(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tầm Mạch Mạch chán nản buông Hồng Quang kính xuống, định ra ngoài tìm dì Tần hỏi cho rõ ràng, nhưng dì Tần đã rời đi từ lúc nào. Đây là cấm địa của Huyền Thiên môn, cấm chế bên ngoài chẳng phải loại bình thường. Nếu không bị thương, với tu vi hiện tại cùng Thái Sơ Điệp trong tay, việc thoát ra ngoài vốn không phải chuyện khó khăn. Nhưng giờ đây, nàng không thể vận dụng linh lực, cấm chế này chẳng những ngăn được truy sát từ Lưu Quang tông mà còn giam cầm luôn cả nàng bên trong.
Sự tình sao lại rơi vào thế này, Tầm Mạch Mạch cảm giác như tự mua dây buộc mình. Nàng chỉ vì muốn liên hợp năm đại tông môn chống lại Lưu Quang tông và cũng thực sự mong linh khí hồi phục, đường tu đạo thuận lợi, nên mới nói mình có thể phá giải Càn Khôn Lưỡng Nghi trận. Nào ngờ, chuyện này lại quan trọng đến mức khiến năm đại tông môn không tiếc đại giới bảo vệ nàng, thậm chí không quan tâm đến ý nguyện của nàng.
Thật là tự nâng đá đập chân mình.
Tầm Mạch Mạch chỉ thấy chân mình như bị đập đến sưng tấy, phiền chán dùng đầu đập vào tường. "Không được, cứ để mặc thế này rất bị động, phải nghĩ biện pháp mới được."
Việc ký khế ước với người khác ngoài Đồ Thanh là điều không thể. Nàng dám chắc, nếu nàng vừa thành thân với người khác, Đồ Thanh quay đầu sẽ mang nàng lẫn "gian phu" mà tận diệt.
A phi, "gian phu" gì chứ, nghĩ như vậy chẳng khác nào bản thân đã xuất quỹ rồi!
Tầm Mạch Mạch phồng má, ngón tay miết miết trên mặt bàn, cố gắng suy nghĩ xem có cách nào khác để giải quyết chuyện này. Chỉ có một giải pháp duy nhất: nàng phải rời khỏi Huyền Thiên môn, đến Ma giới. Chỉ cần gặp được phu quân, thương thế của nàng không thành vấn đề, mọi chuyện cũng sẽ dễ dàng giải quyết.
Vậy nên quay lại vấn đề ban đầu: làm sao rời khỏi đây để đến Ma giới?
Nhìn cấm chế với linh quang lấp lánh xung quanh, Tầm Mạch Mạch suy tính vài biện pháp.
Thứ nhất, nhờ Khê Cốc cứu ra. Nhưng nàng vừa bị hắn kiên quyết cự tuyệt, nguyên nhân có lẽ vì nàng đã vô tình làm bại lộ hành tung của hắn với người tình cũ.
Thứ hai, chờ dịp dì Tần vào phòng, trộm lệnh bài rồi trốn ra ngoài. Phương pháp này có tính khả thi, nhưng với tình trạng hiện tại, nàng sẽ dễ bị bắt về lại. Hơn nữa, dì Tần đối với nàng rất tốt, nếu trộm lệnh bài của dì thì nàng cũng cảm thấy lương tâm cắn rứt.
Thứ ba, gả ra ngoài. Hiện giờ xem ra chỉ có phương pháp này là vừa dễ thực hiện lại vừa hợp lý để rời khỏi đây.
Hạ quyết tâm, Tầm Mạch Mạch lập tức dùng Hồng Quang kính liên hệ với Vân Phi Trần.
"Mạch Mạch?" Vân Phi Trần ngạc nhiên khi xuất hiện trên Hồng Quang kính.
"Vân sư huynh, hiện tại huynh đang ở đâu?" Tầm Mạch Mạch sốt ruột hỏi.
"Còn ở Dược lâu." Vân Phi Trần nhìn vẻ mặt nàng rồi đoán, "Muội đã biết chuyện Đồng Thanh Việt đến Dược lâu cầu hôn?"
"Ta chính là muốn hỏi chuyện này, hắn thực sự đã đến cầu hôn sao?"
"Ừ, giữa trưa hắn đề cập với sư tổ và sư thúc Tầm Ca."
"Nương ta đã đồng ý rồi sao?" Tầm Mạch Mạch càng thêm lo lắng.
"Chưa đâu, sư thúc nói sẽ hỏi ý muội trước. Muội nghĩ sao?"
"Chưa đồng ý thì tốt rồi, chưa đồng ý thì tốt rồi." Nghe mẫu thân chưa gật đầu, Tầm Mạch Mạch thở phào nhẹ nhõm. Dù mẫu thân có đồng ý, nàng vẫn có thể từ hôn, nhưng tránh được phiền phức vẫn tốt hơn.
"Sư huynh, ta muốn nhờ huynh một việc."
"Muội cứ nói."
