Tên Yêu Quái Là Lương Thực Dự Trữ Lại Thành Chồng Tôi

Chương 21-22




Chương 21

Cục quản yêu.

Lúc Trịnh Kình rời khỏi phòng tài vụ đến phòng đặc chiến, từ xa anh đã nghe thấy tiếng hét hò, thoạt nhìn rất náo nhiệt.

Cửa phòng khép hờ, Trịnh Kình không gây chú ý chỉ âm thầm đi vào, anh nhìn thấy Chúc Dư đang hào hứng phát cho mọi người một loại kẹo được bọc rất xinh đẹp.

“Đây đây đây, mọi người đều ăn thử xem.” Chúc Dư nhiệt tình nói: “Cái này do tôi nhờ anh Lưu mang về từ nước ngoài đó, quý lắm, mọi người ăn thử xem có ngon không.”

Trịnh Kình đứng đó, anh còn chưa nói gì, mọi người đang ồn ào tranh kẹo lập tức khựng lại. Chỉ có mỗi Chúc Dư quay lưng về phía Trịnh Kình nên không biết chuyện gì xảy ra.

“Mấy người đừng có ngây người ra chứ, mau ăn thử đi, kẹo này siêu ngon, tôi vô cùng đề cử.” Chúc Dư vẫn chưa phát hiện. Những người kia khéo léo dùng ánh mắt ám chỉ mấy lần, cuối cùng anh ta mới muộn màng phát giác ra có gì đó.

Lúc anh ta quay người lại nhìn thấy Trịnh Kình, rất không có khí phách mà run rẩy, nhanh chóng giấu hộp kẹo đi, khô cằn gọi một tiếng “Lão đại”.

Ánh mắt Trịnh Kình lần lượt lướt qua mọi người trong phòng, ánh mắt của anh không có chút ý tốt nào, nụ cười cũng khiến người ta cảm thấy tràn đầy nguy hiểm: “Tụ tập ồn ào trong lúc làm việc, còn ăn đồ vặt, mỗi người trừ ba trăm tiền thưởng.”

Dự cảm nguy hiểm đã thành sự thật, mọi người trong phòng làm việc lập tức cuống quít kêu rên, có người cầu xin Trịnh Kình, hỏi có thể trừ ít đi được không, còn trừ nữa bọn họ sẽ không còn tiền lương luôn đó.

Trịnh Kình không nói gì, ánh mắt nhẹ như không liếc nhìn người nọ, đối phương lập tức bị dọa sợ đến mức không dám nói thêm câu nào nữa. Nói keo kiệt, lão đại của bọn họ mà đứng thứ hai tuyệt đối không ai dám đứng thứ nhất. Để không bị trừ hết lương, người nọ thức thời câm như hến.

Trịnh Kình tuyên bố xong cũng không định ở lại, lúc xoay người chuẩn bị rời đi, bỗng anh nhớ tới gì đó, quay lại nhìn Chúc Dư: “Kẹo này ngọt không?”

Chúc Dư ngần ngừ nói: “Ngọt ạ, ăn ngon lắm.” Quý như vậy cơ mà.

Trịnh Kình gật đầu, chần chờ một chút, đưa tay ra, ý bảo Chúc Dư đưa cho anh một ít.

Chúc Dư thấy khó hiểu, hỏi: “Lão đại, anh cần kẹo làm gì? Chẳng phải anh không ăn kẹo à?”

Trịnh Kình: “…” Ánh mắt rõ ràng bảo nếu cậu còn nói thêm lời thừa thãi nào nữa, trừ hết tiền thưởng tháng này.

Chúc Dư lập tức cun cút ngậm miệng, không dám chậm trễ đưa hết phần kẹo còn lại cho Trịnh Kình, vô cùng có thành ý.

Trịnh Kình lấy hộp kẹo, rất hào phóng nói không trừ tiền thưởng của Chúc Dư nữa, sau đó xoay người đi.

Chúc Dư âm thầm mừng rỡ, còn những yêu quái khác đang ảo não kêu than rời khỏi văn phòng.

