“Woa…” Tống Bách Kiều đặt vội miếng bánh quy ăn dở xuống, lo lắng hỏi: “Cậu làm sao thế?”
Trong phòng y tế lúc này có vài thầy cô trực, thấy Đoạn Di, tất cả đều cuống cuồng đỡ cậu ngồi xuống.
Đoạn Di nhảy xuống khỏi vòng tay Thịnh Vân Trạch, dái tai vẫn còn đỏ ửng, dường như vẫn cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể người kia.
“Chân em bị bong gân, thầy không nhìn thấy à?” – Cậu vừa ngẩng đầu lên, thấy cả Tống Bách Kiều đang ở đây cùng với một thầy giáo dạy văn lớp 11, họ Ngô tên Ngô Tư Niên, một Omega thư sinh đeo kính gọng mảnh. Miệng Đoạn Di nhanh như chớp: “Ơ chị dâu cũng ở đây à?”
Ngô Tư Niên tính tình hiền lành, quan hệ với Tống Bách Kiều vốn là tình bạn sắt thép cũng không so đo với mấy câu bậy bạ của Đoạn Di, còn lấy từ trong túi trên bàn mấy miếng bánh quy đưa cho cậu: “Thầy nướng đấy, ăn không?”
Đoạn Di cảm kích vô cùng: “Chị dâu thật đảm đang.”
Tống Bách Kiều: “Chị dâu cái đầu em! Chân em bị sao thế, nghiêm trọng không? Lấy ít thuốc bôi cho em đây.”
Thịnh Vân Trạch bỗng lên tiếng: “Không cần bó bột à?”
Tống Bách Kiều: “Không cần đâu, phòng y tế có chỗ nào cho em bó bột đâu. Chườm đá với bôi thuốc là được, không sao đâu. Này anh giai à, đi mua cho tôi một que kem đi.”
Ngô Tư Niên bị chọc bật cười: “Đi đi đi!”
Rồi anh đi siêu thị mua một cây kem về, đưa cho Thịnh Vân Trạch một cái. Thịnh Vân Trạch không ăn, Đoạn Di thèm rỏ rãi, thấy hắn không ăn liền chìa tay ra đòi.
Phòng y tế bận rộn, Tống Bách Kiều không để Đoạn Di ở lại lâu, đuổi khéo hai người.
Đoạn Di được Thịnh Vân Trạch dìu, vừa cắn kem vừa nhón chân nhảy lò cò.
Không biết sao nhìn Đoạn Di lúc này Thịnh Vân Trạch cứ tưởng tượng trên đầu cậu có thêm hai cái tai thỏ, thiếu chút nữa đã bị vẻ đáng yêu ấy làm rung động, vội vàng dời mắt.
“Cậu đi được không đấy?” – Thịnh Vân Trạch thấy cậu nhảy lò cò khó nhọc, đề nghị: “Tôi cõng cậu nhé?”
Đoạn Di vội vàng nói: “Đàn ông con trai không thể nói không được!”
Chủ yếu là sợ Thịnh Vân Trạch thật sự cõng cậu.
Tuy không phải lần đầu tiên được Thịnh Vân Trạch cõng nhưng giữa thanh thiên bạch nhật mặt cậu dày đến đâu cũng không chịu nổi.
“Ý tớ là, như vậy… không hay lắm…” – Đoạn Di cũng không nói rõ là không hay chỗ nào, ấp úng: “Làm tổn hại hình tượng oai phong lẫm liệt của tớ…”
Thịnh Vân Trạch không nói gì. Kem của Đoạn Di tan chậm nhưng trên tay cũng đã dính ít nước.
Xung quanh bỗng im lặng.
Cậu hỏi: “Lúc nãy sao cậu lại bế tớ?”
Lúc đó đầu óc Đoạn Di trống rỗng.
Lúc Thịnh Vân Trạch trước mặt bao nhiêu người bế cậu lên, cậu thậm chí còn không nghe thấy tiếng gió, trong đầu chỉ còn lại tiếng tim đập như sấm.
Cũng không biết là ảo giác hay gì, cậu tựa vào lòng Thịnh Vân Trạch, dường như nghe được nhịp tim của cả hai người.
