Thịnh Vân Khê dùng hành động thực tế của mình để chứng minh, cô thật sự không phải Thịnh Vân Trạch giả gái.
Lần đầu tiên gặp Thịnh Vân Khê, chỉ nhìn mặt thì cơ bản không phân biệt được cô và Thịnh Vân Trạch. May mắn là Thịnh Vân Khê là con gái, tuy cao hơn một chút, nhưng tổng thể hoàn toàn khác với Thịnh Vân Trạch.
Mái tóc xoăn bồng bềnh buông xuống sau lưng, ăn mặc năng động, thoải mái, cười lên rực rỡ, chỉ có vị trí hai chiếc răng nanh nhỏ giống hệt Thịnh Vân Trạch.
Ngược lại, Thịnh Vân Trạch rất keo kiệt nụ cười của mình, mọi người hiếm khi thấy được răng nanh của hắn.
Bất ngờ nhìn thấy Thịnh Vân Khê cười rạng rỡ như ánh mặt trời, những người quen thuộc với “bông hoa cao lãnh” Thịnh đoàn toạ có mặt đều giật mình.
Đặc biệt là Giản Kiều, toàn bộ thế giới quan của cô như bị đảo lộn.
Thịnh Vân Trạch chưa bao giờ tiết lộ tình hình gia đình ở trường, nhưng nhìn hắn lạnh lùng như vậy, thực sự không giống có anh chị em, vì thế mọi người mặc định hắn là con một.
Bỗng nhiên xuất hiện một Thịnh Vân Khê – em gái song sinh của Thịnh Vân Trạch, năng động, hoạt bát, sở hữu gương mặt của Thịnh Vân Trạch, với những biểu cảm phong phú đến mức Giản Kiều cho rằng mình đang nằm mơ.
Gương mặt Thịnh Vân Trạch thật sự có thể lộ ra biểu cảm như vậy sao?
Giản Kiều cao một mét sáu lăm, Thịnh Vân Khê khoảng một mét bảy chín, nữ alpha thường cao, chân dài hơn cả nam giới, dáng người mảnh khảnh, vừa có vẻ anh khí của thiếu niên vừa có sự hoạt bát, quyến rũ của thiếu nữ, khí chất thanh thoát.
Thịnh Vân Khê có thể nói là rất gần gũi, dễ mến.
Hôm nay có nắng, cô và Giản Kiều trò chuyện vui vẻ. Qua đường, cô còn ga lăng nhường Giản Kiều đi trước nửa bước, đỡ cô một chút. Lên cầu thang, cô cởi áo khoác che chắn gió cho váy của Giản Kiều, tránh bị kẻ xấu nhìn thấy, dịu dàng chu đáo, thậm chí mua nước, xách túi… tất cả đều một tay lo liệu, chăm sóc Giản Kiều vô cùng tỉ mỉ.
Không đến nửa tiếng, Giản Kiều đã hoàn toàn “quay xe”.
Thịnh Vân Trạch?
Thịnh Vân Trạch là ai? À mà thôi, tớ nghĩ Vân Khê có lẽ không thích cậu ta, sau này đừng nhắc đến nữa…
Mặc dù chưa bao giờ ở bên Thịnh Vân Trạch, nhưng hôm nay có thể tuyên bố chia tay đơn phương, tớ đã tìm thấy sản phẩm thay thế giá trị cao hơn rồi…
“Mẹ kiếp… cao thủ, thật sự là cao thủ.” Tưởng Vọng Thư cảm thán không thôi, cậu ôm một ly trà sữa – do Thịnh Vân Khê mời, đã bội phục đến mức năm thể phục địa, “Giỏi, thực sự quá giỏi.”
Đoạn Di cùng các alpha và beta khác ngồi xổm trên lan can, vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ nhìn Thịnh Vân Khê đang được vây quanh ở hàng ghế khán giả phía trước.
Thịnh Vân Khê không biết từ đâu lấy ra một cây đàn ghi-ta, cười nói vui vẻ với Hách San San – bên phải là Giản Kiều, những omega và các cô gái khác đều vây quanh cô, ánh mắt sùng bái và e thẹn nhìn chằm chằm Thịnh Vân Khê.
Cô lớn lên ở nước ngoài, kiến thức uyên bác, hài hước, ăn nói lưu loát, vừa hoạt bát, tinh nghịch vừa mang theo sự chín chắn, điềm tĩnh mà những người cùng tuổi không có – Đoạn Di nghi ngờ đây là hình tượng bên ngoài của Thịnh Vân Khê, mẹ kiếp hôm qua lúc cậu gặp em chồng đâu có phải bộ dạng này!