*

Trời nhá nhem tối, Tiêu Chước tan làm trở về biệt thự, phát hiện trên bàn trong khách có một nửa hộp kẹo. Kẹo kia trông rất quý, vỏ bọc cũng rất xinh đẹp, cậu ngửi được mùi vị cực kỳ ngon ngọt.

Góc dưới hộp kẹo còn có giấy nhắn Trịnh Kình để lại, chữ viết của anh thẳng thớm mạnh mẽ: Chúc Dư cho, dở quá, cho cậu.

Giọng điệu như tiện tay bố thí.

Nhưng Tiêu Chước tuyệt đối không để ý chuyện này, rất ngạc nhiên khi Trịnh Kình cho cậu kẹo.

Cậu nhanh chóng gỡ vỏ, cho kẹo vào miệng, hương vị ngọt ngào lập tức lan trên đầu lưỡi, còn mang theo hương vị của rồng, khiến Tiêu Chước thỏa mãn đến mức nheo mắt lại.

Viên kẹo ngọt lịm ngon lành, phủ lấy đầu lưỡi khơi dậy cảm giác tê dại. Tiêu Chước ăn không dừng lại được, một đêm ăn tận năm sáu viên, sáng dậy rời giường cậu vẫn còn cảm giác lưỡi ngòn ngọt.

Hương vị ngọt ngào khiến tâm tình con người ta vui sướng, sáng sớm Tiêu Chước đi làm, khóe môi cậu vẫn không giấu được ý cười.

Trên đường đi từ biệt thự đến khách sạn phải đi qua một cây cầu đá. Cây cầu đã trải qua bao qua năm tháng, hai bên đều mọc đầy cỏ dại. Con đường tĩnh lặng chật hẹp, hai bên đường trồng cây xanh, bình thường cũng không có nhiều người đi qua.

Tiêu Chước chạy xe điện rẽ vào một khúc cua, cầu đá hiện trước tầm mắt.

Cũng ngay lúc này, cậu phát hiện cô gái chạy xe đạp công cộng trước mặt trông không được phù hợp lắm. Cô vốn dĩ muốn qua cầu đá, nhưng không hiểu vì sao, lúc đi tới giữa cầu đột nhiên ma xui quỷ cô lại chuyển hướng, vọt lên rìa cầu mà đi.

Con sông dưới cầu này cũng không rộng lắm, bờ sông đầy những rong bèo. Mặc dù là thế nhưng nước vẫn rất sâu, đủ để khiến người ta chết đuối.

Cô gái dẫm lên bàn đạp chuẩn bị đạp tới, giây tiếp theo có thể cô sẽ ngã xuống sông. Nhưng cô không nhận ra, vẻ mặt tự nhiên, không một chút hoảng loạn.

Tiêu Chước không dám chần chừ, thấy xung quanh không có ai, xe điện còn chưa dừng lại, cậu đã trực tiếp biến mất, giây tiếp theo đã xuất hiện bên cạnh cô gái, nhanh chóng kéo cô lẫn xe đạp qua giữa cầu.

Sau khi bị kéo về, vẻ mặt cô gái có chút ngẩn ngơ, ngay sau đó lại muộn màng nhớ tới những chuyện vừa xảy ra khi nãy, cô lập tức hoảng sợ.

Cô dụi dụi mắt, nhìn xung quanh, lại nhìn con sông trước mắt, hoài nghi cuộc đời, vẻ mặt không thể tin được mà nói: “Sao lại như vậy? Rõ ràng mình nhìn thấy cầu đi sang hướng bên này mà, sao lại thành sông rồi?”

Cô không biết bơi, nếu khi nãy Tiêu Chước không giữ cô lại, chắc giờ cô đã mất mạng rồi.

Cô gái còn đang mất hồn mất vía, vội vàng nói lời cảm ơn Tiêu Chước. Tiêu Chước bảo không có gì, lại nhắc nhở cô đi đường nhớ cẩn thận chút, chú ý an toàn.

Cô gái gật đầu, không dám ở lại trên cầu nữa, nhanh chóng leo lên xe đạp rời đi, càng nghĩ càng thấy chuyện này thật quỷ quái.