Tay Thịnh Vân Trạch đặt trên vai cậu siết chặt, cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Không thì cậu đi kiểu gì? Nhiều người như vậy, cậu định bò ra ngoài à?”
Đoạn Di rối rắm: “Thì cậu có thể dìu tớ…”
Thịnh Vân Trạch: “Cậu không muốn tôi cõng à?”
Đoạn Di: “…”
Cũng không phải là không muốn.
Cậu cũng không biết nữa, chỉ cảm thấy kỳ kỳ.
Cậu: “Vậy… Lần sau cậu muốn bế tớ thì nói trước một tiếng có được không? Tớ một thằng con trai bị ôm trước mặt bao nhiêu người, tớ cũng cần giữ thể diện chứ.”
Thịnh Vân Trạch lảng sang chuyện khác: “Là tôi thắng, vụ cá cược có hiệu lực.”
Đoạn Di cuối cùng cũng nhớ tới vụ cá cược của hai người, kinh hô một tiếng: “Cậu nói thật đấy à?”
Thịnh Vân Trạch nhìn cậu với ánh mắt “không thì sao đồ ngốc”: “Ừ.”
Đoạn Di: “Cậu không thấy ngại à?”
Thịnh Vân Trạch lạnh lùng nói: “Cậu ngại chứ tôi ngại gì? Đã cược thì phải chịu.”
Đoạn Di: “Cậu cũng phải xem tình huống chứ. Đâu phải tớ không gọi được, nhưng mà gọi trước mặt toàn trường thì hơi ngại thôi…”
Thịnh Vân Trạch: “Tự mình nghĩ cách giải quyết.”
Đi thêm một đoạn, Thịnh Vân Trạch không nhịn được hỏi: “Yêu cầu của cậu là gì?”
Đoạn Di: “Hả?”
Cậu đang tập trung ăn kem.
Thịnh Vân Trạch nhắc lại: “Nếu như cậu thắng, yêu cầu của cậu là gì?”
Đoạn Di dừng lại một chút, ngượng ngùng nói: “Nói rồi cậu đừng đánh tớ đấy nhé?”
Thịnh Vân Trạch: “Xem tình hình.”
Đoạn Di: “Nếu như quá đáng lắm thì sao?”
Thịnh Vân Trạch: “Đánh.”
Hắn nhìn thấy sắc mặt Đoạn Di như trời sập, bổ sung: “Cậu có thể đánh trả.”
Đoạn Di ba cắn hai hết cây kem, liếm từng ngón tay một.
Sau đó cậu chợt nhận ra điều gì đó không ổn, sợ Thịnh Vân Trạch mắc bệnh sạch sẽ ghét bỏ mình, vội vàng chạy tới bồn rửa tay, rửa tay thật sạch sẽ, nghiêm túc nhìn hắn: “Tớ muốn… mượn cậu một ít tin tức tố.”
Cuối cùng cũng nói ra được rồi.
Thịnh Vân Trạch không ngờ lại là chuyện này, biểu cảm hơi khựng lại.
Trong đầu hắn hiện lên hai chữ: Lỗ rồi.
Đoạn Di sợ hắn hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Cậu đừng nghĩ nhiều, chỉ là mượn tin tức tố thôi. Hết năm lớp 12, đợi tốt nghiệp rồi thì không cần nữa.”
Thịnh Vân Trạch: “Sao phải hỏi mượn tôi?”
Đoạn Di thầm nghĩ: Có cách nào khác tôi đã không hỏi mượn cậu chắc! Còn không phải là do bị cậu đánh dấu rồi, hết cách mới phải làm thế này sao!
Nhưng mà cậu không thể nói ra được.
“Vậy cậu có tiện không? Hơn nữa cũng đâu có mấy người biết tớ là Omega.” – Đoạn Di nói: “Thật ra cũng không phiền phức gì đâu. Một tháng mượn một lần, mỗi lần chỉ cần một chút xíu tin tức tố là được.”
Dù sao trong trường một ngày xịt thuốc ức chế ba lần, chỉ cần không phải kỳ phát tình, Omega bị đánh dấu hoàn toàn chỉ cần tin tức tố của Alpha an ủi là được.
