Đoạn Di vịn vào Thịnh Vân Trạch như một cái trụ, chậm rãi đứng dậy. Nam Dã lẩm bẩm: “Chẳng phải cậu không thích trò này à? Trình độ giữ thăng bằng kém mà còn đòi chơi.”
Thịnh Vân Trạch liếc sang nhìn hắn, radar của Đoạn Di lập tức rú ầm lên. Cậu theo bản năng tự bảo vệ mình, đanh thép nói: “Trước đây không thích, bây giờ sao có thể không thích được?”
Cậu cảm thấy hiện tại có chút ngượng ngùng, bèn đuổi khéo Nam Dã: “Cậu tìm tớ có việc gì? Giờ tớ bận, có chuyện gì để sau hẵng nói.”
Nam Dã ra vẻ giễu cợt: “Bận thì không được tìm cậu chắc?”
Hách San San ở đằng xa vẫy tay gọi: “Lớp trưởng ơi! Hôm nay gà rán ở sân băng giảm giá một nửa! Cậu có muốn ăn một suất không?”
Sự chú ý của Đoạn Di lập tức bị gà rán thu hút: “Tớ muốn, tớ muốn, tớ muốn!”
Cậu lôi kéo Thịnh Vân Trạch: “Cậu đưa tớ qua đó đi.”
Với tốc độ như cậu, chắc phải mất mười lăm phút mới đi đến chỗ bán gà rán được.
Tưởng Vọng Thư trượt đến, nhún vai: “Tớ nói này, cậu tự chuốc lấy khổ đau phải không?”
Nam Dã khoanh tay, vẻ “không vui” hiện rõ trên mặt: “Tớ không tin hai người bọn họ có thể bên nhau dài lâu!”
Nói rồi, hắn bất ngờ siết cổ Tưởng Vọng Thư. Vốn không để ý, Tưởng Vọng Thư bị Nam Dã vật ngã xuống đất.
May là Nam Dã vẫn còn biết đỡ hắn một chút, không để hắn đập thẳng xuống. Tưởng Vọng Thư chỉ còn cách chống eo kêu oai oái: “Đậu má! Cậu muốn chết hả!”
Nam Dã bực bội: “Tớ là anh em của cậu, cậu ấy cũng là anh em của cậu, sao cậu lại bênh vực người ngoài như vậy?”
Tưởng Vọng Thư: “Buông… buông… cậu buông tớ ra trước! Cậu… cậu… cậu là bà nội của tớ chắc?!”
Nam Dã buông tay.
Tưởng Vọng Thư ngồi trên mặt băng, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn Nam Dã: “Lỡ như Đoạn Di thật sự ở bên nhau dài lâu với Thịnh Vân Trạch thì sao?”
Nam Dã cười khẩy: “Tớ không tin, hai alpha làm sao có thể bên nhau dài lâu? Cậu dám chắc Đoạn Di sẽ không thích omega khác?”
Tưởng Vọng Thư cứng họng. Trong chốc lát, hắn không biết có nên nói cho Nam Dã biết Đoạn Di thật ra là omega hay không, lại sợ đả kích hắn ta quá lớn.
Thế là hắn đứng dậy: “Lát nữa tớ sẽ tiết lộ cho cậu một bí mật. Cậu bao tớ ăn gà rán, tớ sẽ chọn cách nói nhẹ nhàng nhất.”
Nam Dã: “Thần kinh!”
Hắn hoàn toàn không biết Tưởng Vọng Thư muốn nói gì, cứ thần thần bí bí như tên ngốc.
Đoạn Di gặm hết một nửa miếng gà rán thì no, đưa phần còn lại cho Thịnh Vân Trạch, còn ra vẻ giữ đồ ăn mà nói: “Nếu cậu muốn ăn thì cắn một miếng, chừa cho tớ một ít là được.”
Thịnh Vân Trạch âm thầm bật cười.
Mặt Đoạn Di hơi đỏ, giật lại miếng gà: “Vậy bây giờ tớ ăn hết luôn đây!”
Vừa mới uống hai cốc trà sữa, bây giờ lại ăn gà rán, quả thực giống như heo con.
Thịnh Vân Trạch cố ý giở trò xấu, đưa tay lạnh buốt vào trong áo cậu, vừa nhấc áo lên, Đoạn Di đã ré lên một tiếng, run cầm cập: “Lạnh chết tớ!”
