“Có những người tuy còn sống, nhưng trong tim người khác, họ đã chết.”
Đoạn Di đứng thẳng, hứng gió, thản nhiên mà u sầu lên tiếng: “Tôi đang nói đến cái chết trên phương diện xã hội.”
*社会性死亡 dễ hỉu là quê chết =))
Tưởng Vọng Thư ở dưới sân thượng gào thét: “Tiểu Đoạn ơi! Tiểu Đoạn, con đừng nghĩ ngắn như thế! Con ơi là con! Có chuyện gì thì xuống khỏi ghế rồi nói! Bố nuôi con bao nhiêu năm, con lại vì một thằng đàn ông mà đi tìm đến cái chết sao! Khổ thân bố, về sau già rồi chẳng có ai hương khói!”
Đoạn Di nhanh chóng nhảy xuống khỏi ghế, thuận tay vơ lấy cái ghế đập tới tấp vào người Tưởng Vọng Thư.
Tưởng Vọng Thư bị đánh cho lăn lộn, thừa dịp hỗn loạn ôm chặt lấy Đoạn Di: “Chẳng phải chuyện to tát gì, Phi Phi sẽ không để trong lòng đâu. Tuy rằng cái chiêu bài thừa nước đục thả câu của con hơi kém cỏi, lại có chút bỉ ổi…”
“Ai mẹ nó thừa nước đục thả câu chứ?” Đoạn Di không thể giải thích với cậu ta là mình bị hệ thống ép buộc, chỉ đành bới móc lỗi khác của Tưởng Vọng Thư: “Mẹ nó, cậu có thể đừng gọi hắn là Phi Phi được không?”
Tưởng Vọng Thư: “Thế gọi là chồng cũ à?”
Đoạn Di: “Cút!”
Hai người vừa cãi nhau chí chóe vừa đi xuống lầu.
Đi ngang qua phòng đun nước công cộng, Tưởng Vọng Thư lắc lắc bình nước của mình, trống không, bèn gào lên: “Kẻ nào mẹ nó lại trộm nước trong bình của bố mày hả? Mẹ mày không dạy mày cách làm người sao?”
Phòng đun nước của ký túc xá thường xuyên bị cúp nước, học sinh nội trú ở trường cấp 2 muốn lấy nước đều phải đến phòng đun nước công cộng.
Buổi tối lúc đun nước rất dễ phải xếp hàng dài, nên về cơ bản học sinh đều đến lấy nước vào lúc 4 giờ chiều, khi nước vừa sôi xong, sau đó tiện tay để bình nước ở chỗ cũ, rồi đi học buổi tối.
Tất nhiên, cũng sẽ gặp phải trường hợp như Tưởng Vọng Thư, nước lấy từ buổi chiều, đến tối ra lấy thì đã không cánh mà bay.
“Bảo cậu mang thẳng lên lớp rồi mà,” Đoạn Di nhìn mọi người chơi bóng rổ trên sân, có hơi ngứa ngáy chân tay.
Buổi tối Tưởng Vọng Thư còn phải dùng nước nóng để ngâm chân, cậu ta oán niệm rất lớn: “Kẻ trộm nước chết không yên ổn.”
“Hay là chúng ta đi chơi bóng rổ đi?”, Đoạn Di đề nghị.
“Không đi, tôi về ngâm chân,” Tưởng Vọng Thư đáp.
Đoạn Di lại dao động.
Cậu cũng muốn ngâm chân.
Cuối cùng dục vọng ngâm chân đã chiến thắng dục vọng chơi bóng rổ, Tưởng Vọng Thư sang phòng 301 mượn một bình nước nóng về phòng ngâm chân.
Đoạn Di ghét bỏ cái chậu ngâm chân hình Cừu vui vẻ của cậu ta, chủ yếu là cái tên này vừa tắm rửa vừa dùng ngâm chân chung một cái chậu, cậu không thích.
Ngâm chân xong, Đoạn Di đã quên béng chuyện mình bị bẽ mặt ở trong lớp.
