Tây Giang Dưới Ánh Trăng

Chương 32




Ngày xưa, thời gian đối với Kỳ Sóc mà nói rất dài, rất khó cảm nhận được nó trôi qua như thế nào. Mỗi ngày, y đều lặp đi lặp lại những việc tương tự. Chỉ cần có thể ngày này qua ngày khác nhìn thiếu niên sáng ngời kia là đủ rồi, như vậy y sẽ cảm thấy mỹ mãn. Chỉ dõi theo bóng lưng hắn thôi Kỳ Sóc đã thấy mãn nguyện rồi.

Nhưng một sớm một chiều, cũng đủ sinh ra vọng niệm. Giống như một hạt giống giữa mùa hè, có mưa dồi dào nuôi dưỡng, chỉ cần cần một cái chớp mắt không để ý là có thể nảy mầm sinh trưởng, đâm chồi nảy lộc.

"Ngươi vừa rồi nói, muốn ta dạy ngươi cái gì?"

Kỳ Sóc nhất thời chột dạ, trong lòng biết rõ y chẳng qua là muốn kiếm cớ tìm Kỳ Diễn An mà thôi, vì thế mới tốn rất nhiều tâm tư tạo ra một cái cớ coi như đàng hoàng. Tuy nói không có dụng ý khác, cũng không tính là nói dối, nhưng cũng đủ để cho y thấp thỏm.

"Ta …Ta muốn thiếu gia dạy ta viết chữ." Kỳ Sóc sợ mình nói không đáng tin, khiến Kỳ Diễn An nghi ngờ, còn giải thích thêm một câu, " Giống như khi còn bé. ”

" Ta dạy ngươi viết bởi vì ngươi khi còn bé không biết viết, bây giờ ngươi viết chữ tốt rồi, ngươi muốn ta dạy ngươi cái gì đây?" Kỳ Diễn An trầm giọng cười, nghe vô cùng êm tai. Ngoài cửa sổ tiếng mưa phùn rơi tí tách, còn có thể nhàn nhạt cảm nhận được cái mát lạnh của hạt mưa, trái tim Kỳ Sóc đập loạn xạ. Vóc người của y không cao, ngồi trên đùi Kỳ Diễn An còn được hắn ôm vào trong lòng, trông nhỏ gầy đi hẳn. Được ôm vào lòng như vậy, Kỳ Sóc cho dù muốn che giấu cái gì cũng không che được. Quả nhiên, tâm hoảng ý loạn đã bị bắt được.

" Âm thanh này là nhịp tim của ngươi hay của ta?" Tay Kỳ Diễn An phủ lên trái tim Kỳ Sóc.

"Viết... Chữ, ta muốn viết chữ với thiếu gia, chữ ta viết không giống chữ thiếu gia!"

"Không giống chữ của ta thì không tốt sao?"

"Không tốt." Đó là sự thật. Kỳ Sóc cầu xin Kỳ Diễn An, mặc dù có tư tâm, nhưng cũng thật sự muốn luyện chữ giống kỳ Diễn An hơn một chút.

Kỳ Diễn An cúi đầu cười bên tai Kỳ Sóc, cuối cùng còn như có như không hôn lên lỗ tai Kỳ Sóc một cái. Dựa theo cách nói của Kỳ Sóc, trên đời chỉ có chữ của Kỳ Diễn An là đẹp nhất, đây quả thực chính là thiên vị tới không hợp tình hợp lý. Nhưng Kỳ Diễn An biết Kỳ Sóc thật lòng, cũng không cười y.

Kỳ Diễn An tiện tay cầm một quyển thơ từ trên bàn ra, đặt vào tay Kỳ Sóc.

"Tùy tiện chọn một câu bên trong ngươi muốn học viết đi."

Hai người lớn lên cùng nhau, trong lòng Kỳ Sóc nghĩ gì dù là sự kiện lớn hay nhỏ đều nói cho Kỳ Diễn An nghe, bây giờ có một chút tâm tư không thể cho người khác biết, một trái tim đập loạn không hề có quy luật, giống như một con chim sẻ chạy lung tung, quấy nhiễu tinh thần y không yên.

Y sớm đã tâm hoảng ý loạn, mấy chữ trên sách đọc chẳng ra, chỉ riêng tiếng "sột soạt" lật trang sách cũng làm cho y căng thẳng muốn chết.

"Cái này..."

Kỳ Sóc cũng không biết ngón tay mình chỉ vào gì, thầm nghĩ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ thiếu gia giao cho y.

Kỳ Diễn An nhìn lướt qua bài thơ, liền nói: "Thật trùng hợp. ”

Kỳ Sóc nhảy ra khỏi lòng Kỳ Diễn An, sợ bí mật bị bại lộ, không khỏi đứng xa một chút. Lúc này, tự đáy lòng y nghĩ rằng đây thực sự là một ý kiến ​​tồi. Thiếu gia chỉ luyện tập cùng y mà thôi, y lại quên cân lượng của mình. Thân là hạ nhân thế mà còn dám vắt óc suy nghĩ bày mưu tính kế muốn thân cận với thiếu gia, hâm mộ thậm chí còn ghen tị thiếu phu nhân tương lai.

