Thẩm Diệu Lượng trí cưú Ngộ Thiền
Phủ Thường Châu đem chém yêu đạo
Nghe Ngộ Thiền nói mình đã đốt Thánh giáo đường, Tế Điên với tài vị bốc tiên tri, nói:
- Ngộ Thiền, con đã gây cho thầy một tai kiếp Ma hỏa rồi đó! Âu đó cũng là kiếp số đương nhiên. Ngộ Thiền con, con hãy mau đi đi! Lần này nếu không nghe lời ta thì coi như không phải là đồ đệ của ta nữa!
Ngộ Thiền nghe nói như vậy không còn cách nào hơn, không dám trái lời thầy, đành phải cáo từ trở về chùa Tòng Tuyền ở núi Cửu Tòng. Quan Tri phủ Cố Quốc Chương bấy giờ mới truyền lịnh thăng đường. Ba ban Tráng Khoái Tạo hò hét dương uỵ Cố Quốc Chương thăng lên tòa xong truyền tả hữu đem Thiệu Hoa Phong ra trước công đường. Tức thì Thiệu Hoa Phong được điệu ra phía trước. Lúc bấy giờ Thiệu Hoa Phong mới thấy buồn bã, ăn năn thì đã muộn. Quan Tri phủ vỗ kỉnh đường hỏi:
- Thiệu Hoa Phong, ông ở địa phương của ta mà chiêu dụ bọn giặc, sai người đi bắt cóc, hãm hại dân lành, chống cự quan nhân, dẫn người cướp lao phá ngục, tất cả những việc đã làm hãy khai thiệt đi, để khỏi thịt da rách nát!
Thiệu Hoa Phong tự nghĩ: "Đến nước này không khai cũng không được, chi bằng khai thiệt để khỏi bị cực hình", bèn nói:
- Đại nhân chẳng cần nổi giận, tôi xin khai hết, chỉ xin đại nhân một đặc ân là cho tôi được mau chết.
Quan Tri phủ gọi Chiêu phòng tiên sinh ghi chép lời khai của Thiệu Hoa Phong và sai đem Thiệu Hoa Phong đóng trăn giam vào ngục rồi bãi hầu, xuống thư phòng bồi tiếp Tế Điên uống rượu. Hôm sau làm văn thư đưa lên Thượng ty, tối lại trát ở trên đưa xuống, sức truyền đem Thiệu Hoa Phong ra xử tử lăng trì. Quan Tri phủ nói:
- Thánh tăng hãy khoan đi vội, ngày mai đem chém Thiệu Hoa Phong ở ngoài cửa Tây, cầu xin Thánh tăng hộ quyết cho, e rằng dư đảng của tặc nhân đến cướp pháp trường.
- Cũng được! Tế Điên đáp.
Ngày kế, quan Tri phủ điều động 200 quân giữ thành, các hộ giáp sai sự, rồi thỉnh Tế Điên cùng áp giải Thiệu Hoa Phong thẳng ra pháp trường ở ngoài cửa Tây. Nơi đó dựng sẵn một cái rạp giám trảm, bên trong đặt một bàn công án. Quan tri phủ và tế Điên cùng vào ngồi trong rạp, nhìn thấy người hiếu kỳ xô đẩy nhau chen chân không lọt. Vừa chém Thiệu Hoa Phong xong thì từ phía chánh Nam có hai người đi lại. Tế Điên dòm thấy nói:
- Chà không xong rồi! Kẻ thù của ta đã tới đó!
Quan Tri phủ nghe nói cả kinh tưởng rằng có người đến cướp pháp trường, ngước mắt nhìn lên thấy có hai người đến. Người đi trước đầu đội khăn bốn góc bằng đoạn màu lục lăng, mình mặc áo choàng tiêu diêu bằng đoạn cùng màu trên thêu hoa cùng khắp, dưới chân vớ trắng vân hài, mặt như cổ nguyệt ba thu, tóc như tuyết ba đông, tóc mai như sương tháng chín, bộ râu dưới cằm bạc phếu. Người đi sau mặc áo dài màu lam, râu tóc giống người đi trước. Họ chẳng phải ai khác, người đi đầu chính là Thiên hà điểu tẩu Dương Minh Viễn, người đi sau là Quế lâm tiều phu Vương Cửu Phong. Hôm Tiểu Ngộ Thiền phóng hỏa đốt Thánh giáo đường rồi chạy đi, Thẩm Diệu Lượng cũng chạy tuốt luốt. Bát ma xuống núi tìm chẳng thấy Tử hà chân nhân, Linh Không trưởng lão đâu cả. Ngọa vân cư sĩ Linh Tiêu rủ tay áo xủ một quẻ, nói:
- Không xong rồi, anh em ta phải trở về núi mau!