Đoạn Di cảm thấy mình nói nhiều quá sẽ khiến Thịnh Vân Trạch không vui, lại bổ sung: “Nếu không tiện thì thôi vậy, coi như tớ lỡ lời.”
“Tôi không cho cậu mượn thì cậu định làm thế nào? Mượn người khác à?” – Thịnh Vân Trạch nhìn cậu từ trên cao, thần sắc lạnh lùng.
Đoạn Di ngẩn người: “… Cũng không có.”
Thịnh Vân Trạch lại nhớ đến dấu răng sau gáy Đoạn Di.
Hắn cảm thấy khó chịu, suýt chút nữa muốn buông tay mặc kệ để Đoạn Di muốn nhảy thế nào thì nhảy, không về được thì tìm Alpha của cậu ta mà dìu.
Đoạn Di không hề hay biết gì, thấy sắc mặt Thịnh Vân Trạch u ám, thầm nghĩ: Mượn cũng không được à? Nhìn tôi khó chịu đến thế à?
Nghĩ kỹ lại, bình thường chẳng ưa gì nhau, tự dưng người ta hỏi mượn tin tức tố. Nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt, Đoạn Di đành im lặng.
Trên đường về không ai nói với ai câu nào.
“Tiểu Đoạn! Để mẹ xem nào, bị thương chỗ nào thế? Còn đau không? Lo cho con muốn chết!” – Giản Kiều chạy đến quan tâm từ đầu đến chân.
Đoạn Di: “Sao tớ không thấy cậu lo lắng cho tớ gì hết vậy?”
“Con bị thương mẹ đau lòng muốn chết, mẹ chỉ là cố tỏ ra mạnh mẽ thôi.” – Giản Kiều kéo khóa áo khoác đồng phục, lấy ra cái ví bên trong: “Vừa nãy nhờ con mà mẹ kiếm được một khoản kha khá, tối nay mẹ mời con đi ăn thịt nướng.”
“Chân tớ bị bong gân rồi, ăn gì nổi!” – Đoạn Di bực cáu.
Cậu cũng không biết mình tức giận cái gì, quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Thịnh Vân Trạch bèn kiếm đại một chỗ ngồi xuống thả hồn theo gió, y như bệnh trung nhị: “Các người đừng làm phiền ta”, chỉ thiếu điều đưa bùa vàng là có thể bay lên trời đượ. Nhìn mà tức!
Giản Kiều huých cậu: “Lại cãi nhau với lớp trưởng Thịnh rồi à? Vừa nãy không phải còn tình chàng ý thiếp sao?”
“Cậu nói chuyện cẩn thận một chút có được không? Cái gì mà tình chàng ý thiếp?” – Đoạn Di cứ như bị châm ngòi.
Giản Kiều lấy di động ra: “Còn cõng cậu đi phòng y tế nữa. Giờ diễn đàn trường đang bàn tán xôn xao về hai cậu. Woa cái tốc độ ghép đôi cung hoàng đạo kia, còn vượt qua cả lượng fanfic của tớ với cậu luôn!”
Đoạn Di dửng dưng che tai: “Tớ không muốn nghe chuyện này một chút nào. Mà tiện thể fanfic của tớ với cậu là sao?”
Giản Kiều: “Tiểu Đoạn, đây là cậu không biết rồi. Trong fanfic trên diễn đàn trường, cậu là Alpha bá đạo che trời, còn tớ là Omega dịu dàng, lương thiện, thích giả vờ thanh cao. Cậu muốn cưỡng ép tớ, tớ ưỡn ngực thề sống thề chết không theo. Sau ba năm cấp ba ngược tâm ngược thân, cuối cùng tớ cũng mở lòng với cậu. Hai ta sắp sửa có một cái kết viên mãn, thế mà hôm nay hoa khôi trường lại xuất hiện chen ngang!”
Đoạn Di: “…”
“Cậu rảnh rỗi sinh nông nổi hả, tớ phải mách mẹ cậu, sao điểm cậu không bao giờ vượt qua được Thịnh Vân Trạch? Chính là vì ngày nào cũng xem mấy cái truyện vớ vẩn này.”
