[Tfboys] Đối Với Em, Tôi Là Gì?

Chương 6: Quyết định bất ngờ




Quốc Duy sau khi gặp lại Khả Như thì thường xuyên đến thăm cô hơn, hay rủ cô đi chơi, ăn uống này nọ. Còn cô, được cậu bạn chăm sóc tận tình như thế nên... sụt những 4kg, ngày càng xanh xao, tiều tụy, hai mắt thâm quầng, một phần cũng là do học quá sức. Cũng phải, sắp thi rồi. Phải học thật chăm, lơ mơ là không được xét tốt nghiệp chứ chẳng chơi. Thật tội cho cô quá! Thấm thoát rồi ngày thi cũng đến, rồi cũng đi sau ba ngày dài dằng dặc. Hiện cô đã thi xong hết tất cả các môn và kết quả là... đủ điểm lên cấp III. Đương nhiên rồi, với thành tích học tập cao vời vợi suốt 4 năm Trung học cơ sở, hạnh kiểm tốt như cô thì không thể không đậu được. Bây giờ thì chẳng còn lo lắng gì nữa rồi!

6 giờ 30 phút ngày 28 tháng 4, tất cả TTS tập trung trở lại Công ty theo thông báo của GĐ. Tại sảnh chính, đông nghịt, chen vào là tắt thở ngay (hình như au hơi quá:3), ừ tận 132 TTS cơ mà, vẫn chưa kể mấy chục giáo viên, tiếp tân, quản lý và một số bộ phận khác ấy chứ! Chen lấn một hồi lâu, Khả Như gặp được Mỹ Liên và Anh Kì, cả ba vui đến nỗi nhảy cẫng lên, cũng hơn cả tháng trời chưa gặp nhau, nhớ là phải. Tìm một chỗ thoáng, ba cô ngồi trò chuyện. Mỹ Liên và Anh Kì cũng đã qua được kì thi học kì và kì thi tốt nghiệp lớp 9. Tuyệt! Họ giỏi quá, hơn cả cô ấy chứ!

Bây giờ mới có dịp tìm hiểu nha! Mỹ Liên là con của Giám đốc Công ty Thương mại Phú Cường, một trong những công ty lớn nhất nước. Cô là con một nên rất được cưng chiều, tuy vậy nhưng cô không ỷ lại, cô học rất giỏi, đảm đang, hiền lành, xinh đẹp, ngây thơ, việc gì cũng thạo, thêu thùa, nấu nướng, nói chung việc gì có thể làm cô đều làm được.

Còn Anh Kì. Mẹ là người mẫu Hollywood, cha là Chủ tịch tập đoàn Tú Xuân - tập đoàn đứng vị thứ 52 trong các tập đoàn lớn trên thế giới. Hai anh em song sinh Anh Thiên - Anh Kì là "cặp đôi vàng" của thời đại đấy nha! Cả hai lúc nào cũng song song với nhau, người này giỏi thì người kia cũng giỏi, người này biết đá bóng thì người kia cũng biết, người này biết nấu ăn thì người kia cũng biết, nói chung là không ai chịu kém ai.

Kể ra thì thấy tủi thân cho cô, cả hai đều là thiên kim tiểu thư, tài giỏi không ai bằng, còn cô chỉ là một con bé nhà quê, không xinh, không giỏi, không quyền thế như họ, không biết có thể qua được vòng không nữa.

Nói chuyện một hồi lâu thì GĐ mới cho ổn định lại mọi người. Tất cả tập trung, ngồi xuống sàn, lê liệt như dân tị nạn, im lặng nghe ông nói, có vẻ như rất quan trọng và gấp gáp:

-Tất cả TTS, tôi rất vui vì các cháu đã có mặt đầy đủ và đúng giờ ngày hôm nay. Đáng lẽ ra buổi Khảo sát tháng tới sẽ được diễn ra ở công ty nhưng vì công ty gặp một số khó khăn nên tạm thời sẽ không sử dụng làm nơi để Khảo sát nữa. Thế nên, mong tất cả im lặng và nghe tôi nói, thế nên, tôi quyết định, buổi khảo sát sẽ được tiến hành ở... -ông ngưng lại, do dự một lúc rồi tiếp tục. -Thủ đô của Trung Quốc, Bắc Kinh!

-Hả ả ả? -Tất cả ngạc nhiên.

"Sao lại như vậy?"

"Tận Trung Quốc luôn đấy!"

"Sao đi được?"

"Bố mẹ tớ thì làm sao????"

-Các cháu hãy im lặng! Tôi đã quyết định rồi. Sở dĩ tôi chọn Trung Quốc là vì tôi cũng có một chi nhánh công ty ở đó. Các cháu không cần phải lo, nội trong ngày hôm nay, các cháu hãy về nhà hoặc gọi điện để hỏi ý kiến cha mẹ mình, nếu được thì 14 giờ chiều nay, đến phòng Thực tập chung để đăng kí, nếu không được thì có thể hủy tham gia tại quầy tiếp tân. Những TTS đã tham gia Khảo sát nhưng không được chọn, công ty sẽ hỗ trợ chi phí để quay trở về Việt Nam an toàn. Nhớ nhé! Sau khi đã đăng kí tham gia thì 3 giờ sáng ngày mai có măt tại công ty để đến sân bay, ta mong các cháu sẽ đi đầy đủ! Hẹn gặp lại các cháu!

