Tế Phẩm Phu Nhân - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Chương 137




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chuyến này đến Ma giới, tuy quá trình đầy nguy hiểm nhưng kết quả lại vô cùng đáng giá. Không chỉ Đồ Thanh hồi phục, mà thương thế của Tầm Mạch Mạch cũng đã được chữa lành. Giờ đây, nàng cảm nhận được thực lực của mình cường đại hơn bao giờ hết. Nếu trước đây đan điền của nàng chỉ như một hồ nước nhỏ thì bây giờ đã biến thành một đại dương vô tận.

Với việc tu vi tăng tiến đột ngột của Tầm Mạch Mạch, Đồ Thanh tất nhiên thắc mắc, và nàng cũng không giấu diếm, kể lại chuyện bị hút vào Càn Khôn Lưỡng Nghi trận và gặp được nguyên thần của Thái Diễn chân nhân.

"Không ngờ thần thức của Thái Diễn chân nhân vẫn còn tồn tại." Đồ Thanh bất ngờ, "Có lẽ cũng chỉ có Càn Khôn Lưỡng Nghi trận mới đủ sức nuôi dưỡng thần thức lâu như vậy."

"Nếu thế, Càn Khôn Lưỡng Nghi trận hẳn là bảo địa của cả Linh giới và Ma giới, kẻ nào vào được chẳng phải sẽ có cơ hội phi thăng?" Hạo Uyên bất chợt lên tiếng, phát hiện điều này làm chính hắn cũng ngạc nhiên.

"Nếu có ai có thể vào thì tốt rồi, lúc đó Càn Khôn Lưỡng Nghi trận cũng sẽ tự sụp đổ." Tầm Mạch Mạch đáp.

Hạo Uyên cười hờ hững, hắn không có hứng thú với linh ma song châu. Dù sao hắn cũng chẳng thể phi thăng, mà với thực lực hiện tại đã đứng đầu Ma giới, cần gì mấy viên ma châu đó nữa.

"Phương pháp để vào Càn Khôn Lưỡng Nghi trận chỉ có nàng biết đúng không?" Đồ Thanh hỏi.

"Đúng vậy, trước mắt chỉ có ta." Tầm Mạch Mạch gật đầu, "Vốn dĩ phải chờ ta mở được truyền thừa để hiểu cấu tạo trận pháp, nhưng do cơ duyên trùng hợp nên bị hút vào, Thái Diễn sư tổ đã chỉ dạy cho ta."

"Vậy nàng có nói điều này cho ai khác không?" Đồ Thanh tỏ vẻ lo lắng.

So với linh ma song châu, thứ có giá trị hơn với tu sĩ là cơ hội để đạt đến tiên đồ.

"Ta chỉ nói mình biết cách phá giải Càn Khôn Lưỡng Nghi trận, nhưng phương pháp cụ thể thì chưa tiết lộ." Tầm Mạch Mạch đáp, chuyện này không thể tùy tiện lan truyền.

"Vậy thì tốt, không thể tiết lộ cho người ngoài, đặc biệt là về linh ma song châu." Đồ Thanh nhắc nhở kỹ lưỡng.

Tầm Mạch Mạch tất nhiên hiểu tầm quan trọng của việc này, ngoan ngoãn gật đầu.

"Ngươi cũng vậy." Đồ Thanh quay sang nhìn Hạo Uyên.

"Nếu không ai hỏi, ta sẽ không nói." Hạo Uyên đáp với vẻ không mấy quan tâm.

Là một ma quân cường đại, lúc nào Hạo Uyên dễ tính đến vậy? Bảo không nói là không nói, vậy mặt mũi hắn để đâu? Đồ Thanh nhíu mày, chuyện này quan trọng, hắn không muốn để Tầm Mạch Mạch gặp nguy hiểm, cần lời hứa chắc chắn từ Hạo Uyên.

Thấy biểu cảm căng thẳng của Đồ Thanh, Tầm Mạch Mạch sợ hắn lại xích mích với Hạo Uyên tiền bối, vội trấn an.

"Phu quân yên tâm, Hạo Uyên tiền bối tu vi cao lại hung danh vang xa, không ai dám dò hỏi. Người khác không hỏi, tiền bối cũng lười nói ra."

Tầm Mạch Mạch nhìn sang Hạo Uyên.

