Chương 26
Tiêu Chước thầm nghĩ bản thân cậu đã là chuyện khoa học không thể giải thích rồi, cậu gật đầu nói mình tin.
Đổng Huy nghe vậy hơi thở phào nhẹ nhõm, cũng không hỏi Tiêu Chước vì sao lại tin những thứ này, anh ta nói: “Trong khoảng thời gian này, tôi luôn cảm thấy bạn gái tôi đã không còn là bạn gái tôi nữa. Cô ấy giống như một người khác. Cậu có nhớ giám đốc Trương mà tôi đã nói đến và người đàn ông đã bị một người say rượu giết không? Kỳ thật tôi cũng biết Đỗ Thiến Thiến, tối hôm qua cô ta còn cười nhạo Lâm Lâm ở buổi họp lớp. Tôi không muốn nghi ngờ Lâm Lâm, nhưng sao mọi thứ có thể xảy ra một cách trùng hợp như vậy? Ba người, vừa vặn đều có liên quan tới cô ấy. Hơn nữa gần đây, tôi cũng phát hiện Lâm Lâm càng ngày càng không bình thường.”
Tiêu Chước có thể cảm giác được sự bất an và phiền não của anh ta, thấp giọng nói: “Đừng nóng vội, chậm rãi nói.”
Đổng Huy gật gật đầu, uống một ngụm cà phê, thoáng thả lỏng rồi chậm rãi giải thích: “Khoảng một tháng trước, tôi cùng Lâm Lâm ăn tối xong cùng nhau đi dạo ở hồ Đông Dương, cô ấy không cẩn thận rơi xuống hồ. Cô ấy không biết bơi, lúc đó tôi vội vàng nhảy xuống cứu cô ấy, nhưng tìm thế nào cũng không thấy, kết quả lúc ngoi lên mặt nước, tôi phát hiện cô ấy đã đứng trên bờ rồi. Lâm Lâm nói rằng cô ấy tự vật lộn để leo lên. Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, nhưng gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, càng nghĩ tôi càng thấy không đúng, tôi phát hiện hình như từ ngày đó trở đi rõ ràng Lâm Lâm bắt đầu không bình thường.”
“Lâm Lâm không biết bơi, tôi vốn luôn nói sẽ dạy cho cô ấy, nhưng cô ấy ngay cả nước cũng không dám xuống, nhưng từ sau lần rơi xuống nước đó cô ấy lại biểu hiện rất thích nước, còn đột nhiên biết bơi. Cũng sau lần đó, cô ấy đột nhiên thích nước hoa, mỗi ngày ở nhà hoặc ra ngoài đều xịt đầy nước hoa, trước kia rõ ràng cô ấy còn ghét bỏ mùi nước hoa, nói khó ngửi. Điều kỳ lạ nhất tôi thường thấy là nửa đêm cô ấy đứng trước giường rồi nói chuyện với chính mình, giống như đang nói chuyện với ai đó. Trong phòng căn bản không có người khác.”
“Những nghi hoặc này tôi kìm nén trong lòng rất lâu, cũng không biết nên nói với ai, dù sao quá việc này quá lạ thường, nói ra sợ không ai tin, thậm chí tôi còn hoài nghi có phải mình đã suy nghĩ nhiều hay không. Nhưng từng vụ án tiếp nối nhau lại làm cho tôi thật sự không có cách nào tiếp tục lừa gạt bản thân mình nữa.”
Đổng Huy một hơi nói hết toàn bộ câu chuyện, anh ta túm lấy tóc mình thở dốc. Dù như thế nào anh ta cũng không hy vọng bạn gái mình là hung thủ giết người, nhưng tất cả đều chỉ về khả năng này.
Tiêu Chước không đưa ra bình luận mà hỏi anh ta: “Tại sao cậu lại tìm đến tôi?”
“Bởi vì Lâm Lâm. Cô ấy đã nhiều lần nói với tôi, kêu tôi không được lại quá gần với cậu. Lúc trước tôi còn chưa để chuyện này trong lòng, hiện tại ngẫm lại cảm thấy không đúng. Tôi luôn cảm thấy rằng cậu không giống như chúng tôi. Có lẽ là lỗi giác của tôi.”
Đổng Huy nói xong dừng một chút, lại bất đắc dĩ cười khổ nói: “Kỳ thật tôi cũng không nghĩ cậu có thể giải quyết việc này, thật sự loại chuyện này rất khó tưởng tượng được, tôi cũng không có cách chứng minh. Nhưng những chuyện này đè ép trong đáy lòng quá lâu, tôi cũng muốn tìm người nói ra, nếu không thật sự bị bức điên mất thôi.”
Tiêu Chước nếm thử một ngụm cà phê, cậu thêm rất nhiều đường nên cà phê mang theo vị ngọt, hương vị có chút lạ, nhưng cuối cùng cũng có thể uống được. Cậu thực sự tò mò sao con người lại thích uống loại đồ uống này.
“Trình Lâm chưa gọi điện thoại cho cậu sao?” Cậu đột nhiên lên tiếng.
Khoảng thời gian này Trình Lâm không đi làm, mỗi ngày Đổng Huy tan ca đều nhận được điện thoại của cô ta, hỏi cậu ta có làm thêm giờ không, khi nào về nhà. Nhưng tối nay Đổng Huy tán gẫu cùng Tiêu Chước lâu như vậy, vẫn chưa nhận được điện thoại của Trình Lâm.
Đối với chuyện này Đổng Huy cũng rất bất ngờ, gần đây Trình Lâm đều rất dính lấy anh ta, lâu như vậy mà không gọi điện thoại quả thực rất kỳ lạ. Cậu ta lấy điện thoại ra nhìn, phát hiện cũng không có cuộc gọi nhỡ.
“Tôi gọi cho cô ấy trước…” Đổng Huy vừa nói vừa gọi điện thoại. Anh ta quả thực rất sợ Trình Lâm của hiện tại, nhưng vẫn khó có thể che giấu sự quan tâm.
Chỉ là cậu ta còn chưa nói xong, đã bị Tiêu Chước ngắt lời.
Tiêu Chước nghiêng đầu nhìn cửa sổ khép hờ, đáy mắt ánh lên tia sáng màu đỏ, đột nhiên cậu nhếch môi nói: “Không cần. Cô ấy đã đến rồi.”
“Đến rồi?” Đổng Huy khó hiểu: “Cô ấy ở đâu? Làm sao cậu biết được?”
Tiêu Chước không trả lời câu hỏi của Đổng Huy, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào cửa sổ kia, dường như xuyên qua cửa sổ cậu nhìn thấy thứ gì khác.
Đổng Huy nhìn theo tầm mắt Tiêu Chước, trong đầu anh ta mãnh liệt nghĩ tới một khả năng, nháy mắt sống lưng anh ta lạnh toát.
Nhưng vẻ mặt Tiêu Chước lại rất bình tĩnh, dường như đây cũng không phải chuyện kỳ lạ gì, cậu tự nhiên như đang chào hỏi một vị khách: “Đi ra đi, tôi biết cô ở đó.”
Nháy mắt Đổng Huy nín thở, trên mặt bày ra vẻ hoài nghi cuộc đời.
Tiêu Chước vừa dứt lời, bên ngoài cửa sổ khép hờ xuất hiện khuôn mặt, mỗi đường nét Đổng Huy đều rất quen thuộc, chính là Trình Lâm.
Trình Lâm dùng một loại phương pháp trái với lẽ thường nằm sấp trên cửa sổ, nét mặt cô ta lạnh như băng, ánh mắt độc ác độc tràn ngập oán khí, âm u nhìn chằm chằm vào trong phòng.
Đổng Huy đột nhiên đụng phải khuôn mặt như vậy, sợ tới mức liên tục lui về phía sau, hoài nghi mình xuất hiện ảo giác —— nơi này ở lầu bảy, làm sao Trình Lâm đi lên được? Sao lại xuất hiện bên ngoài cửa sổ? Trong một khoảnh khắc anh ta cảm thấy cổ họng mình bị bóp nghẹt, không thể thốt nên lời.