Tiêu Chước không để chuyện này trong lòng, cậu kiểm tra xe điện thấy không có vấn đề gì, chạy xe đi thẳng đến khách sạn.

Sau khi cậu đi rồi, trong lùm cây rậm rạp bên đường, một bóng dáng thấp bé đột nhiên động đậy, nhìn chăm chăm vào Tiêu Chước đi xa dần, đáy mắt tràn ngập sự tức tối thù địch, sau đó bóng dáng kia nhanh chóng biến mất.

Lúc Tiêu Chước đến khách sạn, Chúc Hưu An còn chưa đến, chuyện này khiến cậu thấy hơi kỳ lạ. Trong ba người, Chúc Hưu An là người ở gần nhất, bởi vậy dường như mỗi ngày cậu ta là người đến khách sạn sớm nhất. Đổng Huy cũng rất ngạc nhiên, nhưng lâu lâu tới trễ cũng không phải chuyện gì khó hiểu, hai người không nghĩ nhiều nữa.

Nhưng đợi rất lâu, đã quá giờ vào ca chấm công rồi Chúc Hưu An vẫn chưa tới, Tiêu Chước và Đổng Huy liếc nhìn nhau, đều cảm thấy chuyện này hơi bất thường.

Đổng Huy cầm điện thoại, chuẩn bị gọi cho Chúc Hưu An hỏi tình hình bên đó, nhưng chưa kịp bấm số Chúc Hưu An ướt nhẹp đã mở cửa phòng nghỉ.

Cả người cậu ta đều ướt sũng, chỉ có đầu tóc như đã được lau khô, nhưng vẫn còn đang nhỏ nước. Tiêu Chước và Đổng Huy nhìn thấy dáng vẻ thê thảm này của cậu ta khó giấu được kinh ngạc, vội vàng hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chúc Hưu An thở hổn hển, vừa nhớ tới chuyện mới xảy ra cậu ta buồn bực, một lời khó nói hết: “Đừng nói nữa. Sáng nay tôi xui quá trời, cứ như bị trúng tà ấy. Hai ngày nay chẳng phải tôi đang luyện tập giảm béo sao, sáng nào cũng chạy bộ đến đây hết. Ở bên cạnh có cái hồ nhân tạo, hai cậu nhớ không? Mỗi lần luyện tập tôi đều chạy quanh bờ hồ, lúc trước đâu bị gì, sáng nay không hiểu vì sao lại chạy vào trong hồ, toang hơn nữa là lúc đó không có người nào cả. May mà sau đó vẫn được cứu lên kịp thời, nếu không bây giờ hai cậu không còn được nhìn thấy tôi đâu. Tôi quyết định rồi, ngày mai phải đi đăng ký một lớp tập bơi, ít nhất… sau khi rơi xuống nước cũng không phải chờ chết.”

Đổng Huy nghe thế hoảng hốt nói: “May mà không sao, thật sự quá nguy hiểm. Nhưng mà sao cậu lại ngã xuống? Có phải tối hôm qua ngủ không ngon, hoa mắt nhìn nhầm đường không?”

Người bình thường chạy làm sao lại lao xuống hồ được.

“Sao thế được, tối qua tôi ngủ sớm lắm, cũng không cảm thấy đầu óc không tỉnh táo. Giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy kì lạ, lúc đó cứ như bị trúng tà ấy, cảm thấy như đường đi hướng vào hồ vậy. May mà tôi chạy bộ chứ không lái xe, nếu không thật sự tiêu luôn rồi.” Chúc Hưu An tự an ủi mình, lại nói tiếp: “Không được, tôi phải mượn kí túc xá tắm rửa rồi thay đồ thôi, như này khó chịu quá. Tôi chấm công rồi, nếu sếp tới đây nhớ giấu giúp tôi với.”

Vì không bị trừ lương, cậu ta vẫn rất liều mạng.

Chúc Hưu An nói xong vội vã rời đi, không cho Tiêu Chước thời gian hỏi chi tiết.

Tiêu Chước âm thầm suy nghĩ, tình huống này sao quen dữ vậy, chẳng phải giống cảnh sáng nay cậu cứu cô gái kia à?