"Huynh hãy đến gặp mẫu thân ta, nói rằng huynh muốn kết hôn với ta."
Loảng xoảng!
Bên kia không biết thứ gì rơi tạo ra âm thanh khá lớn, khiến Vân Phi Trần giật mình ngồi sụp xuống và biến mất khỏi Hồng Quang kính.
"Sư huynh sao vậy?" Tầm Mạch Mạch lo lắng hỏi.
"Không... không có việc gì."
Một lát sau Vân Phi Trần mới xuất hiện lại, ánh mắt hơi né tránh, vành tai ửng đỏ, toàn thân lộ vẻ không tự nhiên.
"Muội muốn ta đi cầu hôn với Tầm sư thúc sao?"
"Đúng vậy, huynh đi cầu hôn. Sư tổ, sư bá và mẫu thân đều sẽ đồng ý. Hơn nữa, lúc ta vừa trở về Dược lâu, sư tổ còn có ý tác hợp cho hai chúng ta." Tầm Mạch Mạch hưng phấn trình bày kế hoạch của mình, "Huynh cầu hôn xong thì lập tức đến Huyền Thiên môn cùng ta thành thân."
Thành thân! Vân Phi Trần chỉ cảm thấy đầu ngón tay nóng lên, mí mắt cũng bất giác nhảy dựng.
"Chờ lúc cử hành hôn lễ, chúng ta sẽ lén chạy đi. Huynh đưa ta đến biên giới Linh và Ma giới."
Tầm Mạch Mạch càng nói càng cảm thấy kế hoạch của mình hoàn mỹ vô cùng.
Nghe đến đây, nhiệt độ ở đầu ngón tay Vân Phi Trần nhất thời bình ổn lại.
"Muội muốn đi Ma giới?"
"Đúng, ta muốn đi Ma giới tìm phu quân." Tầm Mạch Mạch đáp, vẻ mặt thất vọng. "Ta đã giải thích với sư tổ và mẫu thân rằng phu quân chưa chết, nhưng họ không tin, bảo rằng không có linh tu nào có thể dưỡng thương ở Ma giới ngàn năm. Nhưng phu quân không phải là linh tu, chàng ấy là Ám Ma. Hiện tại chỉ có sư huynh là biết thân phận phu quân và nguyện ý tin tưởng ta."
"Đoạn Minh Hiên nói rằng Đồ Thanh đã hóa thành tro bụi, thần hồn cũng tiêu tán ngay trước mặt hắn."
Cho dù là Ám Ma, thần hồn tiêu tán thì cũng không có khả năng sống sót, hơn nữa lần này Tầm Mạch Mạch đi qua, Linh Lung thạch cũng không hề có phản ứng.
"Đúng vậy, nên phu quân đã ngủ say hơn hai trăm năm. Đáng lẽ phải ngủ một ngàn năm, nhưng may mắn phu quân đã gặp một đồng tộc..."
"Đồng tộc? Muội nói Ma giới cũng có Ám Ma?" Vân Phi Trần giật mình, Ám Ma vốn không phải là chủng tộc tu luyện dựa vào linh lực tế phẩm sao? Sao Ma giới lại có Ám Ma được?
Nhưng nếu Ma giới thật sự có Ám Ma, thì Đồ Thanh có thể còn sống.
"Chuyện này nói ra có chút dài dòng, sau này ta sẽ kể rõ ràng cho huynh. Hiện tại, huynh nhất định phải giúp ta rời khỏi đây để đi Ma giới tìm phu quân."
"Không được." Vân Phi Trần cự tuyệt, "Dù Đồ Thanh còn sống, muội cũng không thể đi Ma giới. Nếu lỡ linh khí bạo phát..."
"Sẽ không sao, chỉ cần vào Ma giới, phu quân sẽ có thể cảm ứng được ta, ta sẽ không gặp nguy hiểm." Tầm Mạch Mạch giải thích, "Hơn nữa, thương thế của ta cũng sẽ được chữa khỏi."
Vân Phi Trần do dự, không biết có nên tin tưởng Tầm Mạch Mạch hay không.
"Sư huynh, huynh giúp ta đi, ngoài huynh ra, ta không còn ai khác có thể nhờ cậy." Tầm Mạch Mạch chắp tay trước ngực, đôi mắt mở to đầy vẻ cầu xin.
Vân Phi Trần không chịu nổi ánh mắt khẩn cầu của nàng, đành nghiêng mặt tránh.
Tầm Mạch Mạch thấy vậy, tưởng rằng Vân Phi Trần không đồng ý, bèn ngượng ngùng nói, "Ách... không sao, ta sẽ nghĩ cách khác."
"Ta sẽ giúp." Vân Phi Trần lập tức đồng ý.
Hắn biết Tầm Mạch Mạch nói được thì nhất định sẽ làm, đã nói muốn trốn thì nàng sẽ trốn bằng mọi giá. Tình trạng nàng hiện giờ không ổn, lại bị Lưu Quang tông truy sát, nếu để nàng một mình bỏ trốn, hậu quả sẽ không thể lường trước.
