Tên Alpha Này Sao Lại Như Vậy?

Chương 76: Cuộc sống thường ngày bận rộn của học sinh cấp ba khi có con nhỏ




Nam Dã nói: “Cậu có cách nào để Thịnh Vân Trạch ngồi xa Đoạn Di một chút không?”

Tưởng Vọng Thư đáp: “Cậu lớn rồi mà lòng dạ càng ngày càng xấu xa, người ta là đôi chim nhỏ yêu nhau ngồi cạnh nhau, cậu xen vào làm gì, nghe câu ‘Thà phá một ngôi chùa chứ đừng phá hỏng một mối lương duyên’ bao giờ chưa?”

Nam Dã nhai rau câu giòn rụm: “Vậy cậu tìm cách lôi hai đứa nhỏ kia đi chỗ khác, nhìn cảnh tượng bốn người nhà người ta vui vẻ thế này, tớ muốn mù mắt luôn. Cậu không nhận ra Thịnh Vân Trạch đang khiêu chiến giới hạn của tớ à?”

Tưởng Vọng Thư cười: “Yên tâm, ba khuôn mặt hoa khôi mà ở cạnh nhau thì sẽ tự động biến mất thôi. Đến lúc đó, cậu thừa cơ hội mà chen vào.”

Nam Dã: “…”

Tưởng Vọng Thư vỗ vai cậu: “Nhưng theo tớ thấy thì cơ bản sẽ không thành công đâu.”

Nam Dã mấp máy môi: “Cút!”

Hai đứa bé ăn một bát cháo đã no nê, cái thìa nhỏ vẫn còn khoắng vui vẻ trong bát.

Tốc độ gắp thức ăn của Đoạn Di còn không theo kịp tốc độ ăn của chúng.

Thịnh Vân Trạch nhìn một lúc rồi không nhịn được mà thốt lên: “Sao mà ăn khỏe thế?”

Thịnh Minh còn đang nhai, hai má phồng lên, môi đỏ răng trắng, khóe miệng dính một hạt cơm, cậu bé đưa tay gạt phắt đi.

Đoạn Di phản bác một cách bất mãn: “Ăn khỏe là tốt, ăn khỏe chứng tỏ sẽ cao lớn, đầu óc thông minh.”

Thịnh Vân Trạch nhướn mày: “Giống cậu mà đầu óc thông minh á?”

Đoạn Di: “Cấm công kích cá nhân!” Rồi nhỏ giọng càu nhàu: “Hơn nữa cũng đâu giống tớ… Hai đứa nhỏ này đều giống cậu, chẳng giống tớ chút nào, thông minh quá mức rồi.”

Trong lúc hai đứa trẻ ăn cơm, Đoạn Di chẳng gắp được miếng nào cho bản thân.

Thịnh Vân Trạch thấy thế bèn giành lấy một đứa bé: “Lại đây, đừng chắn mẹ con ăn cơm.”

Đoạn Di vừa kịp nhét một miếng súp lơ vào miệng suýt nữa thì phun ra hết, cậu quay đầu lại nhìn Thịnh Vân Trạch với vẻ mặt kinh ngạc.

Thịnh Vân Trạch thích nhất là nhìn Đoạn Di ngơ ngác, hắn thản nhiên múc một thìa chè hạt sen đưa đến bên miệng Thịnh Minh: “Không phải nó gọi cậu là mẹ sao?”

Hắn cúi đầu nhìn Thịnh Minh: “Con gọi cậu ấy là gì?”

Thịnh Minh lập tức quay đầu: “Mẹ.”

Đoạn Di: “…”

“Trẻ con nói chơi thôi, cậu cũng tin chúng à.”

Đoạn Di nói xong thì cúi đầu, trong lòng có chút chột dạ.

May mà Thịnh Vân Trạch không để ý đến chuyện này nữa, toàn bộ sự chú ý của hắn đều đổ dồn vào hai đứa trẻ.

Mặc dù Đoạn Di hiện tại mới mười bảy tuổi, nhưng kí ức của cậu đâu phải chỉ có mười bảy năm, so với Thịnh Vân Trạch thì kinh nghiệm làm cha nhiều hơn vài năm.

