Tây Du Ký

Chương 39: Một hột thuốc linh trời đã nấy Ba năm chúa cũ mạng còn dài




Khi Tôn Hành Giả nhức đầu chịu không nổi liền năn nỉ rằng:

- Thầy ôi! Xin đừng niệm nữa, để tôi chạy thuốc.

Tam Tạng hỏi:

- Ði kiếm ở đâu bây giờ?

Tôn Hành Giả thưa rằng:

- Trừ ra xuống Diên vương, mà lấy hồn vía.

Bát Giới nói:

- Thưa thầy, đừng nghe lời ấy, bởi sư huynh có nói trước với tôi rằng: Chẳng cần xuống Âm ti, ở trên dương gian cũng có thuốc.

Tam Tạng ngỡ thiệt, liền niệm chú, Tôn Hành Giả thưa rằng:

- Thầy đừng niệm nữa, để tôi kiếm thuốc trên dương gian.

Bát Giới thưa rằng:

- Xin thầy niệm hoài anh tôi phải phục.

Tôn Hành Giả nổi giận mắng rằng:

- Mi là súc vật, sao quyết hại ta.

Bát Giới cười ngất nói rằng:

- Tại anh hay khuấy tôi, nên tôi phải khuấy lại.

Tam Tạng hỏi:

- Dương gian có thuốc chi mà cứu đặng.

Tôn Hành Giả thưa rằng:

- Nay tôi đi tìm ông Thái Thượng xin một viên thuốc hườn hồn thì cứu vua Ô Kê mới sống.

Tam Tạng mừng rỡ hối đi.

Tôn Hành Giả nói:

- Bây giờ đã hết canh ba, tôi vừa khứ vừa hồi chắc sáng trắng đi về mới tới, nếu để cái thây nằm trơ trơ như vậy, e mất thể diện người sang, phải có ai ngồi khóc cầm chừng mới đặng.

Bát Giới nói:

- Thôi anh đừng nói dài vắn chi hết, phần tôi khóc chớ ai, anh cứ việc để tôi lo việc khóc.

Tôn Hành Giả nói:

- Ngươi khóc thử cho ta coi thử thế nào.

Bát Giới dụi con mắt khóc om sòm.

Tam Tạng thấy vậy động lòng, cũng sa nước mắt.

Tôn Hành Giả cười lớn nói rằng:

- Khóc như vậy là phải cách lắm, nếu ngừng nghỉ thì ta đánh hai chục hèo.

Bát Giới nói:

- Thì anh hãy đi cho mau, chớ tôi có tánh khóc dai, và khóc và la hai ba ngày mới nín.

Khi ấy Tôn Hành Giả nhảy lên mây, thẳng đến cung Ðâu Suất, gặp Thái Thượng đương nấu thuốc trong lò.

Thái Thượng lão quân liếc thấy Hành Giả, liền dặn học trò rằng:

- Chúng bây phải giữ gìn, có thằng ăn trộm thuốc rình mò đó.

Tôn Hành Giả nghe nói, bước tới bái và cười rằng:

- Tôi bây giờ đã giải nghệ.

Thái Thượng hỏi:

- Sao ngươi không bảo hộ Tam Tạng, lòng ngay vào lò thuốc làm chi?

Tôn Hành Giả thuật chuyện vua nước Ô Kê, rồi thưa rằng:

- Bởi cớ ấy nên tồi cầu Ðạo tổ từ bi, cho một ngàn hườn thuốc hườn hồn, cứu người làm phước.

Thái Thượng đáp rằng:

- Con khỉ bất thông, nói nhiều lời phi lý. Thuốc hườn hồn đâu tới một ngàn hột, xin mà ăn trừ cơm hay sao?

Tôn Hành Giả cười rằng:

- Không cho nhiều thì cho ít, chừng một trăm mấy viên cũng nên.

Thái Thượng nói:

- Không có, đi đi cho mau.

Tôn Hành Giả quây quả bước ra, Thái Thượng ngẫm nghĩ rằng:

- Không xong không xong! Con khỉ này khó chịu lắm, lẽ nào mới đuổi mà đi liền, chắc nó cũng lừa đảo làm mưu lớp chi đây, hễ nào cũng ăn cắp cho đặng, chi bằng kêu nó lại, cho một hột thì khỏi lo.

Nghĩ rồi chạy theo kêu lớn rằng:

- Ngộ Không trở lại đây, ta cho một viên thuốc.