*

Hôm nay là thứ sáu, nhà hàng Trung nhận được đơn đặt cơm của một tổ quay phim, phải làm thức ăn cho mười người, còn yêu cầu chín giờ tối đưa tới. Cơm nước được chuẩn bị xong, ba người Tiêu Chước đi giao về đến nơi đã hơn mười giờ rồi.

Bọn họ thu dọn chuẩn bị tan làm, Chúc Hưu An lại đề nghị đi ăn bữa khuya, đúng lúc mọi người đều hơi đói, không ai từ chối.

“Vậy đi ăn gì đây?” Chúc Hưu An đi ăn khuya với Đổng Huy nhiều rồi, nên cậu ta hỏi ý kiến của Tiêu Chước: “Cậu muốn ăn tôm hùm hay đồ nướng?”

Tiêu Chước nghe thế ánh mắt có hơi mờ mịt, cậu hoang mang lắc đầu: “Tôi chưa từng ăn mấy món đó, hai cậu quyết định là được.”

Bình thường cậu đều ăn cơm ở công ty, toàn đồ ăn Trung Quốc tiêu chuẩn, những món khác đều chưa có dịp được thử. Nhưng Tiêu Chước chưa ăn cũng đã nghe người ta nói, mấy món này ngon lắm, loài người rất thích.

Chúc Hưu An không ngờ Tiêu Chước chưa từng ăn tôm hùm đồ nướng, ánh mắt nhìn cậu lập tức tràn đầy sự đồng cảm: “Chưa từng ăn tôm hùm hay đồ nướng vậy đồ ăn mà cậu ăn những năm nay đều chẳng có ý nghĩa gì cả. Mấy món này đều là món ngon cực phẩm trên trần gian, có thể kéo dài tuổi thọ đấy. Một tuần tôi phải ăn một bữa đồ nướng mới hoạt động nổi.”

Tiêu Chước nhướng mày, từ chối bày tỏ ý kiến, nhưng lại ôm sự chờ mong rất lớn.

Cuối cùng Chúc Hưu An quyết định đi ăn đồ nướng, để lần tới lại dẫn Tiêu Chước đi ăn tôm hùm, chắc chắn sẽ khiến Tiêu Chước sống gần gũi với cuộc sống nhân dân hơn.

Là một tín đồ ăn uống, Chúc Hưu An nắm rõ các món ngon quanh đây trong lòng bàn tay, chẳng bao lâu cậu ta đã tìm thấy một hàng đồ nướng ngon nhất phố này.

Hàng đồ nướng lấy một cái tên rất hoành tráng, “Quán nướng đệ nhất”. Ông chủ là một người đàn ông trung niên, để hai chòm râu, đặc biệt nhiệt tình hiếu khách, ông chủ có vẻ nhận ra Chúc Hưu An, từ xa đã đón tiếp cậu ta.

Chúc Hưu An bắt chuyện với ông chủ, nhiệt tình giới thiệu: “Đồ nướng ở chỗ này vừa đủ, giá cả phải chăng, mùi vị cũng tuyệt vời. Món đắt khách nhất của ông ấy là thịt dê xiên nướng, thịt tươi non nhiều nước, thơm ngon nuốt lưỡi. Tôi đi ăn nhiều chỗ thịt dê nướng rồi, nhưng không có chỗ nào vượt qua được chỗ ông ấy. Các cậu ăn thử sẽ biết tôi không hề nói quá đâu.”

Tiêu Chước vừa nghe vừa nhìn ông chủ kia, nhận ra ông chủ kia là một yêu quái Dê. Yêu quái Dê lại đi nướng thịt dê xiên, yêu quái bây giờ đều liều mạng như thế à?

Chương 22

“Cậu đang nhìn gì vậy?” Chúc Hưu An nghi hoặc hỏi.

Tiêu Chước không trả lời, lắc đầu nói: “Không có gì.”

Chúc Hưu An cũng không nghĩ nhiều, sảng khoái nói: “Đêm nay tôi mời, mọi người cứ gọi đồ ăn thỏa thích, khó có được một lần, không cần phải khách sáo.”

