Tên Omega Này Vừa Ngọt Vừa Bướng - Mạc Lí

Chương 3: Ngũ hành phạm Lệ Chanh




Sáng thứ hai, Lệ Chanh lại đến muộn.

Lúc cậu đến, tiết đầu tiên đã bắt đầu được một nửa, giáo viên vừa múa bút thành văn trên bảng vừa giảng bài.

Những học sinh khác đến muộn đều cẩn thận thừa dịp giáo viên không chú ý, từ cửa sau lén lút vào lớp học. Lệ Chanh lại tùy tiện đi vào bằng cửa chính, giáo viên cũng không làm được gì, mắt không thấy tâm không phiền, đành làm ngơ cho cậu về chỗ ngồi.

Lệ Chanh ngồi còn chưa nóng chỗ, bọn đàn em Beta ở hàng trước liền 'xọat xọat' quay đầu nhìn cậu kính nể.

Lệ Chanh bị mấy con mắt nóng rực nhìn chằm chằm, sợ hãi hỏi: "Bọn mày làm sao đấy?"

Đàn em số một cười hì hì, giơ ngón tay cái lên: "Anh Lệ trâu bò!"

Lệ Chanh:?

Lệ Chanh giả vờ bình thường, hỏi: "Vậy mày nói một chút xem, tao trâu bò ở chỗ nào?"

Đàn em số hai: "Anh đừng khiêm tốn chứ, toàn bộ sự kiện tối hôm qua đều truyền khắp trường học rồi."

Lệ Chanh tâm trạng mờ mịt, mình tối hôm qua làm gì nhỉ? Tối qua cậu mệt đến mức vừa tập xong đã ngủ thiếp đi, thậm chí không kịp làm nhiệm vụ hàng ngày trong game.

Không chờ cậu giải thích, đàn em số ba đã đem sự tích anh dũng của cậu nói ra.

"Tối hôm qua có người bắt gặp Vệ Dung ở bệnh viện! Mặt mũi hắn sưng húp, bước đi khập khiễng, tay còn bó bột!" Đàn em số ba mặt mày hớn hở, dùng tư duy logic suy luận rõ ràng, "Nhất định là do anh Lệ làm! Tên kia cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, anh vốn nhìn hắn không vừa mắt nên tối hôm qua gã hẹn anh ở cổng trường, anh liền một thân một mình đi gặp rồi đem hắn đánh đập, gã gào khóc xin tha, cuối cùng anh nhờ một cú đấm xác định giang sơn, đem gã đánh thẳng vào bệnh viện, làm cho gã không dám quấy rầy đến anh nữa, có đúng hay không?"

Lệ Chanh: "..."

Lệ Chanh:?

Lệ Chanh lúng túng hắng giọng, vốn định làm sáng tỏ, nhưng thấy bọn đàn em một lòng sùng bái nhìn mình, lời vốn định nói chuyển thành câu nói khác.

Cậu vung vung tay, thái độ tùy ý: "Đúng rồi, con muỗi liu riu này vốn chỉ là chuyện nhỏ, còn cần mày thay anh tuyên truyền sao?"

Đàn em tặc lưỡi: "Nhưng hắn là Alpha đấy!"

Lệ Chanh không thèm quan tâm, nói: "Alpha thì sao? Cái loại người như Vệ Dung, anh đây chỉ dùng một tay cũng quật ngã được gã."

"Anh Lệ đúng là thiên hạ vô địch."

"Được rồi, nói bé thôi, ngồi học đàng hoàng đi." Lệ Chanh nhìn thì thiếu kiên nhẫn, nhưng bên trong lại lộ ra một chút đắc ý, "Đúng rồi, tao thấy gần đây thành tích ngữ văn của mày tiến bộ ghê nha, thành ngữ dùng ok phết đấy."

Lệ Chanh chưa bao giờ nghe giảng, cậu gục xuống bàn suy nghĩ, cũng không nghĩ ra được Vệ Dung rốt cuộc bị người tốt bụng nào đánh vào bệnh viện.