Hạo Uyên đắc ý nhíu mày, đúng vậy, hắn là ma quân cường đại và hung hãn, người khác có hỏi hắn cũng chẳng muốn nói.

Đồ Thanh nhìn Hạo Uyên vốn đã xấu, giờ nhíu mày lại càng xấu hơn, liền an tâm. Xấu đến vậy, tính khí còn khó ưa, chẳng ai muốn nói chuyện với hắn đâu.

"Lần này đến Ma giới còn một chuyện nữa. Giờ cả Linh giới và Ma giới đều có truyền tống trận, về sau hai bên cần qua lại để rèn luyện, nếu không muốn xảy ra xung đột thì nên tổ chức tọa đàm trao đổi."

Tầm Mạch Mạch vừa nói xong liền nhìn sang Hạo Uyên ma quân.

"Nhìn ta làm gì?" Hạo Uyên nghi hoặc.

"Hạo Uyên tiền bối, ngài là một trong ba đại ma quân..."

"Nga, ta không có ý kiến, các ngươi tùy tiện." Hạo Uyên tưởng Tầm Mạch Mạch chỉ hỏi ý kiến mình.

Khóe miệng Tầm Mạch Mạch giật giật, không ý kiến, tùy tiện tức là không muốn quản, cũng không có ý tuân thủ. Người như hắn mà không quản thì Linh giới chắc chắn sẽ gặp nguy.

"Hạo Uyên tiền bối, là thế này, đàm phán giữa hai giới, năm đại tông môn bên Linh giới đã đồng ý. Lần này ta qua là muốn biết ý tứ của Ma giới. Ngài là một trong ba đại ma quân, có thể hỗ trợ tổ chức một chút không?"

Tuy nàng biết Võ Thương ma quân và tin rằng nhờ công lao dựng truyền tống trận, Võ Thương sẽ gặp nàng. Nhưng vì Võ Thương có giao tình lâu năm với Lưu Quang Tông, Tầm Mạch Mạch lo một mình chưa đủ trọng lượng nên trước tiên muốn xin sự trợ giúp từ Hạo Uyên.

Quan trọng là hai vị ma quân kia rất kiêng dè Hạo Uyên, nên thường chỉ cần không động chạm đến lợi ích của họ thì sẽ không cản trở hắn.

"Tổ chức trao đổi gì đó? Nghe phiền phức, mặc kệ." Hạo Uyên từ chối thẳng thừng.

"..." Tầm Mạch Mạch đờ người.

Người đâu tùy hứng như thế, ngang ngạnh lại có thực lực cường đại, ta phải thuyết phục ngươi bằng cách nào đây, Hạo Uyên tiền bối?

Thấy Tầm Mạch Mạch khó xử, Đồ Thanh liền nói:

"Ngươi không phải muốn biết tâm đắc để... biến đẹp... khụ, tinh lọc ma văn sao?"

Phụt!

Tầm Mạch Mạch biết Đồ Thanh bị ảnh hưởng bởi cách nói "biến đẹp" của Hạo Uyên, nhưng nghe chính miệng hắn nói vậy khiến nàng không nhịn được cười.

Đồ Thanh tức giận gõ nhẹ nàng một cái, đồ vô lương tâm, ta vì ai mà phải nín nhịn, vậy mà còn dám cười nhạo!

"Ngươi thật sự sẽ chỉ ta cách đó?"

"Nếu ngươi đồng ý hợp tác đàm phán, ta sẽ chỉ cho ngươi."

"Được thôi, chuyện này đơn giản, ta sẽ phát tử ma lệnh gọi hai vị ma quân kia đến."

Hạo Uyên sờ túi càn khôn, tìm mãi mới nhớ ra là tử ma lệnh không ở trong đó.

"Nha, ta giấu tử ma lệnh trong một bảo khố nào đó, để ta đi đào."

Nói xong, Hạo Uyên liền bay đi, không rõ bảo khố của hắn ở đâu mà cần phải bay.

"Hạo Uyên tiền bối vì "biến đẹp" quả là liều mạng."

Trước đó lười không muốn phát tử ma lệnh, giờ lại sẵn sàng đi đào kho hàng.

"Thiển cận!" Đồ Thanh cười khẩy, "Không như ta, từ trước đến giờ ta không màng đến dung mạo."

"Nhưng..." Tầm Mạch Mạch kéo tay áo Đồ Thanh, hỏi điều thắc mắc, "Hạo Uyên tiền bối đã ma hóa rồi, Ám ma không thể ký khế ước, vậy có thể tinh lọc ma văn sao?"