Thịnh Vân Trạch vẫn không chịu buông tha: “Để tớ ủ ấm cho cậu, tớ sờ thử xem.”
Đoạn Di càu nhàu: “Sao cậu cứ thích sờ mó tớ thế, giữa chốn đông người thế này, chú ý ảnh hưởng chút đi.”
“Sao lại không được sờ?” Hắn bóp nhẹ bụng nhỏ của Đoạn Di: “Mùa đông mặc nhiều quần áo là y như rằng tích mỡ.”
Người Đoạn Di trượt xuống một chút, sau đó vịn vào lan can đứng dậy: “Tớ không có mập!”
Thịnh Vân Trạch khẽ cười.
Hách San San và mọi người ôm khoai nướng trượt đến, đưa cho Thịnh Vân Trạch một củ – vừa rồi Đoạn Di uống trà sữa, thấy miệng ngọt nên không để Hách San San mua khoai lang cho.
Lúc này nhìn thấy Thịnh Vân Trạch cầm khoai lang, miếng gà trong tay bỗng dưng không còn thơm nữa. Cậu rề rà đến gần: “Cậu cho tớ cắn một miếng, tớ chỉ muốn nếm thử thôi.”
Ánh mắt Đoạn Di gần như dính chặt vào củ khoai. Thịnh Vân Trạch bóc vỏ, đưa đến miệng Đoạn Di, cậu không chút do dự cắn một miếng.
Kết quả là bị bỏng đến mức lăn lộn trên đất.
Thịnh Vân Trạch bất lực kéo cậu từ trên mặt đất dậy.
Hách San San chống cằm, vừa gặm khoai vừa nói: “Lớp trưởng này, sau này cậu làm sao mà làm bố được?”
Đoạn Di thè lưỡi. Bây giờ nhìn mặt băng lạnh lẽo, cậu thầm nghĩ: Nếu không phải mặt đất bẩn quá, cậu thật sự muốn liếm hai cái.
“Muốn ăn kem.” Đoạn Di nói bóng gió mong muốn của mình.
Vừa nghe xong, Hách San San định đi mua cho cậu thì bị Thịnh Vân Trạch ngăn lại: “Đừng chiều cậu ấy.”
Sau đó, hắn lạnh lùng cảnh cáo Đoạn Di: “Giữa mùa đông mà ăn kem, cậu muốn chết có phải không?”
Hách San San lập tức quay đầu: “Chính xác, chính xác!”
Đoạn Di: “…”
“Con không có nghĩa khí gì hết con gái yêu ơi!”
Hách San San khiêm tốn nói: “Là một người con gái sáng suốt, phải biết nhìn rõ ai là người có tiếng nói nhất trong gia đình, sau đó chọn phe chính xác!”
Tưởng Vọng Thư vừa gặm khoai lang vừa nói: “Cậu ấy từ nhỏ đã vậy rồi. Ăn lẩu xong cảm thấy cay quá thì phải ăn kẹo, ăn kẹo xong thấy ngọt quá thì phải ăn đồ mặn, ăn thịt xong thấy ngấy thì phải ăn trái cây, ăn trái cây xong thấy chua thì phải ăn bánh kem. Nếu cậu để cậu ấy ăn vô tận như vậy, hôm nay cậu ấy có thể bò ra khỏi sân trượt băng không còn chưa biết.”
Mặt Đoạn Di đỏ bừng, nhảy dựng lên muốn liều mạng với Tưởng Vọng Thư: “Ai ăn chứ! Ai ăn như vậy chứ!”
Sau đó bị Thịnh Vân Trạch vòng tay ôm eo.
Tưởng Vọng Thư vênh váo lắc lư, Đoạn Di giơ nanh múa vuốt lao về phía hắn: Không thành công.
Ngu Di Tĩnh đứng cách đó không xa, bạn của cô ấy hỏi: “Không đến chào hỏi sao?”
Cô ta không cam lòng: “Như vậy chẳng phải rất lúng túng sao… Cảm giác không hòa nhập được.”