Lúc cô cãi nhau với Thịnh Vân Trạch, chẳng khác nào hai con công đang xòe đuôi tranh nhau khoe sắc, rõ ràng là trẻ con đánh nhau mà!
Em chồng sao lại có hai bộ mặt trước omega vậy?
Ánh mắt sùng bái của Hách San San dường như đã muốn hóa thành thực thể.
Tưởng Vọng Thư: “Thấy chưa, sau này đừng nói Thịnh đoàn toạ không cho chúng ta đường sống, không cho chúng ta tán gái nữa, không ngờ bao nhiêu năm qua, tất cả đều là chúng ta hiểu lầm! Cái gì gọi là không cho đường sống, cái này mới gọi là không cho đường sống chứ.”
“Chết tiệt… Sao Thịnh đoàn toạ lại muốn tuyệt đường sống của chúng ta như vậy? Bản thân không tán gái thì phái em gái đến giám sát chúng ta à?”
“Tớ còn tưởng Thịnh đoàn toạ mỗi ngày trưng ra bộ mặt lạnh lùng là đang giả vờ, xem ra là tớ hiểu lầm rồi, hoá ra hắn đang cho chúng ta cơ hội tán gái.”
Ban đầu cứ tưởng Thịnh Vân Trạch là alpha không cho đàn ông đường sống, xem ra, Thịnh Vân Trạch hoàn toàn là đang làm từ thiện.
Người thật sự không cho người ta đường sống là Thịnh Vân Khê mới đúng, mang gương mặt giống hệt anh trai, lại mang theo tính cách tổng tài bá đạo tiêu chuẩn trong tiểu thuyết ngôn tình, mẹ kiếp… thiếu nữ nào chịu nổi chứ?!
Hách San San rung động, lắc lư đến trước mặt Đoạn Di.
Đoạn Di nhổm: “Còn nhớ bố cậu chứ?”
Hách San San điệu đà nói: “Daddy, ba nói gì vậy? Con gái đã tìm thấy mối tình đầu thứ 465 rồi, lần này không cần sính lễ, con còn bù thêm!”
Đoạn Di: “Bớt xàm đi.”
Tưởng Vọng Thư không khỏi hỏi: “Mấy cậu thật sự thấy Thịnh Vân Khê tốt à? Cô ấy tốt ở chỗ nào? Là alpha? Có gương mặt giống hệt hoa khôi trường?”
Hách San San dùng ánh mắt “Cậu mãi mãi không hiểu phụ nữ” nhìn Tưởng Vọng Thư đầy thương hại: “Mami, có lẽ, đây chính là lý do mẹ độc thân đấy.”
Đoạn Di lén lút gửi tin nhắn cho Thịnh Vân Trạch: Cậu bảo em gái cậu đến à?
“Ùng ùng” một tiếng, Thịnh Vân Trạch cầm điện thoại lên, trả lời: Tôi không nhớ buổi biểu diễn của mình ở Lễ hội Ẩm thực.
Lễ hội Âm nhạc và Lễ hội Ẩm thực ở hai địa điểm khác nhau, một ở phía đông quảng trường, một ở phía tây quảng trường.
Đoạn Di: Là do sáng nay cậu đi quá vội! Nếu cậu đợi tớ thì đâu có nhiều chuyện như vậy.
Thịnh Vân Trạch: Bây giờ qua đây.
Đoạn Di không cần suy nghĩ đã trả lời: Không được.
Thịnh Vân Trạch: Hôm qua tôi đã nói với cậu, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu.
Đoạn Di: Tưởng Vọng Thư cũng ở đây, tớ không thể bỏ rơi bạn tớ được.
Thịnh Vân Trạch trả lời với giọng điệu mỉa mai: Là không thể bỏ rơi bạn cậu hay là không thể bỏ rơi Nam Dã?
Đoạn Di ngẩn người, không ngờ Thịnh Vân Trạch lại biết Nam Dã đang ở cùng cậu.
Không biết tại sao, cậu đột nhiên chột dạ, có cảm giác như ngoại tình bị chồng bắt tại trận.
Nam Dã tiến lại gần, cậu theo bản năng che điện thoại lại.
Hành động này khiến Nam Dã hơi tổn thương, cậu bĩu môi: “Tớ đâu có xem điện thoại của cậu mà chưa được cậu cho phép, cậu phòng bị tớ như phòng trộm vậy?”
