(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tầm Mạch Mạch ở Huyền Thiên Môn ngày thứ hai liền gặp được môn chủ Huyền Thiên môn, Đồng Uy.
"Nghe Thanh Việt nói cháu muốn nói chuyện với ta?"
Tuy Đồng Uy không biết Tầm Mạch Mạch nhưng tu chân giới thời gian qua gió nổi mây phun đều bắt đầu từ tiểu nữ tử này, cho nên khi biết Tầm Mạch Mạch muốn tìm mình, hắn liền lập tức đi lại.
"Môn chủ." Tầm Mạch Mạch cung kính hành lễ.
"Không cần khách sáo, nội nhận với lệnh đường là tỷ muội, cháu không chê thì gọi ta là bá phụ đi." Đồng Uy đạm cười.
"Đồng bá phụ." Tầm Mạch Mạch nghe lời đổi lại xưng hô.
Hàn huyên một lát, Tầm Mạch Mạch không lập tức nói chuyện chính sự mà hỏi tình huống Dược lâu.
"Đồng bá phụ, Lưu Quang tông có làm khó sư tổ bọn họ không?"
"Cháu yên tâm, Lưu Quang tông không tìm thấy cháu thì sẽ không có lý do làm khó Dược lâu."
"Vậy là tốt rồi."
Lúc này, Tầm Mạch Mạch mới nói.
"Bá phụ, hôm nay ta tìm ngài vì chuyện của khu săn ma. Các đệ tử mang lệnh bài bươm bướm đi qua đều bị ma tu đuổi giết."
Lệnh bài bươm bướm là Tầm Mạch Mạch dùng hình thái Thái Sơ Điệp chế tác, dùng cho truyền tống trận mới.
"Vấn đề này đã được giải quyết." Đồng Uy nói.
"Giải quyết?" Tầm Mạch Mạch kinh ngạc.
"Trần Tuyết Dung nói nàng ta bàn bạc với ma quân Ma giới, đem truyền tống trận của chúng ta vây vào phạm vi khu săn ma, như vậy đệ tử đi qua sẽ không bị ma tu đuổi giết." Đồng Uy giải thích.
"Nàng ta giúp đỡ? Bá phụ cũng biết đệ tử bị đuổi giết là do nàng ta sai xử."
"Biết thì thế nào?" Đồng Uy nói trắng ra. "Đạt được mục đích đệ tử không bị đuổi giết khi qua Ma giới rèn luyện. Trần Tuyết Dung muốn biến chiến tranh thành tơ lụa, tại sao chúng ta không tiếp thu?"
"Cho nên nàng ta cho một cái tát lại để đổi lấy trái ngọt, chúng ta phải đội ơn mà nhận lấy?" Tầm Mạch Mạch nghẹn khuất khó chịu.
"Đây chỉ là kế tạm thời. Hiện giờ truyền tống trận trong tay chúng ta, dần dần chúng ta sẽ mạnh lên. Bá phụ biết trong lòng cháu không thoải mái, nhưng khi Lưu Quang tông vẫn là tông môn đệ nhất tu chân giới, chúng ta cần tránh mũi nhọn."
Tầm Mạch Mạch tức đến đau ngực, hấp vài ngụm trà mới miễn cưỡng bình tĩnh.
"Kỳ thực ta muốn linh tu chúng ta đến Ma giới không cần quan tâm khu săn ma, đều có thể tự do hành tẩu."
"!" Đồng Uy nhấc mày hứng thú.
"Còn nữa, truyền tống trận Ma giới đã dựng xong, ma tu cũng sẽ sang Linh giới rèn luyện..."
"Cái gì?" Đồng Uy kinh ngạc đứng dậy. "Cháu vừa nói truyền tống trận Ma giới đã hoàn thành?"
"Đúng vậy, cho nên ta tìm ngài xem có thể tổ chức một hội nghị với bên Ma giới để hòa đàm, xem nên làm thế nào ở chung hài hòa."
"Đợi chút." Tin tức này nhất thời khiến Đồng Uy chưa tiếp thu kịp. "Ma giới làm thế nào bỗng dưng có truyền tống trận?"
"Ta dựng, ta cung cấp trận đồ." Tầm Mạch Mạch đáp.
"Cháu?" Đồng Uy khiếp sợ nhìn Tầm Mạch Mạch, không hiểu hỏi. "Vì sao cháu giúp Ma giới dựng truyền tống trận? Cháu có biết vì sao Càn Khôn Lưỡng Nghi trận được hình thành không?"
"Ta biết." Tầm Mạch Mạch gật đầu, thế gian không ai hiểu rõ hơn nàng, bởi vì Thái Diễn chân nhân chính là sư tổ của nàng.
"Cháu đã biết thì nên hiểu ma tu hung tàn, sao còn giúp bọn họ có cơ hội lớn mạnh?" Đồng Uy nói, giọng đầy đau đớn.
"Bá phụ, ta không đồng ý với cách nghĩ của ngài." Tầm Mạch Mạch phản bác.