Hai Beta còn lại trong phòng cũng không dám thách thức quyền uy của cậu mà đem chuyện này ra đùa cợt.
Tưởng Vọng Thư ngâm chân xong liền bò lên giường bên cạnh, nằm xuống móc di động ra chơi. Chẳng mấy chốc đèn tắt, Tưởng Vọng Thư đặt di động xuống, lên tiếng: “Này, đang làm gì đấy, tán dóc tí không?”
Đoạn Di đang chơi game Người lửa và Cô gái băng trên di động, mức độ nghiện trò chơi này của cậu đã đạt đến mức bệnh hoạn rồi, không thèm ngẩng đầu: “Cậu có bệnh à, phòng nam sinh chúng ta là kiểu tối đến lại tâm sự với nhau sao?”
Tưởng Vọng Thư: “Đừng có lúc nào cũng chơi cái game ngu ngốc đấy nữa, tăng cường chút tình cảm bạn bè được không? Mập, nói xem, cậu lại làm gì đấy?”
Mập ngồi trên giường ăn khoai tây chiên, nhai rôm rốp, Đoạn Di gõ gõ giường: “Cho tôi xin ít.”
Mập đưa khoai tây chiên cho cậu: “Lớp trưởng, cậu không sợ bị thu điện thoại à?”
Đoạn Di bốc một nắm: “Bọn họ không dám thu đâu, hội học sinh có người của tôi đấy.”
Tưởng Vọng Thư cười khẩy: “Cậu cứ ra dáng đi, cái kiểu làm màu này chỉ được 2,324 điểm.”
Mọt sách khép sách lại, lấy kính ra khỏi bàn, thâm sâu nói: “Thật ra… mình cũng muốn tán gẫu về Omega.”
Tưởng Vọng Thư bỗng chốc ngồi thẳng dậy: “Cậu mà nói chuyện này thì tôi hết buồn ngủ ngay.”
Phòng bọn họ nằm đối diện phòng Omega, buổi tối hơi có sương mù, khiến tòa nhà đối diện trở nên mờ ảo, thậm chí cả những chiếc váy đồng phục, áo ngắn phơi trên ban công của các bạn Omega cũng khiến các chàng trai phải miên man tưởng tượng.
Tưởng Vọng Thư chỉ tay: “Thấy không, đây chính là thánh địa mà bọn anh em đã hành hương ba năm qua– kí túc xá nữ và kí túc xá Omega.”
“Mình cũng thích Omega, nhưng người ta chưa chắc đã thích mình, mình chỉ muốn sau này có tiền đi giảm béo, phẫu thuật thẩm mỹ, sau đó tìm một Beta giống như mình,” Mập cảm thán.
Tưởng Vọng Thư: “Thật là không có chí tiến thủ, có chút dã tâm đi chứ!”
Mập: “Mình lại không giống lớp trưởng, vừa đẹp trai lại vừa giàu có.”
Đoạn Di: “Thằng nhóc này có thể dạy bảo được, câu này đáng để cậu đóng khung dán lên trán để báo cho toàn thể đồng bào hai bờ eo biển Đài Loan biết.”
Tưởng Vọng Thư: “Yên tâm, trên con đường truy cầu Omega vĩ đại này, tiểu Tưởng này mới là đối thủ lớn nhất của cậu. Cậu bây giờ cong hết rồi, trong đầu chỉ có hoa khôi trường thôi.”
Mọt sách hỏi: “Ý cậu là Thịnh đoàn trưởng à?”
Đoạn Di nghe được từ khóa này, tắt điện thoại, tham gia thảo luận: “Danh tiếng hoa khôi của hắn lan truyền khá rộng.”
Mọt sách: “Thịnh đoàn trưởng quá lạnh lùng, hắn không thích tham gia với mọi người cho lắm, cũng chưa nghe nói hắn yêu đương bao giờ.”
Đoạn Di: “Này, ai muốn bàn luận chuyện yêu đương của hắn chứ –“
Tưởng Vọng Thư tiếp lời: “Cũng có lý, cậu nói hắn có phải lạnh nhạt chuyện ấy không?”