Sau khi hoảng sợ, Đổng Huy lại nhìn Tiêu Chước. Kinh ngạc phát hiện nét mặt của cậu lại không có bất kỳ thay đổi nào, bình tĩnh đến mức giống như đó chỉ là một con búp bê bơm hơi.
Trình Lâm mở cửa sổ ra, dùng tốc độ cực nhanh không phải của loài người bò vào phòng, đứng trước mặt Đổng Huy.
Cô ta khó tránh khỏi tức giận nhìn Đổng Huy, giọng điệu lạnh như băng nói: “Không phải em đã nói anh tránh xa tên này rồi sao?”
Đổng Huy nhìn khuôn mặt vô cùng quen thuộc của Trình Lâm cách mình gần như vậy, giờ phút này anh ta chỉ cảm thấy khủng bố vạn phần.
Anh ta bị dọa sợ quay đầu bỏ chạy, lại phát hiện làm như thế nào cũng không mở được cửa phòng.
Do dự vài giây, Đổng Huy quyết đoán lựa chọn trốn sau lưng Tiêu Chước. Bất luận lúc này Tiêu Chước thật sự không sợ hay đang giả vờ trấn tĩnh, sự bình tĩnh của cậu đã cho Đổng Huy cảm giác an toàn rất lớn.
Trình Lâm bò vào phòng, trong phòng nhất thời tràn ngập mùi nước hoa gây mũi. Nhưng nếu cẩn thận phân biệt, có thể ngửi thấy một loại mùi tanh tưởi xen lẫn trong mùi nước hoa này.
Tiêu Chước như có chút suy nghĩ nhìn Trình Lâm, hỏi: “Những người đó đều do cô giết?”
“Không sai.” Đối với chuyện này Trình Lâm cũng không phủ nhận.
Lúc này vẻ mặt cô ta dữ tợn, cả người đều mang theo hơi thở ác độc lạnh lùng, giọng nói đầy căm hận và khoái cảm báo thù: “Bọn họ đều đáng chết. Tôi chỉ muốn được đi học, được làm việc chăm chỉ, nhưng bọn họ đã hủy hoại tất cả. Rõ ràng tôi không làm sai điều gì, dựa vào cái gì bọn họ ức hiếp tôi? Dựa vào cái gì nói tôi dụ dỗ người khác?”
“Tao hận bọn họ, tao đã sớm hận không thể khiến bọn họ chết sạch đi! Mày biết không, cảnh tượng cái chết của bọn họ xinh đẹp đến mức nào đâu, những âm thanh cầu xin tha thứ, tuyệt vọng thống khổ, giống như những nốt nhạc em tai, làm cho người ta sảng khoái đến cực điểm…”
Đổng Huy nghe vậy hoàn toàn không thể tin được: “Lâm Lâm, sao em lại biến thành như vậy? Không phải chúng ta đã nói sẽ buông bỏ tất cả mọi chuyện rồi sao? Em đã hứa với anh sẽ tìm một công việc mới, tránh xa môi trường đó, em còn nói em không muốn thay đổi công việc anh cũng ủng hộ em. Nhưng tại sao em lại có thể đi giết người? Em của trước kia không phải như vậy.”
Trình Lâm cười châm chọc: “Trước kia? Vậy trước đây tôi trông như thế nào? Như một kẻ hèn, nhát gan, không có bản lĩnh, kẻ vô dụng gặp phải chuyện gì cũng chỉ biết khóc, vì vậy tất cả ai cũng có thể bắt nạt tôi! Nhưng bây giờ đã khác, tôi hoàn toàn thay đổi rồi, những kẻ ức hiếp tôi, vu khống tôi, giết chết tất cả là xong.”
Đổng Huy lắc đầu khó có thể tiếp nhận được, anh ta cảm thấy Trình Lâm trước mắt vô cùng xa lạ. Trình Lâm mà anh ta quen biết rõ ràng là người lương thiện kiên cường, sao lại biến thành như vậy?
Trình Lâm cũng không thèm để ý Đổng Huy có thể tiếp nhận hay không. Bây giờ những gì cô ta muốn có được thì nhất định phải có được, bất luận dùng phương pháp gì, ai cũng không thể ngăn cản cô ta.
“Cút đi”. Cô ta hung ác trừng mắt nhìn Tiêu Chước uy hiếp nói.
Tiêu Chước chẳng những không bị dọa sợ, ngược lại rất hiếu kỳ đặt câu hỏi: “Nếu tôi không cút?”
Hơi thở giết chóc tàn bạo quanh thân Trình Lâm tỏa ra càng ngày càng dày đặc, mùi tanh tưởi thối rữa cũng càng ngày càng nồng đậm.
Cô ta lấy tốc độ cực nhanh tấn công về phía Tiêu Chước, vừa ngạo mạn ngang ngược nói: “Vậy tao chỉ có thể giết mày trước, sau đó giẫm lên thi thể của mày bước qua.”
Trình Lâm có thể trèo lên lầu bảy hiển nhiên không phải người bình thường, sự công kích của cô ta vừa nhanh vừa mãnh liệt, lực công kích mạnh mẽ.
Đổng Huy vừa chớp mắt, Trình Lâm đã tấn công tới trước người Tiêu Chước. Anh ta hoảng sợ, đồng tử chợt mở to ra, muốn nhắc nhở Tiêu Chước cẩn thận.
Nhưng lời còn chưa nói ra, anh ta đã thấy Tiêu Chước không chút để ý đưa tay ra, nhanh mạnh chuẩn đánh ngất Trình Lâm. Động tác của cậu vô cùng tự nhiên, dường như mỗi động tác của Trình Lâm đều bị chậm lại, cậu không hề sợ hãi, từ đầu đến cuối nét mặt cũng không có bất kỳ thay đổi nào.
Đổng Huy nghẹn họng nhìn trân trối, đáy mắt tràn đầy khiếp sợ. Anh ta và Chúc Hưu An đều cảm thấy Tiêu Chước gầy yếu không có bao nhiêu sức lực, không nghĩ tới đối phương lại có sức lực lớn như vậy? Nhưng đây cũng không phải vấn đề sức lực lớn hay không mà?
Sau khi Trình Lâm ngất đi, dưới da đầu cô ta đột nhiên hiện lên một vòng tròn quỷ dị trông giống như một sợi dây mỏng, sau đó sợi dây đó nhanh chóng ẩn xuống da của cô ta, chui từ phía trên da đầu đến bên má. Nhìn theo động tác của nó có thể thấy rõ đó cũng phải là sợi dây mỏng mà giống như một con rắn nhỏ, hình ảnh khi nó nhúc nhích thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
Sắc mặt Đổng Huy trắng bệnh nhìn thứ đó: “Đây… đây là cái gì?”
Tiêu Chước lắc đầu tỏ ý cậu cũng không biết. Cậu ngồi xổm xuống, đầu ngón tay mang theo yêu lực đụng vào con rắn nhỏ. Con rắn nhất thời giống như bị bỏng vội vàng nhúc nhích với tốc độ nhanh hơn.
Nó chạy từ bên má Trình Lâm đến cánh mũi rồi chui vào trong miệng Trình Lâm, sau đó bay ra ngoài từ miệng cô ta.
Trong khoảnh khắc con rắn kia chui ra, một mùi tanh tưởi lập tức tràn ngập trong phòng, giống như mùi mấy trăm con cá chết chất đống cùng nhau sau khi thối rữa.
Tiêu Chước và Đổng Huy bất ngờ không kịp đề phòng, thiếu chút nữa bị mùi thối này hun đến ngất xỉu.
Con rắn kia rơi xuống đất không chút do dự nhanh chóng muốn chạy trốn, lại bị Tiêu Chước dùng tốc độ nhanh hơn tạo một kết giới chặn lại. Con rắn kia ở trong kết giới không ngừng va đập, nhưng lại làm thế nào cũng không thoát được.
Tiêu Chước cúi đầu nhìn con rắn nhỏ, đáy mắt hiện ra vài phần nhẹ nhõm.
Lúc trước cậu vẫn luôn nghĩ yêu quái gì đang quấy phá, thì ra là nó? Khó trách lại thối thành như vậy, dù sao vị kia không có sở trường gì khác, am hiểu nhất là dùng mùi hôi thối làm người ta ghê tởm.