Nhưng Thịnh Vân Trạch năm nay đúng mười bảy tuổi, là hoa khôi của trường, không hề có kinh nghiệm làm cha – không tính việc làm cha của bạn cùng lớp.

Sự tò mò của hắn với loài người tí hon – đặc biệt là với con của mình – đã lên đến đỉnh điểm.

Khi Thịnh Minh ngồi trong lòng hắn ăn cơm, Thịnh Vân Trạch không khỏi quan sát cấu tạo cơ thể của cậu bé.

Cơ thể đứa trẻ mềm như kẹo bông, dường như chỉ cần véo nhẹ là sẽ tan ra.

Thịnh Vân Trạch không khỏi nghi ngờ, Đoạn Di đã sinh con như thế nào?

Một đứa trẻ lớn như vậy có bị tè dầm không?

Tại sao chúng có thể ăn nhiều như vậy? Những món ăn này như thể bị đổ vào một cái hố không đáy?

Suy nghĩ lan man một lúc, Thịnh Vân Trạch bắt đầu nghiên cứu cách hai đứa trẻ ăn cơm.

Hắn lại nghĩ xem răng của chúng đã mọc hết chưa.

Hiện tại đã biết chữ chưa? Biết bao nhiêu chữ cái? Đã đi mẫu giáo chưa? Học trường nào?

Khi Thịnh Minh đang ăn chè hạt sen nóng hổi, cậu bé múc một thìa đưa đến bên miệng Thịnh Vân Trạch.

Thịnh Vân Trạch tưởng Thịnh Minh muốn đút cho mình ăn, trong lòng vừa kì quái vừa ngượng ngùng, trong đầu nảy ra một suy nghĩ kì lạ, tự biên tự diễn: “Cũng có hiếu đấy.”

Kết quả, Thịnh Minh “bất hiếu” này chỉ là thấy chè quá nóng, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm cầm thìa, lên tiếng nũng nịu: “Bố thổi thổi.”

Tình cha con của Thịnh Vân Trạch sụp đổ trong tích tắc, hắn cãi lại: “Không phải con tự thổi được à?”

Bản thân còn nhỏ như vậy, lại chẳng hiểu chuyện, đâu biết đó là Thịnh Minh đang làm nũng hắn.

Thịnh Minh do dự một chút, nghĩ thầm tự thổi cũng chẳng có gì to tát, bèn run run đưa thìa về phía miệng mình, phồng má “hu hu” thổi hai cái.

Lúc ăn cơm, lũ trẻ thích ngậm cả cái thìa vào miệng, đáng yêu đến mức khiến người khác phải ngoái nhìn.

Lúc này, Hách San San ngồi bên cạnh Thịnh Vân Trạch lên tiếng: “Bí thư, cậu thổi giúp con trai một cái đi.”

Hách San San hoàn toàn không để ý đến tiếng gọi “bố” của Thịnh Minh, cô nàng chỉ thấy Thịnh Minh đáng thương quá, động lòng trắc ẩn.

Thịnh Vân Trạch cứng đờ người, không đáp lời Hách San San mà nhìn Thịnh Minh: “Vừa nãy là con đang làm nũng bố à?”

Thịnh Minh cũng không hiểu rõ lắm “làm nũng” là gì, ngây thơ nhìn Thịnh Vân Trạch.

Từ góc độ của Thịnh Vân Trạch, Thịnh Minh lúc ngây ngô trước mặt bố rất giống Đoạn Di, Thịnh Vân Trạch chủ động cầm lấy thìa của cậu bé, múc một thìa chè, thổi nguội rồi thận trọng dè dặt đưa đến bên miệng Thịnh Minh.

Thịnh Minh há miệng “ưm” một tiếng, ngậm lấy thìa, vừa ăn vừa lắc lư trong lòng Thịnh Vân Trạch.

Thịnh Vân Trạch đột nhiên cảm thấy hơi tự mãn.

Hắn cũng sinh ra hứng thú mãnh liệt với việc cho trẻ con ăn cơm.