Đoạn Di: “Alo? Alo! Alo– Tôi còn có chút địa vị đại ca phòng này nữa không?”
Mập: “Mình có một người bạn học cấp 2 chung trường với hắn.”
Đoạn Di: “Alo? Alo! Alo– còn ai nghe tôi nói không vậy?”
Mọt sách kết luận cuối cùng: “Nói đi nói lại, có ai có liên lạc của Thịnh đoàn trưởng không?”
Cả phòng im lặng.
Tưởng Vọng Thư: “Hắn không thêm nhóm Wechat lớp, nhóm bóng rổ cũng không.”
Mập: “Bạn mình có QQ của Thịnh đoàn trưởng.”
Tưởng Vọng Thư vui vẻ hẳn lên: “Nhanh nhanh nhanh, bảo bạn cậu lấy cho xem một chút! Tiểu Đoạn, nhanh xuống xem không gian của người trong mộng đi.”
Đoạn Di: “Em gái cậu ý!”
Miệng thì mắng, nhưng vẫn lật người xuống giường.
Mọt sách và Tưởng Vọng Thư cùng chen trên giường Mập, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Mập hỏi bạn lấy được số QQ của Thịnh Vân Trạch.
Không hiểu sao Đoạn Di bỗng dưng thấy hồi hộp, mặt cũng hơi đỏ.
Chỉ cần nghĩ đến Thịnh Vân Trạch, cậu lại không kiềm chế được cảm thấy lo lắng.
Số QQ của Thịnh Vân Trạch khá cao, đã được 6 mặt trời, nhìn là biết ngay từ lớp 4 đã là một game thủ cừ khôi.
Tên QQ là “Ultraman Nohara Shinnosuke”*, avatar là Jun Ji-hyun, chữ ký là “Không nói gì”, không gian bị khóa, lượt thích hơn chục nghìn, có vẻ như cũng có khá nhiều người rảnh rỗi sinh nông nổi giống bọn họ, đi xem trang cá nhân QQ của Thịnh Vân Trạch.
*Ultraman Nohara Shinnosuke: Siêu nhân điện quang Tín – nhân vật hoạt hình nổi tiếng Nhật Bản
VIP được nạp đầy một hàng, Đoạn Di vội vàng ra hiệu cho Mập lướt xuống, nhìn thấy “Kim cương tình nhân” chưa được kích hoạt liền thở phào nhẹ nhõm.
Tưởng Vọng Thư hóng hớt: “Xem chữ ký trước đây của hoa khôi đi, cậu mở lịch sử chữ ký ấy.”
Đoạn Di cũng tò mò, nhưng không muốn xem cùng mọi người, Mập đã nhanh tay click vào. Ba ngày trước chữ ký của Thịnh Vân Trạch là “?”, hôm qua đổi thành “Haizz”, nhìn có vẻ tâm trạng đều không được tốt lắm.
Mọi người im lặng một lúc.
“Nói thế nào nhỉ.” Tưởng Vọng Thư xem xong trang cá nhân QQ của Thịnh Vân Trạch: “Đoàn trưởng gần gũi hơn mình tưởng nhiều.”
Ban đầu còn tưởng sẽ thấy một màn hình trắng lạnh lùng, ai ngờ…
Thịnh Vân Trạch không những không có trắng, ngược lại nhìn giống như một chàng trai có nội tâm phong phú, không khác gì bọn họ cả.
Đoàn trưởng còn chơi Vương Giả Vinh Diệu với DOTA– lại còn đu idol.
Mập: “Không ngờ Thịnh Vân Trạch thích kiểu như Jun Ji-hyun.”
Tưởng Vọng Thư: “Khá trong sáng đấy chứ, mình cũng thích, nhưng mà mình thích kiểu trong sáng có chút quyến rũ hơn…”
“Mẹ kiếp, mày có tin tao gọi công an bắt mày vì tội phát ngôn thô tục không hả?” Đoạn Di đấm cho cậu ta một cái.