Tiêu Chước nhớ tới trải nghiệm không mấy tốt đẹp, ánh mắt nhìn con rắn kia tràn đầy sự ghét bỏ.
Cậu dặn dò Đổng Huy ở lại báo cảnh sát, sau đó chuẩn bị đi theo con rắn nhỏ đi tìm chủ nhân của nó.
Đổng Huy sững sờ gật đầu, nhưng vẫn anh ta vân đang khiếp sợ không thể những gì vừa xảy ra, dù sao hết thảy trước mắt đều làm chấn động nhận thức của anh ta.
Tiêu Chước cũng để tâm đến sự ngạc nhiên và nghi ngờ của Đổng Huy, cậu cũng cảm thấy có chút đau đầu, nhưng hiện tại cũng không phải thời cơ tốt để giải thích, chỉ có thể nói: “Cậu báo cảnh sát trước đi, những chuyện khác chờ tôi trở về sẽ giải thích với cậu sau.”
Cậu nói xong không cho Đổng Huy cơ hội phản ứng, rút lại kết giới đi theo con rắn nhỏ trực tiếp nhảy từ cửa sổ xuống.
Đổng Huy ngơ ngác nhìn cửa sổ, rồi mới phản ứng lại, anh ta hoảng sợ vội vàng nhào tới bên cửa sổ. Nơi này là lầu bảy, Tiêu Chước còn trực tiếp nhảy xuống là không muốn sống nữa à?
Nhưng lúc anh ta bò bên cửa sổ nhìn xuống, không nhìn thấy bóng dáng Tiêu Chước đâu nữa, dường như đối phương đã biến mất trong phút chốc.
Đổng Huy dụi dụi mắt rồi rụt đầu lại, trong mắt đều là biểu cảm hoài nghi cuộc đời.
*
Con rắn nhảy xuống lầu cao, sau khi rơi xuống đất nó chạy cực nhanh, một đường chạy về phía xa.
Tiêu Chước thiết lập kết giới, dùng tốc độ không phải của con người đi theo phía sau con rắn kia.
Con rắn chỉ lo chạy trốn, cũng không để ý tới Tiêu Chước ở phía sau. Không bao lâu sau, Tiêu Chước đi theo con rắn nhỏ đến chỗ hồ nước.
Hồ nước có diện tích rất lớn, xung quanh trồng đầy liễu, bên cạnh còn có một hồ sen rất lớn. Những bông hoa sen vốn tùy ý nở rộ, giờ phút này hoa lại đều héo úa, ỉu xìu rũ xuống, ngay cả lá sen cũng hơi đen. Ngoài ra, Tiêu Chước còn ngửi thấy một mùi tanh nồng tản ra từ đáy hồ.
Phía trên hồ nước, Trịnh Kình bay vút lên trời cao, điều khiển vô số thanh kiếm sắc bén chỉa thẳng về phía trước.
Nơi thanh kiếm sắc chỉ vào là hung thú đầu đen có hình thể khổng lồ. Thân nó như rắn được bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp vảy đen, nhưng lại có chín cái đầu, nhe răng trợn mắt, thoạt nhìn rất hung ác.
Chỉ là chín cái đầu của nó bây giờ lại chỉ còn lại bảy, không biết vì sao hai cái đầu khác không còn nữa, chỉ còn lại cổ rắn trần trụi. Cũng bởi vậy, vốn nhìn hung thú hung tàn đáng sợ nhưng trông ba cái cổ trần trụi kia lại có chút buồn cười.
Chúc Dư nhìn không đã cảm thấy đau: “Đầu đều bị cắn rơi, thật đáng thương.”
“Đáng thương cái đấm, một lần nó có thể ăn một chiếc xe.” Hồ Uyển Uyển tính tình nóng nảy, tức giận nói.
Nói xong cô ta lại nhíu mày nghi hoặc nói: “Rõ ràng Cổ thư ghi lại thời thượng cổ Tương Liễu đã bị vua Vũ giết chết. Thi thể còn bị các thần xây dựng cao đài trấn áp, sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?”
Cô ta vừa dứt lời, phía sau chợt vang lên một giọng nói: “Bởi vì Vũ căn bản không giết chết Tương Liễu. Thực lực của Tương Liễu không mạnh, nhưng am hiểu nhất là làm người ta ghê tởm, đi tới đâu cũng làm cho mùi hôi thối bốc lên tận trời. Muốn giết chết nó không tránh khỏi phải tiếp xúc cận thân với nó, còn phải cẩn thận đừng bị nó phun cả người, loại này vẫn có độ nguy hiểm rất cao, bởi vậy tất cả mọi người đều không muốn đi, chỉ có thể phong ấn Tướng Liễu lại trước, nhưng không biết tại sao lại để cho nó chạy ra ngoài.”
Chúc Dư nhìn thấy Tiêu Chước thì rất kích động: “Cậu Tiêu.”
Hồ Uyển Uyển hô tiếng cậu Tiêu cũng theo Chúc Dư. Cô ta còn tò mò làm sao đối phương biết được nhiều như vậy, xoay người nhìn thấy Tiêu Chước lại thấy không có gì kỳ lạ.
Phía trên hồ nước, Trịnh Kình cùng Tương Liễu đánh rất kịch liệt, nhưng có thể nhìn ra Trịnh Kình đang ở thế thượng phong tuyệt đối, dường như anh đang đè ép Tương Liễu. Nhưng hiển nhiên anh cũng rất ghét bỏ mùi hôi thối khó chịu trên người Tương Liễu, vẫn chọn tiến công từ xa, không chịu lại quá gần Tương Liễu.
Tiêu Chước nhìn nhất thời khó che giấu sự đau lòng, người sạch sẽ như Trịnh Kình, một chút mồ hôi cũng chịu không nổi, tiếp xúc với Tương Liễu hôi thối như vậy chẳng phải rất khó chịu sao. Hơn nữa lương thực dự trữ của cậu phải thơm ngát, nếu làm cho cả người đầy mùi thối cậu làm sao mà ăn.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tiêu Chước nhìn về phía Chúc Dư và Hồ Uyển Uyển lập tức tràn ngập sự lên án cùng bất mãn: “Các người đứng ở đây nhìn Trịnh Kình đánh cũng không đi giúp đỡ à?”
Chúc Dư Tâm lực bất tòng tâm oan ức giải thích: “Không phải chúng tôi không muốn giúp đỡ mà là không giúp được. Đối với đại yêu như ngài mà nói, Tương Liễu quả thực rất yếu. Nhưng đối với chúng tôi mà nói, chúng tôi căn bản không đủ để Tương Liễu ngược đãi.”
Nói đến đây, Chúc Dư cũng rất xấu hổ: “Cục của chúng tôi vốn rất ít nhân viên, một số yêu quái nhỏ chúng tôi còn có thể đối phó, nhưng loại đại yêu này cũng chỉ có đại ca mới có thể đối phó…”
Ở trước mặt thần tượng thừa nhận thực lực của mình không đủ hiển nhiên là chuyện rất mất mặt, Chúc Dư có chút ủ rũ.
Tiêu Chước không nghĩ tới việc này, nhất thời không nói gì. Kỳ thật lực công kích của Tương Liễu cũng không mạnh, nó am hiểu nhất là trốn tránh và làm người khác ghê tởm, thời thượng cổ, nó cũng không phải hung thú lợi hại gì, không ngờ nay không bằng xưa, yêu quái ngày nay ngay cả Tương Liễu cũng không đối phó nỗi.
Khó trách yêu tộc càng ngày càng yếu, hiện tại quả thật không thể so sánh với trước đây.
Tiêu Chước không nói thêm nữa, Chúc Dư và Hồ Uyển Uyển đánh không lại Tương Liễu, cũng không thể để cho bọn họ đi chịu chết.
Cậu ngẩng đầu nghiêm túc chú ý đến chiến cuộc của Trịnh Kình và Tương Liễu, có thể thấy rõ lông mày của Trịnh Kình đang nhíu chặt. Yêu quái ghê tởm như Tương Liễu, đừng nói đánh với anh, dù có ở chung trong cùng một không gian đối với Trịnh Kình mà nói cũng một loại tra tấn thống khổ.