Y lặng lẽ đứng nhìn bên cạnh. Thiếu gia dáng người cao lớn, mười ngón tay thon dài, dưới ngòi bút uyển chuyển mà mạnh mẽ.

Kỳ Sóc nhìn chữ Kỳ Diễn An viết, mới biết thì ra lúc nãy mình chọn câu thơ này.

Y vốn không am hiểu đọc thơ, đọc xong cũng là nửa hiểu nửa không, không hiểu ý cảnh, lại càng không hiểu thâm ý trong đó. Nhưng bây giờ hình như y hơi hiểu.

"Ngươi đến viết thử xem."

Kỳ Diễn An nói xong, đặt bút xuống, đứng sang một bên. Kỳ Sóc kiên trì nhấc bút lên, giống như lúc nhỏ được Kỳ Diễn An dạy viết, thấp thỏm không yên, y giống như đứa bé mới đến, câu nệ nhưng lại cực kì muốn làm Kỳ Diễn An vui.

Sau đó, viết sai luôn.

Tiếng mưa gió ngoài cửa sổ, cùng bóng tối bên trong, tiếng cười của Kỳ Diễn An lại sáng lạn: "Khó trách ngươi muốn ta đến dạy ngươi. ”

Kỳ Sóc mím môi, đang cảm thấy xấu hổ, bỏ bút xuống cũng không được, gác bút cũng không xong. Ngay sau đó, tay Kỳ Diễn An đặt lên trên tay y cầm bút, dạy y từng nét từng nét, viết lại câu thơ từ đầu đến cuối.

Phùng lang dục ngữ đê đầu tiếu

Bích ngọc tao đầu lạc thủy trung

(Gặp chàng muốn nói thẹn thùng,

Cúi đầu trâm rớt xuống bùn trong ao)

Thái Liên Khúc - Bạch Cư Dị

Kỳ Diễn An nói: "Nghe mẫu thân ta nói, năm đó khi bà cùng cha ta đi du hồ, trâm ngọc cứ như vậy rơi xuống hồ, sau đó cha ta lại tặng mẫu thân ta một cái khác. ”

Kỳ Sóc đầu óc lại không rảnh, trong đầu đều nghĩ đến một chuyện khác. Trước kia khi được Kỳ Diễn An dẫn đi nghe kịch, y nghe người ta hát qua trong văn lý" Khúc Hữu Ngộ, Chu Lang Cố."* Lúc đó y còn không hiểu tại sao cô gái trong vở kịch lại cố ý phạm sai lầm, nhưng được Kỳ Diễn An nắm tay, viết từng nét từng nét, y hình như đã hiểu. Chơi sai khúc, sẽ được chú ý. Viết sai từ, sẽ được chăm sóc.

(Khúc Hữu Ngộ, Chu Lang Cố: Giải thích dưới cmt)

Kỳ Sóc hồi lâu không trả lời, Kỳ Diễn An nhìn y thất thần sững sờ, môi cọ cọ lên trán y, hỏi: "Đang suy nghĩ gì thế?"

Kỳ Sóc ngơ ngác nhìn Kỳ Diễn An: "Đang nghĩ tới thiếu gia. ”

Mưa mùa hạ rả rích, thỉnh thoảng tạt vào mái ngói, đôi khi hỗn loạn ồn ào. Oi bức và ẩm ướt.

Hai ngón tay Kỳ Diễn An thăm dò vào trong miệng Kỳ Sóc, trêu chọc lưỡi y, nước bọt dính đầy ngón tay, thần sắc ngây thơ cùng si mê hoà hợp trên mặt Kỳ Sóc, ngày thường một khuôn mặt sạch sẽ thanh tú, giờ phút này nhiễm vẻ tình dục, môi son răng trắng, đúng là xinh đẹp đến mức khiến người ta chấn động.

"Thiếu gia..." Âm thanh của Kỳ Sóc mơ hồ không rõ.

"Ừ?" Kỳ Diễn An rút ngón tay ra, cúi người nghe Kỳ Sóc nói chuyện, hôn môi rồi hôn gò má Kỳ Sóc. Hắn chỉ cảm thấy người dưới thân mình chỗ nào cũng đẹp, chỉ cần một nụ hôn môi thôi cũng đủ tán dương rồi.

"Ta muốn nhìn..."

Giọng điệu gần như khẩn cầu của Kỳ Sóc khiến Kỳ Diễn An nở nụ cười. Hắn mạnh mẽ thúc eo, không chút lưu tình hung hăng đâm vào trong Kỳ Sóc vài cái, làm cho Kỳ Sóc rơi đầy nước mắt, che miệng không dám kêu thành tiếng.

