Tay Bắn Tỉa Ở Sarajevo

Chương 11: Sa lưới lần hai




2 giờ rưỡi rạng sáng, xe quân đội dừng lại ở cầu Princip [1], Linne xuống xe.

[1] Cầu Princip: Hiện giờ là cầu Latin, địa điểm Thái tử Áo-Hung Ferdinand bị ám sát bởi một người Serb tên là Princip, sau Thế chiến I đổi tên thành cầu Princip để kỷ niệm. Sau thời điểm Nam Tư hoàn toàn giải thể thì lại sửa thành cầu Latin.

"Chúc anh thuận buồm xuôi gió." Cậu lính thiếu niên vẫy tay.

Đó là một cậu lính chưa từng lên chiến trường. Linne cũng vẫy lại: "Chúc cậu sống sót về nhà."

Xe quân đội rời đi, Linne chậm rãi đi qua cầu. Bầu trời đầy sao trên đỉnh đầu, sông Miljacka thì ở ngay dưới chân, dòng nước chảy mang theo khí lạnh và chút cỏ dại bị cuốn lên không trung rồi đáp lên mặt nước, nhanh chóng trôi đi xa.

Cậu đứng tựa vào lan can cầu trong chốc lát, sau đó nhận ra mình đang đứng ở một địa điểm vô cùng quan trọng. Một trăm năm về trước, người Serb quả cảm kia cũng đứng tại nơi này, chen chúc trong đám đông và giơ họng súng ngắm thẳng vào kẻ thực dân của Đế quốc Áo-Hung. Sau đó mọi người đã lấy tên anh ta - Princip để đặt cho cây cầu, tưởng nhớ vị anh hùng dân tộc ấy. Đó là thời đại mà người Serb còn được kính trọng, cái tên Princip là niềm tự hào của toàn bộ người dân Nam Tư, khi đó, bọn họ vẫn còn có thể tưởng nhớ đến Princip một cách quang minh chính đại.

Mấy năm gần đây dư luận mới dần trở nên nhạy cảm, không ai nhắc tới Princip nữa, thậm chí bọn họ cũng chẳng nhắc tới cụm từ "anh hùng dân tộc" --- Nếu anh hùng dân tộc không phải là người Serb mà là người Bosniak hay Croat, chắc hẳn mọi chuyện đã khác. Có lẽ một ngày kia, cả Serbia và Princip đều trở thành danh từ của thời đại cũ, ai cũng nóng lòng muốn thoát khỏi người Serb, dốc hết sức để xé bỏ đặc thù và nhãn mác liên quan đến Serbia. Thuốc súng của thế kỷ 20 đã tan hết, những thanh niên sinh ra ở thế kỷ 21 thậm chí sẽ không biết được Serbia đã từng có một vị anh hùng dân tộc đứng lên chống lại chế độ thực dân.

Khi cụm từ "anh hùng dân tộc" xuất hiện trong đầu Linne, cậu cảm thấy run rẩy từ trong ra ngoài. Rất nhiều lúc cậu tránh né nhắc tới nó, vô cùng cẩn trọng như đối đãi với một loại dược liệu tinh thần, cậu chỉ biết rằng đầu mình sẽ toát ra những ý nghĩ viển vông khi dùng thứ thuốc ấy. Linne là binh sĩ, cậu không thích bàn chuyện hão huyền, cậu muốn những điều thiết thực.

Trước mắt, điều thiết thực nhất là không thể chạy khỏi thành phố này.

Linne bắt đầu sắp xếp lại ý nghĩ. Rời khỏi thành phố thì cần tiền, phương tiện giao thông và hộ chiếu. Hai yếu tố trước thì còn được, nhưng hộ chiếu thì rất khó giải quyết. Baleramović không giúp cậu, cậu phải tự tìm cách để lấy được hộ chiếu hợp pháp. Cậu đã có hộ chiếu hợp pháp, hiện tại hẳn là đang ở chỗ Reto --- Sau khi bị bắt, đám quân chính phủ Bosnia-Herzegovina đã lục soát người cậu sạch sẽ, thượng tá tự bảo quản hộ chiếu, phòng ngừa cậu chạy trốn.