Giản Kiều uống một ngụm thuốc bổ cho phụ nữ: “Đâu có vớ vẩn? Cậu xem bài đăng này đi, đây là đại thần viết fanfic CP của chúng ta, hôm nay chứng kiến cảnh Thịnh Vân Trạch ôm cậu đi phòng y tế, vừa phá CP của cô ấy vừa đảo chính CP, giờ trong topic toàn chửi cô ấy ép O làm A, đáng thương cho tớ đã mang thai bảy tháng rồi, chẳng lẽ không thể để tớ sinh con xong rồi mới giải nghệ hay sao?”
Đoạn Di: “Biến biến biến!”
Giản Kiều ném chai thuốc bổ vào thùng rác, hỏi: “Chắc không phải cậu thật sự có gì với lớp trưởng Thịnh chứ?”
Đoạn Di: “Nói bao nhiêu lần rồi, không có!”
Cậu bực bội nói: “Hiện tại là không có!”
Giản Kiều cũng không biết nên nói gì, vỗ vai cậu đầy ẩn ý: “Mình lại thấy cung hoàng đạo của hai đứa mình hợp nhau hơn. Tuy trong lòng mình đã có chị Bé Bỏng rồi, nhưng cậu mãi là người thứ ba trong lòng mình.”
Đoạn Di: “Không phải thứ hai à?”
Giản Kiều: “Thứ hai là chị Rika.”
Lần này Đoạn Di thật sự muốn cô biến đi cho khuất mắt!
Sau khi bị Giản Kiều pha trò một hồi, tâm trạng cậu đã tốt hơn.
Xong xuôi việc xã giao với đám đàn em đến hỏi han, lại nhận được một đống đồ ăn vặt yêu thương từ các nữ sinh, Đoạn Di cảm thấy cái chân này của mình bong gân cũng đáng.
Cậu ngồi trên khán đài hưởng thụ quyền lợi dành riêng cho người khuyết tật, ôm hộp đồ ăn vặt, bung dù che nắng, lướt Weibo. Quả nhiên, Đoạn Thiệu Hành lại lên hot search Weibo, bị tố chảnh chọe, bắt nạt người mới. Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết ông anh của cậu không thể nào có chiêu trò bắt nạt người mới cấp thấp thế này, tám mươi phần trăm là bị dàn dựng.
Lướt xuống thêm một lúc, quỷ thần xui khiến cậu tìm kiếm Weibo của Thịnh Vân Trạch.
Trong thế giới song song, Thịnh Vân Trạch có Weibo, tên là một dãy ký tự tiếng Anh loạn xạ, giống như bị bấm đại lúc đăng ký.
Năm đó, Weibo này được xác nhận là của một giáo sư vật lý, vì có gương mặt giống hệt minh tinh nên đã thu hút rất nhiều người hâm mộ. Tim cậu đập thình thịch, đọc lại dãy ký tự hỗn độn kia, nhập vào thanh tìm kiếm và quả thật… có một tài khoản Weibo như thế.
Đăng ký cách đây hai năm, ảnh đại diện là lỗi 404 không hiển thị, ảnh bìa là ảnh mặc định của Weibo, địa chỉ Hàng Thành, trường học là trường cấp ba trực thuộc.
… Trời ạ.
Đoạn Di bật dậy: Thật sự có cái Weibo này sao?
Ban đầu, cậu chỉ thử cho vui, ai ngờ tìm được Weibo của chồng mình.
Chẳng lẽ Weibo của Thịnh Vân Trạch ở thế giới này cũng là cái này?
Đoạn Di như bị sét đánh ngang tai, vội vàng bấm vào xem, chẳng có bài đăng nào.
Cậu âm thầm nhấn theo dõi Thịnh Vân Trạch, sau đó thoát app, đăng nhập vào mạng nội bộ trường trung học Hàng Thành.
Diễn đàn này không phải ẩn danh, phải dùng mã số học sinh và chứng minh thư để đăng nhập. Thông tin cá nhân đều được xác thực. Học sinh trường nào lớp nào đều hiện rõ mồn một.