Tương Liễu không địch lại Trịnh Kình, nó phẫn nộ gào thét, dùng sức vẫy rơi mấy thanh kiếm sắc đang cắm vào người mình, sau đó bảy cái đầu của nó đột nhiên đồng thời rụt lại, thân rắn khổng lồ không ngừng to ra, giống như đang chuẩn bị đợt công kích lợi hại nào đó.
Trịnh Kình đứng thẳng, cảnh giác nhìn Tương Liễu, đề phòng công kích của nó.
Bên hồ nước, Tiêu Chước nhìn màn này, sắc mặt lại đột nhiên biến đổi, khẩn trương nói: “Không ổn!”
Chúc Dư và Hồ Uyển Uyển nghe được lời này, tim bọn họ đột nhiên bị treo lên cao, có thể làm cho Tiêu Chước đột nhiên biến sắc sinh ra cảm giác nguy cấp nói không ổn, chẳng lẽ đại ca sắp nguy hiểm?
Tiêu Chước vừa dứt lời cậu đã xuất hiện giữa không trung.
Lúc này cơ thể của Tương Liễu phình ra càng thêm to lớn, mỗi đầu của nó đều nhìn chằm chằm Trịnh Kình. Sau đó nó dùng sức, nháy mắt đồng thời vươn bảy cái đầu về phía trước, miệng rắn mở ra đến cực hạn, phun mạnh chất lỏng đen nhánh nhớt nháp cực kỳ khó ngửi từ bên trong ra.
Đợt công kích này xảy ra quá nhanh căn bản Trịnh Kình không đề phòng Tương Liễu sẽ nhổ nước bọt vào anh. Chung quanh anh đều bị đầu Tương Liễu vây quanh, muốn lùi về phía sau cũng không kịp.
Ở thời khắc mấu chốt Tiêu Chước chạy tới bên cạnh Trịnh Kình. Cậu chắn ở phía trước Trịnh Kình đồng thời nhanh chóng tạo kết giới ngăn cách chất lỏng. Nhưng mặc dù vậy, vẫn chậm hơn một chút, khiến lưng cậu dính vài giọt chất lỏng màu đen.
Trong phút chốc, toàn bộ kết giới đều bị chất lỏng màu đen bao lấy.
Trịnh Kình nhìn một màn này, đột nhiên cả người anh đều thấy không ổn. Đối với con rồng yêu sạch sẽ như anh mà nói, loại cảnh tượng này quả thực là ác mộng.
Kết giới ngăn cách mùi hôi của chất lòng bên ngoài, nhưng không thể ngăn cách mùi bên trong. Tuy rằng mấy giọt chất lỏng màu đen không nhiều lắm, nhưng mùi thối lại không kém chút nào, phút chốc bên trong cũng ngập mùi tanh tưởi.
Tiêu Chước ghét bỏ vung bỏ chất lỏng màu đen trên người mình, nhưng vẫn cảm thấy cả người cực kỳ khó chịu. Chất lỏng có thể là chất trí mạng đối với yêu quái bình thường, đối với cậu mà nói không có ảnh hưởng gì, nhưng thối đến mức khiến cậu chịu không nổi.
Vừa rồi vì che cho Trịnh Kình, Tiêu Chước ôm lấy anh, mùi lương thực dự trữ đập vào mặt khiến cậu còn có chút tâm phiền ý loạn.
Nhưng lúc phản ứng lại, cậu lại vội vàng đẩy Trịnh Kình ra, để cho anh tránh xa mình một chút, tránh cho anh cũng bị mùi hôi thối này nhiễm qua.
Cả người Trịnh Kình sạch sẽ, không dính một giọt chất lỏng. Nhưng nghĩ đến vừa rồi nếu không phải Tiêu Chước kịp thời chạy tới, chỉ sợ hiện tại người bị dính chất lỏng là anh.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Trịnh Kình nhìn Tiêu Chước cực kỳ phức tạp: “Cậu tới làm gì?”
Tiêu Chước thầm nghĩ nếu cậu không đến, lương thực dự trữ đã thối hoắc luôn rồi, còn ăn uống nỗi gì nữa? Nhưng lời lời chắc chắn không thể nói, cậu chỉ có thể nói: “Anh sợ bẩn như vậy, làm sao đấu với nó? Để tôi đánh cho.”
Trịnh Kình khẽ nhíu mày, hỏi: “Cậu không sợ bẩn?”
Tiêu Chước bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Đương nhiên sợ, trước kia tôi từng trúng chiêu này rồi, buồn nôn mấy ngày không ăn nỗi cơm. Chủ yếu là cái tên Tương Liễu này quá đê tiện, thấy tình hình không ổn sẽ làm anh ghê tởm. Nhưng sợ thì có ích gì, cũng không thể để anh bị dính thứ đó đúng không?”
Lời này cậu nói rất đương nhiên, tựa như đây vốn là việc cậu nên làm. Trịnh Kình nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Chước, nhất thời không biết nên nói gì.
Tiêu Chước cũng không biết Trịnh Kình nghĩ gì, cậu mang theo anh di chuyển đến bên hồ nước, tràn đầy ghét bỏ nhìn Tương Liễu, lại cười nói với Trịnh Kình: “Cứ giao nó cho tôi, anh đứng đây chờ, một lúc nữa tôi sẽ trở về.”
Nói xong cậu sợ Trịnh Kình bị chất lỏng của Tương Liễu phun tới, còn cố ý tạo thêm một tầng kết giới cho anh mới yên tâm rời đi.
Bên trong kết giới, Trịnh Kình nhìn Tiêu Chước thật sâu, bỗng nhiên tim anh như bị người ta dùng sức bóp chặt.
Tiêu Chước ôn nhu với Trịnh Kình, vừa xoay người đối mặt với Tương Liễu đã thay đổi sắc mặt, cả người cậu mang theo sát khí, uy nghiêm trùng trùng như núi non đè về phía trước.
Trịnh Kình nhớ tới một câu, cớ gì mình đồng da sắt vì một cái chạm hóa ôn nhu.
Kết giới Tiêu Chước tạo ra cực kỳ vững chắc. Bên cạnh kết giới, Chúc Dư và Hồ Uyển Uyển tận mắt nhìn thấy Tương Liễu phun nọc độc quay đầu nhìn nhau, sau đó hai người chậm rãi di chuyển, ý đồ mượn kết giới tránh nạn.
Nhưng hai người vừa cọ đến mép kết giới, đã bị ánh mắt cảnh cáo sắc bén của Trịnh Kình làm cho lùi bước.
Chúc Dư chống lại áp lực của Trịnh Kình, rất sợ hãi lùi hai bước, không dám nói gì trước mặt Trịnh Kình, sau lưng lại thấp giọng lẩm bẩm: “Thật là keo kiệt. Kết giới lớn như vậy mà, tránh nạn tí đã làm sao…”
Trịnh Kình liếc nhìn Chúc Dư: “Cậu đang nói gì vậy?”
Chúc Dư Phi nhanh chóng lắc đầu, mang theo khát vọng sống sót mãnh liệt nói: “Không, tôi có nói gì đâu.”
Hồ Uyển Uyển nghe vậy nhất thời ném cho Chúc Dư một ánh mắt ghét bỏ —— còn có con yêu quái nào nhát gan hơn anh ta không.
Chúc Dư cũng không cam lòng ném lại cho cô ta một ánh mắt —— đừng nói những thứ vô dụng này, cô có giỏi thì lên đi?
Hồ Uyển Uyển nhìn kết giới, không hề bị lời nói Chúc Dư khích tướng, rất khôn ngoan quyết đoán lựa chọn buông bỏ.
Trịnh Kình cũng không chú ý tới trận đấu không tiếng động giữa Chúc Dư và Hồ Uyển Uyển, anh cũng không quan tâm chút nào, lúc này sự chú ý của anh đều tập trung vào Tiêu Chước.
Tương Liễu phun nọc độc xong, muốn nhanh chóng nhân cơ hội chạy trốn, nào ngờ còn chưa chạy xa, Tiêu Chước đột nhiên xuất hiện ở phía trước nó, chiếc roi dài biến hóa huyền ảo hung hăng đánh mạnh vào cơ thể Tương Liễu.