Dù sao cũng chả quan trọng, Lệ Chanh phiền não về thằng cha đấy cũng không phải ngày một ngày hai, có người thay trời hành đạo tiễn gã một đoạn, Lệ Chanh vui vẻ nhàn rỗi.

Hi vọng từ rày về sau, Vệ Dung thành thật một chút, đừng tiếp tục đến quấy rầy cậu nữa.

...

Cũng trong lúc đó, phòng học lớp 12.

Tiêu Dĩ Hằng mở sách bài tập chuẩn bị viết thì nghe thấy một học sinh nữ đang chia sẻ chuyện mới hóng được.

"Các cậu xem website trường chưa!", nữ sinh kia thở dài nói, "Omega cực nổi danh ở lớp 11, tên Lệ Chanh ấy, tối hôm qua ở cổng trường, đem Alpha theo đuổi cậu ta đánh vào bệnh viện."

Tiêu Dĩ Hằng: "..."

Tiêu Dĩ Hằng:?

Ai? Ai đánh?

...

Việc học ở cấp ba rất nặng, các tiết phụ như âm nhạc, thể dục, mỹ thuật đều bị các giáo viên môn chính tranh giành.

Mỗi thứ hai, giáo viên môn chính đều sẽ đứng trước thời khóa biểu, làm bộ hỏi: "Thời khóa biểu ơi thời khóa biểu, để tôi nhìn xem tuần này giáo viên môn phụ nào may mắn bị ốm nào."

Chỉ có lớp 11(13), cũng chính là lớp của Lệ Chanh, giáo viên môn phụ chưa bao giờ bị ốm.

Hết cách rồi, Lệ Chanh là trùm trường, không vừa ý một chút là tác oai tác quái, ai dám không cho cậu được trải nghiệm tiết mỹ thuật, âm nhạc, thể dục chứ.

Lớp 11(13) hưởng ké, mỗi tuần có đầy đủ 3 tiết môn phụ.

Hôm nay là thứ tư, buổi chiều có một tiết mỹ thuật.

Giáo viên dạy mỹ thuật là một giáo viên nữ Omega, tên Thu Nhàn, đang có bầu 8 tháng, thân thể yếu ớt, không thể làm việc trong thời gian dài, vì vậy mấy tuần gần đây đều dạy bọn họ vẽ tĩnh vật, chỉ cần ở trên bàn bày mấy lọ hoa, táo, chuối các loại, mỗi học sinh cầm bút cùng với giấy vẽ, bọn họ sẽ ngoan ngoãn học hành nghiêm chỉnh đến hết tiết.

Cô cũng biết đám nhóc này học tiết mỹ thuật nhưng căn bản không phải học vẽ mà chỉ muốn thả lỏng một chút, buôn dưa lê, nghịch điện thoại thậm chí tán tỉnh nhau, vì vậy mỗi lần lên lớp cô đều mắt nhắm mắt mở, chỉ cần mấy đứa học sinh này không đem phòng học phá thì tùy bọn chúng nghịch ra sao thì nghịch.

Thu Nhàn đứng ở góc dựng lên giá vẽ của mình, trải giấy ra bắt đầu vẽ tranh.

Chưa được bao lâu, bên cạnh có một đôi mắt long lanh nhìn.

"Cô Thu!" Lệ Chanh một đầu tóc vàng như sư tử con, cười tự đắc ngả ngớn hỏi, "Em thương lượng với cô một chút, mỗi lần lên lớp bọn em đều chỉ vẽ lọ hoa, táo, chuối, vẽ đến chán rồi."

Thu Nhàn hỏi cậu: "Không vẽ tĩnh vật vậy muốn vẽ cái gì?"

Lệ Chanh nói: "Vẽ người ạ!"

Thu Nhàn suy nghĩ một chút, đồng ý: "Cũng được, trong tủ có mấy cái thạch cao hình người, em mang ra..."

"Không không không, em nói là... " Lệ Chanh duỗi ngón trỏ ra, chỉ mũi của mình, "vẽ người sống ý cô."