Đoạn Di chột dạ: “Không phải phòng bị cậu, tớ chỉ làm động tác vô thức thôi, cậu suy diễn nhiều như vậy làm gì? Cậu là đề đọc hiểu chuyển thế à?”
Nam Dã: “Cậu và Thịnh Vân Trạch yêu nhau rồi à?”
Đoạn Di: “Câu hỏi này cậu muốn hỏi 800 lần một ngày phải không?”
Nam Dã uỷ khuất: “Cũng không hỏi được sao? Lúc tớ yêu cậu hắn còn chưa biết ở đâu ấy?”
Đoạn Di: “Nam Dã, chúng ta đã chia tay rồi, nếu cậu thật sự muốn làm bạn tớ thì đừng nhắc đến chuyện này nữa.”
Nam Dã: “Tớ chỉ muốn biết cậu có đang hẹn hò với Thịnh Vân Trạch không?”
Đoạn Di khẽ sững người: “Không có…”
Mối quan hệ giữa cậu và Thịnh Vân Trạch thật sự rất kỳ lạ.
Bản thân Đoạn Di cũng thấy khó xử, Thịnh Vân Trạch hình như có ý với cậu, lại hình như không có.
Nói chi là Nam Dã muốn hỏi, chính cậu cũng muốn hỏi, hiện tại cậu và Thịnh Vân Trạch rốt cuộc là gì của nhau.
Những lời hắn nói tối qua mơ hồ khiến Đoạn Di đau đầu hai đêm liền.
Cậu quyết tâm, dù thế nào cũng phải hỏi Thịnh Vân Trạch cho rõ ràng.
Nếu hắn không nói, vậy cậu sẽ tự nói.
Nam Dã: “Nếu cậu không yêu đương với hắn, việc tớ theo đuổi cậu là hợp pháp, cậu không có lý do gì để từ chối tớ.”
Đoạn Di nhổm: “Tỉnh táo lại đi!”
Nam Dã liếc cậu: “Hơn nữa cậu thấy Thịnh Vân Trạch có để ý đến cậu không?”
Cậu ta còn không biết Thịnh Vân Trạch với Đoạn Di lén lút sờ mó, ôm ấp, gần như đã làm hết mọi chuyện rồi.
Chỉ còn thiếu ai đi đâm phá tấm màng giấy cuối cùng.
Đoạn Di: “Đó là chuyện của tớ và hắn.”
Nam Dã tung ra đòn chí mạng: “Cậu không nghĩ đến chuyện sau khi cậu và Thịnh Vân Trạch ở bên nhau, Giản Kiều sẽ thế nào sao? Cậu ấy sẽ không cảm thấy khó xử sao?”
Chạm trúng nỗi lo lắng của Đoạn Di, cậu đau lòng như bị bóp nghẹt.
A… tình yêu của học sinh cấp ba tại sao lại phức tạp như vậy…
Tưởng Vọng Thư vốn định tìm Đoạn Di chơi, vừa đến đã nghe thấy cuộc đối thoại chua chát, lập tức ‘A Di Đà Phật’ rút lui với tốc độ ánh sáng đến vùng an toàn.
“Này, Tưởng ca.” Thịnh Vân Khê xuất hiện.
Tưởng Vọng Thư vội vàng: “Không dám không dám, ngài gọi tôi là Tiểu Tưởng là được rồi, ngài ngồi đi, có gì muốn hỏi cứ tự nhiên.”
Thịnh Vân Khê cười một tiếng: “Cậu thú vị đấy. Tôi xin chỉ giáo một chút, Đoạn bảo và alpha kia có quan hệ gì vậy?”
Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu ra hiệu.
Tưởng Vọng Thư: “Cậu nói Nam Dã à, bạn học thôi.”
Thịnh Vân Khê: “Sao tôi lại thấy bầu không khí giữa hai người họ hơi kỳ lạ nhỉ?”
Tưởng Vọng Thư cũng không giấu diếm, chuyện Đoạn Di và Nam Dã ở trường cũng không phải chuyện gì khó biết, nói thẳng: “Bạn trai cũ của Tiểu Đoạn.”
Thịnh Vân Khê trợn mắt: “Bạn trai cũ?”
Tưởng Vọng Thư: “Hổ thẹn, Tiểu Đoạn nhà chúng tôi quả thực hơi buông thả.”
