cùng anh khí, làm cho người ta có một loại cảm giác “quân lâm thiên hạ”. (vua một nước??!)

Triệu Tinh Nhung bị nữ tử trên người tỏa ra khí phách này làm cho hoảng sợ, rõ ràng chỉ là một bức tranh trưng bày, có thể thấy được thời điểm họa sĩ vẽ nàng, có bao nhiêu dụng tâm, đem thần thái, biểu tình vẽ thật như thế.

Chỉ là nàng càng nhìn kỹ, càng phát hiện ra nữ tử trong tranh này có chút nhìn quen mắt.

Nhìn kỹ ngũ quan tinh xảo kia, trong khí chất mặc dù nhiễm khí phách, mà trong ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng đạm mạc, lại làm cho nàng nhớ tới một người, Lận Viễn Ngạn.

Nàng bị chính ý tưởng của mình dọa cho nhảy dựng. Nhìn kỹ, nữ tử này cùng Lận Viễn Ngạn quả thực có vài phần tương tự.

Nhưng mà, tế điện trong Chiêu Nhân điện này không phải đều là thành viên hoàng thất Nam triều sao?

Nữ nhân kia là ai?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.