Đoạn Di hiếm khi đăng nhập vào mạng nội bộ trường, tìm được khu buôn dưa lê thường ngày của Giản Kiều, quả nhiên toàn là tên của cậu và Thịnh Vân Trạch. Lướt sơ qua thì thấy toàn là mấy bình luận “Hôm nay là chiến thắng của thuyền bè”.
“Này.” – Đoạn Di lấy chân huých Giản Kiều: “Thuyền bè là gì?”
Giản Kiều: “Đang xem diễn đàn à?”
“Ừm.”
“Chính là cậu với lớp trưởng Thịnh đó. Trước kia hai người đâu có học cùng lớp, chỉ vì đẹp trai nên bị ghép đôi thôi, người ta gọi là thuyền bè. Trước năm lớp 12, tớ với cậu là official couple bất di bất dịch của trường trung học số Hai, hiểu chưa?”
“Vô nghĩa.” – Đoạn Di tiếp tục lướt diễn đàn, đổi tên hiển thị mã số học sinh của mình thành “Đoạn Di”, sau đó: “Cậu biết ID diễn đàn của Thịnh Vân Trạch không?”
Giản Kiều: “Cậu tra mã số học sinh của hắn ý, hắn không đổi tên đâu.”
Đoạn Di: “Bao nhiêu thế?”
Giản Kiều đọc một dãy số, Đoạn Di gõ vào thanh tìm kiếm thì tìm được ID mạng nội bộ của hắn, fan cũng khá đông. Mẹ nó chứ chẳng phải học sinh cấp ba ở Hàng Thành này ai cũng follow hắn ta hết rồi sao?
Tay Đoạn Di gõ lách cách trên màn hình, đăng ngay một bài viết vào khu buôn dưa lê.
Khu buôn dưa lê trường cấp ba Hàng Thành:
Bài đăng mới nhất: @xxx167xx1 Anh ơi.
Người đăng: Đoạn Di
Đăng xong, Đoạn Di không quan tâm đến bình luận phía dưới, tắt điện thoại định đi ngủ.
Cậu vừa nằm xuống, Phương Vân ghé vào lan can gọi: “Lớp trưởng, có người tìm!”
Đoạn Di mở mắt: “Ai thế?”
Phương Vân kích động đến đỏ bừng mặt: “Là một soái ca!”
Đoạn Di: “?”
Nhìn cái vẻ mặt như muốn rớt tim ra ngoài của Phương Vân, người nọ rốt cuộc đẹp trai đến mức nào?
Cậu nhảy xuống khỏi khán đài, đi về phía sân thể dục. Có một cánh cổng nhỏ ít người qua lại, lại ở ngay phía sau lớp bọn họ. Cậu vừa đi đến đã nhìn thấy một nam sinh dáng người cao ráo, ngũ quan sắc sảo, gương mặt sáng sủa, tóc hơi xoăn tự nhiên đang cúi đầu chăm chú đá đá một viên sỏi.
Đoạn Di lập tức nhận ra: “Tần Thư?”
Nếu muốn tìm một người có thể sánh ngang nhan sắc với Thịnh Vân Trạch ở các trường cấp ba tại Hàng Thành, chắc chỉ có cậu ta mà thôi.
Nhân vật hot nhất trường trung học số Một, lại còn là con trai của minh tinh, một Alpha từ năm lớp 10 đến năm lớp 12, đi đến đâu cũng là tâm điểm chú ý.
Cậu ấm con trai của đối tác làm ăn với ba Đoạn. Đoạn Thiệu Hành hiện đang làm nghệ sĩ dưới trướng công ty giải trí của ba Tần Thư.
Ba Đoạn nhờ cậu để ý Tần Thư một chút. Lúc ấy Đoạn Di và Tần Thư quen nhau qua kỳ thi phân lớp. Vô tình được xếp vào cùng một lớp, nghe ba Đoạn nói mẹ Tần Thư tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh, ba Tần Thư cũng học Đại học Bắc Kinh, Đoạn Di lập tức kính nể nhìn Tần Thư bằng con mắt khác hẳn. Ánh mắt nhìn cậu ta cũng khác xưa, phảng phất như nhìn thấy ánh sáng học thần vạn trượng phía sau: “Con nhà học bá chắc chắn cũng là học bá”.