"Càn Khôn Lưỡng Nghi trận được dựng lên để ngăn cản ma tu tiến vào Linh giới, điều đó không sai. Nhưng cả hai giới đều chịu ảnh hưởng lớn từ trận pháp này. Ngài có thể nghĩ rằng chúng ta có truyền tống trận để vào Ma giới rèn luyện, dần dần mạnh hơn bọn họ, trong khi Ma giới không có truyền tống trận, không thể tăng cường tu vi, thực lực Linh giới sẽ dần vượt qua Ma giới... Nhưng Ma giới có cam tâm để chúng ta ngày càng mạnh lên như vậy không? Một khi họ cảm thấy không thể phát triển, làm sao có thể cho linh tu cơ hội rèn luyện? Ngài đừng quên, linh tu vào Ma giới sẽ bị áp chế thực lực."
"Nhưng ít nhất không nên chủ động giúp đỡ ma tu." Đồng Uy cũng hiểu rằng không thể hạn chế mãi mãi, nhưng kéo dài thời gian để Linh giới tăng lên thực lực thì tốt hơn.
Tầm Mạch Mạch trầm mặc một lát, đổi cách thuyết phục Đồng Uy. "Bá phụ, nếu ta nói có cách phá giải Càn Khôn Lưỡng Nghi trận để Thiên Linh giới trở về thời kỳ thái cổ, ngài có đồng ý không?"
"Đương nhiên." Đồng Uy không hề do dự.
Càn Khôn Lưỡng Nghi trận tồn tại, linh khí ngày càng tinh thuần, nhưng cũng ít người tẩu hỏa nhập ma, trong khi linh khí ngày càng loãng. Trước kia, tu luyện chỉ vài chục năm là có thể kết đan, hiện giờ ba, bốn trăm năm mới có thể, cho dù là thiên tài cũng cần một, hai trăm năm. Trước kia năm trăm năm sẽ có một người phi thăng, bây giờ thì phải vài vạn năm mới có một, hai cái, mà đều là của Lưu Quang tông. Thử hỏi tu sĩ nào không mong linh khí khôi phục, tu luyện thông thuận?
"Nhưng nếu Càn Khôn Lưỡng Nghi trận biến mất, ma tu cũng sẽ mạnh mẽ lên, ngài không ngại sao?" Tầm Mạch Mạch nhắc nhở.
"Chuyện này không giống." Đồng Uy lắc đầu "Nếu có thể phá giải Càn Khôn Lưỡng Nghi trận để linh khí khôi phục, thiên đạo trở về, thì nguy cơ của hai giới giao chiến có thể chấp nhận. Nhưng hiện tại trận pháp không thể phá được, chúng ta lại có thể chèn ép ma tu, sao lại không làm?"
Ý tưởng của Đồng Uy rất đơn giản, hai bên cùng thắng thì hắn chấp nhận, nhưng làm chuyện lợi địch không ích mình, hắn không làm.
"Nếu phá giải Càn Khôn Lưỡng Nghi trận cần ma tu hợp lực thì sao?" Tầm Mạch Mạch tiếp tục hỏi.
Đồng Uy trầm mặc.
Từ khi thuyết phục được Đồng Uy tin tưởng nàng có cách phá giải Càn Khôn Lưỡng Nghi trận, để Đồng Uy liên hệ các môn chủ, Tầm Mạch Mạch ở Huyền Thiên môn không có việc gì làm, lại vì linh khí bão hòa mà không thể tu luyện, suốt ngày chỉ ăn, ngủ, chơi.
Nếu không phải thân thể tu sĩ không béo phì, nàng nghĩ mấy ngày qua bản thân đã nặng lên gấp đôi.
"Mạch Mạch." Lúc này, một mỹ phụ áo trắng đi đến, thân thiết gọi nàng.
"Dì Tần." Người đến là mẫu thân của Đồng Thanh Việt, bạn thân khuê trung của nương nàng.
"Lại đến ghim kim ta."
Dì Tần, thời trẻ ở Dược lâu qua lại thân thiết được sư tổ chỉ điểm, tuy không bằng đệ tử Dược lâu nhưng y thuật ở Huyền Thiên môn cũng là số một. Giờ nàng bị nhốt ở cấm địa, Huyền Minh chân nhân không thể đi qua nên truyền châm pháp áp chế linh khí cho dì Tần.
"Thế nào, không chào đón ta?"
"Sao có thể? Chỉ là ghim kim đau quá." Tầm Mạch Mạch làm nũng.
"Cháu yếu ớt như vậy, một chút cũng không giống Tầm Ca." Dì Tần chế nhạo "Thời trẻ ta cùng mẫu thân cháu ra ngoài rèn luyện, có một lần mẫu thân cháu bị thương, xương cốt toàn thân đều đứt gãy cũng không rên một tiếng. Cháu thì giống ta, rách chút da cũng phải dùng kim sang dược."