Tôn Hành Giả trở lại nói rằng:

- Lão tổ biết cái tánh của tôi, nên mới cho trước, bằng không e mất hết cả bầu.

Thái Thượng cho một hột hườn hồn đơn, Tôn Hành Giả tạ ơn rồi lui gót.

Nói về Bát Giới đương khóc kể có oai, xảy nghe tiếng kêu thầy, Tam Tạng nói:

- Tôn Hành Giả về đó, chẳng hay có thuốc hay chăng?

Tôn Hành Giả nói:

- Có có.

Liền kêu Bát Giới mà nói rằng:

- Sư đệ đi dậy chỗ, bây giờ còn kể lể làm chi, có khóc dai thì đi kiếm chỗ khác mà khóc.

Nói rồi biểu Sa Tăng múc nước.

Tôn Hành Giả cạy răng vua Ô Kê bỏ hột thuốc vào miệng, đổ nước mà thổi vô, một giờ nghe trong bụng vua Ô Kê sôi rầm rầm chuyển động. Ngặt tay chơn dở không lên.

Tam Tạng nói:

- Người đứt hơi đã ba năm; nguơn khí lâu phục lắm, nếu không có người sống thổi vào, thì tỉnh sao đặng.

Bát Giới nghe nói muốn lại thổi vô miệng một hơi.

Tam Tạng kéo lại nói rằng:

- Miệng ngươi ăn tạp hồi nhỏ, khí thanh không bằng miệng Ngộ Không.

Tôn Hành Giả lại ngậm miệng vua Ô Kê, thổi một hơi rất mạnh, vua Ô Kê bắt hơi thở đặng, chờ dậy quỳ lạy thưa rằng:

- Sư phụ ôi:

Hôm trước hồn ma quì trước điện,

Bữa nay phách quế nhập vào thân.

Tam Tạng liền đỡ dậy mời ngồi.

Khi ấy các sãi mới dọn cơm sớm mai, thấy Hoàng đế ai ai cũng kinh hãi.

Tôn Hành Giả nhảy ra nói rằng:

- Các hòa thượng đừng có nghi ngại chi hết, ngài là chúa nước nầy, bởi bị yêu giết chết đã lâu, lão Tôn mới cứu sống lại, nay đem vào thành cho rõ chánh tà, các sãi hãy dọn cơm chay thiết đãi.

Mấy hòa thượng y lời.

Cơm nước xong xả, Tôn Hành Giả bảo vua Ô Kê thay đổi áo xiêm, mượn đồ thầy chùa mà bận.

Vua Ô Kê cũng vưng lời.

Tôn Hành Giả xem thấy cười rằng:

- Bệ Hạ ăn mặc như vầy, mà đi theo chúng tôi, chẳng là nhẹ thể lắm?

Vua Ô Kê quỳ thưa rằng:

- Sư phụ cứu tôi, ơn như cha mẹ, tôi xin cầm roi theo hầu hạ, cho đến Tây Phương. Tôn Hành Giả nói:

- Tôi chẳng muốn Bệ Hạ đi Tây Phương làm chi, miễn đi về thành bắt yêu, cho Bệ Hạ làm Hoàng đế, còn chúng tôi đi Tây Phương, nghĩa là ai lo phận nấy.

Nói rồi đồng ra đi, 500 sãi lạy rồi, theo đưa đón, kẻ thổi kèn người đánh trống, theo khỏi cửa non.

Tôn Hành Giả nói:

- Các ngươi chẳng nên làm như vậy, e lậu sự khó lòng. Hãy về giặt rửa phơi phong y phục của bệ hạ, hoặc mai chiều đem dưng mà lãnh thưởng thì xong hơn.

Các sãi vưng lời trở lại.

Nói về các vị đi tới thành nước Ô Kê thì chưa đặng nữa ngày, năm người vào trước ngọ môn. Tam Tạng nói với Hoàng môn quan rằng:

- Chúng tôi vưng chỉ Ðại Ðường hoàng đế, qua Tây Phương thỉnh kinh. Nay đến đây trình điệp xin ghi, đặng qua nước khác, xin đại nhơn vào tâu lại làm ơn.

Hoàng môn quan vào tâu lại, vua giả truyền đòi năm thầy vào đền.

Tôn Hành Giả dắt Tam Tạng vàođứng sửng trước sân chầu, không chịu quì lạy.

Bá quan văn võ lấy làm lạ, nói nhỏ với nhau rằng:

- Sãi quê mùa không biết lễ nghi, dám cả gan chẳng lạy!

