Tế Thế

Chương 25: Âm mưu của chủ mưu 2




Để bảo đảm quá trình tìm kiếm 'ba' cậu của Trọng Thế Hoàng không thất bại, Ôn Cố phải bám sát bên người hắn. May mà hắn chỉ sống một mình, không cần lo có người đột nhiên gõ cửa đi vào. Thời điểm duy nhất cậu không ở bên Trọng Thế Hoàng là khi cơn 'nghiện cờ' của Trọng Đôn Thiện tái phát.

Sau khi sửa thường xuyên thành một ngày một đêm, Ôn Cố mới biết Trọng Thế Hoàng đã bận rộn đến mức không còn thời gian cho việc khác. Các nhân viên hợp đồng và nhóm khách hàng đến tìm hắn đã chiếm cứ triệt để thời gian, không thể tưởng tượng lúc trước hắn lấy đâu ra thì giờ mời mình đi ăn bánh nướng.

Đồng thời, cảnh sát đã tìm ra nơi Kim Khoan Giang đang ẩn núp, chỉ thiếu mỗi việc ập tới tận cửa.

Thời điểm cuối cùng, Cảnh Tụng Bình thông qua quan hệ đề nghị họ tạm ngừng, chờ gã ta và chủ mưu sau màn liên hệ với nhau rồi một lưới bắt hết. Sau nhiều lần thương nghị, cảnh sát đồng ý gia hạn thêm hai ngày. Dù sao, chủ mưu cũng chỉ tồn tại trong miệng Cảnh Tụng Bình, không có bằng chứng khác chứng minh, cảnh sát không thể vì một giả thiết mà liên tục lãng phí nhân lực.

Chứng kiến Trọng Thế Hoàng và Cảnh Tụng Bình nóng như lửa đốt, bản thân lại lực bất tòng tâm, Ôn Cố không khỏi ảo não, có phần chán nản vì làm thần tiên cũng như không.

Mặt khác, sau bài thi lý thuyết đạt yêu cầu, Ôn Cố tiếp tục qua cửa tại bãi lái xe. Giáo viên rủ các học viên cùng khóa đi ăn mừng, Ôn Cố vốn không muốn đi nhưng không lay chuyển được giáo viên kêu khóc om sòm mời mọc, lại nghĩ ngày mai cảnh sát mới hành động, hôm nay Trọng Thế Hoàng vẫn vô sự, liền đồng ý.

Lúc ăn mừng, giáo viên uống đến say mèm, nắm tay Ôn Cố lải nhải: "Cậu nói đi, vì sao động tác của cậu quái gở như thế mà vẫn thi đậu hả?"

Ôn Cố mặt không đỏ thở không gấp, nói: "Kỹ thuật của tôi tốt."

"Hu hu hu..." Giáo viên khóc lên, "Tôi lái xe bao nhiêu năm rồi, tại sao vẫn không hiểu cậu lái kiểu gì!"

Một giáo viên khác đi chung thấy anh ta ầm ĩ đến kỳ cục, nửa tha nửa ôm kéo anh ta đi.

Giáo viên vừa đi, các học viên khác cũng không còn hứng thú, họ vốn không quen thân, nói đi nói lại một hồi về cuộc thi mới kết thúc rồi không còn gì để nói nữa, sau đó cũng giải tán.

Ôn Cố gọi xe về nhà, đến nửa đường thì nhận được điện thoại của quản gia kêu tới lão trạch.

Trọng Đôn Thiện đã pha sẵn trà ngon, xếp xong bàn cờ.

Ôn Cố lướt mắt một lượt, là ván cờ dở dang hôm trước nhưng vài quân cờ đã bị dịch chuyển nhằm giảm bớt ưu thế của mình. Cậu ung dung hỏi: "Hôm nay đánh xong luôn ạ?"

Trọng Đôn Thiện nhìn cậu: "Cậu còn việc khác sao?"

"Vậy đánh cho xong luôn đi ạ." Cậu nâng tay hạ cờ.

Trọng Đôn Thiện xắn tay áo. Ông đã động tay động chân vào ván cờ, sửa lại vị trí của mấy quân mấu chốt, đường đi nước bước tiếp theo cũng đã suy nghĩ kĩ càng, ông không tin như vậy mà vẫn thua!

...

Không tin mình lại thua!

Trọng Đôn Thiện tức giận đẩy bàn cờ, "Hôm nay xui quá!"

Ôn Cố nghi hoặc: "Đó là để hình dung mạt chược mà?"

Trọng Đôn Thiện cảm thấy thằng nhóc này không đáng yêu chút nào, cháu trai bảo bối của mình nhất định phát hiện ra điểm này mới bắt đầu bất hòa với cậu ta. Ông quyết định đâm chọt vào tim đối phương một chút: "Cậu ở một mình có quen không?"

Ở đó là bù nhìn của cậu, bù nhìn không có cảm giác nên chắc là quen. Cậu đáp: "Dạ quen rồi."