Mọi người về đến trên núi thì lửa đã ngất trời. Linh Tiêu vội dùng bửu kiếm chỉ lên hư không một cái, lập tức một trận mưa to đổ xuống dập tắt ngọn lửa ngaỵ Linh Tiêu nói:
- Hay cho Tế Điên tăng! Còn dám sai ác đồ đến đốt cháy Thánh giáo đườngcủa ta nữa chớ! Ta quyết phải báo cừu rửa hận mới được!
Liền đó kêu lục đinh lục giáp chiếu theo mô hình cũ sửa lại y như trước. Linh Tiêu muốn hạ sơn tìm Tế Điên Hòa thượng thì Thiên hà điểu tẩu Dương Minh Viễn, Quế lâm tiều phu Vương Cửu Phong nói:
- Chưởng giáo đại ca! Không cần anh phải đích thân ra đi như thế, co chuyện gì thì để bọn đệ tử nó phục dịch chọ Giết gà cần gì phải dùng dao mổ trâu. Để hai tôi đi thay cho.
- Hai vị muốn đi cũng được! Linh Tiêu nói.
Thiên hà điểu tẩu, Quế lâm tiều phu mới từ Vạn Hoa sơn cỡi mây xuống núi, vừa đến phủ Thường Châu, gặp lúc Tế Điên thấy họ đến, lật đật bước tới nói:
- Hai vị mới tới hả?
Dương Minh Viễn dòm thấy, nói:
- Hay cho Tế Điên, ta tìm ông đây!
- Hai vị có chuyện gì thế? Để giết Thiệu Hoa Phong rồi, chúng ta về nha phủ Thường Châu nói chuyện nhé!
- Cũng được! Dương Minh Viễn đáp.
Giết Thiệu Hoa Phong xong, Tế Điên và hai người họ cùng quan Tri phủ trở về nha môn phủ Thường Châu. Tế Điên bảo quan Tri phủ sai thủ hạ dọn một tiệc rượu ở hoa sảnh. Tế Điên cùng Dương Minh Viễn, Vương Cửu Phong ngồi bàn tiệc. Rượu qua ba tuần, Tế Điên hỏi:
- Hai vị đến tìm tôi định làm gì đây?
Vương Cửu Phong nói:
- Chỉ vì đồ đệ ta bị Ông đốt chết, ông lại sai đồ đệ Ông đến đốt Thánh giáo đường của tạ Ta nay đến tìm ông để báo cừu. Chúng ta cũng không cần nói ở đây, ông phải theo hai ta lên núi Vạn Hoa, có chuyện gì sẽ nói sau. Nếu ông không chịu đi với bọn ta thì đừng trách bọn ta phải bắt ông đem đi.
- Trước hết hai vị đừng nóng vội. Hòa thượng ta hôm nay cũng không thể theo hai ông lên núi Vạn Hoa được. Hiện giờ ta còn chút việc, để ta làm xong việc ấy đã. Chúng ta sẽ hẹn gặp nhau vào ngày rằm tháng này tại chùa Kim Sơn nhé!
- Được đấy! Ta nghĩ ông cũng chạy không khỏi tạ Đã như thế thì ngày rằm tháng này gặp nhau ở chùa Kim Sơn. Hai ta cáo từ đây!
Tế Điên đưa họ ra khỏi nha môn, hai người cưỡi mây trở về. Tế Điên trở vào nha môn, Tri phủ Cố Quốc Chương hỏi:
- Thánh tăng ước hẹn ngày rằm gặp họ Ở chùa Kim Sơn để chi vậy?