"Ta không biết." Đồ Thanh đáp.

Không biết nhưng cũng không phải là không thể, nghĩa là Hạo Uyên tiền bối còn cơ hội?

"Dù sao ta là Ám ma tu hành ở Linh giới, không giống Ám ma ở Ma giới. Ta chỉ nói tâm đắc của mình, còn dùng được hay không thì ta không đảm bảo." Đồ Thanh nói một cách đầy lý lẽ.

"..."

Ngụy biện vậy cũng thật vô sỉ.

Nhưng nghĩ đến việc Hạo Uyên tiền bối có thể chịu thiệt, nàng lại thấy thoải mái không ít.

"Phu quân, thông minh quá!" Tầm Mạch Mạch giơ ngón tay cái lên.

Đồ Thanh đắc ý hừ một tiếng, đối phó hòn đá già mười vạn năm, chưa từng bị tế phẩm phản bội như Hạo Uyên, không lừa hắn thì lừa ai!

Quả nhiên, để có khuôn mặt đẹp như Đồ Thanh, Hạo Uyên vô cùng quyết tâm.

Hắn lục tung bảo khố tìm được tử ma lệnh, rồi truyền một câu.

[Có việc cần gặp các ngươi, các ngươi phải đáp ứng.]

"..."

Võ Thương ma quân nhận được tử ma lệnh.

"..."

Nguyên Khôi ma quân cũng nhận được tử ma lệnh.

Đáp ứng cái gì chứ, nếu không phải đánh không lại ngươi, chúng ta nhất định...

Còn nữa, ngươi không nói rõ việc gì, làm sao chúng ta đáp ứng?

Dù tử ma lệnh đã ra, theo quy định của Ma giới bọn họ phải đến gặp, nhưng trên đường đi, Võ Thương và Nguyên Khôi tình cờ gặp nhau.

"Võ Thương huynh, Hạo Uyên muốn làm gì đây?" Nguyên Khôi hỏi.

"Ta cũng không biết, hắn cứ nhét tử ma lệnh vào kho hàng suốt, giờ không hiểu sao lại mang ra." Võ Thương cũng thấy khó hiểu.

"Ai, ngươi cũng không biết, chúng ta đành đến trước xem sao. Nhưng nếu hắn đòi hỏi điều gì quá đáng, chúng ta biết làm sao?"

"..."

Võ Thương ma quân nhíu mày trầm ngâm hồi lâu, chỉ có thể tự an ủi: "Hạo Uyên ma quân không có dã tâm gì..."

Bọn họ hiểu rõ, nếu Hạo Uyên thực sự có dã tâm, Ma giới đã sớm được hắn thống nhất.

"Bình thường hắn chỉ vui chơi giải trí, không chọc vào hắn thì chẳng có việc gì. Nếu yêu cầu không quá đáng, chúng ta cứ đồng ý." Võ Thương ma quân nói.

"Có lẽ chỉ còn cách như vậy." Không có phương pháp nào tốt hơn, cả hai liếc nhìn nhau, thở dài rồi cùng bay về phía ma uyên.

"Đến rồi."

Khi hai người vừa tiến vào phụ cận, Hạo Uyên liền cảm nhận được, vẫy tay mở kết giới cho họ.

"Hạo Uyên ma quân." Cả hai đồng thời hành lễ.

"Vào đi, tùy tiện ngồi." Hạo Uyên khách sáo mời.

Hai vị ma quân tỏ ý cảm ơn, nhưng khi nhìn quanh, ngoại trừ một mảnh cỏ xanh, chẳng có chỗ nào để ngồi. Ba người kia lại đang ngồi thoải mái trên một tảng đá.

"Khụ, không cần, đứng nói chuyện cũng được." Võ Thương ma quân nói.

"Vậy cũng được." Hạo Uyên đồng ý.

Tầm Mạch Mạch đang định lấy ghế từ túi càn khôn ra, nhưng thấy tình cảnh như vậy lại đắn đo. Nếu lấy ra thì làm Hạo Uyên xấu hổ, không lấy ra lại khiến hai vị ma quân kia không thoải mái. Cuối cùng, nàng quyết định quan tâm người nhà, không lấy ra.

"Không biết Hạo Uyên ma quân dùng tử ma lệnh để gọi bọn ta đến có chuyện gì?" Nguyên Khôi ma quân thận trọng hỏi, tránh đề cập đến câu nói kèm theo tử ma lệnh.