Thịnh Vân Khê: “Vậy anh trai tôi thì sao?”
Tưởng Vọng Thư muốn giữ một biểu cảm vừa phải, nhưng không nhịn được: “Anh trai cậu thì sao liên quan gì đến bạn trai cũ của Tiểu Đoạn?”
Biểu cảm của Thịnh Vân Khê đột nhiên trở nên khó lường.
Tưởng Vọng Thư bỗng nhiên nhận ra điều gì đó không ổn, biểu cảm cũng đọng lại trong khoảnh khắc.
“Tôi hỏi thêm một câu nữa, Đoạn bảo và anh trai tôi có quan hệ gì vậy?”
Tưởng Vọng Thư nhanh chóng bình tĩnh trở lại, lưu loát nói: “Bạn học thôi, à, là lớp trưởng của chúng tôi, nhân tiện nói luôn, hiện tại còn là đối tượng tin đồn, đối tượng tin đồn trước của Đoạn bảo là tôi, lúc tôi mang thai bảy tháng, anh trai cậu đã nửa đường cướp đi, khiến tôi sảy thai.”
Thịnh Vân Khê không nói nên lời: “Vậy… tôi thay mặt anh trai tôi xin lỗi cậu?”
Tưởng Vọng Thư làm dáng vẻ không cần, khiêm tốn nói: “Cứ cho tôi vài tỷ phí chia tay là được rồi, tôi cũng là người tham tiền.”
Thịnh Vân Khê cười khẽ, gửi tin nhắn cho Thịnh Vân Trạch: Hoá ra anh và Đoạn bảo chưa ở bên nhau à?
Tâm trạng của Thịnh Vân Trạch giảm xuống mức thấp nhất, trưởng nhóm ban nhạc dừng lại, ho khẽ một tiếng: “Cái kia, Tiểu Thịnh à, bây giờ chúng ta đang biểu diễn bài Hát Tình Yêu Luân Hồi đúng không?”
Thịnh Vân Trạch sầm mặt – vì hắn luôn sầm mặt, nên trưởng nhóm đã quen, Thịnh Vân Trạch nhàn nhạt nói: “Tôi chơi có vấn đề gì sao?”
“Vấn đề thì không có vấn đề… chỉ là…” Trưởng nhóm mở miệng: “Cậu có thể đừng gõ trống ra âm thanh như đám ma không? Tôi nghe cậu gõ thế này cảm giác như mình đã cưỡi hạc về trời rồi.”
Thịnh Vân Trạch:…
Hiện tại hắn rất muốn đưa tiễn ai đó.
Loại đưa tiễn dùng cát vùi lấp ấy.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Thịnh Vân Khê gửi ảnh Đoạn Di ngồi cạnh Nam Dã, hắn tức đến nỗi đau ruột.
Hắn “tặc” một tiếng, đặt điện thoại xuống.
Lời châm chọc của Thịnh Vân Khê ngay cả qua màn hình cũng toát ra rõ ràng:
Em còn tưởng hai người đã ở bên nhau rồi, hoá ra là anh đang đơn phương à?
Chậc! Chậc, lão Thịnh, đây gọi là gieo nhân nào gặt quả ấy…
Anh vẫn chưa nói với cậu ấy là anh thích cậu ấy à?
Phiền phức rồi, em thấy Đoạn bảo được nhiều người theo đuổi lắm.
Thịnh Vân Trạch khó chịu trả lời một câu: Bớt nhiều chuyện.
Lại cảm thấy không đủ uy lực, tiếp tục gửi thêm một câu: Cậu ấy rất thích anh.
Thịnh Vân Khê nhìn thấy câu trả lời thiếu tự tin, rõ ràng là chột dạ của anh trai, suýt chút nữa cười rớt răng, không chịu nhận thua trả lời: Nói cũng đúng.
Thịnh Vân Khê bồi thêm một nhát: Hôm qua cậu ấy thích anh, hôm nay thích anh, ngày mai còn thích anh nữa không?
Lão Thịnh chẳng lẽ chưa từng thất bại trên tình trường, thiếu sự đánh đập của xã hội, cho nên quá tự tin vào bản thân, cứ tưởng mình giỏi lắm? Cả thế giới đều phải thích hắn?
Thịnh Vân Khê gõ chữ vô cùng vui vẻ, câu nào câu nấy đều đâm trúng tim anh trai: Anh lấy đâu ra tự tin mà nghĩ rằng Đoạn bảo sẽ không thay lòng, theo như em thấy hình như cậu ấy không phải người chung tình cho lắm, cậu ấy chẳng phải còn có bạn trai cũ sao?