Muốn lấy lại tấm hộ chiếu ấy thì nhất định phải quay về bộ chỉ huy của Reto. Linne vất vả lắm mới trốn ra được, trở về có nghĩa là chui đầu vào rọ, nhưng không lấy được hộ chiếu thì chẳng thể ra khỏi Sarajevo.

Tay bắn tỉa quả cảm khẽ cắn môi, lập tức quay về con đường mình đã trốn ra. Lúc này nhất định ai cũng nghĩ cậu muốn chạy thật xa, không ai ngờ Linne sẽ quay về, cho nên phần thắng tuy ít nhưng vẫn có. Cậu cẩn thận một chút, có lẽ vẫn còn khả năng lấy được hộ chiếu.

Đây là một buổi đêm khuya đầy bận rộn.

Lúc Linne về bộ chỉ huy thì đã gần 3 giờ, binh sĩ đi tuần đã giảm bớt. Cậu vòng qua bên cạnh rồi nấp trong bóng cây, một gã lính lại gần, bị cậu lấy khuỷu tay siết chặt cổ, một bàn tay khác thi bịt miệng rồi vặn mạnh, cổ gã lập tức gãy rạn! Gã lính trút hơi thở cuối cùng rồi mềm oặt ngã vào lòng Linne.

Linne kéo thi thể vào lùm cây, lấy bộ đàm rồi trèo cửa sổ vào tầng một. Hành lang không bật đèn, cả con đường dài không hề có bóng người vì chưa tới giờ đi làm, trừ một tên lính cần vụ trực ban trong phòng, cả văn phòng lớn đều trống không. Linne làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, gõ cửa phòng, tên lính cần vụ bên trong còn đang ngủ gật.

"Này, sao hôm nay lại là cậu trực ban?" Linne nhìn lịch trực ban trên tường, chọn bừa một cái tên: "John đâu rồi?"

Lính cần vụ lười biếng phàn nàn: "Cậu ta lại xin nghỉ ốm, chẳng biết lấy đâu ra lắm bệnh tật thế."

Linne đã tiếp cận gần tên lính, đột nhiên rút súng ra, nòng súng lạnh như băng chỉ vào thái dương tên lính cần vụ. Tên lính lập tính sực tỉnh, sợ hãi giãy ra, suýt nữa ngã xuống khỏi ghế, Linne bịt miệng hắn ta, thì thầm vào tai: "Làm theo lời tao nói, tao sẽ không hại mày. Hiểu chưa? Phát ra một âm thanh thôi, tao sẽ nổ súng ngay lập tức."

Gã lính gật đầu như bổ củi.

Linne rất hài lòng: "Lấy bản vẽ tòa nhà cho tao."

Cậu thấy tên cần vụ lấy một xấp bản vẽ từ ngăn kéo thứ hai ra rồi rút lấy một tờ. Thằng nhỏ này sợ hãi tới mức run rẩy chân tay, rút bản vẽ thôi mà cũng kêu sột soạt không thôi. Linne ra hiệu để bản vẽ lên bàn rồi bảo hắn ta đánh dấu vị trí thang máy thông xuống hầm trú ẩn. Đó là cách duy nhất để tới văn phòng của Reto.

"Thượng tá của chúng mày có trong phòng không?" Linne hỏi.

Lính cần vụ lắc đầu, nói hết mật mã cho Linne một cách không hề do dự.

Linne đánh ngất hắn ta bằng báng súng, cất bản vẽ vào túi. Đi khỏi phòng trực ban, cậu mau chóng di chuyển tới phòng trị liệu có ẩn giấu thang máy. Giày quân phục nện xuống sàn gạch men thật nặng nề nhưng lại không phát ra âm thanh, Linne mở cửa phòng trị liệu rồi lẻn vào, tìm được thang máy giấu sau cánh cửa nhỏ. Từ đầu tới cuối, Linne luôn trong tư thế giơ súng, cửa thang máy vừa mở, hai gã lính gác chỉ nghe thấy hai tiếng "pằng pằng" rồi chết, thậm chí còn chưa nhìn thấy mặt Linne.

Tầng B1 chỉ có một văn phòng, Linne đứng trước cửa hít một hơi thật sâu. Cậu thừa nhận mình đang căng thẳng, nghề nghiệp đã tôi luyện cho cậu khả năng kháng áp lực rất mạnh cho nên hiếm khi Linne cảm thấy như thế này. Nhưng tên Reto Fabrizi Solonazarov đó lại là một người luôn khiến người khác cảm thấy căng thẳng, người hắn toát ra mùi nguy hiểm mà Linne không thể coi thường.