Lơ đãng một lúc mà nửa bát chè đã bị hắn đút hết cho con trai, bị Đoạn Di bắt gặp.

“Trời ạ!” Đoạn Di kinh hãi, nhanh như chớp ngăn cản đôi tay tội ác của Thịnh Vân Trạch, giật lấy bát chè, đổ vào bát khác: “Cậu cho nó ăn bao nhiêu rồi?”

Thịnh Vân Trạch ngạc nhiên: “Nửa bát.”

Đoạn Di vội vàng bế Thịnh Minh lên: “Nó không thể ăn nhiều như vậy đâu, trẻ con không biết no, chỉ biết ăn thôi, không được cho ăn kiểu này.”

Thịnh Vân Trạch chưa từng thấy Đoạn Di hoảng hốt như vậy bao giờ, Thịnh Minh được ôm vào lòng cậu, Đoạn Di đưa tay xoa xoa bụng cậu bé: “Con có thấy khó chịu không?”

Thịnh Minh lắc đầu.

Đoạn Di dỗ dành: “Đừng ngồi nữa, đứng dậy đi lại chút đi, trước đây ba đã dặn thế nào rồi? Không được ăn nhiều như vậy, con quên bài học bị nôn rồi sao?”

Thịnh Minh ghé sát tai Đoạn Di, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà con lâu lắm rồi không được gặp bố! Con muốn bố đút cơm cho con…”

Đoạn Di thấy mũi cay cay: “Chẳng phải vẫn gặp được sao.”

Thịnh Minh cười “hehe”, an ủi Đoạn Di: “Con không no quá đâu, con xuống đi dạo chút là được rồi.”

Rồi cậu bé nhảy xuống khỏi lòng Đoạn Di, ngoan ngoãn đi loanh quanh trong phòng.

Thịnh Vân Trạch lần đầu tiên cảm thấy áy náy.

Hắn ngượng ngùng lên tiếng: “Thằng bé… không thể ăn nhiều à?”

Đoạn Di nghĩ bụng, dù sao thì Thịnh Vân Trạch cũng chỉ là học sinh cấp ba, ngoài việc làm bố của bạn cùng lớp ra thì cũng chẳng có kinh nghiệm làm bố của ai, đành thở dài: “Không phải là không được ăn, chỉ là không thể ăn quá nhiều, nó sẽ bị nôn đấy.”

Trước đây Thịnh Minh đã từng như vậy một lần, sau khi ăn tối xong thì nửa đêm nôn, khiến Đoạn Di lo lắng cả đêm không ngủ.

Cậu còn tưởng đây là bệnh di truyền từ trong bụng mẹ của Thịnh Minh, hồi bé lúc bú sữa cậu nhóc cũng hay bị nôn trớ.

Vất vả lắm mới kết thúc bữa tối, đợi đến khi hai đứa trẻ no nê thì Đoạn Di mới bắt đầu ăn được hai miếng.

Bạn bè ai nấy đều rất nể mặt đến dự sinh nhật của Tưởng Vọng Thư, hơn nữa cậu ấy lại là người rất biết cách khuấy động không khí, đến lúc cao trào thì gần như không còn ai để ý đến hai đứa trẻ rất giống Thịnh Vân Trạch nữa.

Phục vụ mang rượu lên, mọi người uống đến say mèm, đến lúc bánh kem được đẩy ra thì đã không còn mấy ai đứng vững.

Để chăm sóc hai đứa nhỏ, Đoạn Di không dám đụng đến một giọt rượu nào – chủ yếu là cậu cũng không thích uống rượu cho lắm.

Sau khi đám Tưởng Vọng Thư say bí tỉ, cậu đành phải cắn răng đặt mấy phòng ở khách sạn, lần lượt đưa từng người lên phòng.

Lúc làm xong mọi chuyện đã là chín giờ tối.

Thịnh Vân Trạch ngồi ở sảnh khách sạn đợi cậu xuống lầu, lúc Đoạn Di đi xuống thì Thịnh Minh và Thịnh Tịch đang bám lấy hắn chơi đùa.