Ông chủ nghe vậy cười nói: “Sao đột nhiên lại hào phóng thế? Dạo gần đây phát tài à? Có đường phát tài nhớ mang theo cả tôi đó.”

“Phát tài gì chứ, vẫn là đỗ nghèo khỉ đây.” Chúc Hưu An cười xua tay, bỗng cậu ta thần bí nói: “Nhưng đúng là có chuyện tốt, đáng để chúc mừng.”

Cậu ta không nói rõ, ông chủ cũng không hỏi nhiều.

Ba người gọi đồ nướng xong, tìm vị trí ngồi xuống, Đổng Huy cười nói: “Hôm nay sao lại hào phóng như vậy? Không hề giống phong cách của cậu.”

“Cậu đừng có khịa tôi, thỉnh thoảng tôi vẫn hào phóng rộng rãi nhé.” Chúc Hưu An lại nói tiếp: “Tôi đang nuôi chó. Từ nay về sau, cũng là người có chó rồi.”

Tiêu Chước cảm thấy kỳ lạ nói: “Trước đây cậu nói không nuôi nổi, sao thay đổi ý định nhanh vậy?”

Chúc Hưu An lắc đầu: “Chú chó này không phải mua về, mà là chó lang thang tôi mang về nuôi. Mọi người còn nhớ chuyện ngày hôm đó tôi bị rớt xuống hồ không? Khi ấy xung quanh đều không ai chính chú chó này đã nhảy xuống nước cứu tôi. Nghe nói chó hiểu tính người, lời nói này thật sự không hề sai. Khi ấy tôi vội vàng đi làm, không kịp nghĩ nhiều. Nhưng sau khi tan làm lại gặp được nó, nó thậm chí còn nhận ra tôi, cũng rất vui vẻ đi theo tôi về đến nhà. Tôi cảm thấy có duyên với nó, muốn thử nuôi dưỡng nó. Dù sao nó cũng đã cứu mạng tôi, tôi cũng phải báo đáp ơn cứu mạng.”

Nhắc tới chú chó kia, cả người Chúc Hưu An toát ra vẻ vui sướng phấn khích: “Tôi cảm thấy chắc chắn đây là duyên phận của tôi và Cầu Cầu, nói không chừng đời trước giữa chúng tôi còn có duyên với nhau rồi. Mọi người biết không, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy một chú chó nào thông minh như Cầu Cầu, thậm chí tôi còn cảm thấy nó không phải là chó. Nó có thể hiểu được lời tôi nói, hằng ngày tiễn tôi ra cửa, tối đến đón tôi về nhà, vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện. Nó không thích ăn thức ăn chó, đồ ăn vứt trên mặt đất cũng không ăn, biết xem ti vi, còn biết bắt tay với tôi. Điều thần kỳ nhất là tôi thấy rõ ràng nó ngồi chồm hổm trong nhà vệ sinh.”

Cậu ta nói xong, khuôn mặt trần ngập vẻ đau lòng: “Trước đây chắc hẳn Cầu Cầu là thú cưng, đã từng được huấn luyện, nhưng người nuôi dưỡng nó cũng rất đáng giận. Cầu Cầu ngoan như thế, hiểu chuyện như thế, vậy mà nhẫn tâm vứt bỏ nó? Cũng không biết trước khi tôi nuôi Cầu Cầu, nó đã lưu lạc ngoài đường bao lâu, chịu bao nhiêu khổ sở. Tóm lại từ nay về sau, chỉ cần tôi có một chút đồ ăn, tuyệt đối sẽ không để cho Cầu Cầu phải chịu đói, đừng ai mơ tưởng bắt nạt Cầu Cầu.”

Tiêu Chước và Đổng Huy nghe vậy, ăn ý liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người họ đều cảm thấy trạng thái này của Chúc Hưu An không thích hợp cho lắm.

Đổng Huy dò hỏi: “Cậu không sao chứ?”

“Không sao, tôi có thể có chuyện gì?” Sau đó đột nhiên Chúc Hưu An càng nói càng phấn khích, lại gọi ông chủ mang bia lên, Tiêu Chước và Đổng Huy cũng không ngăn cản được.