Cũng chẳng phải Linne chưa từng gặp đối thủ đáng gờm, trên thực tế cậu đã gặp rất nhiều. Nhưng Reto rất đặc biệt, một sự ngoại lệ có một không hai. Cái giỏi của vị thượng tá trẻ tuổi ấy không phải ở mưu trí, mà ở sự hiểu rõ đối thủ đến từng chi tiết nhỏ nhất. Nói cách khác, hắn đã chuẩn bị đầy đủ trước khi hành động, vậy mới có tự tin để thể hiện mưu trí của bản thân. Linne sợ nhất loại người như vậy. Nếu đối thủ thông minh tột bậc cũng chẳng lo, đáng lo nhất là rõ ràng đối thủ là một thiên tài nhưng vẫn làm 200% công tác chuẩn bị. Đây đúng là khiêu chiến cấp độ địa ngục.

Nhập mật mã xong, cánh cửa chống đạn của văn phòng ầm ầm mở ra. Bên trong không bật đèn, bóng tối đen kịt như đang vươn bàn tay về phía tay súng bắn tỉa. Linne lẻn vào trong, bật chiếc đèn pin cầm tay lên rồi chiếu vào bàn làm việc của Reto. Đây là chiếc bàn sạch sẽ nhất mà cậu từng thấy, không có một tờ giấy thừa nào, giống như mặt bàn của học sinh vào ngày đầu tiên khai giảng.

Mấy tập tài liệu dày như gạch xếp gọn ở góc bàn, cậu rút hết ra một cách không hề khách sáo khiến những tập tài liệu văng hết xuống sàn, cậu tìm hết giữa những tờ giấy rối loạn nhưng không thấy hộ chiếu của mình. Mấy chiếc ngăn kéo có thể mở được cũng đều bị cậu lật tung lên, chai lọ lăn lông lốc khắp sàn, nhưng vẫn không tìm thấy thứ cậu cần. Phía dưới cùng là một ngăn kéo có khóa, Linne dùng súng đập mạnh để phá khóa, bên trong đều là những tài liệu được dán nhãn cẩn thận, sắp xếp theo thứ tự từ A đến Z, nhưng chẳng có thứ gì liên quan đến Linne.

Chiếc giá sách dựa tường có rất nhiều sách và tài liệu, có thể hộ chiếu của cậu được kẹp trong đó, nhưng Linne không có thời gian lật từng quyển một. Lúc này, bộ đàm đã phát ra tiếng thông báo phát hiện thiếu lính tuần tra, cậu không còn nhiều thời giờ nữa.

Cậu buộc bản thân phải tỉnh táo, một lần nữa sắp xếp lại đầu óc. Reto rất cẩn thận, kỹ tính, đa nghi, ham muốn khống chế rất mạnh, thứ hắn cho là quan trọng thì chỉ có thể đặt ở nơi một mình hắn biết. Trong văn phòng, càng là chỗ bị khóa thì càng dễ dàng bị phát hiện có đồ vật quan trọng, đương nhiên Reto sẽ không để thứ gì trong đó. Còn nữa, nếu chỉ mình hắn biết, vậy nơi đó hẳn là phải có ý nghĩa đặc biệt với hắn, một nơi cá nhân ít người tiếp xúc.

Linne mím môi. Cũng có khả năng Reto mang hộ chiếu về nhà riêng hoặc cất trong một bất động sản bất kỳ trong thành phố. Thượng tá của quân chính phủ Bosnia–Herzegovina, không biết sẽ có bao nhiêu nhà riêng ở Sarajevo, nếu phải tìm từng căn nhà một thì đó rõ ràng là chuyện bất khả thi. Đáng lo nhất là nếu hắn mang theo bên người, Linne phải mạo hiểm hơn nữa.