Thịnh Vân Trạch không biết lấy đâu ra một cây cỏ đuôi chó, đang tết thành hình con bướm.

Hai đứa bé tỏ ra vô cùng thích thú, Thịnh Vân Trạch tết đến đâu, mắt chúng lại sáng lên, miệng không ngừng reo lên: “Oa…”

Khiến Thịnh Vân Trạch có chút tự mãn, cứ như thứ mình tết ra không phải con bướm cỏ mà là Tứ khố toàn thư vậy.

Hắn thật sự chưa từng trải qua cảm giác này.

Sự sùng bái của con cái với bố là bản năng, càng nhỏ tuổi thì càng thể hiện rõ ràng hơn.

Bố đóng một cái đinh trong mắt chúng cũng là người giỏi nhất thế giới, huống chi còn biết tết bướm cỏ.

Ở cái tuổi còn là thiếu niên, Thịnh Vân Trạch đã phải gánh chịu quá nhiều… sự hâm mộ mà lẽ ra không nên có ở tuổi này.

Thịnh Vân Trạch thầm nghĩ: “Chẳng lẽ mình lợi hại đến vậy sao?”

Hắn khá thích thú với cảm giác được đám nhóc con (chủ yếu là con trai mình) sùng bái này.

“Anh ơi! Anh ơi! Anh ơi!” Thịnh Tịch vừa chạy vừa gọi, trong sảnh lớn như vậy nhưng cậu bé rất ngoan ngoãn không gọi Đoạn Di là mẹ.

Như một quả pháo nhỏ, vừa lao đến đã nhào vào lòng Đoạn Di, dụi mặt vào vạt áo cậu, đỏ ửng cả lên, sau đó hai mắt long lanh đưa con bướm xấu xí mà Thịnh Vân Trạch tết cho Đoạn Di xem, ra vẻ khoe khoang: “Ba tặng con nè!”

“Là bướm.” Đoạn Di sửa lại cách phát âm của cậu bé, nhưng lười sửa cách xưng hô của cậu nhóc với Thịnh Vân Trạch rồi.

Cậu thấy Thịnh Vân Trạch dường như cũng không bài xích, đứa bé muốn gọi thế nào thì cứ để nó gọi vậy, dù sao cậu cũng không thể ngăn con trai mình nhận bố được.

“Ba con chỉ dùng con bướm xấu xí này lừa các con thôi, chỉ có các con mới thích.” Đoạn Di trêu chọc.

Thịnh Minh cũng có một con bướm nhỏ, xấu y hệt như con mà Thịnh Tịch đang cầm.

Đoạn Di bế Thịnh Tịch lên, Thịnh Tịch vẫn đang mải mê trò chuyện với con bướm nhỏ, cậu ngẩng đầu hỏi Thịnh Vân Trạch: “Cậu bắt xe về à?”

Thịnh Vân Trạch nắm lấy cánh tay Thịnh Minh, sợ cậu nhóc chạy lung tung: “Bây giờ cậu về cùng bọn họ?”

Đoạn Di do dự một chút: “Thật ra tớ có chuyện muốn bàn bạc với cậu.”

Thịnh Vân Trạch nhướn mày.

Đoạn Di nói: “Chính là… hay là để hai đứa nhỏ ngủ lại nhà cậu một đêm?”

Lời đề nghị này nghe có vẻ hơi quá đáng.

Về lý mà nói thì hai đứa bé là con của họ hàng Đoạn Di, dù có ở đâu cũng không đến lượt ở nhà Thịnh Vân Trạch.

Nhưng hiện tại Đoạn Di vẫn chưa biết giải thích với bố mẹ mình về lai lịch của hai đứa trẻ như thế nào, suýt chút nữa là tóc đã bạc trắng rồi.

Lúc này còn phải lo lắng Thịnh Vân Trạch sẽ hỏi tại sao hai đứa nhỏ không thể ở nhà mình.

May mà Thịnh Vân Trạch không hỏi gì cả, đồng ý ngay lập tức.

Đoạn Di kinh ngạc hỏi: “Thật hay giả vậy?”