"Không cảm thấy được à? Nhất định phải nhìn mới đủ? ”

"Thiếu gia, ta muốn nhìn..."

Nói xong, ánh mắt Kỳ Sóc nhìn qua chỗ hai người giao hợp, cánh tay Kỳ Diễn An chống ở hai bên người y, che mất tầm nhìn của y khiến y không thể nhìn rõ.

“Ta có thể cảm giác được.” Kỳ Sóc cực kì nghiêm túc, một năm một mười nói ra ý nghĩ của mình, "Nhưng cũng muốn nhìn thấy thiếu gia tiến vào trong thân thể ta..."

Kỳ Diễn An ngẩn ra, mặc kệ nghe lời này bao nhiêu lần, vẫn cảm thấy Kỳ Sóc quả nhiên không biết xấu hổ. Hắn không nhịn được cười, ôm Kỳ Sóc, hai người trần truồng mồ hôi chảy ròng ròng lăn một vòng trên giường. Kỳ Diễn An nằm xuống dưới, Kỳ Sóc ngồi trên người hắn. Con ngươi Kỳ Diễn An sáng ngời, khóe môi còn nhếch lên ý cười, khiến Kỳ Sóc nhìn mà ngượng ngùng, so với lời vừa rồi nói ra còn khiến y xấu hổ hơn.

"Việc này dễ làm."

Kỳ Diễn An giữ nguyên tư thế này ôm Kỳ Sóc đứng lên, dương v*t chôn vùi trong vách ruột, từ lúc bọn họ bắt đầu thân mật đã nông sâu cắm vào trong thân thể Kỳ Sóc, chưa từng rút ra, nơi giao hợp ướt át còn bóng loáng dâm mỹ. Đứng thẳng ôm Kỳ Sóc như này, dương v*t càng lúc càng tiến sâu hơn. Kỳ Diễn An ôm Kỳ Sóc đi lại trong phòng, dương v*t thô cứng như sắt nóng cọ xát vào vách trong mềm mại khiến Kỳ Sóc rên rỉ không ngừng, hai tay hai chân đều khoanh chặt lấy Kỳ Diễn An, giống như một gốc mây mọc trên người hắn vậy.

Kỳ Diễn An đi tới trước gương đồng thì dừng lại, chiếc gương phản chiếu hình ảnh của 2 người: "Ngươi xem. ”

Kỳ Sóc quay đầu lại nhìn lại. Kỳ Diễn An dáng người cao lớn cường tráng nhưng không đến mức quá mức hung hãn. Cơ bắp cánh tay cuồn cuộn nhưng không lởm chởm, đẹp mà mượt mà. So sánh, Kỳ Sóc cảm thấy mình xấu xí quá đỗi. Trên người không có cơ bắp gì, cái mông được bàn tay Kỳ Diễn An nâng lên toàn là thịt núc na núc ních.

"Thấy không?"

Kỳ Diễn An nói xong nâng mông Kỳ Sóc lên, rút dương v*t ra một chút.

dương v*t vừa cử động, Kỳ Sóc không khỏi rên rỉ, nhưng ánh mắt thì không dời gương đồng, thở hổn hển nói: "Chỗ này của thiếu gia thật đẹp. ”

Kỳ Sóc si ngốc quay đầu nhìn, nhỏ giọng khẩn cầu nói: "Thiếu gia. Ta muốn sờ một chút..."

Được sự cho phép, một bàn tay sờ tới chỗ giao hợp. Bàn tay Kỳ Sóc nhỏ bé, thật cẩn thận phủ lên một con quái vật khổng lồ nóng rực. Thứ kia như là một vật sống, phía trên còn dính dịch thể của mình. Một khắc kia, Kỳ Sóc mới chân chính cảm giác được y và thiếu gia đã hợp làm một. Mặc dù y biết mình không xứng, nhưng ít nhất ở thời điểm này, thiếu gia yêu quý của y chỉ thuộc về y. Kỳ Sóc vì tâm tư của mình mà cảm thấy xấu hổ, thân là hạ nhân thế mà không biết liêm sỉ muốn chiếm hữu thiếu gia.

Nhưng lại cảm thấy vui sướng lớn lao.

Bóng nến đung đưa, hai người mơn trớn vuốt ve, lăn qua lăn lại đến hơn nửa đêm.

Xong việc, Kỳ Diễn An ôm Kỳ Sóc nghỉ ngơi. Vành tai tóc mai quấn lấy nhau, Kỳ Diễn An dỗ Dành Kỳ Sóc ngủ, vào lúc ý thức mông lung, giọng nói của Kỳ Diễn An cùng tiếng mưa ngoài phòng đều trở nên mờ mịt, Kỳ Sóc lúc này dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Y hiểu được vành tai tóc mai chạm nhau là như thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.