Lúc này, ánh mắt của tay bắn tỉa lơ đễnh lướt qua khung ảnh trên giá sách. Đó là ảnh chụp một phụ nữ trẻ, cô có đôi mắt màu xám khói giống Reto, có lẽ hai người là người thân, dựa vào tuổi tác mà suy đoán, chắc hẳn là hai chị em. Linne chỉ thấy người phụ nữ này hình như quen quen, cậu nhìn quanh tứ phía, lúc này mới phát hiện ra, tấm ảnh ấy là thứ duy nhất thuộc về cuộc sống cá nhân, không liên quan gì đến công việc.

Cậu vội vàng tháo khung ảnh ra, ngón tay sờ vào lưng của khung ảnh thì thấy cộm lên, cậu lập tức nhận ra điều khác thường. Đó không phải là độ dày nên có của một tấm ảnh. Cậu tháo giá đỡ phía sau ra, quả nhiên, một quyển hộ chiếu mỏng đã rơi xuống.

Linne mừng rỡ, đúng là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.

"Tìm đồ thôi, có cần phải lục tung lên như vậy không?" Giọng nói đầy bất đắc dĩ vọng tới: "Ngày mai sẽ khó quét tước lắm đây."

Vừa dứt lời, họng súng của Linne đã nhắm thẳng vào người đó.

Reto bật chiếc đèn bàn, ánh sáng chiếu rọi chính hắn đang ngồi trên sofa. Dường như hắn đã ngồi đây từ rất lâu, quần áo trên người vẫn chưa thay, vẫn là bộ quân phục ban ngày, bên cạnh tay là một ly rượu vang.

"Lẻn vào để trộm đồ là em, giơ súng muốn giết người cũng là em, em có biết hành vi của em gọi là gì không, Linne?" Thượng tá vẫn còn ra chiều dạy bảo: "Về mặt pháp luật, đây là tội xâm nhập bất hợp pháp và trộm cắp, em đang làm những việc của đám đầu trộm đuôi cướp."

Linne nắm chặt hộ chiếu của mình: "Anh trộm hộ chiếu của tôi. Tôi chỉ đến lấy lại thứ thuộc về mình thôi."

Reto mỉm cười thật tươi: "Bất kể ra sao, tôi rất vui vì em đã quay về."

"Anh biết tôi sẽ quay lại?" Linne nhíu mày.

Reto lắc đầu: "Tôi không biết." Dường như nhận ra Linne không tin lời mình, hắn giải thích bổ sung: "Đúng là tôi muốn giữ lại hộ chiếu của em để làm lợi thế, nhưng tôi nghĩ em chạy thoát thật khó khăn, dễ gì mà quay lại. Giấy tờ thôi mà, chỉ là chuyện nhỏ, ông bạn tận tâm Baleramović của em chỉ cần gọi một cú điện thoại, giấy tờ gì mà chẳng có. Có điều, tình hình này xem ra, bạn bè cũng không đáng tin tưởng, phải không?"

Sắc mặt Linne tối sầm: "Nhưng anh vẫn ngồi ở đây, chẳng lẽ không phải vì bắt tôi?"

"Tôi đang đợi em."

"Có gì khác biệt đâu."

"Đương nhiên là khác. Tôi không biết em sẽ quay về, cho nên đây không phải là một cái bẫy. Tôi chỉ đơn giản là muốn ngồi đây đợi em, dù chỉ có 1% em quay lại, tôi vẫn muốn chờ."

Cách nói này quá mờ ám. Lý trí nhắc nhở Linne không được nghĩ nhiều, cậu vẫn giữ tư thế giơ súng: "Đừng nghĩ anh đã thắng. Tôi đã giết người bên ngoài kia rồi, bây giờ tôi cũng có thể xử lý anh rồi trốn ra."

Reto cũng rất bình tĩnh: "Bây giờ em chưa thể giết tôi được. Giết tôi, em sẽ thực sự trở thành tội đồ. Serbia vẫn chưa chính thức tuyên chiến với Bosnia–Herzegovina, nếu em giết sĩ quan cấp cao của quân chính phủ Bosnia–Herzegovina, đây chính là khiêu khích, giống như Princip giết Ferdinand, phát súng của em chính là sự mở màn. Đến lúc ấy, Serbia sẽ lâm vào tình cảnh khốn đốn bị động ra sao, em đã chuẩn bị gì chưa?"

Linne nghiêng đầu cười ác ý: "Ai nói tôi nhất định phải giết anh? Tôi có rất nhiều cách khiến anh tàn phế mà không có một vết thương nào."