Hai lần bị cản trở, Ngu Di Tĩnh coi như đã sáng mắt. Nhìn Đoạn Di từ xa, cậu như mặt trời nhỏ được mọi người vây quanh. Cho dù là bạn trai, bạn trai cũ hay là bạn bè – chẳng hạn như Tưởng Vọng Thư, Giản Kiều,… đều là trai xinh gái đẹp cả.
Ngô Di Tĩnh nhìn mà trong lòng dâng lên chút chua xót: “Cậu ấy đang đóng phim thanh xuân vườn trường chắc? Chẳng lẽ Đoạn Di là người coi trọng ngoại hình?”
Người bạn “phụt” một tiếng cười, nói: “Hay là cậu thử xem sao, dù gì cậu ấy cũng là alpha, Thịnh Vân Trạch cũng không thể cả đời bên cạnh alpha được, yêu đương mà chẳng lẽ không thể chia tay?”
Ngu Di Tĩnh hơi động lòng, bạn cô ta tiếp tục dụ dỗ: “Đợi lúc kết thúc, cậu kết bạn với Thịnh Vân Trạch đi. Thông thường muốn theo đuổi một chàng trai, chẳng phải nên bắt đầu từ bạn bè của cậu ấy sao?”
“Cậu nói nghe dễ dàng quá…”
Chủ đề trò chuyện sôi nổi của Hách San San và những người khác đã từ kỳ thi đại học chuyển sang kết hôn sinh con.
Mặt Đoạn Di hơi nóng, nghe Hách San San hào hứng tưởng tượng về tương lai. Chủ đề lại quay về phía cậu. Hỏi cậu muốn có mấy đứa con, Đoạn Di cười trừ: “Vẫn chưa biết…”
Rồi lại nhịn không được nói: “Hai đứa đi.”
Thịnh Vân Trạch gật đầu.
Hách San San: “Hai người yêu sớm mà không biết kiềm chế chút nào à…?”
Tên đầu đinh như không hiểu ý cô ấy, khó hiểu: “Lớp trưởng muốn hai đứa con, sao bí thư lại gật đầu theo vậy?”
Hách San San bịt miệng hắn: “Đây gọi là phụ huynh, hiểu không? Cả tớ là con gái lớn còn chưa lên tiếng, cậu chen vào làm gì!”
Nhóc mập tò mò hỏi: “Lớp trưởng là con một sao?”
Đoạn Di: “Không, tớ có một người anh trai.”
Cậu muốn chuyển chủ đề sang người khác, vì vậy đã bán đứng Thịnh Vân Trạch: “Bí thư nhà các cậu cũng không phải con một, hắn là anh em sinh đôi.”
Tin tức Thịnh Vân Trạch là anh em sinh đôi khiến cả lớp chấn động.
“Trời ạ!” Cả đám đồng thanh, như sấm sét giữa trời quang.
Tên đầu đinh sững sờ: “Một bí thư đã đủ khiến bọn tớ không tìm được bạn gái rồi, hai bí thư thì còn ra thể thống gì nữa! Mẹ nó, muốn bọn tớ tuyệt tự luôn sao!”
Đoạn Di vui vẻ nói: “Thịnh Vân Trạch có em gái.”
Nhóc mập dựng thẳng tai: “Em gái song sinh?”
Lần này, các bạn nam trong lớp đồng loạt lộ ra ánh mắt kỳ quái.
Mẹ kiếp…
Em gái song sinh của Đoàn trưởng Thịnh?
Chẳng phải là Thịnh Vân Trạch phiên bản nữ sao?!
Chậc, đó chẳng phải là hoa khôi thực sự sao!
“Là nữ alpha.” Giản Kiều lên tiếng kịp thời, đập tan ảo tưởng của các nam sinh.
“A…” Đáng tiếc, tiếng than thở vang lên đều đều.
Nam Dã càu nhàu: “Chết tiệt, khuôn mặt đáng ghét kia lại nhân đôi lên rồi.”
Hách San San vịn vào lan can: “Vậy chẳng phải con trai sau này của bí thư rất có khả năng cũng là song sinh sao?”
Cô nàng bắt đầu tưởng tượng ra hai Bí thư Thịnh phiên bản chibi.
Nam Dã rùng mình một cái, xoa xoa cánh tay như thể nổi da gà: “Khuôn mặt đáng ghét kia nhân ba rồi!”
Đoạn Di: “Không thể nào đâu.”