Rót bia vào trong ly, Chúc Hưu An vui vẻ đứng lên, nâng chén nói: “Cạn, vì được gặp gỡ hãy cụng ly.”

Tiêu Chước uống cạn ly bia, nhưng lại cảm thấy hương vị là lạ, sau đó cậu không chịu uống thêm nữa, Chúc Hưu An chỉ có thể quấn lấy Đổng Huy, bắt anh ta uống cùng.

Đổng Huy thật sự hết cách với Chúc Hưu An, chỉ có thể uống cùng cậu ta thêm mấy ly nữa.

Đồ nướng nhanh chóng được mang lên, mùi thơm của thức ăn nướng trên than thơm ngào ngạt, trong nháy mắt Tiêu Chước đã bị mỹ thực hấp dẫn. Chúc Hưu An nói không sai, đồ nướng thật sự là mỹ vị khó có thể chống cự lại.

Tiêu Chước nếm thử xâu thịt dê, hương vị dê nướng trên than đỏ khiến cho người ta mê mẩn, cậu có cảm giác khám phá ra một đại lục mới.

Ba người ăn đồ nướng, uống bia lạnh, cuối cùng đều no căng bụng, tê liệt ngồi tại chỗ thở dốc. Không biết Chúc Hưu An đã uống bao nhiêu bia, bất tỉnh nhân sự nằm úp sấp trên bàn.

Đổng Huy biết nơi ở của Chúc Hưu An, chuẩn bị đưa cậu ta về nhà trước. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên anh ta lại nhận được điện thoại của bạn gái, hỏi tại sao vẫn chưa về nhà. Giọng nói của bạn gái Đổng Huy ở đầu dây bên kia không như bình thường, dường như đang đè nén lửa giận. Đổng Huy vội vàng trả lời sẽ lập tức trở về, anh ta hơi do dự nhìn Chúc Hưu An.

Tiêu Chước vội vàng nói: “Không sao, cậu về trước đi, tôi đưa cậu ta về cũng được.”

Cậu một người cô đơn lẻ bóng không sao, nhưng không thể khiến cho Đổng Huy vì bạn bè mà cãi nhau với bạn gái, như vậy không hay.

Đổng Huy vội vàng chạy về nhà dỗ dành bạn gái, cũng không khách sáo với Tiêu Chước: “Vậy tôi gửi địa chỉ nhà của Chúc Hưu An cho cậu, đành làm phiền cậu vậy.”

Anh ta nói xong cũng không chần chừ, nhanh chóng lái xe vội vã chạy đi.

Không lâu sau, Tiêu Chước nhận được địa chỉ mà Đổng Huy gửi tới, nhà của Chúc Hưu An cách đây cũng không xa. Tiêu Chước đỡ Chúc Hưu An đang say khướt ngồi phía sau, lái xe điện đi thẳng về nhà cậu ta.

Lúc này, khu dân cư yên lặng không có người. Tiêu Chước đánh tiếng chào hỏi với bảo vệ, bảo vệ nhận ra Chúc Hưu An, cho bọn họ đi vào .

Tiêu Chước dừng xe điện ở dưới tòa nhà, đỡ Chúc Hưu An đi vào thang máy. Sức nặng cả người Chúc Hưu An đều đè ép ở trên người Tiêu Chước, nhưng bước chân cậu vẫn nhanh nhẹn nhẹ nhàng, thoạt nhìn không có chút áp lực nào.

Thang máy đến tầng hai mươi ba, sau khi ra khỏi thang máy, Chúc Hưu An đã tỉnh táo hơn rất nhiều, trong miệng cậu ta gọi thầm tên Cầu Cầu, vẻ mặt kích động lại tha thiết, tự cố gắng đi về phía trước.

Tiêu Chước đi ở phía sau, nhìn cậu ta lấy chìa khóa mở cửa, cũng cảm thấy có chút hứng thú với Cầu Cầu. Cậu rất muốn nhìn xem, rốt cuộc là thứ gì đang quấy phá.