Thịnh Vân Trạch nhìn thấy tin nhắn này thì im lặng.
Thịnh Vân Khê ngẩng đầu nhìn, Nam Dã đang bắt chuyện với Đoạn Di, Đoạn Di không để ý, chỉ thỉnh thoảng trả lời một câu.
“Bạn trai cũ của Đoạn bảo tên gì? Trông thảm thật đấy, Đoạn bảo cũng không thèm để ý đến cậu ta, em cảm giác nhìn thấy kết cục thảm hại của anh trong tương lai rồi đấy~ Lão Thịnh, nếu anh cứ tiếp tục giữ trong lòng, anh cứ đợi mà xem chị dâu theo trai khác nhé~”
Gian xảo.
Di truyền.
Thịnh Vân Trạch theo dòng tin nhắn của em gái nhớ lại cách Đoạn Di đối xử với Nam Dã, quả thực lạnh lùng, phũ phàng, nói chia tay là chia tay, nói không thích là không thích.
Thịnh Vân Trạch nhìn thấy cảnh này đương nhiên rất sảng khoái, dù sao hắn cũng là người được ưu ái.
Nhưng nếu một ngày nào đó bản thân trở thành Nam Dã thì sao?
Nhìn Đoạn Di thân mật với người khác, tình tứ mặn nồng?
Thịnh Vân Khê nói không kiêng nể gì: Em nói này, thích chị dâu thì nhanh tay lên, nếu không sau này cậu ấy sẽ trở thành chị dâu của người khác đấy, em cũng khá thích cậu ấy, nếu không làm chị dâu của em thì làm em rể của anh cũng được, nước phù sa không chảy ruộng ngoài!
Thịnh Vân Khê tiếp tục: Lão Thịnh à em nói này –
[Người dùng “Nuôi heo mới vào nghề” đã bật xác nhận bạn bè, bạn chưa phải là bạn bè của người ấy. Vui lòng gửi yêu cầu kết bạn trước, sau khi đối phương chấp nhận thì mới có thể trò chuyện]
Thịnh Vân Khê:…
Keo kiệt, nói hai câu cũng không nổi.
“Sao Nam Dã chia tay với cậu ấy vậy?” Thịnh Vân Khê vừa đi vừa hỏi.
Cô và Tưởng Vọng Thư “tâm đầu ý hợp”, nhanh chóng trở nên thân thiết như đã quen biết từ lâu, chỉ cần kéo thêm Đoạn Di vào là có thể kết nghĩa vườn đào rồi.
“Thật ra chỉ là một chuyện nhỏ, tôi thấy hơi hiểu lầm, nhưng lúc đó không ai nghe tôi nói.” Tưởng Vọng Thư hút nước tăng lực Thái Thái Lạc, cậu chia cho Thịnh Vân Khê một gói, Thịnh Vân Khê vui vẻ nhận lấy, khiến Tưởng Vọng Thư rất cảm động.
Đoạn Di và Nam Dã chia tay, nói trắng ra là lỗi của Nam Dã.
Năm cậu ta học lớp chín đã quyết định đi du học, nhưng luôn giấu Đoạn Di không nói.
Trước khi đi mới nói với Đoạn Di, lúc này Đoạn Di đã rất tức giận, Nam Dã lại không coi là gì, quay sang cùng những người anh em khác đi ăn tiệc chia tay.
Vấn đề chính là nằm ở bữa tiệc này.
Anh em của cậu ta đều uống say.
Cùng đến còn có vài cô gái trường phụ thuộc và bạn gái của mấy người anh em.
Một trong số đó uống quá say thì ở lại khách sạn ngủ một đêm và ngủ chung với Nam Dã.
Học sinh cấp hai, lại uống say như vậy, hai người một người đầu giường một người cuối giường, chỉ đơn thuần là ngủ chung một phòng, chẳng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng sáng hôm sau khi Đoạn Di tìm cậu ta, mở cửa phòng khách sạn, nhìn thấy trên giường bạn trai mình nằm một người phụ nữ xa lạ, dù có bao dung đến mấy cũng không thể chịu nổi.
“Đoạn Di không thể chấp nhận điều này, nếu không thích thì có thể chia tay, nhưng chuyện tình cảm tuyệt đối không cho phép có khiếm khuyết.” Tưởng Vọng Thư nói: “Cậu ấy và Nam Dã đã cãi nhau một trận lớn vì chuyện này.”