Reto thở dài: "Vậy em còn do dự điều gì? Trên người tôi không có vũ khí. Em có thể bắt đầu được rồi."

Linne ngẫm nghĩ, lựa chọn buông súng xuống, kéo chốt an toàn: "Bây giờ tôi sẽ rời khỏi đây, anh cứ coi như không biết, không có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ không làm hại anh. Reto, tôi biết anh không phải là loại lãnh đạo đánh đổi mọi thứ để đạt được mục đích."

Chẳng biết câu nào đã chạm vào giới hạn của ngài thượng tá, hắn đột nhiên không tiếp lời. Trong một nháy mắt, Linne không chắc liệu có phải cậu đã trông thấy sự lúng túng và đau buồn trong mắt ngài thượng tá hay không. Dường như lời cậu nói đã làm tổn thương hắn vậy.

Một lát sau, Reto rốt cuộc cũng đứng lên: "Xin lỗi, Linne à, tôi không làm được."

Trước khi Linne mở miệng, hắn ngắt lời: "Nghe tôi nói hết đã, tôi phải giải thích rõ ràng một số chuyện. Tôi chưa từng coi em là một tờ phiếu điểm, em nói như thể em là một dòng chữ trên báo cáo thành tích, trên đó viết là "bắt giữ tay súng bắn tỉa Linne Lev, cộng 10 điểm", không không không, không phải, tôi chưa từng nghĩ như vậy, dù chỉ là một giây đồng hồ."

Linne vô thức cảm nhận được sự nguy hiểm, cậu lùi về phía sau hai bước, nhưng cậu không muốn giơ súng lên một lần nữa, có ý nghĩ nào đó đã ngăn cản cậu. Linne cảm nhận được Reto không muốn tổn thương cậu, ít nhất nhìn vẻ mặt của hắn, dường như Reto rất...trân trọng cậu.

"Em có biết, ngồi đây bốn tiếng đồng hồ, tôi đã nghĩ gì, tôi đã cảm thấy thế nào không?" Giọng nói của Reto nhẹ và mềm tới mức khó tin, nhưng những lời kế tiếp của hắn thì giống như vắt nước chanh vào sữa bò, khiến cho máu trong cơ thể Linne như đông cứng lại: "Tôi rất giận, Linne à, tôi rất ít khi tức giận một cách điên loạn như vậy, tôi phải lấy hết sức lực mới có thể kiềm chế không bóp nát ly rượu chết tiệt, chó má kia! Tôi muốn đối xử với em thật tốt, không muốn dọa em sợ, tôi cố gắng cho em sự thoải mái và tự do, nhưng em thì sao? Em đã báo đáp tôi thế nào? Mẹ kiếp em đi tắm thôi cũng không chịu yên!"

Tay Linne nhanh hơn não cậu, không hề nghĩ ngợi gì mà nâng súng lên định bắn vào chân Reto!

Nhưng cậu vừa mới kéo chốt an toàn, cò súng không thể ấn xuống. Chỉ một giây ấy thôi, Linne biết cậu đã thua rồi. Một cơn gió lạnh thoảng qua cổ cậu, cảm giác châm chích đau đớn đang cắm vào làn da cậu, Linne thấy rét lạnh, thân thể không còn sức lực nữa. Tay cậu thả lỏng ra, quyển hộ chiếu nhỏ rơi bộp xuống thảm.

Điều gay go nhất là, cậu không ngất đi. Cậu chỉ cạn hết sức lực rồi ngã xuống mà thôi.

Giày da màu đen bóng loáng của Reto giẫm lên quyển hộ chiếu, dường như thượng tá không hề nhìn thấy nó nằm ở đó. Hắn ngồi xuống, vẻ mặt đầy đau khổ khó nói nên lời: "Linne, tôi đã cho em cơ hội, tôi muốn cho em thấy mặt tốt nhất của tôi, tôi cứ nghĩ em sẽ báo đáp tôi với thái đội tương đồng. Đáng tiếc thay, em phụ lòng tôi."

- ----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Linne rất to gan và liều lĩnh, người thường dễ mắc bẫy của cậu, nhưng lần nào gặp thượng tá thì Linne cũng chịu thiệt, bởi vì ngài thượng tá không chịu làm theo kịch bản:v 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.