Cậu nghiêm túc đặt ra một câu hỏi: “Nếu có ba khuôn mặt của Thịnh Vân Trạch xếp thành một hàng, có thể trực tiếp loại bỏ được!”
Thịnh Vân Trạch bóp gáy cậu, lạnh lùng: “Bây giờ lập tức xóa Candy Crush ngay cho tớ.”
Gần đây, Đoạn Di rất mê chơi Candy Crush, nhìn thấy ba thứ giống nhau xếp thành một hàng là muốn loại bỏ chúng.
Nam Dã giơ cả hai tay hai chân tán thành suy nghĩ của Đoạn Di.
Tưởng Vọng Thư cao giọng nói: “Chắc chắn có một số điểm giống mẹ chứ.”
Tên đầu đinh cảm khái: “Còn mẹ nữa… Tớ còn nghi ngờ bí thư sẽ phải độc thân cả đời. Cậu có thấy cô nàng tiểu thư xinh đẹp lúc nãy không, gửi tín hiệu cho bí thư dữ dội như vậy mà bí thư có để ý đến cô ấy không?”
Đoạn Di le lưỡi thầm nghĩ: Nói ra thì có hơi quá đáng. Ngu Di Tĩnh có khuôn mặt đẹp, khí chất tao nhã lại dịu dàng. Cho dù thật sự theo đuổi, chỉ sợ Thịnh Vân Trạch cũng không động lòng.
Đoạn Di thản nhiên nói: “Nghĩ theo hướng tích cực một chút, biết đâu bí thư nhà các cậu đã có người yêu rồi thì sao?”
Nam Dã đang định mở miệng phản bác, liền bị Giản Kiều kéo đi.
Hắn không chạy nhanh bằng Giản Kiều, vẫn bám víu lấy lan can không bỏ.
Giản Kiều nhẹ nhàng kéo cà vạt hắn, vẫy tay với Tưởng Vọng Thư với vẻ mặt ‘tôi là anh hùng’: “Nhớ khắc tên tớ lên bia đá anh hùng nhân dân, cứ coi như tớ đã trừ hại cho dân.”
Nam Dã: “Bà cô già, mau buông tôi ra!”
Giản Kiều: “Nhìn cậu ở đó làm bóng đèn hơi phí của trời, tớ tìm cho cậu một vị trí tốt hơn để tiếp tục phát huy sự nhiệt tình cống hiến cho nhân dân…”
“Không thể nào đâu.” Tên đầu đinh tiếp lời Đoạn Di: “Bí thư có người yêu, cũng giống như việc tớ thi cuối kỳ được sáu trăm năm mươi điểm, không đáng tin cậy.”
Thịnh Vân Trạch lạnh lùng nói: “Thật sao?”
Tên đầu đinh mạnh miệng: “Thật chứ sao!” Hắn nhìn Thịnh Vân Trạch: “Chủ yếu là Thịnh ca, cậu không ở lớp học thì cũng ở ký túc xá, lấy đâu ra thời gian yêu đương? Tan học chẳng phải cậu chỉ chơi với Đoạn Di thôi sao?”
Hách San San vỗ vai hắn, cảm khái: “Làm một tên ngốc thật tốt.”
Trò chuyện được một lúc, Hách San San và những người khác lần lượt giải tán, quay lại sân trượt băng.
Đoạn Di không chịu đi trượt nữa, vừa rồi ngã đau quá, bây giờ lưng vẫn còn đau.
Trong lúc đó, Ngu Di Tĩnh vẫn không chịu từ bỏ, lại tìm Tưởng Vọng Thư trò chuyện, nhân tiện gọi cho Thịnh Vân Trạch một cốc trà sữa, cô ấy vừa nhìn thấy cốc của Thịnh Vân Trạch bị Đoạn Di uống mất rồi.
Biết rõ hai người bọn họ đang yêu nhau mà cô ta còn làm vậy, Đoạn Di thấy hơi quá đáng.
Khi Ngu Di Tĩnh lại đến gần, cậu thản nhiên nói: “Nếu cậu còn muốn tặng gì cho Thịnh Vân Trạch, không bằng lên Taobao mua cho cậu ấy một cái ván giặt đồ.”
Cô gái sững người, Đoạn Di chân thành nói: “Cậu ấy quỳ sẽ thoải mái hơn một chút.”