Roi dài mang theo uy thế mạnh mẽ, Tương Liễu vốn không chiếm được thế thượng phong với Trịnh Kình, lần này trực tiếp bị roi dài đánh bay đi, nó đập mạnh xuống đáy hồ rách một mảng da lớn,nháy mắt nước hồ bị máu đỏ nhuộm đỏ.
Dưới đáy hồ, Tương Liễu hiểu rõ mình đụng phải một nhân vật lợi hại, mặc dù nó nhìn không ra lai lịch tên yêu quái này, nhưng tuyệt đối tên này không yếu hơn Trịnh Kình. Nó dứt khoát lẩn trốn dưới đáy hồ, mang theo vết thương đầy người với ý đồ nhân cơ hội chạy trốn.
Nhưng Tiêu Chước không cho nó có cơ hội chạy trốn. Một cây roi dài đột nhiên xuất hiện gắt gao trói chặt cơ thể nó, cản trở hành động của nó, ngay sau đó roi dài siết chặt, dưới tình huống hoàn toàn mất sức phản kháng Tương Liễu bị kéo mạnh ra khỏi mặt hồ.
Tương Liễu cố gắng giãy dụa, cơ thể lại bị roi dài trói chặt hơn, nó hết đường trốn thoát.
Và sự khủng khiếp chỉ mới bắt đầu. Tiêu Chước nắm cây roi dài, coi Tương Liễu như đồ chơi mà chơi đùa.
Cơ thể Tương Liễu bay lên, rồi bị đập xuống đất với tốc độ cực nhanh, như đang ngồi tàu lượn tốc hành. Nó bị đập đến choáng váng, cả thể xác lẫn tinh thần đều chịu sự tra tấn, cuối cùng cũng được Tiêu Chước buông tha, sao bay đầy đầu, bụng cũng bị đảo lộn hết cả lên, trực tiếp nằm sấp trên mặt đất nôn mửa.
Đáng hận nhất là vì đề phòng nó đột nhiên phun nọc độc bốc mùi hôi thối Tiêu Chước còn cực kỳ hung tàn quấn đầu rắn của nó vào nhau thành ba cái nút thắt chết, thậm chí Tương Liễu có cảm giác xương cổ của nó sắp bị siết gãy.
Cái đầu rắn còn sót lại của nó mềm nhũn nằm sấp trên mặt đất, cả người nó đều bị thương, vảy rắn đều bị tróc hơn phân nửa, trọc lóc thành Địa Trung Hải, lúc trước đã xấu xí, hiện tại càng xấu hơn.
Chúc Dư và Hồ Uyển Uyển đứng một bên trợn mắt há hốc mồm nhìn động tác đơn giản thô bạo của Tiêu Chước, suýt nữa bật ra một câu “mẹ kiếp”, bộ dạng này của Tương Liễu, chỉ nhìn thôi đã thấy đau.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Tiêu Chước ra tay, không ngờ một đại yêu ngày thường thoạt nhìn ôn hòa dễ gần, lúc ra tay lại hung tàn thô bạo như vậy.
Lão đại của bọn họ đã đủ hung tàn rồi, không ngờ vị Tư Yêu đại nhân này còn hung tàn hơn cả lão đại nữa. Hai người yên lặng tự nhắc nhở mình trong lòng, bất luận như thế nào tuyệt đối không được trêu chọc Tiêu Chước. Hậu quả của việc trêu chọc đối phương đã ở ngay trước mắt rồi đấy.
Tương Liễu đáng thương đến cực điểm nằm sấp trên mặt đất, giống như một con búp bê bị rách.
Gã ta có cảm giác bị sỉ nhục tôn nghiêm nghiêm trọng, cố gắng ngẩng đầu lên tức giận nói với Tiêu Chước: “Yêu có thể bị giết không thể bị sỉ nhục, mày muốn giết thì giết đi!”
Tiêu Chước quấn cây roi dài quanh bàn tay, nghe vậy kinh ngạc nhìn Tương Liễu: “Lâu rồi không gặp, so với trước đây cậu cứng rắn hơn rất nhiều.”
Cậu nhớ rõ lần đầu tiên gặp Tương Liễu, đối phương cực kỳ bi thảm trực tiếp nằm rạp xuống trên mặt đất cầu xin cậu tha thứ.
Tương Liễu nghi hoặc đánh giá Tiêu Chước: “Chúng ta đã từng gặp nhau?”
Tiêu Chước không trả lời gã ta, cũng không muốn nhắc tới chuyện cũ, chuyển đề tài gật đầu đồng ý: “Nếu cậu cố ý yêu tìm cái chết, vậy tôi sẽ thành toàn cho cậu.”
Cậu nói xong chuẩn bị ra tay tiễn Tương Liễu ra đi một cách thoải mái.
Nào ngờ còn chưa kịp ra tay, Tương Liễu đã không chống đỡ nổi, run rẩy cúi đầu, tràn đầy hoảng sợ cầu xin tha thứ: “Chờ đã, tôi hối hận rồi. Tôi không muốn chết! Mọi người đều là yêu quái, anh thả tôi đi. Tôi không cố ý phun các anh, tôi chỉ còn lại phương thức công kích này thôi. Các anh tha cho tôi đi, tôi cam đoan sẽ lập tức rời khỏi Hải Thành, đi thật xa, tuyệt đối không để cho các anh nhìn thấy tôi lần nữa!”
“Cậu giết nhiều người như vậy, không có chuyện tha cho cậu.” Lúc này Trịnh Kình đi đến bên cạnh Tiêu Chước, rũ mắt nhìn Tương Liễu: “Nhưng cậu phối hợp một chút may ra có thể được xử lý khoan dung.”
Tương Liễu nghe nói không có chuyện tha cho gã, khuôn mặt rắn lập tức thay đổi, tràn đầy âm lãnh ngoan độc nhìn chằm chằm Tiêu Chước cùng Trịnh Kình: “Tao là yêu, ăn vài người thì có làm sao? Ngược lại các mày, thân là yêu tộc, lại bên vực loài người, nếu để cho yêu chủ biết, nhất định sẽ nghiêm khắc trừng phạt chúng mày. Cho nên tao khuyên chúng mày hãy quy thuận yêu chủ đi. Dám phản kháng yêu chủ, cuối cùng cũng chỉ trở thành cái xác dưới chân yêu chủ…”
Gã ta còn chưa nói xong, đã bị Tiêu Chước giẫm lên mặt: “Hiện tại đã thời nào rồi mà mày còn có thể kiêu ngạo như vậy?”
Đầu rắn còn lại duy nhất của Tương Liễu bị Tiêu Chước giẫm đạp, nửa chìm vào bùn đất, nhất thời không thốt ra được lời nào.
Vẻ mặt Trịnh Kình nghiêm túc: “Yêu chủ mà cậu nói rốt cuộc là ai? Cậu đã gặp anh ta chưa? Anh ta thả cậu ra à?”
Tiêu Chước dời chân giẫm lên đầu Tương Liễu ra, ngay sau đó lại đá gã ta một cước, ý bảo gã ta nên nhanh chóng phối hợp trả lời câu hỏi của Trịnh Kình.
Tương Liễu cười khà khà quái dị: “Đương nhiên tao đã gặp yêu chủ, yêu chủ còn ban cho tao sức mạnh, đó là sức mạnh có thể thay đổi tất cả. Yêu chủ có hàng ngàn tín đồ, tao chẳng qua chỉ là một trong số đó, cho nên chúng mày vĩnh viễn không thắng được yêu chủ, không bằng sớm đầu hàng đi…”
Tiêu Chước giẫm mạnh lên đầu gã ta, xoa xoa lỗ tai ghét bỏ gã ta ồn ào: “Toàn lời nói nhảm, mày nên câm miệng đi thì hơn. Yêu chủ nào? Một ông già lù khù? Còn tín đồ cơ đây… Xem ra bản lĩnh tẩy não cũng rất lợi hại. Nếu anh ta thật sự như mày nói, sao lại như chuột nhắt chỉ dám trốn dưới đất ngấm ngầm làm loạn?”