Thịnh Vân Trạch mỉa mai: “Giả đấy, cần tớ rút lại lời nói không?”

Đoạn Di vội vàng: “Đừng!”

Thực ra cậu muốn ôm lấy cánh tay Thịnh Vân Trạch mà làm nũng, dù sao thì làm nũng với bạn trai cũng là chuyện lần đầu tiên làm, hơi bỡ ngỡ, làm nhiều rồi thì sẽ hết ngại thôi.

Chỉ là bây giờ đang bế Thịnh Minh, không tiện làm nũng với Thịnh Vân Trạch.

Hơn nữa, cậu còn phải xây dựng hình tượng cao lớn trong lòng hai đứa trẻ, sao có thể sụp đổ vào lúc này được chứ!

Thịnh Minh vừa chạy vừa đuổi theo Thịnh Vân Trạch.

Thịnh Vân Trạch đi hai bước, cậu bé phải chạy ba bước với đôi chân ngắn ngủn của mình, dang rộng hai tay, gọi giòn tan: “Ba bế!”

Thịnh Vân Trạch giả vờ như không nghe thấy, nhìn thẳng về phía trước, định trêu chọc cậu nhóc một chút.

Thịnh Minh kiên trì gọi thêm vài tiếng mà không thấy Thịnh Vân Trạch phản ứng, cậu bé chạy nhanh hơn một chút, loạng choạng chạy đến trước mặt Thịnh Vân Trạch, ngẩng đầu ra hiệu: “Ba bế!”

Thịnh Vân Trạch vẫn giả vờ như không thấy, Thịnh Minh sốt ruột, “Ba bế con!”

Lần này còn có cả chủ ngữ.

Sau đó cậu nhóc bất ngờ ôm chầm lấy chân Thịnh Vân Trạch không cho hắn đi, Thịnh Vân Trạch mới chịu thua, bế Thịnh Minh lên.

“Con bướm nhỏ đừng chọc con.” Thịnh Vân Trạch hơi nghiêng đầu.

Thịnh Minh tay phải cầm con bướm, quay đầu nhìn Đoạn Di, Đoạn Di nói: “Tối nay hai đứa ngủ ở nhà ba nhé, được không?”

Thịnh Tịch không ý kiến gì, gật đầu lia lịa.

Thịnh Minh cũng không có ý kiến, con bướm trên tay vẫy vẫy đầy hứng khởi.

Lúc đến nhà Thịnh Vân Trạch đã mười giờ tối.

Trên đường đi, Đoạn Di còn ghé vào cửa hàng tiện lợi mua ít quần áo, đồ dùng vệ sinh cá nhân cho lũ trẻ.

Nhà Thịnh Vân Trạch ngủ khá sớm, mười giờ tối về đến nhà chỉ còn một ngọn đèn ngủ le lói ở lối vào.

Lúc bước vào nhà, Đoạn Di hạ giọng nói với hai đứa trẻ: “Không được ồn ào, nghe rõ chưa?”

Thịnh Tịch cũng bắt chước Đoạn Di nhỏ giọng nói: “Chúng ta không đến chào bà nội sao?”

Đoạn Di chột dạ liếc nhìn Thịnh Vân Trạch, thấy hắn không để ý đến mình mới vội vàng nói: “Bà nội ngủ rồi, để lần sau đến thăm bà nhé.”

Thịnh Vân Trạch bế Thịnh Minh lên lầu ba, vào đến phòng Đoạn Di mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu lo lắng nhìn Thịnh Vân Trạch: “Ngày mai giải thích với bố mẹ cậu về hai đứa nhỏ này thế nào đây?”

Thịnh Vân Trạch nhàn nhạt hỏi: “Cậu cảm thấy cần phải giải thích gì sao?”

Chuông cảnh báo trong lòng Đoạn Di vang lên ầm ĩ, suýt chút nữa đã rơi vào cái bẫy của Thịnh Vân Trạch, cậu lập tức ngậm miệng: “Không có gì, tớ đưa hai đứa nhỏ đi tắm rửa đã.”

Thịnh Minh và Thịnh Tịch dù sao cũng là trẻ con.