Thu Nhàn giờ mới hiểu cậu muốn làm gì, cô bật cười: "Em muốn làm người mẫu? Muốn mọi người vẽ mình đúng không?" Tiểu quỷ này tự luyến thế. "Làm người mẫu là phải ngồi một chỗ không thể động đậy, em làm được không?"

"Ngồi một chỗ thôi mà", Lệ Chanh nhíu mày, "cô đừng xem thường em."

Cứ như vậy, lớp 11(13) trong tiết mỹ thuật, vốn đang vẽ lọ hoa, táo, chuối đổi thành vẽ một người lớn sống sờ sờ.

Lệ Chanh đặt mông ngồi ở giữa ghế, tùy tiện gác chân, hai tay ôm ngực, bày ra dáng vẻ tự nhận là đẹp trai không chỗ chê, cùng các bạn học nói: "Nào nào, vẽ đi!"

Cậu không hỏi những bạn học khác có đồng ý không, cậu là trùm trường, ý kiến của cậu chính là ý kiến của tất cả mọi người.

Bạn học chỉ có thể trao nhau một ánh mắt bất đắc dĩ, cầm lấy bút, vắt óc suy nghĩ vẽ lên giấy dáng dấp của Lệ Chanh.

Nhưng bọn họ cũng không phải học sinh có năng khiếu với môn mỹ thuật, vẽ tĩnh vật còn vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo, sao có khả năng vẽ người?

Đợi đến khi Lệ Chanh ngồi mệt, cậu chắp tay sau lưng chầm chậm đi xuống xem xét, chỉ thấy trên mấy bức vẽ bản thân mình trông kỳ kỳ quái quái.

Lệ Chanh: "..."

Lệ Chanh nghĩ, chẳng lẽ mình đối với vẻ đẹp của bản thân có hiểu lầm, nhưng mình nhớ là mình trong gương cũng đâu tệ, làm gì có mũi củ tỏi, mặt vuông như thế rốt cuộc là vẽ mình hay là vẽ SpongeBob?

Thế mà bọn đàn em Beta còn cố tình nâng mấy bức tranh trừu tượng lên nhờ cậu đưa nhận xét, nịnh nọt hỏi: "Anh Lệ thấy bức tranh này thế nào?"

Anh Lệ đây thấy chẳng ra làm sao cả.

Không đợi Lệ Chanh nổi nóng, Thu Nhàn túm lấy cậu, nói: " Có người mẫu như em sao, mới kiên trì được mấy phút mà đã chịu không nổi?"

Lệ Chanh không dám cãi lại giáo viên mỹ thuật đang mang bầu này, thấp giọng nói: "Ngồi lâu như vậy không động đậy, ai mà kiên trì được ạ?"

Thu Nhàn nở nụ cười: "Có người kiên trì được đấy."

Dứt lời, Thu Nhàn từ trong tủ lấy ra một xấp giấy vẽ đưa cho cậu xem: "Đây là bản vẽ của học sinh lớp 12(1)."

Lệ Chanh khiếp sợ: "Lớp 12 mà cũng có tiết mỹ thuật?"

Thu Nhàn: "Lớp trùm trường có đặc quyền thì lớp học sinh giỏi đương nhiên cũng phải có đặc quyền rồi."

Trùm trường: "..."

Lệ Chanh tâm lý hùng hổ nhận lấy xấp bản vẽ kia, cúi đầu nhìn.

Có 16 bức vẽ, phác họa cùng một người.

Nam sinh ngồi bên cạnh cửa sổ, áo sơ mi trắng gấp đến khuỷu tay, tay cầm một quyển sách, ánh nhìn rất chăm chú, từng cơn gió nhẹ thổi qua lay động tóc cũng không thể lôi kéo sự chú ý của hắn.

Lớp học sinh giỏi đa tài đa nghệ, vẽ người ra hình ra dạng. Mỗi nơi trên người nam sinh đều dùng bút chì vẽ lại thật tỉ mỉ, môi, góc cạnh hàm dưới, hầu kết, khớp xương ngón tay...

Lệ Chanh liếc nhìn mấy bức vẽ này, từng cái từng cái hợp lại tạo thành một bản vẽ người hoàn chỉnh.