Tương Liễu giãy dụa muốn phản bác, nhưng vừa mở miệng đã bị Tiêu Chước giẫm vào miệng. Gã ta mở lớn miệng rắn, ngột ngạt sắp nổ tung.
Gã ta sống lâu như vậy, ngoại trừ sự đau đớn khi mất ba đầu rắn lần đó, chưa từng chịu sỉ nhục lớn như vậy, đôi mắt gã ta trừng trừng nhìn Tiêu Chước vừa phẫn nộ vừa hoảng sợ như nhìn thấy thiên địch.
Cách ngàn năm, lần thứ hai gã ta lại cảm nhận vô cùng rõ ràng loại cảm giác tuyệt vọng không cách nào phản kháng không cách nào giãy dụa của năm đó.
Trịnh Kình còn muốn hỏi một ít tin về yêu chủ, nhưng Tương Liễu lặp đi lặp lại câu khuyên bọn họ nhanh chóng quy thuận yêu chủ, không nói đến chuyện khác nên anh cũng lười lãng phí thời gian.
Bảo Chúc Dư cùng Hồ Uyển Uyển áp giải Tướng Liễu về Cục Quản yêu nhốt lại trước, Trịnh Kình cùng Tiêu Chước đi đến nơi Tương Liễu bị phong ấn một chuyến xem tình hình.
*
Năm đó Tương Liễu bị phong ấn ở núi Diên Đàn. Là một ngọn núi hoang vắng, xung quanh không có dấu vết của con người. Cả người Tương Liễu đều là nọc độc bốc mùi hôi thối, ngay cả máu cũng có thể gây ô nhiễm đất, dẫn đến ngũ cốc chung quanh không thể sinh trưởng, bởi vậy vì phong ấn gã ta còn đặc biệt xây lồng giam, phong ấn gã ta rồi chôn dưới lòng đất.
Nhưng lúc Tiêu Chước cùng Trịnh Kình đến núi Diên Đàn phát hiện lồng giam dưới lòng đất đã bị ngoại lực phá hủy, dẫn đến toàn bộ phong ấn trực tiếp sụp đổ.
“Tương Liễu quả thực được thả ra.” Trịnh Kình trầm ngâm nói.
Tiêu Chước quan sát cái lồng kia, bởi vì phong ấn bị phá hủy, cũng không có cách nhìn ra manh mối.
Trịnh Kình nhìn về phía xa, đột nhiên nói: “Cục Quản yêu tồn tại cũng không phải chỉ đứng về phía loài người, che chở loài người mọi lúc và đối địch với yêu tộc, sự thật hoàn toàn ngược lại, kỳ thật Cục Quản yêu tồn tại là vì bảo vệ yêu tộc. Hiện giờ thiên đạo không dung yêu tộc, nếu yêu tộc còn tùy ý làm hại người, sớm muộn gì cũng sẽ chọc giận thiên đạo, tự tìm lấy diệt vong. Thời kỳ thượng cổ, chúng đại yêu ngã xuống là bằng chứng thép, những yêu quái bỏ mạng dưới thiên kiếp cũng là bằng chứng thép. Hiện giờ hòa bình ở hai giới đều nhờ thi thể của vô số người cùng yêu tộc tạo thành, cho nên bất luận mục đích của yêu chủ là gì, tuyệt đối không thể để cho anh ta thành công.”
Tiêu Chước nghiêm túc lắng nghe, đối với chuyện này tự bản thân cậu cũng cho là đúng, gật đầu nói: “Anh yên tâm, dù có thế nào, tôi đều đứng về phía anh. Còn con người, mặc dù hơi phức tạp, nhưng có rất nhiều người đáng yêu.”
Ví dụ như người bà yêu thương cháu mình, ví dụ như Chúc Hưu An nhiều lời tham ăn, hay ví như Đổng Huy nghiêm túc làm việc chăm chỉ tiết kiệm.
Hơn nữa đối với yêu chủ gì đó, Tiêu Chước cũng rất lạc quan: “Cho dù có yêu chủ thì thế nào? Anh ta dám xuất hiện, dám đến tìm chúng ta, vậy thì tiêu diệt anh ta là được rồi.”
Cậu nói rất hời hợt, dường như căn bản không xem yêu chủ là cái đinh gì cả.
Trịnh Kình nghe cậu nói, sương mù trong lòng lập tức tiêu tan, sự tự tin cũng có thể lan truyền. Anh nhìn Tiêu Chước, khóe môi cứng đờ hơi cong lên.
Nét mặt Tiêu Chước đột nhiên cứng lại, ánh mắt dần trở nên vi diệu.
Đỉnh núi chợt nổi gió, mùi thơm mê người tán trong cơn gió. Mùi hương tỏa ra từ trên người Trịnh Kình quấn quanh mũi Tiêu Chước, mùi vị hấp dẫn hơn so với lúc trước rất nhiều, làm cho ánh mắt cậu lóe sáng ngay lập tức.
Cậu nuốt nước miếng, sự thèm khát quay cuồng trong bụng, cậu khó khăn đè nén cơn thèm ăn mãnh liệt đang điên cuồng kêu gào trong cơ thể.
Nhất định tâm trạng hiện tại của Trịnh Kình rất tốt, Tiêu Chước yên lặng nghĩ. Vì mùi thơm của Trịnh Kình lúc này thơm hơn nhiều so với lúc trước, thơm đến mức Tiêu Chước không khống chế được, muốn ôm anh gặm một cái.
Cũng may cậu còn chút lý trí nêu không Tiêu Chước sẽ thật sự biến suy nghĩ thành hành động thực tế.
Dù là như thế, Trịnh Kình vẫn nhạy bén nhận ra có gì đó không ổn.
Anh nghiêng đầu, hỏi Tiêu Chước đang nhìn chằm chằm cong đột nhiên tới gần anh: “Cậu bị sao vậy?”
Trịnh Kình đột nhiên đặt câu hỏi khiến Tiêu Chước tỉnh táo trong nháy mắt, sợ Trịnh Kình phát hiện manh mối, cậu vội vàng che giấu sự chột dạ lắc đầu nói không có việc gì.
Nhưng cơ thể lại rất thành thật, cậu vừa lắc đầu bụng cũng cùng lúc rất kêu lên ọc ọc.
Tiếng kêu này còn như bài hát, một khi đã phát là không dừng lại được.
*
Màn đêm buông xuống, gió đêm gào thét.
Tiêu Chước ôm lấy cái bụng đang kêu gào, ánh mắt nhìn Trịnh Kình tràn đầy ai oán tủi thân. Đang yên đang lành, sao mùi hương trên người Trịnh Kình lại trở nên thơm như vậy?
Trịnh Kình cũng không có hiểu được thâm ý ẩn giấu trong đáy mắt Tiêu Chước, còn tưởng rằng cậu đói bụng đến choáng váng. Anh cúi đầu nhìn thời gian, lại mỉm cười nhìn Tiêu Chước nói: “Bây giờ trở về còn chưa muộn. Đi thôi, tôi mời cậu đi ăn khuya.”
Được ăn khuya miễn phí đương nhiên Tiêu Chước không có lý do cự tuyệt, cậu ôm kỳ vọng vô tận đối với món ngon muốn nhanh chóng trở về Hải Thành.
Trịnh Kình vừa đi vừa cúi đầu nói với điện thoại di động, sau khi nhận được đáp án, anh lập tức cất điện thoại di động dẫn Tiêu Chước đến quán ăn nhanh ngoài trời bên con đường nhộn nhịp.
Lúc này đã là mười giờ rưỡi tối, cả tòa thành phố đều lên đèn, trong quán ăn nhanh bên đường đã không còn chỗ trống, tiếng người ồn ào, thoạt nhìn vô cùng náo nhiệt.
Trịnh Kình hỏi Chúc Dư vài quán ăn khuya, vừa đi tới nơi nhìn thấy cảnh này anh đã muốn xoay người rời đi, nhưng nhìn thấy bộ dạng bị đồ ăn câu hồn của Tiêu Chước, anh lại dừng bước, thầm nghĩ thôi thì liều mạng.