Tế Điên tằng hắng một tiếng rồi nói:
- Lão gia chẳng cần phải hỏi, điều đó lão gia không biết đâu! Đó là phước không phải họa, nếu là họa tránh cũng không khỏi. Hòa thượng ta còn phải trở về chùa Linh Ẩn gặp Lão phương trượng để thỉnh an. Chúng ta sẽ gặp lại nhé!
- Thánh tăng muốn đi, tôi xin cảm tạ Ngài. Tôi có chút lộ phí cho Ngài đi đường.
- Ta chẳng cần lộ phí.
Nói rồi Tế Điên lập tức cáo từ. Quan Tri phủ đưa ra cửa nha môn rồi vòng tay từ biệt. Tế Điên vừa đi, thì ngoài cửa có Dạ hành quỷ Tiểu côn lôn Quách thuận đến phủ Thường Châu kiếm Tế Điên. Quách Thuận từ Thượng Thanh cung núi Thiên Thai hạ sơn đi chiêm bái Kim Sơn, Chung Sơn, Tiêu Sơn, ngang qua phủ Thường Châu tìm các nhà buôn bán hóa trai. Nghe đâu tại đó bàn tán xôn xao về việc đem Thiệu Hoa Phong ra chém ở ngoài cửa thành Tây, có Tế Điên giám trảm. Nếu không có Tế Điên ở chùa Linh Ẩn thì ai bắt Thiệu Hoa Phong cho được? Tiểu côn lôn nghe nói Tế Công đang ở phủ Thường Châu, bèn nghĩ: "Sao mình không đi tìm thăm Tế Công?". Nghĩ xong, Quách Thuận đi thẳng đến cổng phủ Thường Châu, cất tiếng niệm "Vô lượng Phật", rồi nói:
- Xin phiền các vị Ban đầu vào bên trong bẩm giùm một tiếng, nói sơn nhân họ Quách tên Thuận, là người ở Thượng Thanh cung núi Thiên Thai đến xin bái phỏng Tế Công.
Các đương sai nghe xong, nói:
- Đạo gia ơi. Ông đến chậm rồi! Hôm nay Tế Công vừa mới về chùa Linh Ẩn.
- Thế thì tôi xin cáo từ.
Từ giã nơi đó, Quách Thuận đi đến chùa Kim Sơn ở phủ Trấn Giang. Hôm đó đến chùa Kim Sơn nhìn xuống dưới núi trước chùa buôn bán tấp nập. Dưới sông thuyền chài qua lại không ít, bọn người lên núi dâng hương, trai gái chen nhau mà đi. Tiểu côn lôn vừa đến ngoài cổng chùa, nghe bên trong chùa tiếng người náo động ồn ào cả lên. Quách Thuận nghe thấy càng ngạc nhiên hơn. Tại sao có sự việc như thế? Chùa Kim Sơn vốn là Một ngôi đại tòng lâm, trong chùa có 300 trạm đường tăng, Lão phương trượng là Nguyên Triệt trưởng lão, là sư huynh đệ với Nguyên Không trưởng lão ở chùa Linh Ẩn. Chùa này lộc cúng kính rất thạnh, thường có các phu nhân, tiểu thư của quý quan, trưởng giả đến dâng hương. Một hôm có một vị hòa thượng mình cao một trượng, tam đình nở rộng, mặt như dao sắt đen sì, mày to mắt lộ, bộ tướng hung ác vô cùng. Không biết ông ta từ đâu đến đi sồng sộc vào chùa. Vị tăng giữ cửa lật đật cản lại, nói:
- Hòa thượng, ông ở đâu vậy?
Hòa thượng mặt đen nói:
- Đồ nghiệt chướng, mi dám ngăn cản ta à? Cũng bởi tăng nhân trong chùa các ngươi chẳng giữ thanh quy, vô cớ sanh tâm hám lợi, sái gia đặc biệt đến quản giáo tụi bây. Ta là Vạn Niên Vĩnh Thọ đây! Tụi bây bất kỳ là ai ta cũng đánh.
Nói rồi lấy tay chỉ một cái, nói:
- Đánh nó cho ta.