Đặc biệt là đứa trẻ năm tuổi.

Cho dù có ngoan ngoãn đến đâu, lúc tắm rửa cũng nghịch ngợm không chịu được, hệt như đang đánh trận vậy.

Đoạn Di mặc một bộ quần áo sạch sẽ vào phòng tắm, lúc ra ngoài thì hai nhóc con đã thơm phức, còn bản thân cậu thì ướt như chuột lột.

Mắt cậu bị dính xà phòng, nhắm tịt mắt mò mẫm đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi: “Thịnh Vân Trạch, lấy cho tớ ít nước rửa mắt, tớ bị xà phòng bắn vào mắt rồi…”

Tay áo xắn lên đến khuỷu tay, để lộ một đoạn cánh tay thon dài trắng nõn, nhắm mắt, dựa vào cảm giác lần mò đến trước mặt Thịnh Vân Trạch.

Thịnh Vân Trạch kéo cậu đến bên bồn rửa tay, thấy dáng vẻ nhắm mắt của cậu thật dễ bắt nạt, nhịn không được cúi đầu hôn một cái.

Đoạn Di giật bắn mình, suýt chút nữa đã mở mắt ra, Thịnh Vân Trạch nhanh tay lấy nước sạch vỗ nhẹ lên mắt cậu, sau khi lau sạch bọt xà phòng mới lấy khăn mặt lau mặt cho Đoạn Di.

Đoạn Di mở mắt, dái tai đỏ ửng: “Cậu làm gì vậy hả? Ở đây còn có trẻ con nữa đấy!”

Thịnh Vân Trạch thản nhiên nói: “Bọn nó đâu có thấy.”

Đoạn Di: “…”

Đây là vấn đề thấy hay không thấy sao…

Ngượng chết đi được!

Thịnh Vân Trạch đánh giá Đoạn Di từ trên xuống dưới: “Cậu có cần thay bộ quần áo khác không?”

Đoạn Di lắc đầu: “Không cần đâu, đợi bọn nhỏ lên giường là tớ về ngay, tối nay cậu trông bọn nó cẩn thận, thằng bé nhỏ hơn hay đạp chăn lắm.”

Thịnh Vân Trạch nhướn mày: “Cậu không ở lại à?”

Đoạn Di: “Tớ ở lại làm gì? Bốn người ngủ chung một cái giường chắc?”

Thịnh Vân Trạch: “Tớ ôm cậu ngủ.”

Đoạn Di: “=口=!”

“Không được, ảnh hưởng đến con trẻ…”

Thịnh Vân Trạch nhìn cậu đầy ẩn ý: “Chẳng phải đâu có làm gì khác.”

Hắn dồn ép Đoạn Di: “Có phải cậu lại nghĩ linh tinh rồi đúng không?”

Đoạn Di vội vàng phủ nhận: “Tớ không có!”

Thịnh Vân Trạch cười khẩy: “Biến thái.” Nghĩ ngợi một lúc, hắn lại nói: “Sao cậu có thể nghĩ đến những thứ đó trước mặt trẻ con vậy?”

Đoạn Di: “=口=!”

Cậu đẩy cửa phòng tắm ra, nghiến răng nghiến lợi: “Tớ không nói với cậu nữa, cãi không lại cậu. Tớ về đây.”

Trong phòng ngủ, Thịnh Minh và Thịnh Tịch nằm nhoài trên giường, say sưa nghiên cứu một cuốn truyện tranh với bìa lòe loẹt.

Đoạn Di và Thịnh Vân Trạch đang cãi nhau cũng không để ý lắm, chỉ là khi Thịnh Vân Trạch nhìn thấy cuốn truyện tranh với bìa lòe loẹt kia, sắc mặt hắn thay đổi hẳn.

Đơn giản là kinh hãi tột độ.

Thịnh Minh biết chữ nhiều hơn Thịnh Tịch một chút, chỉ vào chữ trên bìa giới thiệu cho Thịnh Tịch: “Yêu đương… hôn… còn có cơ thể…”

“Không muốn như thế này, cũng không thể như thế này – nhưng trái tim đã không thể kìm nén được nữa!”