Xong xuôi, tất cả chán nản đứng dậy, than thở đủ điều. Chuyện này thực sự là một cú sốc lớn, tận Trung Quốc cơ đấy, ai đi cho được, mà qua đó không qua được vòng khảo sát phải quay về thì quê chết. Thật chỉ tổ tốn công thôi!

Quốc Duy đưa cô về nhà để xin phép ba mẹ, dù có thế nào thì cô cũng quyết đi cho bằng được, vì làm ca sĩ là ước mơ của cô mà!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Tại nhà cô ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

-Cái gì? Tận Trung Quốc cơ á? Con có ốm không hả???? -Ba mẹ cô nhảy dựng lên khi nghe cô trình bày tất cả sự việc trong ngày hôm nay.

-Vâng, không được sao ạ? -Cô hơi buồn.

-Mẹ cảm thấy không an tâm...

-Không sao đâu ạ, bác cứ yên tâm, cháu cũng qua đó mà, cháu sẽ chăm sóc bạn ấy chu đáo. -Quốc Duy nói.

-Vậy thì phiền cho cháu lắm! -Ba cô tiếp lời.

-Phiền gì đâu ạ. Qua đó rồi cháu sẽ nhắc bạn ấy gọi về cho hai bác thường xuyên. -Quôc Duy vừa nói vừa rút điện thoại ra, xin phép ra ngoài một lúc rồi đi vào, cười nói:

-Cháu đã nói với ba mẹ cháu rồi, ngày mai hai bác hãy dọn qua đó ở một thời gian, như thế việc liên lạc sẽ tiện hơn nhiều!

-Ấy ấy không được đâu! Làm sao có thể ở nhờ nhà cháu được, kì lắm! -Mẹ cô từ chối

-Sao bác lại ngại, hai bác và ba mẹ cháu là bạn thân, bác như vậy ba mẹ cháu sẽ giận đấy! -Quốc Duy dọa hai người.

-Nhưng mà...

-Thôi mà, bác cho bạn ấy đi nhé?

-....Thôi được rồi, thì đi, nhưng nhớ phải cẩn thận nha! -Mẹ cô miễn cưỡng đồng ý, cả hai nhìn nhau mỉm cười.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

14 giờ chiều tại công ty, phòng Thực tập chung - tầng 4:

Sau quyết định đột ngột của GĐ, từ 132 bây giờ chỉ còn có 88 TTS đến đăng kí tham gia chuyến bay, thật mất mát quá lớn!

Đăng kí xong, GĐ phổ biến một số nội dung và quy tắc để chuyến đi này thành công tốt đẹp mà không phải xảy ra một sự cố ngoài ý muốn nào. Xong xuôi, tất cả giải tán, ai nấy về phòng của mình để chuẩn bị đồ đạc, phần lớn đều có chung một tâm trạng, đó là háo hức và hồi hộp.

Tối đó, cả ba cô nàng đều không ngủ được. Anh Kì đang Search Google xem các món ăn ngon ở Bắc Kinh, cô reo lên:

-Thật tuyệt vời! Súp hoành thánh, bánh Dalian, bánh bột đỏ, dồi heo chiên giòn, xúc xich Ý, á á á ngon quá trời ơi. Ngày mai nhất định mình phải ăn hết mấy món này!!!!

Khác với cô bạn tăng động này, Mỹ Liên thì ngồi trầm ngâm suy nghĩ gì đó, nhìn vẻ mặt rất là vui sướng, cô thắc mắc hỏi, Mỹ Liên nói:

-Ngày mai...ngày mai... Thiên Thiên......................... -Chưa nói hết câu, cô đã ngã xuống nệm, áp mặt vào con Rilakkuma, lát sau mới ngóc đầu lên, hỏi hai người kia:

-Khả Như,Anh Kì hai bạn có biết tiếng Trung không?

-Biết! -Cả hai đồng thanh.

-Saoooo??? Ôi sao chỉ có mình là không biết hở trời?? -Mỹ Liên than thở.

-Không biết thì mình dạy cho! -Cô nói

-Thật không? -Mỹ Liên nhảy cẫng lên, cô "Ừ" một tiếng làm cô nàng sung sướng như lên tận chín tầng mây.

Cả ba ngồi tán gẫu về chuyến đi ngày mai đến tận khuya. Nói một hồi lâu cũng buồn ngủ, cô chúc hai người bạn của mình ngủ ngon rồi ai về giường nấy, cùng chìm vào những giấc mộng đẹp. Giấc mộng về tương lai...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.