Nháy mắt, trong lòng Lệ Chanh như bị cái gì đụng phải, vừa nặng lại vừa nhẹ.

Cậu hắng giọng, hỏi: "Cô Thu, đây là ai vậy?"

Thu Nhàn: "Ồ, em không biết em ấy à?"

Lệ Chanh không thích nghe câu này chút nào, hừ nói: "Hừm, tại sao em phải biết anh ta, sao anh ta không đến làm quen em đi?"

Thu Nhàn cười cười: "Em ấy là Tiêu Dĩ Hằng học lớp 12, là một nhân vật nổi tiếng của trường ta, nhưng mà em nhập học năm ngoái, lúc đó em ấy đi ra nước ngoài trao đổi, học kỳ này vừa mới trở về."

Lệ Chanh nghĩ, nhân vật nổi tiếng? Có thể hot như nào? Hot hơn mình à?

Cậu mơ hồ nhớ tới, ở trên giá trưng bày tại phòng làm việc của hiệu trưởng đặt rất nhiều cúp, mấy cái cúp cao nhất hình như viết tên Tiêu Dĩ Hằng.

Vì chuyện này, Lệ Chanh còn từng đi tìm thầy Từ làm loạn, hỏi thầy rằng: "Tên Tiêu Dĩ Hằng kia là ai? Em lấy cúp nhiều hơn anh ta, tại sao không đặt cúp của em ở hàng thứ nhất, vì cái gì mà anh ta ở phía trên em?"

Lúc đó Từ Vạn Lý nói thế nào nhỉ?

Ừm, Từ Vạn Lý hình như nói: "Em ấy là đàn anh của em, đàn anh thì phải ở trên đàn em chứ."

Hừ!

Đàn anh đàn em cái gì chứ, lại còn dám ở trên mình.

Nghĩ tới việc này, Lệ Chanh nhìn chằm chằm sấp bài vẽ, người này càng nhìn càng thấy không vừa mắt, khoảnh khắc tim lỡ nhịp mất thăng bằng cũng bị cậu quy cho là ảo giác.

...

Sau khi tan học, Thu Nhàn ưỡn bụng bầu, khó khăn quét tước vệ sinh phòng mỹ thuật.

Hiện nay, càng ngày càng có nhiều Omega lựa chọn thụ tinh nhân tạo, nhờ khoa học kỹ thuật nuôi cấy tạo ra các sinh mệnh nhỏ. Một Omega như cô kiên trì tự mình thai nghén rất hiếm thấy.

Cô lại cảm thấy đây là một trải nghiệm khó mà có được, mang thai 10 tháng, có thể cùng con ngày càng gần gũi. Chỉ có điều, mang thai cũng đem tới rất nhiều phiền toái.

Giống như hiện tại, cô muốn khom lưng nâng tượng thạch cao ở dưới đất lên cũng rất khó khăn.

"Cô Thu, cô ngồi xuống nghỉ ngơi đi, để em làm cho." Một giọng nam vang lên.

Tiêu Dĩ Hằng bước nhanh vào phòng học, đầu tiên là đưa Thu Nhàn đến một chỗ ngồi xuống, sau đó giúp cô đem mấy tượng thạch cao dọn gọn từng cái bỏ vào tủ.

Thu Nhàn sau khi ngồi xuống, đấm đấm chân đang bủn rủn, thở dài nói: "May mà có em giúp cô."

Tiêu Dĩ Hằng đáp: "Đây là điều đương nhiên thôi ạ. Ngược lại em muốn cảm ơn cô đã cho em mượn phòng mỹ thuật để vẽ vời."

Ngoại trừ Thu Nhàn, hầu như không ai biết rằng Tiêu Dĩ Hằng rất có thiên phú trong phương diện vẽ.

Ban đầu chỉ là muốn tìm một chỗ yên tĩnh đọc sách, mà phòng mỹ thuật vừa có bàn, vừa có ghế, lại có rất ít học sinh tới, là nơi tốt nhất để nghỉ ngơi.