Thịnh Vân Trạch liếc nhìn cậu một cái, Đoạn Di dựa vào lan can giáo huấn hắn: “Sao cậu đào hoa thế? Nói xem, thích ván giặt vị gì, tớ mua cho cậu.”
“Thật sự muốn tớ quỳ?” Hắn nhướn mày.
Đoạn Di ngẩng đầu: “Giả vờ thôi mà, chẳng lẽ không cho tớ nói chơi à? Tớ quỳ cho cậu được chưa?”
Thịnh Vân Trạch trong lòng hơi ghen: “Nam Dã từng quỳ sao?”
Đoạn Di thầm nghĩ: Xong rồi, điều gì đến cũng đến.
“Sao tự dưng lại hỏi vậy? Chẳng lẽ cậu muốn so sánh với cậu ấy sao? Cậu bao nhiêu tuổi rồi hả, anh bạn?” Sau đó bổ sung: “Cậu ấy chưa từng quỳ, ai lại có thứ đó trong nhà, tớ chỉ nói đùa thôi.”
Thịnh Vân Trạch quay đầu lại: “Vậy cậu còn thích cậu ta không?”
Đoạn Di: “Không thích.”
Thịnh Vân Trạch tiến sát lại gần: “Thật không?”
Đoạn Di thấy hắn có vẻ nghiêm túc, không nhịn được bật cười: “Thật, thật mà! Chắc chắn là thật, bây giờ tớ chỉ thích cậu!”
Thịnh Vân Trạch hỏi: “Thích bao nhiêu?”
Đoạn Di đáp: “Rất thích, đặc biệt thích!”
Thịnh Vân Trạch vẫn chưa chịu bỏ qua: “Cậu nói thêm mấy lần nữa, tớ nghe xem là thật hay giả.”
Đoạn Di đành phải chụm tay thành loa, lặp đi lặp lại bên tai hắn: “Thích, thích, thích, thích, thích…”
Thịnh Vân Trạch cảm thấy cậu đang ứng phó, hai người ồn ào một lúc rồi mới chịu dừng.
Đoạn Di trượt trên sân băng, vừa lùi vừa kêu: “Tớ sắp ngã rồi, tớ sắp ngã rồi!”
Thịnh Vân Trạch kéo cậu một cái, Đoạn Di đứng vững, thở hổn hển: “Tớ không chơi nữa, buồn ngủ quá.”
“Cậu ngủ chưa đủ sao?” Thịnh Vân Trạch phát hiện ra mùa đông Đoạn Di rất thích ngủ.
Đoạn Di giống như con gấu koala, bám chặt lấy hắn: “Mùa đông tớ phải ngủ đông.”
Bảy giờ tối, sân trượt băng dần dần đông người.
Đoạn Di nũng nịu bên cạnh Thịnh Vân Trạch một lúc, sau đó bắt đầu vịn vào lan can tự trượt.
Thịnh Vân Trạch dựa vào cửa nhìn cậu, thỉnh thoảng lại phải từ chối mấy người đến hỏi số điện thoại.
Đoạn Di là kiểu người trượt một lúc là quên trời đất. Hơn nữa, người đông, Thịnh Vân Trạch chỉ lơ mắt một chút, cậu đã bị dòng người cuốn khỏi lan can.
Đoạn Di kêu lên một tiếng “Á”, vừa buông tay khỏi lan can đã ngã ngửa, sau gáy đập thẳng xuống đất, đau đến mức hoa cả mắt. Cậu choáng váng, nửa ngày không đứng dậy được.
Hách San San đi ngang qua vội vàng kéo cậu dậy, lo lắng hỏi: “Lớp trưởng, mình nghe thấy tiếng cậu ngã từ đằng xa rồi, có đau lắm không?”
Đoạn Di ôm đầu, càu nhàu: “Cậu nói xem có đau không! Đập muốn chấn động não rồi!”
Bị ngã một cú đau điếng, Đoạn Di rút kinh nghiệm, bám chặt lấy lan can, lê từng chút một ra khỏi cửa, cởi giày không chịu trượt nữa.
Cậu ngồi ở khu vực nghỉ ngơi bên ngoài sân băng, đầu vẫn còn ong ong đau.