"Vậy dì coi cháu như nữ nhi của người là tốt rồi." Nàng ở Huyền Thiên môn mỗi ngày dì Tần đều thăm hỏi, chăm sóc kỹ càng, coi nàng như con gái ruột.
"Nữ nhi ta không thiếu, con dâu còn thiếu một." Dì Tần cười.
"Nếu ta không có phu quân, khẳng định sẽ làm con dâu của người." Tầm Mạch Mạch nói ngọt "Bà bà như người cũng không dễ tìm."
"Phu quân cháu..." Dì Tần thử hỏi "Là người ngàn năm trước cùng đi khu săn ma, hình như tên Đồ Thanh, còn chưa trở về sao?"
"Dạ chưa, chàng ấy còn ở Ma giới dưỡng thương, chờ lần này ta qua sẽ mang chàng ấy cùng trở về, đến lúc đó sẽ dẫn chàng tới gặp dì Tần."
"Đến, chúng ta thi châm đi." Dì Tần không nói thêm mà chuẩn bị ghim kim.
Xem ra Tầm Ca nói không sai, nha đầu này quả nhiên không chấp nhận được sự thật Đồ Thanh đã chết.
Một ngàn năm, nào có linh tu nào có thể dưỡng thương ở Ma giới suốt ngần ấy thời gian, huống hồ năm đó Đoạn Minh Hiên tận mắt nhìn hắn hóa thành tro bụi.
"Dì Tần, Đồng bá phụ có nói khi nào đưa cháu đi Ma giới không?" Tầm Mạch Mạch hỏi.
Linh giới bên này có Đồng bá phụ ra mặt dẫn đầu, nhưng Ma giới bên kia cần nàng tìm Hạo Uyên rồi liên lạc với hai vị ma quân còn lại.
Cho nên Tầm Mạch Mạch nhất định phải quay trở lại Ma giới.
"Vấn đề linh khí trên người cháu không giải quyết, nơi nào cũng không thể đi." Dì Tần nói "Linh tu tiến vào Ma giới, linh lực sẽ bị hạn chế. Thái Sơ Điệp cảm nhận được sẽ đưa thêm linh khí vào đan điền khiến cháu bạo nổ. Nên vấn đề bây giờ là giải quyết vấn đề linh khí trên người cháu."
"..."
Tầm Mạch Mạch vẻ mặt đau khổ, bản thân không đi được chỉ có thể chờ phu quân đến tìm mình.
Phải nghĩ biện pháp gửi tin cho phu quân mới được, xem ra chỉ có thể tìm Khê Cốc tiền bối giúp đỡ, chỉ có hắn mới cảm nhận được phu quân.
"Tốt lắm." Kết thúc trị liệu, dì Tần nhổ hơn một trăm cây châm khỏi người Tầm Mạch Mạch "Cháu thấy thế nào?"
"Dạ tốt hơn nhiều." Mỗi lần châm xong, linh khí trong cơ thể nàng yên phận hơn rất nhiều.
"Vậy thì tốt." Dì Tần như lơ đãng nói "Đúng rồi, ta nghe Thanh Việt nói hai đứa quen biết từ lâu?"
"Vâng, lúc ta mới từ Huyền Linh giới lên, ở Hương An thành đã gặp Đồng sư huynh." Tầm Mạch Mạch cười gật đầu.
"Thế thì các con rất có duyên phận."
"Hiện tại nghĩ lại thì thấy đúng là như vậy, mẫu thân cháu và người là bạn tốt, cháu vừa đến đã gặp con trai của người, đúng là duyên phận, hơn nữa lúc đó Đồng sư huynh còn từng giúp đỡ cháu." Tầm Mạch Mạch phụ họa.
"Nếu mẫu thân con không đi Huyền Linh giới thì con và Thanh Việt chính là thanh mai trúc mã." Dì Tần cười nói "Có khi ta và Tầm Ca còn định oa nhi thân đâu."
"Phải không, thế thì đáng tiếc." Tầm Mạch Mạch lơ đễnh.
Thanh mai trúc mã cái gì, nếu mẫu thân không đi Huyền Linh giới thì nào có Tầm Mạch Mạch nàng.
"Cháu không ngại cùng Thanh Việt định oa nhi thân?" Dì Tần có điều ám chỉ.
"Đồng sư huynh tốt như vậy, làm sao có thể." Tầm Mạch Mạch thuận miệng.
Dù sao nàng đã có phu quân, người khác được hay không được cùng nàng có quan hệ gì.
"Vậy đi." Dì Tần lộ vẻ mặt vui mừng.
"Hả? Đi cái gì?"
"Vừa thi châm xong, nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa ta bảo Thanh Việt mang đồ ăn ngon cho cháu."
"Cám ơn dì Tần." Cũng không biết dì Tần từ đâu biết được nàng thích ăn uống, đoạn thời gian này mỗi ngày đều đổi món ngon đưa đến.
Vừa nghĩ đến sắp có thể ăn ngon, Tầm Mạch Mạch hạnh phúc nằm xuống nghỉ ngơi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");