"Sư huynh! Huynh thật là tốt!"
Như được cởi trói, Tầm Mạch Mạch vui sướng bật dậy.
"Muội cứ an tâm chờ, ta sẽ đi... cầu hôn." Vân Phi Trần biết chuyện này không thể trì hoãn, đã đồng ý thì phải lập tức thực hiện.
Mọi chuyện đã được giải quyết, Tầm Mạch Mạch phấn khởi cầm lấy một viên linh quả cắn giòn tan.
Tầm Mạch Mạch không tính sai, chỉ cần Vân Phi Trần đi cầu hôn, đừng nói sư tổ, sư bá và mẫu thân, mà ngay cả những người khác cũng xem đó là chuyện hiển nhiên. Huyền Minh chân nhân cao hứng khi Tầm Mạch Mạch gả cho "người nhà", còn các đệ tử thì thấy sư muội gả cho sư huynh cũng là hợp lý.
Chỉ ba ngày sau, dì Tần thông báo cho Tầm Mạch Mạch biết Vân Phi Trần đã dùng pháp khí cửu phẩm trấn bảo của Chu Tước môn từ thời Thái Cổ để cầu hôn với mẫu thân nàng.
"Pháp khí cửu phẩm này nghe nói là bảo vật của Chu Tước môn." Dì Tần nghe tin xong thì biết con trai mình không còn cơ hội.
Nhưng cũng hết cách, dù con trai bà gặp Tầm Mạch Mạch trước nhưng không duy trì được mối quan hệ này.
"Vâng... thật sao?"
Tầm Mạch Mạch ngoài mặt tỏ vẻ ngượng ngùng, nhưng trong lòng thì nghĩ: Vân sư huynh quả thực quá nghiêm cẩn, chỉ cần huynh ấy đi cầu hôn, sư tổ và sư bá sẽ đứng về phía huynh ấy, cộng thêm sự đồng ý của nàng, cần gì đến pháp khí cửu phẩm cơ chứ.
"Xem ra cháu cũng thật sự thích sư huynh." Dì Tần cười trêu.
Tầm Mạch Mạch cười ngượng ngùng, sau đó hỏi, "Dì Tần, vậy hôn kỳ là khi nào ạ?"
"Xem cháu gấp gáp như vậy!" Dì Tần giả vờ giận, chạm nhẹ vào trán Tầm Mạch Mạch, "Pháp khí cửu phẩm ấy mẫu thân cháu không nhận, bảo Vân Phi Trần trực tiếp tặng cho cháu. Tính cách Vân Phi Trần nghiêm cẩn, nói rằng nếu chưa đưa sính lễ thì không thể cử hành hôn lễ, nên hắn muốn đến đây đưa sính lễ trước. Ngày mai sẽ qua."
"Ngày mai?" Hai mắt Tầm Mạch Mạch sáng lên.
"Đúng vậy, xem ra cháu thật sự rất thích sư huynh." Dì Tần thấy nàng vui mừng thì không nhịn được mà lắc đầu. Đúng là con gái lớn không giữ nổi trong nhà!
Cố ý đưa sính lễ? Tầm Mạch Mạch hiểu rằng đây chỉ là cái cớ để Vân sư huynh vào gặp nàng. Dù sao cũng là kết hôn giả, nếu không kết hôn thì càng tốt.
Vân sư huynh quả thực rất khôn khéo.
Ngày hôm sau.
Tầm Mạch Mạch ngồi chờ Vân Phi Trần, hết đứng lên lại ngồi xuống khiến dì Tần dở khóc dở cười, không nhịn được phải lấy thân phận người từng trải để dặn dò vài câu, nhắc rằng nữ nhân không nên quá lệ thuộc vào phu quân.
Tầm Mạch Mạch một bên đáp lời, ánh mắt lại vẫn nhìn về phía cửa, coi lời dì Tần như gió thoảng qua tai. Bất quá nghĩ lại, với Vân Phi Trần, nếu hắn đối xử tệ với nàng, thì chưa cần nàng phải nói, Diệp Hành Chi đã đánh phế hắn từ lâu rồi.
"Đừng nóng vội, chờ hắn đến đây, Đồng Uy sẽ dẫn hắn vào ngay." Dì Tần lặp lại lần thứ ba.
"Không phải đã nói giờ Thìn sao? Đã đến giờ rồi mà." Tầm Mạch Mạch lại ngóng ra cửa.
"Nơi này là cấm địa của Huyền Thiên môn, tiến vào cũng cần chút thời gian tránh gặp người khác." Dì Tần đứng ở cửa giải thích, vừa lúc thấy cấm chế mở ra, bà liền mỉm cười, "Đến rồi kìa!"
Tầm Mạch Mạch vội vàng bước ra ngoài đón, và quả nhiên, Vân sư huynh với phong thái ôn hòa nho nhã đang cùng bá phụ Đồng Uy tiến đến.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");