Thịnh Vân Khê cảm thán.
Tưởng Vọng Thư: “Hai người không ai chịu nhận thua, Nam Dã cảm thấy Đoạn Di làm ầm ĩ vô cớ, ngụy tạo, vu khống cậu ta, cậu ta đã giải thích rồi, Đoạn Di không nên oan ức cậu ta. Đoạn Di thì cảm thấy Nam Dã đã ngủ với cô gái kia, không cần nói nhiều, chính là chia tay.”
Thịnh Vân Khê: “Vậy sau đó thì sao? Hiểu lầm được giải quyết chưa?”
Tưởng Vọng Thư: “Thật ra ngày thứ ba khi Đoạn Di hết giận thì biết mình đã hiểu lầm Nam Dã.”
Thịnh Vân Khê: “Ồ… vậy phải làm sao?”
Tưởng Vọng Thư cười cười: “Cho nên tôi mới nói hai người họ định mệnh là không thể đi đường dài, tôi vẫn nói câu đó, vì không ai chịu nhận thua.”
Nam Dã cảm thấy mình uỷ khuất, cậu ta muốn chờ Đoạn Di cúi đầu xin lỗi cậu ta.
Đoạn Di cảm thấy tuy mình có lỗi, nhưng Nam Dã sai nhiều hơn, Nam Dã mới phải xin lỗi cậu.
Không ai muốn xin lỗi trước, vì thế cứ cứng đầu, không ai chịu nhường ai.
Tưởng Vọng Thư như một bậc thầy tình yêu: “Tôi không phải nói chúng ta bây giờ không còn trẻ nhé, tôi chỉ là cảm thấy lúc còn nhỏ hơn, mọi người đều quá kiêu ngạo. Nhưng cậu nói xem, kiêu ngạo trong tình cảm, người thua cuộc là ai?”
Lúc trẻ đều tranh cạnh một hơi, không ai chịu nhường ai, không ai chịu cúi đầu
Cuối cùng không ai chiến thắng.
Cả hai đều vì sự kiêu ngạo của mình mà bỏ lỡ nhau.
“Nhường một bước thì sao, cúi đầu xin lỗi một tiếng, cũng không chết, cũng không mất miếng thịt nào, thể diện có quan trọng đến thế sao.” Tưởng Vọng Thư: “Nếu thật sự quan trọng hơn tình cảm, chỉ có thể nói là không yêu đối phương nhiều như mình tưởng.”
Thịnh Vân Khê bỗng nhiên nói: “Anh trai tôi sẽ không làm vậy.”
Tưởng Vọng Thư lén liếc cô một cái, “Thịnh đoàn toạ à? Nhìn hắn chẳng phải rất kiêu ngạo sao?”
Thịnh Vân Khê lắc đầu: “Tôi không phải nói đến chuyện xin lỗi, tôi là nói anh trai tôi căn bản sẽ không để chuyện như vậy xảy ra, hắn sẽ không giấu Đoạn Di chuyện đi du học, cũng sẽ không ngủ chung với con gái khác. Chuyện chưa xảy ra, làm sao cãi nhau được?”
Tưởng Vọng Thư cười cười, dừng lại: “Đến nơi rồi.”
Sân khấu của Lễ hội Âm nhạc hiện ra trước mặt mọi người.
Đông đúc hơn Lễ hội Ẩm thực, ồn ào hơn.
Người qua người lại có gia đình, có cặp đôi, chen chúc nhau, nhộn nhịp khác thường, tiếng nhạc ồn ào, tiếng bàn tán rầm rộ, MC cầm mic tuyên bố buổi biểu diễn của ban nhạc trước đã kết thúc, tiếp theo là một ban nhạc trẻ do sinh viên thành lập.
Tiếng hò reo như sóng thần nhanh chóng lật tung cả mái nhà.
Đoạn Di bịt tai: “Chết tiệt, người đông thế này, ồn ào thế này, xem kiểu gì?”
Cậu chen chúc trong đám đông, cố gắng tìm Thịnh Vân Trạch trên sân khấu, nhưng người đông như nêm căn bản không nhìn thấy!
Tưởng Vọng Thư chen đến bên cạnh cậu: “Tớ thấy họ đều mang theo ống nhòm, cậu có không, hay là tớ đi mua cho cậu một cái?”