Sờ thử thì không thấy chảy máu, chỗ này bị va đập có chút khó nói, vừa khéo là chỗ bị thương nặng trong vụ tai nạn xe hồi trước. Đau như vậy, Đoạn Di còn tưởng rằng vết thương lại bị rách ra.
Thịnh Vân Trạch cũng theo sau đi ra, không tiếp tục trượt nữa.
Khoảng chín giờ rưỡi tối, sân trượt băng đóng cửa, mọi người ai về nhà nấy.
Thịnh Vân Trạch đưa Đoạn Di về nhà, hai người chia tay nhau ở cổng tiểu khu.
Hắn dặn Đoạn Di về nhà nhắn tin báo bình an, mai lại qua tìm cậu.
Đoạn Di gật đầu. Trước khi đi còn dính lấy Thịnh Vân Trạch một lúc, sợ nán lại lâu hơn Đoạn Ký Hoài sẽ về, bèn vội vàng chạy vào nhà.
Lúc về đến nhà, trời bắt đầu đổ tuyết nhỏ.
Tiểu khu treo đèn lồng đỏ khắp nơi, nhìn thấy những đồ trang trí này, Đoạn Di mới ngớ người nhận ra sắp đến Tết rồi.
Kỳ nghỉ đông của trường Nhị Trung kéo dài đến tận rằm tháng giêng, qua rằm là phải quay lại trường học.
Vừa đi, cậu vừa nghĩ: Vừa rồi cũng không hỏi Thịnh Vân Trạch cậu ấy đón tết ở đâu.
Là ở lại miền Nam hay là trở về miền Bắc đón Tết?
Nghe hắn từng nhắc tới, hình như quê Thịnh Vân Trạch ở Bắc Kinh, hồi cấp hai đã theo công việc của bố từ Bắc Kinh đến miền Nam.
Đoạn Di duỗi người, mở cửa lớn: “Mẹ ơi! Con đói rồi!”
Dù là đói, lạnh, no hay là ốm, ở nhà cậu đều gọi “Mẹ” trước.
Nếu như ở nhà chỉ nhìn thấy Đoạn Ký Hoài, cậu sẽ gọi: “Ba, mẹ đâu?”
Dù gì thì gọi đi gọi lại, cũng chỉ tìm mẹ. Đây chính là bản năng khắc sâu trong gen của loài người!
Ăn cơm mẹ nấu xong, Đoạn Di thấy hơi mệt, bèn nói thẳng với mẹ là muốn đi ngủ, rồi lên lầu ba.
Lầu hai là phòng của bố mẹ cậu, cậu với anh trai đều ở lầu ba.
Đoạn Thiệu Hành ngày nào cũng bận rộn quay phim, chạy show, 365 ngày trong năm không ngày nào ở nhà. Bây giờ, cả lầu ba đều là của Đoạn Di.
Phòng cậu ở bên trái hành lang, đẩy cửa ra là phòng khách. Căn hộ ba phòng ngủ, một phòng khách.
Phòng ngủ ở bên phải sau khi đi vào phòng khách. Đoạn Di vừa ngân nga vừa bật TV, chơi game một lúc, sau đó mới lôi đống bài tập trong cặp ra, bày hết lên bàn. Đầy ắp một bàn toàn là đề, chỉ là nghỉ Tết thôi mà đã giao hơn trăm bài, viết đến chết cũng không hết.
Nhưng cũng may cậu có bạn trai, đến lúc đó tự mình làm không hết thì bảo Thịnh Vân Trạch giúp.
Đoạn Di mò lấy điện thoại, định gọi cho Thịnh Vân Trạch hỏi hắn đã về đến nhà chưa, tiện thể lấy một gói khoai tây chiên từ trong tủ đồ ăn, vừa ăn vừa đi về phía phòng ngủ.
Đoạn Di nghe thấy trong phòng ngủ có tiếng động, nhưng chỉ nghĩ là gió thổi, không để ý.
Kết quả, vừa mở cửa ra, nhìn thấy trong phòng ngủ của mình xuất hiện thêm hai đứa trẻ, đang ngoan ngoãn ngồi trên giường, trợn mắt nhìn cậu.
Khoai tây chiên trên tay Đoạn Di rơi loạt soạt xuống đất, cậu kêu lên một tiếng “Vãi c!”.