Xảy nghe vua giả phán hỏi rằng:

- Hòa Thượng ở đâu đến đây?

Tôn Hành Giả nói rằng:

- Ta ở Nam Thiện bộ châu, vưng lịnh vua Ðại Ðường, qua Tây Phương thỉnh kinh với phật sống tại chùa Lôi Âm, nay mới đến đây trình điệp.

Vua giả xem điệp rồi phán hỏi rằng:

- Trong điệp nói có bốn thầy trò, sao bây giờ dư một người ấy, tên họ là chi, xứ sở ở đâu, có điệp phái hay chưa, lên đây khai cho rõ?

Vua Ô Kê kinh hãi, nói nhỏ với Hành Giả rằng:

- Sư phụ ôi!Khai làm sao xin dạy?

Tôn Hành Giả thấy vua run lặp cặp, liền nắm tay mà nói rằng:

- Ngươi đừng kinh hãi, để ta khai thế cho.

Nói rồi bước tới nói lớn tiếng rằng:

- Bệ Hạ ơi!Ðạo sĩ ấy đã điếc và câm, khai làm sao đặng, sự tích tôi rõ hết, xin khai thế thì tiện hơn.

Vua giả phán rằng:

- Phải cứ thiệt khai ngay, bằng nói trớ trêu thì có tội!

Tôn Hành Giả ca rằng:

Người nầy câm, ngọng, thêm ngây điếc,

Ơû tại xứ nầy ai cũng biết.

Bị gã Toàn Chơn xuống xô hào.

Giả hình Hoàng đế dành cung khuyết,

Ba năm thủy ách rẻ quân thần,

Một hột kim đơn tươi khí huyết,

Ðem tới đền vua rõ chánh tà,

Ta quyết giúp vua trừ yêu nghiệt.

Vua giả nghe ca, thất kinh hồn vía, hổ thẹn mười phần, liền giựt cây đao của quan Trấn điện tướng quân, rồi đằng vân bay mất.

Khi ấy Sa Tăng tức mình, hét tợ sấm, còn Trư Bát Giới mắng rằng:

- Cũng tại thói con khỉ không chịu làm tề, nói lậu cho yêu quái trốn đi, bây giờ biết nó đâu mà kiếm?

Tôn Hành Giả cười rằng:

- Ðừng có nói rầy xóm, hãy kêu Thái Tử ra lạy cha, Hoàng Hậu ra mừng chồng, bá quan đồng chầu chúa, Bệ Hạ lên ngôi như cũ, rồi ta sẽ bắt yêu, nó chạy ngõ nào cho khỏi!

Nội triều đồng y lời.

Khi ấy Tôn Hành Giả nhảy lên mây xem cùng bốn phía, thấy con yêu chạy qua hướng Ðông Bắc.

Tôn Hành Giả rượt theo hét rằng:

- Yêu quái chạy đâu cho khỏi, có Lão Tôn đến đây.

Con yêu ấy cầm đao day lại nói rằng:

- Tôn Hành Giả thiệt tệ lắm, ta chiếm ngôi vua của người khác, cũng không can phạm đến ngươi, sao gánh chuyện đời như vậy?

Tôn Hành Giả cười hả hả nói rằng:

- Bộ mặt yêu lớn mật, muốn làm Hoàng đế.

Nói rồi giơ thiết bãng đập liền, yêu quái đưa đao ra đỡ, con yêu đánh một hồi không lại, liền chạy vào đền, hóa ra thầy Tam Tạng.

Còn Tôn Hành Giả chạy về, giá thiết bảng muốn đánh.

Giả Tam Tạng nói:

- Sao đồ đệ đánh thầy!

Tôn Hành Giả giả thiết bãng muốn đập Tam Tạng, Tam Tạng cũng nói như vậy, Tôn Hành Giả không biết ai là thiệt, ai là giả, liền hỏi Sa Tăng, Bát Giới rằng:

- Ai là thầy, ai là yêu quái?

Bát Giới nói:

- Anh đánh với nó trên thinh không, chúng tôi ngó theo mãi, sau day lại thấy hai thầy đứng một cặp, biết ai là giả chơn.

Tôn Hành Giả niệm chú thâu Du thần bảo rằng:

- Ta cậy chư thần biết ai thiệt thầy ta thì đem lên điện.

Nói vừa dứt tiếng, Tam Tạng giả đã lên rồi.

Tôn Hành Giả giơ thiết bãng đập Tam Tạng.

Du thần đỡ và nói rằng:

- Yêu quái biết đằng vân, nên nghe vái liền bay lên trước.