Tưởng Vọng Thư như phát hiện ra châu lục mới: “Ấy tiểu Đoạn, trên mũi cậu cũng có nốt ruồi này, vị trí y hệt của Jun Ji-hyun luôn.”
Đoạn Di biết Tưởng Vọng Thư đang gây chuyện với mình, cậu ngứa ngáy chân tay, không nói hai lời liền đánh cho cậu ta một trận.
Thời gian tám chuyện ban đêm của phòng nam sinh kết thúc.
Số QQ của Thịnh Vân Trạch chỉ có thể xem chứ không thể thêm bạn, mọi người nghiên cứu một hồi cũng thấy vô vị, lần lượt lên giường ngủ.
Chỉ có Đoạn Di, sau khi chui vào chăn, nhanh chóng lưu số QQ vừa mới ghi nhớ vào ghi chú điện thoại, sau đó giống như ăn trộm, lại mở danh sách tìm kiếm, tìm lại số QQ của Thịnh Vân Trạch.
Cậu ngạc nhiên phát hiện, chữ ký của Thịnh Vân Trạch vừa mới đổi thành “Phiền quá”.
Tim Đoạn Di bỗng lỡ một nhịp: Hắn đang online sao?
Nhìn chằm chằm vào avatar QQ của Thịnh Vân Trạch, trong lòng Đoạn Di loạn như ma xới, rồi chìm vào giấc ngủ. Đêm đó cậu nằm mơ thấy mình đi hẹn hò với Jun Ji-hyun, đang hẹn hò thì Jun Ji-hyun bỗng nhiên biến thành Thịnh Vân Trạch, khoảng cách giữa Đoạn Di và hắn ngày càng gần, cuối cùng, khi gần như sắp hôn lên thì bị tiếng hát trong trẻo đánh thức.
“Men theo con đường quen thuộc trong trường, buổi sáng sớm đến gốc cây đọc sách, ánh nắng ban mai chiếu lên gương mặt…”
Tiếng chuông báo thức của trường cấp 2 Hàng Châu được lắp đặt ở mỗi phòng kí túc xá, hướng thẳng vào đầu mà hát, Đoạn Di phát ra tiếng rên rỉ khó chịu, sau đó giật chăn dậy.
Tưởng Vọng Thư vừa mặc quần áo vừa lắc giường Đoạn Di điên cuồng: “Dậy đi dậy đi! Mẹ kiếp tuần này tao bị trừ hết điểm rồi, muộn nữa lão ban chắc chắn đánh chết tao mất!”
Sau đó phi như bay ra sân thể dục.
Trường cấp 2 Hàng Châu có cách trị bệnh ngủ nướng rất hay, từ 6 giờ rưỡi đến 7 giờ, là thời gian điểm danh kéo dài nửa tiếng.
Tất cả học sinh đều phải điểm danh ở sân thể dục trong vòng nửa tiếng này, mỗi lần không điểm danh bị trừ một điểm, thứ hai hàng tuần sẽ bị nêu tên trước toàn trường trong buổi chào cờ, Đoạn Di chính là khách quen trong buổi chao cờ.
Đoạn Di ngái ngủ, lờ đờ chạy theo đoàn người xuống lầu, trên đường có người mặc nguyên bộ đồ ngủ chuẩn bị điểm danh xong sẽ quay về ngủ tiếp, có người tay cầm bình nước tiện thể ghé qua phòng đun nước, cũng có người đi dép lộn xộn, vừa chạy vừa chải đầu, đến cửa sân thể dục thì đông nghịt người.
“Mẹ ơi, hôm nay sao người đi điểm danh lại đông thế này?”, Tưởng Vọng Thư trợn mắt há mồm.
Đoạn Di tóc tai bù xù, ngủ chưa tỉnh mộng, mặc áo ngủ hình gấu nhỏ, phối cùng chiếc quần đồng phục, mép quần trong thì lòi ra bên ngoài, Tưởng Vọng Thư không nhìn nổi nữa, kéo lên giúp cậu: “Tiểu Đoạn, nơi công cộng đấy, cậu có thể kéo quần lên cho đàng hoàng không hả?”