Một lần vô tình, dưới sự cổ vũ của Thu Nhàn, anh cầm bút vẽ. Thu Nhàn kinh ngạc phát hiện, Tiêu Dĩ Hằng có năng lực nhận biết trời sinh đối với màu sắc.

Anh nhẹ nhàng đùa giỡn với từng mảng sáng tối, dễ dàng bắt bí các loại sắc thái.

Anh không cần nghĩ rằng chỗ này phải vẽ như nào, chỉ cần anh vẽ thì bức vẽ đó chính là phong cảnh.

Thu Nhàn yêu nhân tài nên dốc hết công sức dạy dỗ.

Nhưng cô cũng cảm thấy thật đáng tiếc, Tiêu Dĩ Hằng là Alpha, tương lai của anh đã được định sẵn anh sẽ nhận được càng nhiều cúp, vào được đại học hàng đầu, nghiên cứu khoa học kỹ thuật hiện đại nhất. Đối với anh mà nói, vẽ vời vĩnh viễn chỉ là hứng thú giúp anh bồi dưỡng tình cảm.

Tiêu Dĩ Hằng không biết cô Thu đang nghĩ gì, anh từ trước đến giờ ít nói, quét dọn xong phòng học, anh liền từ trong góc lấy ra giá vẽ tranh của mình.

Vẽ một bức tranh thường cần rất nhiều thời gian, mỗi chiều anh đều đến phòng học vẽ một chút. Mấy ngày trước, anh vừa mới hoàn thành một tác phẩm, nhờ cô Thu Nhàn mang đến nơi trưng bày gửi bán.

Anh dựng giá tranh lên, dọn khung tranh, bắt đầu vẽ bản nháp.

Thu Nhàn hỏi anh: "Bức tranh này em muốn vẽ gì?"

Tiêu Dĩ Hằng trả lời: "Chắc là ánh hoàng hôn trên sân vận động."

Thu Nhàn: "Em vẫn không muốn vẽ người à?"

Từ lần thứ nhất cầm bút vẽ đến giờ, Tiêu Dĩ Hằng ngoại trừ vẽ tượng thạch cao thì chưa từng vẽ người một lần nào, thực sự khá kỳ lạ.

Tiêu Dĩ Hằng không trực tiếp trả lời, chỉ hỏi ngược lại: "Tại sao cô lại nhắc đến chuyện này?"

Thu Nhàn nói: "Mấy ngày trước cô vừa chấm điểm bài tập của lớp em. Không hổ là lớp của học sinh giỏi, các bạn đều vẽ không tồi, nhưng cô vẫn muốn em thử vẽ chính mình."

Tiêu Dĩ Hằng bất đắc dĩ: "Em cũng không tự luyến như vậy."

Nhắc đến tự luyến, Thu Nhàn cười nói: "Lại nói đến, ngày hôm nay lớp 11 cũng vẽ người. Người mẫu chính là Lệ Chanh, em từng nghe qua chưa? Em ấy khăng khăng muốn bạn học trong lớp vẽ mình, vẽ xấu liền không vui."

Tiêu Dĩ Hằng: anh gần đây ngũ hành phạm Lệ Chanh hay sao mà đi tới đâu cũng nghe thấy cái tên này?

"Em có nghe qua." chỉ là chưa từng thấy bao giờ, Tiêu Dĩ Hằng có chút tò mò về ngoại hình của vị đại ca này, "Em có thể xem bài tập của lớp cậu ấy được không?"

Thu Nhàn vui vẻ đáp ứng.

Cô đứng dậy, lấy từ trên giá bài tập của lớp 11(13) rồi đưa cho anh. Tiêu Dĩ Hằng cụp mắt nhìn mấy bức vẽ.

Ở trên cùng là một bức vẽ hình người, mắt như chuông đồng, tai to, lông mày như mấy sợi hành lá, khuôn mặt kỳ dị, răng nghiến lại trông rất dữ tợn.

Tiêu Dĩ Hằng: "..."

Tiêu Dĩ Hằng nghĩ, vị đại ca này lớn lên nổi bật thật đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.