Chúc Hưu An đẩy cánh cửa ra, thuận tay mở đèn ở sát vách cánh cửa. Căn phòng tối tăm trong nháy mắt sáng bừng, cũng chiếu sáng cả căn phòng.

Cậu ta thuê căn hộ hai phòng, bởi vì giá rẻ cho nên phòng khách thoạt nhìn cũng không quá rộng rãi. Đối diện sô pha nhỏ là tivi treo tường, cảm giác toàn bộ căn phòng có vẻ đơn giản, trống trải. Là cái cảm giác nếu có trộm vào nhà cũng không biết phải trộm cái gì.

Tiêu Chước quan sát một lượt xong cậu hơi cúi đầu nhìn về phía chú chó Chúc Hưu An mới nhận nuôi. Bọn họ vừa bước vào cửa, đã phát hiện Cầu Cầu đang ngoan ngoãn canh giữ bên cạnh cửa, thoạt nhìn như đang đợi Chúc Hưu An về nhà.

Chúc Hưu An ngồi xổm xuống ôm lấy Cầu Cầu, vừa cảm động vừa áy náy nói: “Xin lỗi, Cầu Cầu, để cho mày phải đợi tao lâu như thế.”

Cậu ta vừa nói, vừa thân mật cọ đầu vào đám lông của Cầu Cầu.

Tiêu Chước thấy một màn này, cậu nhìn ra được ánh mắt đầy ghét bỏ của Cầu Cầu. Nhưng mà Chúc Hưu An đang đắm chìm trong cảm động, không hề phát hiện ra điều này.

Cầu Cầu cũng không lớn, không nhìn ra giống chó nào, có lẽ chỉ là một con chó cỏ. Lông trên người nó hầu như là màu trắng, chỉ có hai chân trước và trên đuôi có mấy đốm lông màu đen.

Tiêu Chước nhìn nhìn, luôn cảm thấy chú chó này rất quen mắt, hình như đã từng nhìn thấy ở đâu đó, nhưng nhất thời lại không nhớ ra nổi.

“Cậu không thấy nó rất quen sao?” Cậu hỏi Chúc Hưu An.

Chúc Hưu An ôm Cầu Cầu lắc lư đi vào phòng khách, đáp: “Quen, Cầu Cầu là bạn tốt của tôi, đương nhiên quen thuộc rồi.”

Tiêu Chước cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng không hỏi lại, với trạng thái bây giờ của Chúc Hưu An cậu ta không thể cho cậu một đáp án.

Tầm mắt cậu lại chuyển sang Cầu Cầu, trong ánh mắt cậu tràn đầy nghi ngờ và dò xét, cân nhắc xem rốt cuộc chú chó này có phải là yêu quái hay không. Cậu cũng chưa có đủ năng lực chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể xác nhận được yêu quái, những loại yêu lực yếu, tự ẩn dấu yêu lực, hoặc bắt được cơ duyên mà hóa thành yêu, cũng rất khó để nhận ra.

Nhưng nhớ tới lời nói của Chúc Hưu An trước đó, hơn nữa bây giờ tận mắt nhìn thấy, cậu có thể xác định chú chó này là yêu quái.

Cầu Cầu bị Chúc Hưu An ôm chặt, phát hiện được ánh mắt của Tiêu Chước,nó đột nhiên cảm thấy sợ hãi chui vào trong lòng Chúc Hưu An.

Chúc Hưu An thấy vậy, vội vàng sờ sờ đầu Cầu Cầu an ủi, lại nói với Tiêu Chước: “Cậu đừng trừng mắt với nó, Cầu Cầu nhát gan, rất dễ bị dọa.”

“Vậy sao.” Tiêu Chước liếc Cầu Cầu một cái, khiến cho Cầu Cầu đang nhìn lén bị dọa cho sợ hãi vội vàng nhìn ra chỗ khác. Không biết vì sao, nó vừa nhìn thấy Tiêu Chước đã cảm thấy người này thật đáng sợ, cả người đều lộ ra vẻ khủng bố.

Chúc Hưu An về đến nhà đã tỉnh táo hơn rất nhiều, cậu ta vội vàng chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, lúc đi ra đã không còn vẻ say rượu nữa.