Đoạn Di quay đầu lại, quả nhiên thấy có không ít người bán hàng rong cầm ống nhòm đi lại,
“Tiểu Thịnh, sắp đến lượt chúng ta rồi, đi thôi.” Trưởng nhóm lên tiếng.
Thịnh Vân Trạch im lặng đứng tại chỗ, gửi cho Đoạn Di một tin nhắn: Đến rồi à?
Đoạn Di đang bị chen chúc ở dưới sân khấu, điện thoại không biết để trong túi nào, môi trường ồn ào như vậy, dù có nghe thấy tiếng tin nhắn cũng không thể nào.
Thịnh Vân Trạch không nhận được tin nhắn, quay đầu nhìn trưởng nhóm tóc tết, trong chớp mắt đã đưa ra một quyết định.
“Trưởng nhóm, tôi đồng ý với đề nghị ban nãy của anh, tôi sẽ đảm nhiệm vị trí hát chính.”
“Ăn… không!” Dưới sân khấu, Tưởng Vọng Thư gào to: “B… ạ… ch… t… u… ộ… c!”
Đoạn Di: “Tớ nghe thấy rồi! Cậu mẹ nó đang đứng ngay bên cạnh tớ, cần gì phải hét to như vậy chứ!”
Tưởng Vọng Thư ăn bạch tuộc viên, đưa cho Đoạn Di một viên: “Để chắc chắn, sợ cậu giả điếc với tớ. Hoa khôi trường lên sân khấu chưa vậy?”
Đoạn Di hai má phồng lên: “Không biết, chắc sắp rồi.”
Từ nãy đến giờ cậu đã ăn rất nhiều thứ, bụng đã no rồi, nhưng vẫn thèm ăn.
Hôm qua khi nghe Thịnh Vân Trạch mời cậu đến xem buổi biểu diễn, Đoạn Di còn khá hưng phấn.
Lập tức tưởng tượng ra một bữa tiệc thị giác khi ngồi ở hàng ghế khán giả VIP.
Nếu cậu biết phải chen chúc cùng hơn một nghìn người trong một không gian chưa đến một nghìn mét vuông để xem biểu diễn, cho Đoạn Di mười triệu cậu cũng không đến!
Cậu đứng đến mỏi chân mới nghe thấy bên cạnh một tràng hoan hô và vỗ tay.
Đoạn Di mặc nhiều quần áo, nóng đến mức kéo cổ áo: “Chết tiệt, tớ không tha cho Thịnh Vân Trạch! Hắn cố tình để tớ đến đây chịu tội phải không!”
Bỗng nhiên, Hách San San hét lên, túm lấy Tưởng Vọng Thư vừa nhảy vừa la: “Đoàn toạ đoàn toạ đoàn toạ!!!! Xuất hiện rồi!! Bộ đồ này đẹp trai quá!!”
Sau đó vô số điện thoại giơ lên cao, tiếng chụp ảnh ‘tách tách’ như sóng biển dâng trào, ánh đèn flash suýt chút nữa làm chói mắt các thành viên ban nhạc trên sân khấu.
Đoạn Di vội vàng tập trung tinh thần, thậm chí còn đeo kính mà cậu ít khi dùng, nhìn thấy khoảnh khắc Thịnh Vân Trạch cầm đàn ghi-ta từ sau sân khấu đi ra, trái tim cậu cũng theo đó mà đập mạnh, mắt không thể rời đi, đồng thời chua xót nghĩ: Không trách hắn được hoan nghênh như vậy.
Thịnh Vân Trạch bình thường đã rất đẹp trai, hôm nay mặc cũng đơn giản, bên trong là một chiếc áo thun trắng in hình, bên ngoài khoác một chiếc áo sơ mi màu nhạt, một nửa vạt áo sơ mi nhét vào trong quần jean rách, một nửa tuỳ ý thả ra ngoài, quần jean xắn lên hai gấu, để lộ mắt cá chân, bên dưới là một đôi giày thể thao AJ kiểu dáng kinh điển.
Hình như hắn đã tạo kiểu tóc.
Đoạn Di vô cớ nghĩ.
Tóc hơi rối, không hề ảnh hưởng đến việc hắn trở nên đẹp trai hơn, trông có chút bất cần đời hơn so với thường ngày ở trường, giống như một cậu trai hư.
Cười lên rất quyến rũ, hơi nheo mắt, răng nanh thoắt ẩn thoắt hiện.
Các cô gái dưới sân khấu nhìn thấy hắn, giọng đều khàn cả.