Tôn Hành Giả nổi giận, cầm thiết bãng nhảy lên, yêu quái nhảy xuống níu Tam Tạng xây tròn, coi không biết chơn giả.

Tôn Hành Giả tức mình trợn mắt ngồi đứng không yên.

Bát Giới thấy bộ lao chao, cười hoài cười hủy, Tôn Hành Giả nổi giận hỏi rằng: - Thằng điên, vui lắm hay sao mà cười dữ vậy?

Bát Giới cười ngất nói rằng:

- Anh nói tôi điên, mà anh lại điên hơn nữa, sao anh không chịu nhức đầu biểu niệm chú cẩn cô; thì biết ai chơn giả, tôi níu một người, Sa Tăng níu một người, yêu quái chạy đâu cho khỏi.

Tôn Hành Giả khen phải, liền bảo Tam Tạng niệm chú cẩn cô.

Tam Tạng niệm liền, Tôn Hành Giả nhức đầu như bửa, Tôn Hành Giả bảo thôi niệm, rồi hối thầy kia niệm chú cẩn cô.

Tam Tạng giả niệm lâm dâm Tôn Hành Giả không ngứa chút nào hết, Sa Tăng thấy vậy nắm tay, Bát Giới nói:

- Không biết niệm chú cẩn cô là yêu quái.

Nói rồi lầy cào cỏ đập liền.

Yêu quái kinh hãi xô Sa Tăng mà nhảy lên mây, Bát Giới Sa Tăng đều theo đánh. Tôn Hành Giả thấy ba người hỗn chiến, thì cười mà nói rằng:

- Yêu quái chạy ta như gà chạy mặt, nếu trợ chiến thì nó trốn đi. Chi bằng lén bay lên cao, ở trên đánh xuống. Tính rồi liền nhảy lên cao thấy ba người đồng lực.

Tôn Hành Giả muốn đập cho rồi.

Xảy nghe có tiếng kêu lớn rằng:

- Tôn ngộ khôngkhoan đánh đã.

Tôn hành giả ngó người lại, coi thấy Văn Thù Bồ Tát, Tôn Hành Giả bái và hỏi rằng: - Chẳng hay Bồ Tát đi đâu?

Văn Thù nói:

- Ta đến bắt con yêu quái cho ngươi.

Nói rồi lấy kiếng chiếu yêu soi nó.

Tôn Hành Giả dòm thấy trong mặt kiếng hiện hình sư tử lông xanh.

Tôn Hành Giả hỏi rằng:

- Ấy là con sư tử của Bồ Tát cưỡi, sao xuống thế thành tinh?

Văn Thù nói:

- Chẳng phải nó trốn ta, thiệt là vưng lịnh Phật mà xuống thế, bởi năm trước vua Ô Kê làm lành hay bố thí, nên Phật Tổ sai ta giả thầy chùa độ về Tây Phương, ta hỏi thử ít lời, vua Ô Kê nói không đặng, tức thì nổi giận, truyền trói tra tấn nước ba ngày đêm, bởi cớ ấy nên Phật Tổ sai Thanh Sư xô xuống giếng ba năm mà trừ tội ấy, nay đã mản hạn, các ngươi mới đặng thành công.

Tôn Hành Giả ngó lại thấy con yêu ấy đã đứng sững như chết rồi. Bát Giái, Sa Tăng cũng hầu mà nghe chuyện.

Khi ấy Tôn Hành Giả hỏi rằng:

- Tuy là trả cừu tư cũng phải, song phạm nhằm Hoàng Hậu, mất cách lịch sự rất nhiều.

Văn Thù nói:

- Nó chẳng hề phạm đến cung ngai có đâu động đến Hoàng Hậu, bởi nó là sư tử thiến thuở nay, Bát Giới nghe nói, chưa lấy làm tin, liền lại bên con yêu sư tử. Bởi thấy nó đứng chết cứng, nên mới dám rờ.

Bát Giới làm trây rờ thử, rồi cười ngất nói rằng:

- Thiệt là có tiếng không có miếng, chẳng say rượu cũng mang tiếng mang bầu!

Tôn Hành Giả cười rằng:

- Vậy thôi Bồ Tát thâu nó mà đem về.

Văn Thù nói:

- Súc sanh chưa hiện nguyên hình lại, còn đợi chừng nào?

Con yêu quái ấy hiện hình sư tử.

Văn Thù lên cỡi về Ngũ Ðài Sơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.