“Lựa chọn giữa tình yêu và dục vọng, đang được yêu thích phát hành!”

Căn phòng của nam sinh cấp ba mười bảy tuổi, góc khuất bí mật cuối cùng đã được hé lộ.

Đó là cuốn truyện tranh cực kỳ “trong sáng” được giấu kỹ trong góc tủ sách, gầm giường thời thanh xuân – cuốn truyện tranh người lớn!

Khủng hoảng tuổi mới lớn của nam thần hoa khôi đã đến!

Thịnh Vân Trạch sải bước đến bên giường, nhanh chóng giật lấy cuốn truyện tranh.

Hai đứa bé ngẩng đầu nhìn hắn, tò mò hỏi: “Bố, đây là sách gì vậy?”

Thịnh Tịch nói: “Con chưa từng thấy nó trong thư phòng của bố.”

Đó là điều hiển nhiên, Giáo sư Thịnh chín chắn điềm tĩnh sao có thể đọc loại truyện tranh thiếu nhi này được chứ.

Nhưng Thịnh Vân Trạch học sinh cấp ba…

“Là truyện cổ tích Grimm.” Thịnh Vân Trạch mặt không đổi sắc, bình tĩnh nói.

Truyện cổ Grimm: “…” Tôi đã làm gì sai?

“Là phiên bản mới của truyện cổ Grimm.” Thịnh Vân Trạch khẳng định chắc nịch.

Thịnh Minh hơi nghi ngờ, nhưng vẫn quyết định tin tưởng bố mình, cậu bé ngây thơ nói: “Vậy bố kể chuyện cổ tích cho chúng con nghe đi!”

Thịnh Vân Trạch: “…”

Thịnh Tịch rất chu đáo lật ra giữa cuốn truyện “cổ tích” giả, vừa vặn lật đến trang giữa, trên đó viết: Xin em đừng kêu thành tiếng, đừng động, cứ như vậy…

Thịnh Vân Trạch mặt không biến sắc, bịa chuyện: “Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua và một bà hoàng hậu mãi mà không có con, họ rất buồn phiền vì điều này. Một hôm, hoàng hậu đi dạo bên sông, có một con cá nhỏ thò đầu lên khỏi mặt nước nói với bà…”

Sau đó Thịnh Vân Trạch đột ngột gấp quyển sách lại, nghiêm mặt nói: “Nó nói, hai đứa mau đi ngủ đi, nếu không chó sói sẽ đến bắt các con đấy.”

Căn phòng chìm vào im lặng.

Thịnh Tịch dè dặt lên tiếng, giọng điệu có chút châm chọc: “Ba ơi, con thấy lời nói dối này cũ quá, ba đổi cái khác được không?”

Rốt cuộc thì kỹ năng châm chọc này là di truyền từ ai vậy?

Thịnh Vân Trạch thầm thề hôm nay sẽ “đại nghĩa diệt thân”!

Tác giả có lời muốn nói:

Là do Thịnh Vân Khê vô tình để quên cuốn truyện tranh trong phòng nam thần hoa khôi lúc phơi nắng (mạnh dạn đề cử cho anh trai mình xem).

Hình tượng hoa khôi sụp đổ x1

Nhưng tôi không tin hắn ta không xem truyện tranh “trong sáng”! [Đeo kính]

Dù sao thì hắn cũng là nam sinh cấp ba! Sự nhiệt tình của nam sinh cấp ba với con trai mình chỉ kéo dài một đêm [Khẳng định]

Cho nên, đây chính là nguyên nhân mà quốc gia phản đối kết hôn và sinh con sớm… Dù sao thì việc bị con trai lật ra cuốn truyện tranh người lớn của mình… làm bố cũng thật mất mặt…

Nỗi khổ tâm ngọt ngào khi học sinh cấp ba chăm con.

Khủng hoảng tuổi mới lớn! [Cường điệu]

Bởi vì chỉ có trẻ con mới thích lục lọi lung tung, lật ra bí mật thời thanh xuân của bố [Đeo kính]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.