Trọng Đôn Thiện không nhìn ra vẻ không cam lòng trong mắt cậu, có chút khó hiểu. Như người ta thì hẳn là đã phát hiện mình bị bỏ mặc rồi mới đúng, chẳng lẽ người này không quan tâm? Ông không tin tưởng lắm: "Ở một mình rất cô đơn, cậu còn trẻ như vậy, không thấy nhàm chán sao?"

Ôn Cố: "Càng có thêm nhiều thời gian học tập, không có gì không tốt."

Trọng Đôn Thiện nhìn nét mặt cậu, lại liên tưởng đến tình huống ở chung của Trọng Thế Hoàng với cậu, rốt cuộc cũng xác định cháu nhà mình đang rơi vào thế gánh cạo đầu một đầu gánh nóng*, ông vui mừng nhưng cũng khó chịu.

*một bên nhiệt tình, một bên lãnh đạm

Hai người trò chuyện một lát, Trọng Đôn Thiện tỏ vẻ mệt mỏi, được quản gia dìu vào nghỉ ngơi. Ôn Cố đang định rời đi thì trông thấy Lưu Hán Tư đeo khẩu trang đùng đùng chạy vào. Lúc nhìn thấy cậu, hai mắt y lóe lên chút hung tợn nhưng cũng không dừng chân mà lập tức vào phòng đóng cửa.

Ôn Cố bị gợi lên lòng hiếu kỳ, giả vờ bỏ đi, đến nơi vắng người thì tàng hình quay trở lại.

Lưu Hán Tư ngồi trong phòng soi gương.

Ôn Cố đến gần xem thử, khuôn mặt trong gương bị đánh đến bầm dập, cộng thêm thuốc trị thương, thành ra tạo nên đủ loại màu sắc độc đáo vô cùng.

Lưu Hán Tư vừa dùng bông xức vết thương, vừa rơi nước mắt ràn rụa. Y khóc rất có kỹ xảo, nước mắt rơi thẳng từ hốc mắt xuống bàn chứ không lăn qua hai má, không chạm vào miệng vết thương.

Y phát tiết cảm xúc xong, nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, cầm di động gọi điện thoại, thành công giữ chân Ôn Cố đã nhìn đến phát chán.

Điện thoại kết nối, Lưu Hán Tư nói bằng chất giọng khàn khàn ấm ức: "Sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa."

Đầu bên kia kinh ngạc: "Vì sao?"

"Tôi không xứng làm bạn cậu."

"Sao anh lại nói thế? Anh, anh là thiếu gia nhà họ Lưu, học vấn cao, không xứng phải là tôi mới đúng. Có phải anh nghe được lời đồn đại gì nên khinh thường tôi không?"

"Đương nhiên không phải!" Động tác nói chuyện của Lưu Hán Tư quá mạnh, khóe miệng bị kéo căng, phát ra tiếng 'ss'.

"Anh làm sao vậy?" Đối phương nghe ra cái gì không đúng.

Lưu Hán Tư im lặng một lát mới nói: "Nếu tôi nói cho cậu biết tôi cũng là đồng tính, cũng thích đàn ông, vậy cậu còn muốn làm bạn với tôi không?"

Đối phương lập tức trầm mặc.

Lưu Hán Tư chua xót: "Cho nên tôi mới bảo chúng ta đừng làm bạn nữa. Cho dù tôi thật lòng xem cậu là bạn, nhưng mà, haizz, mắc công người ta lại hiểu lầm."

"Thích hiểu lầm thì kệ họ. Chỉ cần chúng ta biết mình là bạn bè trong sáng là được."

Ngay sau đó, Lưu Hán Tư phụ họa vô cùng cảm động, hận không thể thổi phồng tình bạn của hai người thành tác phẩm nghệ thuật.

Ôn Cố ở bên cạnh nổi da gà hết cả người.

Lưu Hán Tư cúp máy, nụ cười dần vặn vẹo, cười lạnh: "Bạn bè trong sáng em gái mày. Sớm muộn gì cũng có một ngày tao đòi lại hết tất cả, cho thằng Mạnh Cẩn không có chỗ mà khóc!"

Ôn Cố nhìn vẻ ác độc trên mặt y, ấn tượng với y từ không thích tăng thành căm ghét, nhẹ phất một cái lên mặt ý.

Nhất thời, Lưu Hán Tư cảm thấy mặt mình càng sưng hơn, mắt mới rồi còn mở được bị ép thành khe hở, "Bị sao vậy!" Y hoảng loạn chạy đi soi gương, trong gương hoàn toàn biến thành đầu heo!

Y sợ tới phát run, cầm điện thoại muốn đi ra ngoài nhưng di động bỗng vang lên. Bây giờ, dù có là bố của vua gọi đến y cũng không muốn nghe! Y nhìn cái tên trên màn hình, tức khắc lựa chọn nghe.

Không phải bố của vua gọi đến... mà là ba y.

"Con đang ở đâu?" Ba Lưu lạnh lùng hỏi.

Lưu Hán Tư đáp: "Nhà ông nội Trọng."