Hai người tìm ông chủ một hỏi thêm một cái bàn nữa, xung quanh người đi bộ qua lại tấp nập, ngồi ăn ở ven đường rất nhàn nhã thoải mái.
Tối nay Trịnh Kình rất hào phóng, gọi một hơi gọi năm ký tôm hùm đất cay. Ông chủ nghe xong mặt mày rạng rỡ, liên tục gật gật đầu vội vàng chuẩn bị.
Tiêu Chước tò mò hỏi: “Sao anh biết tôi muốn ăn cái này?”
“Mỗi ngày cậu đều lẩm bẩm ở bên tai tôi, có lương sẽ đi ăn tôm hùm đất.” Trịnh Kình nhìn Tiêu Chước: “Tôi không muốn biết cũng khó, phải không?”
Tiêu Chước không nói nên lời. Cậu luôn cảm thấy tối nay Trịnh Kình hơi bất thường, mùi hương thơm hơn không nói, còn đột nhiên mời cậu ăn nhiều tôm hùm đất như vậy, vì thế cậu lo lắng lại xác nhận một lần nữa: “Anh mời?”
Sao Trịnh Kình có thể không biết Tiêu Chước đang suy nghĩ cái gì, hào phóng gật đầu nói: “Ừm, cậu cứ việc ăn, không đủ thì gọi thêm.”
Có lời này của Trịnh Kình, Tiêu Chước đã yên tâm. Chờ tôm hùm đất cay bưng tới, cậu nhanh chóng đeo găng tay không thể chờ đợi được nữa bắt đầu ăn.
Tôm hùm đất cay vừa ra khỏi nồi tươi ngon đỏ rực, mỗi con đều có càng rất lớn, được chiên trong dầu nóng cùng ớt, mùi vị màu sắc đầy đủ, ngửi thôi đã khiến người ta thèm chảy nước miếng.
Tiêu Chước vừa nếm thử miếng đầu tiên, hai mắt cậu lập tức sáng lên, miếng thịt tôm thơm ngon nhanh chóng tan ra trên đầu lưỡi, tựa như một trận cuồng hoan cực hạn. Cậu ăn một hơi hết vài con, còn húp nước canh, thật sự hưởng thụ đến hít cả mắt.
Sau khi chiến đấu trận đầu tiên xong, Tiêu Chước phát hiện Trịnh Kình vẫn luôn ngồi đó, hai tay sạch sẽ, đừng nói ăn tôm hùm đất, đến chạm anh cũng không chạm vào.
“Sao anh không ăn?” Tiêu Chước giơ hai tay đầy dầu hỏi Trịnh Kình.
Trịnh Kình yên lặng lui về phía sau một chút, có thể ngồi ở đây đối với anh mà nói đã là một loại khiêu chiến, anh từ chối: “Cậu ăn đi, tôi không đói.”
Anh thật sự không cách nào tiếp nhận loại cảm giác dầu đầy tay này, nghĩ thôi cả người đã thấy khó chịu.
Tiêu Chước quan sát biểu cảm trên mặt Trịnh Kình, làm sao không đoán được anh đang suy nghĩ gì, không chừng trong lòng anh đã hối hận dẫn vì cậu đến nơi như thế này ăn.
Cậu nhìn thoáng qua rồi dời tầm mắt, cũng không nói gì nhiều, rất nhanh ánh mắt cậu chuyển sang tôm hùm đất, tiếp tục cúi đầu nghiêm túc lột vỏ tôm hùm đất, sau khi lột sạch cậu không bỏ vào miệng, mà đưa tới trước mặt Trịnh Kình ngồi bên cạnh.
“Rất ngon, anh nếm thử đi?” Tiêu Chước nhấn mạnh.
Trịnh Kình liếc nhìn Tiêu Chước, không ăn, không tiếng động tỏ thái độ cự tuyệt.
Tiêu Chước cũng không dễ dàng buông tha như vậy, dứt khoát đưa tôm hùm đất đến bên môi Trịnh Kình, gần đến mức Trịnh Kình mở miệng là có thể cắn.
“Ăn đi, nếm thử một chút thôi.” Tiêu Chước dùng ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn anh: “Thật sự rất ngon, không gạt anh.”
Khách hàng ở quán ăn rất nhiều, tất cả mọi người đều ăn khuya uống bia tán gẫu cũng có người chú ý tới động tĩnh bên này của bọn họ, sau khi phát hiện tư thế của hai người, bọn họ vừa tò mò vừa kinh ngạc nhìn hai người.
Tiêu Chước nhắm mắt làm ngơ đối với những ánh mắt này, Trịnh Kình lại không có cách nào giả vờ không nhìn thấy.
Anh nhìn con tôm gần trong gang tấc, thật sự không cách nào chống đỡ được ánh mắt tò mò của những người kia, vội vàng mở miệng ăn tôm, ý bảo Tiêu Chước nhanh chóng ngồi ngay ngắn, đừng nghiêng ngã về phía anh như không có xương như vậy, dễ bị người khác hiểu lầm.
Tiêu Chước thấy Trịnh Kình chịu ăn tôm cậu vui vẻ cười tươi, hỏi anh: “Thế nào? Ngon, phải không?”
Trịnh Kình nhai nhai, thịt tôm tươi được bọc trong nước chấm nồng đậm, quả thực vô cùng ngon miệng, anh tán thành gật đầu.
Nụ cười của Tiêu Chước càng thêm sáng lạn: “Cho nên cái gì cũng đều phải thử trước đừng vội vàng phủ nhận. Nếu anh không thử, làm sao biết bản thân anh không thích?”
Đột nhiên Trịnh Kình cảm thấy lời này của Tiêu Chước đầy thâm ý, giống như đang ám chỉ cái gì đó. Anh như có chút suy nghĩ, nhưng quan sát vẻ mặt Tiêu Chước, anh lại không thể phát hiện manh mối gì.
Tôm hùm đất yêu thích cũng được Trịnh Kình tán thưởng, Tiêu Chước rất thoả mãn, sau đó thỉnh thoảng cậu cũng lột cho Trịnh Kình một con.
Trịnh Kình vốn định từ chối, nhưng sau khi phát hiện càng từ chối càng dễ khiến người xung quanh chú ý anh triệt để buông bỏ chống cự, tôm đưa đến bên miệng anh đều ăn.
Dần dần Tiêu Chước cuối cùng cũng phát hiện ra. Đâu phải Trịnh Kình không muốn ăn tôm hùm đất, rõ ràng anh lười lột, ngại bẩn tay.
Nhưng tôn trọng nguyên tắc muốn lương thực dự trữ ăn nhiều hơn một chút, mới có thể tăng chút thịt, Tiêu Chước phục vụ rất tận tâm, không hề phát hiện ánh mắt của những người xung quanh nhìn hai người bọn họ càng ngày càng vi diệu.
Bóc tôm hùm đất cũng là một việc tốn sức, bọn họ đã nhìn thấy một người đàn ông bóc vỏ tôm cho bạn gái của mình, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông bóc vỏ tôm cho một người đàn ông khác.
Tiêu Chước vừa lột vỏ tôm, vừa nói chuyện về Trình Lâm với Trịnh Kình. Tính tình Trình Lâm thay đổi như vậy hiển nhiên không thoát khỏi liên quan đến con rắn nhỏ trong cơ thể cô, cũng chính là Tương Liễu kia.
Đang nói đến đây Tiêu Chước nhớ tới Đổng Huy còn đang canh Trình Lâm ở quán cà phê đó, không biết cảnh sát có đến hay không. Toàn bộ chuyện này đều quỷ dị, hiển nhiên không phải con người có thể làm được, giải thích cũng rất phiền toái.
Trịnh Kình nghe cậu nói xong, lắc đầu nói: “Cục cảnh sát Hải Thành có bộ phận chuyên môn giao tiếp với chúng ta, không cần lo lắng.”
Anh nói xong lập tức gọi điện thoại, đối phương là cục trưởng Lưu. Cục trưởng Lưu rất cung kính, ông ta nói sẽ cho người đi xử lý việc này, chuyện tiếp theo giao cho bọn họ là được.