Sau đó vội vàng đóng sầm cửa lại, choáng váng tự nhủ: “Mình đang nằm mơ chắc?”.
Không thì là nhìn nhầm rồi?
Là Thịnh Minh với Thịnh Tịch trong phòng cậu sao?!
Đoạn Di lại mở cửa ra, hai đứa vẫn ở đó, không biến mất.
Đoạn Di: = □ =!
Cậu lại mở ra, đóng vào, mở ra, đóng vào, lặp đi lặp lại bảy tám lần, tiếng cửa va đập ầm ầm.
Vãi! Vãi! Vãi! Vãi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tam quan vỡ tan tành!
Đoạn Di lại muốn đóng cửa, cố gắng thuyết phục bản thân đây chỉ là ảo giác. Thế nhưng Thịnh Minh và Thịnh Tịch căn bản không cho cậu cơ hội, hai đứa nhảy xuống giường ôm chặt lấy chân cậu.
Gần như theo bản năng, Đoạn Di buông lỏng tay, sợ đóng cửa kẹp trúng con trai, sau đó hóa đá tại chỗ.
Chuyện gì thế này?
Đoạn Di thực sự đứng hình tại chỗ.
Hai đứa con trai của cậu không phải chỉ xuất hiện trong thế giới song song sao?
Không phải cậu đã trở về thực tại rồi sao?
Cậu còn chưa kịp hoàn hồn, tiếng khóc của Thịnh Tịch đã khiến cậu tỉnh táo lại.
Bản thân cậu hiện tại cũng chỉ là học sinh cấp ba, trợn tròn mắt nhìn Thịnh Tịch, vội vàng bế bé lên: “Sao vậy …?”
Đầu óc Đoạn Di trống rỗng, nhưng bản năng vẫn khiến cậu hỏi: “Có phải là đói bụng không? Chưa được ăn cơm sao?”
Thịnh Tịch chỉ biết khóc, Đoạn Di đành ngồi xổm xuống hỏi anh trai: “Con…”
Kết quả là Thịnh Minh cũng vừa khóc vừa lau nước mắt, nhìn thật đáng thương.
Tất cả lời nói đều mắc nghẹn trong cổ họng, tim Đoạn Di đập thình thịch.
Khó chịu quá!
Cậu sờ sờ lên mặt Thịnh Minh, ấm áp, là con trai của cậu, không phải ma, là thật sự xuất hiện ở trong phòng ngủ của cậu rồi!
Cứu với…
Cậu thầm gào thét trong lòng.
Đoạn Di cảm thấy thế giới quan duy vật của mình đã tan nát thành từng mảnh.
“Chờ một chút, Minh Bảo dắt em ngồi xuống.”
Đoạn Di lướt như bay đến tủ đồ ăn lục lọi nửa ngày trời, cuối cùng cũng tìm thấy hai hộp sữa Vượng tử.
Chuẩn bị lướt về thì phát hiện anh em nhà kia cũng bám theo cậu.
Thịnh Tịch chạy vội, bị vấp ngã trên thảm, không khóc, chỉ cắn răng bò dậy, lao đến ôm chặt lấy Đoạn Di như thể cậu sắp biến mất đến nơi vậy.
So với việc mình bị đau, có lẽ nắm chặt lấy cậu mới là điều quan trọng nhất.
Đoạn Di ngồi xổm xuống, mở hai hộp sữa Vượng tử.
Anh em hai người, mỗi người ôm một hộp.
Trong lúc nhất thời, dù có bao nhiêu lời muốn nói, bao nhiêu thắc mắc cũng không thể thốt ra nổi, Đoạn Di chỉ còn cách thở dài: “Uống tạm sữa trước đi.”
Hai đứa trẻ không uống sữa ngay mà ôm chặt Đoạn Di khóc một hồi, khiến cậu sợ đến mức hồn bay phách lạc, sợ làm kinh động đến mẹ, bèn “suỵt” nửa ngày: “Nhỏ tiếng thôi, nhỏ tiếng thôi! Giảm âm lượng, giảm âm lượng!”.
Sau đó, cậu lần lượt bế hai đứa lên dỗ dành, mất hơn năm phút mới dỗ được chúng nín.
Đoạn Di rưng rưng nước mắt nhận ra kỹ năng dỗ con của mình không hề bị mai một chút nào.