"Không phải ở ngoài sao?" Ba y quả nhiên hiểu rất rõ đức hạnh của con mình.

Lưu Hán Tư nhỏ giọng làm nũng: "Con không khỏe lắm."

"Vậy à." Ba Lưu lạnh nhạt, "Ngày mai đến ngân hàng rút năm mươi vạn."

Mệnh lệnh lạnh lùng của ba mình khiến y thất vọng, lại cảm thấy bản thân thật đáng cười, cũng cất lời lạnh lẽo: "Làm gì?"

"Giao cho một người tên là Lương Bính Trì, thời gian địa điểm cụ thể tới lúc đó ba sẽ nói sau. Chuyện này không được để người thứ hai biết."

Cuộc gọi nhanh chóng chấm dứt.

Lưu Hán Tư nắm chặt điện thoại, răng phát ra tiếng kèn kẹt, một lúc sau mới bình thường trở lại. Y chậm rãi đeo khẩu trang, lặng lẽ đi ra ngoài.

Đằng sau, Ôn Cố như có chút đăm chiêu nhìn bóng lưng y. Nếu cậu không nhớ lầm, Trọng Thế Hoàng với Cảnh Tụng Bình không chỉ một lần nhắc tới cái tên Lương Bính Trì này, đây chính là chủ mưu đứng sau Kim Khoan Giang.

Ôn Cố về đến nhà, biến ra một bù nhìn rồi lập tức tàng hình.

Tại một góc hẻo lánh sau bức tường, máy ghi hình truyền hình ảnh về phòng theo dõi trong công ty Chân Bình An.

"Thế nào? Cậu ta về chưa? Có chuyện gì không?" Một bảo an từ bên ngoài đi vào, đưa bình giữ ấm cho bảo an đang trực.

Bảo an đang trực cầm lấy bình, lười biếng duỗi eo: "Vẫn không có chuyện gì, chỉ thích ngồi ngẩn người. Nhưng hình ảnh cứ bị giật liên hồi, vừa rồi lại giật nữa."

Bảo an còn lại: "Ăn cơm chưa?"

Bảo an đang trực đáp: "Tôi nghi cậu ta là thần tiên quá, cả ngày chả thấy ăn gì."

Bảo an còn lại nghĩ nghĩ, nói: "Để tôi gọi cho Cảnh tổng."

Bảo an đang trực gật đầu.

Khi Ôn Cố tìm đến Trọng Thế Hoàng, hắn đang lái xe như bay... Tuy không lơ lửng trên không nhưng cũng không khác lắm. Ôn Cố ngồi trên ghế phó lái, nhìn cảnh vật hai bên vùn vụt lướt qua và nhớ tới cảm giác cưỡi mây đạp gió.

Đến lúc xe dừng lại, khung cảnh xung quanh quen thuộc khiến cậu ý thức được Trọng Thế Hoàng đã trở về chung cư.

Xảy ra chuyện gì? Có liên quan đến tài liệu giấu trong nhà ư?

Ôn Cố cẩn thận suy đoán.

Từ lúc nghe nói trong két sắt giấu tài liệu quan trọng, cậu liền hạ lên đó ba cấm chế, trừ phi là người có pháp lực cao hơn cậu, không thì ngay cả Trọng Thế Hoàng cũng không lấy đi được. Hơn nữa, dù pháp lực cao hơn cậu nhưng nếu cấm chế bị động vào, cậu vẫn có thể phát hiện trước tiên, tuyệt đối không có khả năng xảy ra sai lầm.

Thấy Trọng Thế Hoàng mang khuôn mặt xanh mét vào thang máy, Ôn Cố về chung cư trước một bước, đổi chỗ với bù nhìn.

Tại phòng theo dõi công ty Chân Bình An.

Hai bảo an trăm miệng một lời: "Lại giật nữa!"

Trọng Thế Hoàng tràn ngập phẫn nộ.

Triệu Thụ Thanh thế mà không ăn cơm!

Cậu ta nghĩ cậu ta đang làm cái gì? Tuyệt thực kháng nghị? Cậu ta cho rằng như vậy có thể khiến mình chú ý chắc? Ngây thơ quá rồi đó!

Phải cho cậu ta biết, loại thủ đoạn ngây thơ này không thể dao động quyết định của mình, chỉ khiến mình càng ghét cậu ta hơn mà thôi.

Trọng Thế Hoàng đẩy mạnh cửa ra, đang muốn tìm người thì người tự động xuất hiện trước mặt hắn – vẫn treo vẻ mặt vô tội trước sau như một.

Ôn Cố nom mặt hắn còn đen hơn cả lúc vào thang máy, có chút thấp thỏm: "Anh đến đấy à."

Trọng Thế Hoàng hít một hơi thật sâu, cố kiềm nén xúc động muốn đặt cậu lên sô pha hung hăng phát mông, tiến lên một bước kéo tay cậu: "Đi theo tôi!"

Ôn Cố khó hiểu đi theo hắn: "Đi đâu?"

"Đi ăn!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.