Ông tăng giữ cửa sợ quá quay mình bỏ chạy nhưng không nhúc nhích được, hai người tự động tát vào má mình 10 cái rồi mới chạy đi được. Vị hòa thượng mặt đen ấy bước vào đại điện lấy tay chỉ một cái, cửa đại điện tức thì mở ra, ông ta bước vào trèo lên bàn thờ trước bàn thờ Phật ngồi chễm chệ. Vị tăng giữ cửa chạy vào thưa với thầy Giám tự rằng:
- Hiện bên ngoài có một vị hòa thượng mặt mũi đen sì đi vào chánh điện, chúng tôi cản lại, ông ta tự xưng là Vạn Niên Vĩnh Thọ, bảo tăng chúng trong chùa chúng ta không giữ đúng phép nên phải đánh. Ông ta lấy tay chỉ một cái, chúng tôi không đừng được tự động đánh mình 10 bạt tai, rồi ông ta vào ngồi trên bàn cúng ở chánh điện.
Giám tự tăng nghe nói bước ra bên ngoài xem, quả nhiên thấy trên bàn cúng đang ngồi chễm chệ một ông hòa thượng mặt đen sì sì, đôi mắt vàng thau lấp lánh. Giám tự tăng nói:
- Hay cho vị tăng nhân lớn mật này, dám vô cớ đến đất lành của Phật môn mà quấy nhiễu chớ! Ông ta là ai vậy?
Vị hòa thượng mặt đen đáp:
- Ta là Vạn Niên Vĩnh Thọ đây. Cũng bởi tại tụi bây sanh tâm hám lợi, hãm hại đàn con cháu của ta, ta đến đây để báo thù! Mi là tên ác tăng đáng đánh đòn đây!
Nói xong, lấy tay chỉ một cái, hô to:
- Đánh nó.
Giám tự tăng không đừng được tự động vả vào mặt mình bôm bốp, sợ quá quay lưng bỏ chạy vào bẩm với Nguyên Triệt trưởng lão phương trượng. Nguyên Triệt trưởng lão nghe nói, đáp:
- A Di Đà Phật! Thiện tai, thiện tai! Tên nghiệt súc này lớn mật dữ a! Để ta xem thử.
Lão phương trượng ra phía trước xem rồi nói:
- Vị tăng nhân này, tại sao vô cớ đến nơi đất lành cửa Phật mà quấy nhiễu thế?
Vị hòa thượng mặt đen nói:
- Ông là hòa thượng mà sanh tâm hám lợi, chẳng giữ thanh quy, chẳng an bổn phận, quấy hại sanh linh, ta cốt đến để đuổi ông ra khỏi chùa đây!
Nói rồi lấy tay chỉ một cái, hô "đánh", Lão phương trượng không tự chủ được, tự động đánh mình 20 bạt tai. Lão phương trượng mặt mũi bị đánh đỏ rần, quay về phía sau, cũng không biết hòa thượng mặt đen là ai và tại sao lại có một đoạn tình tiết như thế? Ngày nào Lão phương trượng cũng bị đánh ba lượt như vậy. Hôm nay đã đến ngày thứ bảy, Lão phương trượng lại bị đánh nữa! Tiểu côn lôn nhìn thấy vậy, nói:
- Vô lượng Phật! Vị tăng nhân phía trên kia sao lại thi triển pháp thuật đánh Lão hòa thượng như thế? Ông cũng là hòa thượng mà! Kia đây phải:
Tăng giúp Tăng, Phật pháp hưng
Đạo trọng đạo, huyền thêm huyền
Hoa hồng ngó trắng lá sen xanh
Tam giáo quy nguyên chỉ một nhà.
Ông đánh ông ta, ông cũng không phải tốt. Thôi nghe lời ta, nể mặt sơn nhân này mà tha cho ông ấy đi, không cần phải đối địch nhau nữa.
Hòa thượng mặt đen nói:
- Ông là lão đạo ở đâu, dám đến xía vào chuyện của người! Ông nhiều chuyện quá, ta xử ông như họ đấy!
Quách Thuận nghe nói, máu giận sôi lên, muốn trở mặt với hòa thượng kia ngay.