Ai ngờ tên nhóc này lại là minh chứng cho câu “Nhân tài như lá mùa thu, ngỡ như nhiều mà hóa ra chẳng có bao nhiêu”!
Hai người bọn họ cùng nhau quay bài, cả hai thi được điểm thấp nhất lớp.
Chín môn thì rớt đến tám, hại Đoạn Di phải thi lại hai năm sau đó.
Về sau Tần Thư mới nói với cậu, trên đời này điều không đáng tin nhất chính là lời ba hoa của gã trung nhị hơn ba mươi tuổi vẫn thích xem anime – Nhất là khi gã đàn ông trung niên đó lại chính là ba ruột của mình. Lúc bọn họ nói thời trẻ mình ưu tú như thế nào thì tám chín phần mười là đang khoác lác. Ba tôi học Đại học Bắc Kinh đâu có nghĩa là hồi cấp ba ổng là học bá, hiểu chưa?
Sức hấp dẫn của gene di truyền chính là niềm bất ngờ thú vị mà cậu không thể nào lường trước được.
Nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Tần Thư quay đầu nhìn, đánh giá cậu một lượt, kinh ngạc: “Tớ tưởng cậu bị xe tông chết rồi chứ?”
Đoạn Di phun tào: “Tớ chết rồi, bây giờ cậu đang nói chuyện với ma đó.”
Tần Thư bản tính hướng ngoại, đột nhiên ghé sát vào, thần thần bí bí nói: “Giản Kiều nói cậu bị đụng xe xong đần luôn rồi hả?”
Đoạn Di: “Lời cô ấy cậu cũng tin?”
Tần Thư: “Cô ấy nói cậu vừa tỉnh lại đã lảm nhảm mình xuyên không.”
Đoạn Di nói năng hùng hồn: “Lời tớ cậu cũng tin à?”
Tần Thư chẳng quan tâm cậu nói gì, tự mình nói tiếp: “Nói thật, kỳ thực tớ nghiên cứu khá sâu về vấn đề xuyên không. Sao tớ lại không tin cậu được? Trên đời này chuyện gì mà chẳng có, chuyện gì khó giải thích, cứ đổ tại xuyên không là được thôi, tớ hiểu cậu mà!”
Đoạn Di bật cười: “Tớ hiểu con khỉ…”
Giản Kiều ở trên khán đài nhìn thấy, lên tiếng trêu chọc: “Bảo bối, sao tới đây mà không nói với tớ một tiếng?”
Tần Thư ngẩng đầu, nhìn thấy Giản Kiều đang cười híp mắt nhìn mình: “Tìm Đoạn Di làm gì đấy?”
“Tổ chức phái tớ đến để an ủi tinh thần đồng chí Đoạn Di!” – Tần Thư vừa cười vừa nhét một xấp tài liệu vào lòng Đoạn Di: “Cậu xem trước đi, có gì muốn hỏi thì tìm tớ.”
Đoạn Di: “Cậu đến đưa tài liệu cho tớ thôi hả? Từ bao giờ cậu chăm chỉ thế?”
Tần Thư cao thâm khó dò: “Bây giờ chúng ta là cộng đồng chung số phận xuyên không của học sinh cấp ba, anh mày đây cố ý mang cái thứ không gian song song gì đó mà mày nói tới cho cậu tham khảo.” – Cậu ta ghé sát vào Đoạn Di: “Nói thật nhé, tớ cũng từng xuyên không rồi.”
Đoạn Di thiếu điều muốn trợn ngược mắt: “Cậu cố tình đến trêu tớ đấy hả?”
Tần Thư nhướn mày: “Tớ trêu cậu được cái lợi gì? Tớ nói thật mà, dạo này ba tớ còn mời cả một chuyên gia nghiên cứu đề án này về đấy, nghe nói là giáo sư nổi tiếng lắm, đừng có mà không tin, đối với khoa học thì phải nên có thái độ kính nể!”