Đoạn Di ngáp một cái, nhìn những cô gái đi điểm danh xong quay về đều trang điểm rất tinh tế, trong lòng không khỏi thán phục: “Con gái quả nhiên giỏi thật, 6 giờ rưỡi đã thức dậy trang điểm xong rồi.”
Tưởng Vọng Thư: “Bình thường có thấy bọn họ trang điểm đâu?”
Hách San San và cô bạn thân Dương Tư Ngôn tay trong tay, Tưởng Vọng Thư: “Lạ thật, hôm nay con gái cậu cũng trang điểm nữa này.”
Hách San San, một cô nàng thà ngủ thêm một phút còn hơn là dành thời gian cho việc chăm chút bản thân.
Đoạn Di hét lên: “Con gái! Lại đây bố xem nào, hôm nay con trang điểm kiểu gì thế?”
Hách San San nhìn thấy Đoạn Di, chạy nhỏ bước tới: “Sao giờ này cậu mới dậy?”
Đoạn Di: “Ba con ngày nào cũng giờ này mới dậy.”
Tưởng Vọng Thư: “Hôm nay sao mọi người đều trang điểm vậy, trường có hoạt động gì à?”
Hách San San ngượng ngùng nói, xoắn áo: “Không có, hôm nay người phụ trách điểm danh là Thịnh đoàn trưởng.”
Hiểu rồi.
Tưởng Vọng Thư hiểu ra rồi.
Điểm danh buổi sáng luôn do ban kỷ luật của hội học sinh đảm nhiệm, Thịnh Vân Trạch là trưởng ban kỷ luật, tính ra thì hôm nay cũng đến lượt hắn.
Tưởng Vọng Thư quay sang: “Bảo sao hôm nay người điểm danh đông thế, hóa ra là do Thịnh bộ trưởng đứng đây. Tiểu Đoạn cậu– lúc nào thì cậu chải đầu thế?”
Quần áo không nhăn nữa, thắt lưng thắt ngắn gọn, tóc gọn gàng, mặt mũi khá là sạch sẽ, thêm chiếc cà vạt nữa là có thể đi tranh cử Tổng thống Mỹ rồi.
Đoạn Di vỗ vỗ mặt, nghiêm túc nói: “Vừa nãy.”
“Tưởng Vọng Thư, lớp 12/1, đoàn trưởng, giúp em đánh dấu với.” Tưởng Vọng Thư chen vào đám đông.
Thịnh Vân Trạch mặc chiếc áo sơ mi đồng phục màu trắng, ngực đeo thẻ học sinh, Tưởng Vọng Thư nhìn một cái, Ơ? Có chút quen quen, sao giống ảnh được cắt ra từ ảnh cưới để làm ảnh thẻ thế nhỉ…
Tay hắn rất vững đánh một dấu tick.
“Đoạn Di, Đoạn Di! Lớp 12/1, đánh dấu cho tôi với!” Đoạn Di kéo quần chen vào trong, mái tóc vừa chải gọn gàng lại bị xoi mói cho lộn xộn lên.
Bàn tay thon dài xinh đẹp của Thịnh Vân Trạch khựng lại, rồi đánh dấu vào tên của Đoạn Di.
Hắn ngẩng đầu nhìn Đoạn Di một cái, Đoạn Di cũng vừa vặn nhìn hắn, không biết vì sao, cậu vội vàng dời mắt đi, sau đó lẩn vào đám đông.
Giống như chưa từng xuất hiện.
“Châu Mẫn, Thịnh học trường đánh dấu giúp em với ạ~”
Người tiếp theo điểm danh nhanh chóng chen lên.
Thịnh Vân Trạch hạ mi mắt, thản nhiên ghi ghi chép chép vào sổ điểm danh.
Hắn lại ngẩng đầu nhìn lướt qua một lượt, đám người đông nghẹt trước mặt hắn, không có Đoạn Di.
“Mẹ kiếp–” Đoạn Di loạng choạng bị đẩy ra ngoài: “Nội tạng của tao suýt chút nữa thì bị chen cho lệch vị trí rồi!”