Tiêu Chước nghe anh gọi điện thoại xong, cũng không nghĩ nhiều về chuyện này nữa, sau đó cậu nói: “HIện tại hẳn là đồng nghiệp của tôi đã hoài nghi thân phận của tôi. Làm thế nào để loại bỏ trí nhớ?”
Trước khi cậu ngủ say, yêu tộc làm việc chưa bao giờ cần che giấu, bởi vậy cậu thật sự không biết làm sao để loại bỏ trí nhớ của loài người.
“Một loại cỏ cổ thời thượng cổ, tên Xả Tuyệt. Môi trường sống của loại cỏ cổ này rất khắc nghiệt, hiện nay đều dựa vào gây trồng nhân tạo. Nó có thể làm cho con người quên đi ký ước đau đớn hoặc những việc khó tưởng tượng đã tải qua.” Trịnh Kình giải thích, anh lại nói: “Chuyện này tôi sẽ cho người đi xử lý.”
Tiêu Chước gật gật đầu. Có thể làm cho Đổng Huy quên đi chuyện đau khổ cũng tốt, dù sao chuyện này đối với anh ta mà nói vô cùng tàn nhẫn.
Hai người tiếp tục tán gẫu vài câu, Tiêu Chước lai đặt toàn bộ sự chú ý đều lên tôm hùm đất cay trước mắt. Ăn xong năm ký tôm hùm đất đã gọi lúc trước, Tiêu Chước vẫn cảm thấy không đủ thỏa mãn, nhưng dù sao cũng là Trịnh Kình mời, cậu gọi thêm năm ký.
Cuối cùng lúc ăn xong toàn bộ, vỏ tôm đã chất đống thành ngọn núi nhỏ trên bàn, khiến mọi người xung quanh đều nhìn trân trối. Không ngờ Tiêu Chước nhìn gầy yếu, lại có thể ăn nhiều như vậy.
Tiêu Chước no đến nấc cụt, bụng căn đến mức đang ngồi bệt trên ghế không thể đứng dậy được. Mà Trịnh Kình đi thanh toán xong trở lại, cũng khó che giấu vẻ mặt đau đớn.
Trịnh Kình không lái xe, lúc này hai người ở trong thành phố cũng không tiện vận dụng yêu lực, nên trực tiếp gọi taxi về nhà.
Nghĩ đến số tiền đã tiêu tối nay, Tiêu Chước cũng có chút chột dạ, vì thế lúc xuống xe rất chủ động trả tiền.
Lúc này đêm khuya yên tĩnh, khu biệt thự ẩn trong bóng đêm, mấy ngọn đèn đường chiếu sáng tỏa ra ánh sáng màu vàng tối.
Tiêu Chước và Trịnh Kình đi dọc theo hoa viên về phía biệt thự, bên cạnh là con rạch nhỏ uốn lượn, dưới chân lát gạch đất bằng phẳng sạch sẽ. Hai người kề vai đi cùng nhau, chung quanh yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân, không khí rất tĩnh lặng ấm áp.
Trịnh Kình bước chậm rãi, anh cảm nhận được bầu không khí đẹp đẽ lúc này, bỗng nhiên tiếng kêu rên đầy ảo não bi thương của Tiêu Chước ở bên cạnh vang lên.
“Xong rồi, xong rồi…” Cậu cầm điện thoại di động vẻ mặt tuyệt vọng hối hận nói: “Sao tôi không nhìn thấy!”
Cậu vừa nói vừa nhanh chóng lật lại lịch sử trò chuyện, sau đó dùng sức chọc cái gì đó.
Trịnh Kình bị phản ứng bất ngờ của cậu làm cho giật mình, cũng căng thẳng theo, kinh ngạc không hiểu chuyện gì lại có thể khiến Tiêu Chước lộ ra phản ứng như vậy.
“Có chuyện gì vậy?” Anh vội vàng hỏi.
Hai mắt Tiêu Chước thất thần nhìn chằm chằm vào nhóm trò chuyện bộ phận trên Wechat, cả người đều có chút uể oải.
Cậu vừa mới tùy ý nhìn điện thoại di động, đột nhiên phát hiện vài lãnh đạo trong nhóm đều đang phát bao lì xì, hơn nữa số tiền còn rất lớn, nói chúc mừng tuần này hiệu suất nhà hàng Trung Quốc có đột phá mới.
Đáng tiếc lúc cậu vào, bao lì xì đã được phát xong. Tiêu Chước vội vàng lội lên trên, cuối cùng phát hiện vài con cá lọt lưới, nhưng số tiền của những con cá lọt lưới này đều rất nhỏ, hoàn toàn không cách nào so sánh với số tiền mà những người khác dành được.
Nghĩ đến mình bỏ mất dịp may với nhiều bao lì xì như vậy, Tiêu Chước cảm thấy cả thân yêu đều không ổn.
Nghe Tiêu Chước giải thích như vậy, Trịnh Kình cạn lời. Anh còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, thì ra chỉ là bỏ lỡ mấy cái bao lì xì.
Nhưng nhìn dáng vẻ phờ phạc không tinh thần của Tiêu Chước, Trịnh lại cảm thấy có chút đáng thương. Vì thế anh suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra gửi cho Tiêu Chước một bao lì xì lớn.
Để theo dõi giành bao lì xì, Tiêu Chước vừa mới cố ý cài đặt một tiếng chuông dành riêng cho bao lì xì. Lúc này tiếng chuông dành riêng cho bao lì xì nổi lên, hai mắt cậu lập tức sáng ngời, vội vàng lấy điện thoại ra, mở mới phát hiện là bao lì xì của Trịnh Kình gửi cho cậu.
Trịnh Kình vẫn luôn chú ý đến phản ứng của Tiêu Chước. Trong khoảnh khắc Tiêu Chước mở trang trò chuyện, rất nhạy bén phát hiện nền trò chuyện mà Tiêu Chước đặt cho anh vô cùng quen mắt.
Đó là bóng lưng của một người đàn ông, thân dưới quấn một chiếc khăn tắm, cơ bắp mạnh mẽ rắn chắn. Trịnh Kình đến gần để nhìn, nét mặt anh nhất thời trở nên vi diệu.
“Cậu chụp từ khi nào vậy?” Anh yếu ớt hỏi Tiêu Chước.
Tiêu Chước nghe vậy sửng sốt, sau đó cậu vội vàng tắt điện thoại, khó có thể che giấu vẻ chột dạ, cậu ra vẻ vô tội nói: “Cái gì mà chụp từ khi nào? Đó là hình tôi ngẫu nhiên tìm được trên mạng.”
“Thật không, sao tôi thấy phông nền lại quen thuộc quá vậy? Giống như được chụp ở nhà?”
Tiêu Chước lắp bắp nói: “Làm… làm gì có?”
Trịnh Kình nhìn cậu: “Không phải thì cậu chột dạ cái gì?”
“Tôi không có…”
Tiêu Chước còn chưa nói xong, Trịnh Kình mạnh mẽ đưa tay muốn cướp lấy điện thoại di động.
“Tôi đã thấy rồi, còn giả vờ. Nhanh chóng xóa ảnh đi.”
Trong nháy mắt Tiêu Chước đã dịch chuyển cách xa đó vài mét, không để Trịnh Kình cướp điện thoại di động như ý muốn. Thấy mọi việc bại lộ, thật sự không có biện pháp lừa gạt cho qua, cậu chỉ có thể xoay người bỏ chạy.
Cậu dựa vào bản lĩnh để chụp ảnh, vì sao phải xóa? Hơn nữa bức ảnh đó không dễ dàng gì mới chụp được, xóa đi sau này cậu lấy cái gì lót dạ?
Không thể nhìn thấy phiên bản da thịt thì nhìn vào ảnh cũng được. Tiêu Chước hèn mọn nghĩ.
Trịnh Kình đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Tiêu Chước biến mất trong tầm mắt, vừa tức giận vừa buồn cười, trong lòng anh lại dấy lên rất nhiều cảm xúc vi diệu —— Anh biết Tiêu Chước thầm mến anh, nhưng không ngờ tình cảm của Tiêu Chước đối với anh lại sâu đậm như vậy.