Nghe Tần Thư nói một hồi, Đoạn Di chỉ biết cười trừ cho qua.
“Được rồi.” – Đoạn Di đành thuận theo: “Có gì mới nhất, tớ sẽ nói cho cậu biết.”
Nghe xong, cuối cùng Tần Thư mới hài lòng rời đi, còn tán gẫu với cậu một lúc rồi sau đó giẫm lên chiếc ván trượt yêu quý của mình vèo một cái đã chạy xa chỉ để lại cho Đoạn Di một bóng lưng đẹp trai ngầu lòi.
Đoạn Di cúi đầu nhìn tài liệu Tần Thư đưa, hàng chữ đầu tiên đập vào mắt chính là: Bàn luận về tính khả thi trong việc xuyên không – Tác giả: Nam sinh cấp ba đẹp trai nhất thế giới Tần Thập Ngũ.
Cậu vừa tức vừa buồn cười. Tần Thư là một tên nhóc có đường phản xạ não khá dị, nhìn kiểu gì cũng thấy không đáng tin, bởi vậy Đoạn Di không để chuyện này trong lòng.
Giản Kiều: “Tần Thập Ngũ đưa gì cho cậu thế?”
Tần Thập Ngũ là tên ở nhà của Tần Thư, chỉ những người thân thiết mới gọi như vậy.
Giản Kiều cũng giống như Đoạn Di, quen biết Tần Thư từ hồi lớp 10.
“Đưa kiệt tác truyền đời của cậu ta.” – Đoạn Di nhét xấp tài liệu vào cặp: “Bản in có chữ ký, cậu có muốn không? Xuất bản 1.000 bản, 900 bản mang đi cho.”
Giản Kiều vừa tám chuyện trên trời dưới biển với cậu, vừa chăm chú lướt diễn đàn.
“Woa?” – Giản Kiều dí sát điện thoại vào mặt cậu: “Cậu đăng bài kìa!”
Bài đăng trên trang chủ diễn đàn hot đến nỗi chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ đã dài đến mười sáu trang, nội dung là Đoạn Di tag Thịnh Vân Trạch, gọi một tiếng “Anh ơi”.
Giản Kiều cảm động đến rơi lệ: “Tiểu Đoạn ơi, thật tàn nhẫn mà! Con trai tớ mang thai bảy tháng còn chưa kịp sinh ra, cậu đã vội vàng cắm sừng tớ rồi sao!”
Tuy rằng Đoạn Di đã đăng bài nhưng bị Giản Kiều lải nhải một hồi, cậu vẫn thấy hơi ngại, đẩy cô ấy ra: “Biến đi!”
Giản Kiều vừa giả vờ khóc lóc sướt mướt vừa lướt xuống, chưa đọc hết trang đầu đã phát hiện ra lý do vì sao bài đăng này hot đến thế: Thịnh Vân Trạch đã trả lời.
Khu buôn dưa lê trường cấp ba Hàng Thành:
Bài đăng mới nhất: @xxx167xx1 Anh ơi.
Người đăng: Đoạn Di
[@xxx167xx1: Gọi trên diễn đàn không tính, lại đây mà gọi]
Đoạn Di nhìn thấy câu trả lời này, do dự một chút.
Chỗ ngồi của Thịnh Vân Trạch ở phía trên, cậu quay đầu, vô tình chạm mắt với hắn.
Đoạn Di lên tiếng gọi: “Anh ơi.”
Thịnh Vân Trạch nhướng mắt, thản nhiên nhìn cậu.
Đoạn Di lại gọi: “Anh ơi!”
Như hòn đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, tạo ra những gợn sóng lan rộng, Thịnh Vân Trạch khẽ “ừm”, thản nhiên nói: “Lên đây.”
*Tác giả có lời muốn nói: Một người bạn cùng tuổi muốn làm cha của bạn là chuyện bình thường, muốn làm anh trai của bạn thì có chút… không bình thường. [Đeo kính]
Sẽ có em bé xuất hiện cho xem! Để chứng minh đây là truyện viễn tưởng. [Nắm chặt tay]
Có gì khó giải thích cứ đổ tại thuyết lượng tử! [Nắm chặt tay]*