Cậu nhìn hai đứa trẻ, sau cú sốc ban đầu, khi đã hoàn hồn lại, niềm vui sướng to lớn hầu như nhấn chìm lấy cậu.
Thật lòng mà nói, Đoạn Di chưa từng nghĩ đến việc bản thân vẫn có thể gặp lại được hai đứa con trai ở thế giới kia.
Thịnh Minh và Thịnh Tịch sau khi đã khóc đủ rồi mới bắt đầu vừa ôm hộp sữa vừa uống.
Lúc này Đoạn Di mới phát hiện ra, hai đứa con của cậu mặc đồ kỳ lạ.
Rõ ràng bên ngoài là mùa đông, Thịnh Minh với Thịnh Tịch lại mặc đồ rất mỏng. Cậu còn nhớ rõ ràng bộ quần áo này là mua ở Trung tâm thương mại IFC Thượng Hải.
Đoạn Di vội vàng bật điều hòa, sau đó bế xốc hai đứa trẻ lên giường, đắp chăn cho chúng, đắp kín mít.
Đoạn Di thở phào nhẹ nhõm, ngồi ngay ngắn: “Một.”
Cậu dùng cách trước đây thường hay dùng để tập trung sự chú ý của Thịnh Minh và Thịnh Tịch, khiến chúng nhìn về phía mình.
Đoạn Di nói: “Ba hỏi một câu, các con trả lời một câu.”
Thịnh Minh mở miệng: “Mẹ ơi …”
Đoạn Di nhíu mày: “Là bố con dạy các con gọi vậy à? Gọi là bố đi! Sao tôi lại thành mẹ chứ? Muốn gọi là mẹ thì phải gọi bố con, biết chưa? Lần sau đừng có nghe lời hắn ta nữa!”
Sau đó, cậu lại cảm thấy không đúng, để chắc ăn, vội vàng nói: “Bây giờ các con tạm thời gọi ba là anh trai, biết chưa!”
Thịnh Minh nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt như thể mới nhìn thấy Đoạn Di, giơ tay sờ sờ mặt cậu như thể có chút nghi hoặc.
“Hình như ba nhỏ lại rồi.”
Đoạn Di thầm nghĩ đây không phải là nói vô nghĩa sao, mẹ con hiện tại mới học cấp ba thôi mà! A, không đúng, là ba con!
Phát hiện tự mình nhảy vào hố do mình đào, cậu thầm sửa lại trong lòng: Phì, là ba con ấy!
Thịnh Tịch đỏ mắt, hơi nghi ngờ: “Anh ơi, có phải chú Hà lừa em không? “
Thịnh Minh: “Nhưng đúng là như vậy mà.”
Thịnh Tịch: “Em thấy người này trông kỳ lạ quá, lỡ như là giả thì sao?”
Đoạn Di nhíu mày thầm nghĩ: Mẹ kiếp, tôi còn đang nghi ngờ hai đứa con là giả nữa kia!
Thịnh Tịch dù đang khóc nhưng vẫn không quên độc mồm độc miệng: “Rõ ràng biết trẻ con dễ bị lừa nhất mà còn lừa người, chú Hà sao lại mặt dày như vậy chứ?”
Đoạn Di: Được rồi, không cần nghi ngờ gì nữa, tuyệt đối là con trai ruột của Thịnh Vân Trạch.
Cảm động qua đi, Đoạn Di hoàn hồn lại.
Thịnh Minh hỏi: “Mẹ ơi, “Tự thuật Truyện cũ” là do Chu Thủ Nhân hay là Lỗ Tấn viết?”
Đoạn Di ngập ngừng một lát: ” …Lỗ Tấn thì phải.”
Thịnh Minh gật đầu, quay sang nói với Thịnh Tịch: “Là thật, là thật đấy.”
Ngốc như vậy thì không còn ai khác nữa đâu.
Đoạn Di: ” …”
Cậu trong lòng con trai rốt cuộc là hình tượng gì đây?!
Thịnh Tịch lại đỏ hoe hốc mắt, chui ra khỏi chăn, nhào vào lòng Đoạn Di.
Đoạn Di suýt chút nữa bị thằng bé đẩy rơi xuống giường, Thịnh Tịch òa khóc: “Con nhớ ba lắm …”