“Uống coca hay nước suối?”

“Coca.” Ngay cả thức uống, Tiêu Chước cũng thích uống nước có hương vị ngọt ngào.

“Tôi biết ngay mà.” Chúc Hưu An đưa lon Coca trong tay cho Tiêu Chước,cậu ta mở một chai nước suối uống mấy ngụm, thoải mái thở một hơi dài.

Cậu ta ngồi trên sô pha, mở tivi, thành thạo ấn điều khiển mở một kênh, lúc này mới phát hiện không thấy Cầu Cầu đâu cả.

“Cầu Cầu đâu? Vừa rồi còn ở đây mà.” Chúc Hưu An hoang mang nhìn vài vòng, lại gọi: “Cầu Cầu, mau lại đây, xem tập phim mới này.”

Giọng cậu ta rất tự nhiên quen thuộc, giống như không phải đang gọi một chú chó, mà gọi một con người.

Biểu tình Tiêu Chước phức tạp nhìn Chúc Hưu An: “Cậu với chó cùng nhau xem phim?”

Chúc Hưu An nghiêm túc giải thích: “Mặc dù Cầu Cầu là chó, nhưng là bạn tốt của tôi, nó rất thông minh, mỗi tối chúng tôi đều cùng nhau xem phim, cậu xem nó còn chăm chú hơn tôi. Đúng rồi… cậu xem bộ phim này không? Mặc dù tình tiết hơi cẩu huyết nhưng cũng rất kích thích.”

Tiêu Chước xem thử, đối với bộ phim gia đình cẩu huyết cậu không hề cảm thấy hứng thú. Thầm nói cho dù chó có thông minh tới đâu, cũng chỉ là chó. Chó biết xem phim, vậy còn chưa chịu tỉnh ra, Chúc Hưu An không cảm thấy khác thường? Trạng thái hiện tại của cậu ta như vậy e rằng con chó kia không thoát được can hệ.

“Tôi đi tìm xem.” Tiêu Chước chủ động nói: “Dù sao cũng ở ngay trong nhà, không xa.”

Đầu Chúc Hưu An vẫn còn đang choáng váng, cậu ta mềm oặt dựa trên sô pha, nghe vậy cũng không khách sáo với Tiêu Chước nữa, gật gật đầu.

Tiêu Chước tìm thấy Cầu Cầu trong phòng ngủ, chú chó co rúc ở dưới gầm giường, cả người rụt lại như một trái bóng. Tiêu Chước không mở đèn, khi vén tấm ga giường cúi xuống gầm giường nhìn, cậu lập tức thấy một đôi mắt màu xanh lục phát sáng.

Chủ nhân của ánh mắt đó mạnh mẽ vồ về phía Tiêu Chước, khí thế hung hãn. Nhưng nó chưa kịp tới gần đã bị Tiêu Chước nhẹ nhàng tóm lấy cổ túm lên.

Cầu Cầu vùng vẫy, khó khăn quẫy đạp hai chân sau, phát hiện năng lực của đối thủ quá mạnh, chỉ có thể thoi thóp từ bỏ chống cự, lựa chọn giả chết.

Tiêu Chước xách nó lên lật tới lật lui xem xét, sau đó mở ra tấm hình cậu lưu trong điện thoại, đưa tới trước mặt Cầu Cầu nói: “Đừng giả ngốc, đây là mày đúng không?”

Tấm hình cậu cho Cầu Cầu xem là thông báo tìm chó bị trộm tiền thù lao ba vạn, ảnh chụp chú chó trên hình giống Cầu Cầu như đúc.

Tiêu Chước vừa mới nhớ ra, trước đó cậu luôn cảm thấy Cầu Cầu quen mắt, sau đó suy nghĩ mãi, đây không phải là chú chó được treo thưởng ba vạn à? Ban đầu cậu cũng không để ý, hiện tại đột nhiên nghiêm túc hẳn lên.

Cậu cũng không nghĩ tới bản thân sẽ tìm thấy chú chó này, cậu không dấu được vẻ kích động nhìn chằm chằm vào Cầu Cầu. Đây thật sự không phải chó, mà là tiền đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.