"Nga, chuyện này nha..." Hạo Uyên chỉ vào Tầm Mạch Mạch, "Là nàng muốn gặp các ngươi."

Rồi quay sang nàng nói, "Nha đầu, muốn gì thì nói, ta vừa bảo bọn họ không được từ chối rồi."

"..." Tầm Mạch Mạch khóc không ra nước mắt.

Ngươi đàm phán kiểu này thì đàm phán gì nổi, sớm biết vậy nàng đã đi gặp riêng Võ Thương ma quân, có khi còn dễ dàng hơn.

Võ Thương và Nguyên Khôi ma quân không dám nói gì với Hạo Uyên, chỉ đành nhìn Tầm Mạch Mạch với vẻ mặt âm trầm.

"Hừ!" Đồ Thanh thấy hai người kia tỏ thái độ với thê tử mình, liền nghiêng người chắn trước mặt nàng, che đi ánh mắt họ.

Hai vị ma quân cảm thấy chấn động trong lòng, người trước mắt này tu vi kỳ lạ, rõ là linh tu nhưng lại hấp thu ma khí. Hơn nữa, nhìn qua chỉ là xuất khiếu kỳ đỉnh phong, tu vi lại không kém bọn họ. Cả hai thêm phần nghi ngờ và càng tỏ ra thận trọng.

"Tầm tiểu hữu." Võ Thương ma quân nhận ra nàng, mỉm cười chào, "Bản tôn chưa kịp cảm ơn tiểu hữu giúp Ma giới xây dựng truyền tống trận."

Nguyên Khôi ma quân ngạc nhiên nhìn nàng, không ngờ vị linh tu giúp xây truyền tống trận cho Ma giới lại là nữ tu trước mặt.

"Ma quân khách khí, các ngươi không giúp Lưu Quang Tông đuổi giết ta là được." Tầm Mạch Mạch nửa đùa nửa thật nói.

Võ Thương ma quân định đáp lại thì đã thấy nam tử đứng trước nàng bộc phát sát khí mãnh liệt.

Hắn còn chưa kịp phản ứng thì Tầm Mạch Mạch đã nhẹ nhàng ngoéo ngón tay Đồ Thanh một cái, sát khí lập tức tiêu tan không dấu vết.

"..."

Ma khí trong đan điền của Võ Thương ma quân vừa bùng lên đã bị ép trở lại, suýt nữa nội thương. "Tầm tiểu hữu nói đùa, ngươi là công thần của Ma giới, chúng ta tất nhiên không hại ngươi, ngươi là khách quý của Ma giới."

"Cảm tạ ma quân." Tầm Mạch Mạch vui vẻ đáp. Sau này để phá giải Càn Khôn Lưỡng Nghi trận, nàng còn cần Ma giới trợ giúp, việc xây dựng mối quan hệ tốt là bước đầu tiên.

"Đúng rồi, ngươi nhờ Hạo Uyên tìm chúng ta có chuyện gì vậy?" Võ Thương ma quân có chút bất an dò hỏi.

Nguyên Khôi ma quân cũng không khỏi lo lắng, chỉ sợ Tầm Mạch Mạch đề nghị điều gì quá đáng.

"Là thế này, hiện tại Ma giới cũng đã có truyền tống trận, tu sĩ Ma giới bắt đầu vào Linh giới, dẫn đến nhiều xung đột. Loại xung đột này chắc chắn sẽ còn tăng lên, vì vậy chư vị Linh giới ủy thác ta mời các vị ma quân họp đàm, cùng bàn cách giải quyết."

Tầm Mạch Mạch nói chân thành.

"Dù sao hai giới chúng ta cũng hỗ trợ lẫn nhau, xung đột đôi khi không ảnh hưởng gì, nhưng không thể để tổn hại đến hòa khí. Hai vị ma quân thấy thế nào?"

Võ Thương và Nguyên Khôi ma quân liếc nhau, rồi cùng đồng thanh hỏi: "Chỉ vì chuyện này?"

"Vâng."

"Chúng ta đồng ý." Hai vị ma quân lại đồng thanh đáp, thương cảm cho bản thân đã lo lắng thừa một khắc trước.

Nếu sớm biết là việc nhỏ thế này, bọn họ cần gì phải lo lắng đến thế.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.