Cậu chỉ kịp nhìn Thịnh Vân Trạch một cái, còn chưa kịp nói lời nào đã bị đồng chí đẩy ra ngoài.
Tưởng Vọng Thư khoác vai cậu: “Đi căng tin mua cơm đi, hôm nay tuy là không phải chạy bộ, nhưng tao nghĩ là cậu sẽ bị bắt đứng nửa tiếng trong buổi chao cờ đấy, kiến nghị nên ăn no cái bụng trước đi…”
Thứ Hai chào cờ.
Sau khi hoàn thành các tiết mục theo lệ thường, đã đến chương trình đặc biệt khiến mọi người mong chờ: phê bình trước toàn trường.
Đoạn Di đứng cuối hàng lớp 12/1, bộ đồng phục mặc trên người như không, ngáp ngắn ngáp dài.
Thịnh Vân Trạch đứng phía sau cậu, chỉ thấy đầu của Đoạn Di cứ gật gù như gà mổ thóc.
Sau đó “chụt” một cái, mổ trúng vai hắn.
Đoạn Di ngủ gật quá, dựa vào không nhúc nhích nữa.
Thịnh Vân Trạch: …
Hiệu trưởng Hạ đọc trên loa phát thanh: “Bây giờ tiến hành phê bình trước toàn trường, học sinh Đoạn Di, lớp 12/1 –“
Trong đám đông đã vang lên tiếng cười hí hửng và bàn tán: Đoạn Di chính là một “nhân vật nổi tiếng”.
Tiếng loa tiếp tục: “Mỗi buổi trưa đều cầm bát đi lấy cơm trắng miễn phí ở căng tin tầng 3, lấy canh rong biển miễn phí chan vào cơm nuôi chó ở cửa sau nhà trường, liên tục một tuần, lãng phí tài nguyên của trường, khi bị phát hiện, có thái độ xấu, đánh nhân viên căng tin…”
Tiếng cười của mọi người biến thành tiếng cười rầm rộ, nhưng vẫn chưa hết.
Loa phát thanh còn nói: “Trong bài kiểm tra đầu năm vừa qua, quấy rầy bạn bên cạnh, mặt dày mày dạn, trước khi kết thúc bài kiểm tra đã lấy mì tôm ra ăn, coi thường giám thị, vi phạm nặng nề kỷ luật phòng thi…”
“…Bắt chước Jack Ma chụp ảnh thẻ một cách trơ trẽn, phòng giáo dục yêu cầu sửa chữa, học sinh Đoạn Di không những không hối lỗi mà còn nộp một tấm ảnh cưới cho xong chuyện, hành vi cực kỳ nghiêm trọng!”
“…Tối học thêm thứ bảy, lợi dụng lúc trường mất điện để ôm ôm níu níu với nam sinh khác trong lớp, ngón tay đan vào nhau, bị giáo viên phòng giáo dục đi ngang qua bắt quả tang, sau khi điều tra mới biết là Đoạn Di ép buộc bạn học…”
“…”
Học sinh tham gia buổi lễ đã cười nghiêng ngả.
Hiệu trưởng Hạ hét lên: “Trật tự! Trật tự!”
Giáo viên chủ nhiệm các lớp bắt đầu duy trì trật tự.
Hiệu trưởng Hạ ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: “…Căn cứ vào những hành vi vi phạm nội quy trường trên, phòng giáo dục quyết định, xử phạt học sinh Đoạn Di vệ sinh khu vực công cộng trong vòng một tuần, mong các em hãy rút kinh nghiệm, không được tự ý thử thách luật lệ…”
*Tác giả có lời muốn nói:
Cuộc đời của tiểu Đoạn đúng là vô cùng đặc sắc, giơ ngón tay cái like.
Cũng giống như, Thịnh đoàn trưởng rốt cuộc đang phiền muộn chuyện gì vậy? [đẩy gọng kính]
Hình ảnh tuổi trẻ đẹp đẽ với mối tình đầu ngây thơ, ngốc nghếch của chàng thiếu niên.jpg*