Thịnh Vân Trạch đứng trên sân khấu rất tự nhiên, ánh mắt hắn nhanh chóng lướt qua đám đông, sau đó lấy điện thoại ra, trong lúc trưởng nhóm điều chỉnh âm thanh, hắn gửi cho Đoạn Di một tin nhắn. – Chú lùn, không nhìn thấy cậu trong đám đông, uống nhiều sữa để cao lên nhé.
Hắn cúi đầu tập trung gõ chữ: – Nghe cho rõ đây, bài này tôi chỉ hát một lần thôi.
Thịnh Vân Khê kinh ngạc nói: “Sao lão Thịnh lại làm hát chính vậy? Bình thường bảo anh ấy hát một bài còn khó hơn giết ảnh.”
Tưởng Vọng Thư: “Thịnh đoàn toạ không biết hát à?”
Thịnh Vân Khê: “Anh ấy hát rất hay, chỉ là lão Thịnh trong ban nhạc luôn ngồi phía sau gõ trống, tám người khiêng kiệu cũng không mời được ra phía trước lộ mặt, lần này trưởng nhóm thuyết phục anh ấy hát kiểu gì vậy? Mặt trời mọc đằng tây rồi à.”
Trên sân khấu, Thịnh Vân Trạch đột nhiên giơ tay lên.
Dưới sân khấu ngay lập tức im lặng.
Tưởng Vọng Thư cảm thán: “Mẹ kiếp cái khí chất này, đoàn toạ quả nhiên là cao thủ điều khiển sân khấu.”
Đoạn Di khoanh tay, nhai bạch tuộc viên một cách hung dữ, không vui nói: “Điểm này tớ cho không điểm.”
Thịnh Vân Trạch hơi cúi người, ghé sát micro.
Ngay khi mọi người đang đoán xem chàng trai đẹp trai này muốn nói gì, chàng trai đẹp trai bỗng nhiên thốt ra một cái tên.
“Đoạn Di.”
Đoạn Di đột nhiên nghe thấy tên mình trong loa, sợ đến mức bạch tuộc viên suýt chút nữa rơi hết xuống đất.
Tưởng Vọng Thư há to miệng: “Cái đéo gì? Hắn gọi cậu? Tớ không nghe nhầm chứ?”
Đoạn Di cũng ngớ ngẩn, phản ứng đầu tiên là: Thịnh Vân Trạch muốn làm gì?
Đầu óc cậu trống rỗng, thậm chí cho rằng mình bị ảo giác.
Khán giả dưới sân khấu ngơ ngác nhìn nhau, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, quay đầu liên tục, mỗi người đều nhìn thấy sự bối rối trên khuôn mặt của người khác.
Nhưng mỗi người lại ngửi thấy mùi vị của tuổi thanh xuân trong không khí.
Thịnh Vân Trạch bình tĩnh tiếp tục nói: “Bây giờ cậu có thể giơ tay lên xem đồng hồ.”
Đoạn Di ngây người, theo bản năng làm theo lời Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Trạch cũng nhìn đồng hồ của mình, giọng nói lạnh lùng, trầm thấp vang lên: “Mười hai giờ ba mươi bốn phút năm mươi mốt giây, hãy nhớ kỹ thời gian này, là giây đầu tiên tôi trở thành bạn trai cậu.”
Dưới sân khấu im lặng như tờ trong vài giây, ngay sau đó bùng nổ những tiếng hò reo và la hét kinh ngạc, sóng âm suýt chút nữa làm thủng màng nhĩ.
Trong đầu Đoạn Di như bị máu dồn lên, ong ong kêu không ngừng, không nghe thấy gì cả.
Đám đông đang náo động, như nước sôi sùng sục, sủi bọt ục ục, hoan hô cho màn tỏ tình bất ngờ này.
Khi bầu không khí được đẩy lên cao trào, âm nhạc đột nhiên vang lên, như sấm rền bên tai, Thịnh Vân Trạch mới chậm rãi cất giọng hát.
Đoạn Di mơ mơ màng màng nghe thấy hai câu hát từ miệng Thịnh Vân Trạch:
—— Trên thế giới này còn ai, xứng đôi hơn chúng ta.
—— Anh nên yêu em, trở thành cặp đôi đáng ghen tị.
Tác giả có lời muốn nói:
Hoa khôi trường: Bấm ngón tay tính toán, trước tiên cho mình một danh phận, như vậy vợ sẽ không bị trai đẹp khác dụ dỗ bỏ chạy.