Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 98




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Nô tỳ biết." Tiểu nha hoàn lại cắt ngang lời giải thích của Thẩm Nam Chi, vẫn duy trì động tác búi tóc cho nàng, như không hề hiểu lầm gì, nhưng cũng không để Thẩm Nam Chi tiếp tục chủ đề này, chuyển sang nói, "Sáng nay chủ tử dặn dò sau khi Thẩm cô nương thức dậy, liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị khởi hành về Trường An, chủ tử bảo nô tỳ nói với Thẩm cô nương, vốn đã đáp ứng người sẽ ở lại phương Nam thêm vài ngày, nhưng sự việc xảy ra đột ngột, cũng chỉ đành tìm cơ hội khác đưa Thẩm cô nương đến đây."

Lời này vừa nói ra, Thẩm Nam Chi lập tức cứng người: "Sao vậy, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi, không phải đã nói sẽ ở lại thêm vài ngày sao?"

Hôm qua Thẩm Nam Chi vì chút tư tâm của mình chỉ đến quán nhỏ mà nàng thường lui tới hồi bé, chưa kịp thăm dò và lên kế hoạch gì cả, lại còn say rượu, nhưng ai ngờ sáng nay Lục Văn đột nhiên thay đổi chủ ý, khiến trong lòng nàng vô cùng hoảng loạn.

Tiểu nha hoàn lắc đầu, trên tay đã búi tóc xong cho Thẩm Nam Chi: "Nô tỳ cũng không biết, sau khi dùng xong bữa sáng liền khởi hành, Thẩm cô nương lát nữa có thể hỏi chủ tử."

Lúc ăn sáng Thẩm Nam Chi không nhìn thấy Lục Văn, cảnh giác hỏi một hồi, người hầu dường như cũng không biết hắn đã bận rộn việc gì từ sáng sớm.

Như vậy xem ra, dường như thật sự đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng Thẩm Nam Chi hoàn toàn không có manh mối, càng không biết cứ như vậy bị Lục Văn đưa trở về, sau này phải đối mặt với mọi người trong Quốc công phủ như thế nào, lại sẽ phải đối mặt với những ngày tháng ra sao.

Nàng còn có thể trốn thoát sao…

Lần bỏ trốn không có kế hoạch và chuẩn bị này đã khiến Thẩm Nam Chi nhìn thấy hy vọng mong manh của việc này, có bị người ta tìm thấy hay không là một chuyện, nàng căn bản không có khả năng chống lại bất kỳ biến cố nào trên đường đi lại là một chuyện khác.

Lần này nếu không phải Lục Văn kịp thời xuất hiện, có lẽ nàng đã mất mạng rồi.

Nhưng tại sao lại là hắn, là hắn nhất quyết muốn tìm nangf trở về, là hắn không nói hai lời muốn giam cầm nàng trong một vùng trời đất, Thẩm Nam Chi thở dài não nề, thứ Lục Văn muốn, nàng thật sự không biết phải cho hắn như thế nào.

"Đang nghĩ gì vậy?" Đột nhiên một giọng nam vang lên từ phía sau, làm Thẩm Nam Chi giật nảy mình.

Dù đã nghe ra giọng nói của người tới, nhưng cơ thể vẫn theo bản năng quay đầu lại nhìn, mãi đến khi nhìn thấy khuôn mặt của Lục Văn không biết từ lúc nào đã đi đến phía sau, Thẩm Nam Chi mới cứng nhắc kéo khóe miệng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao đệ đi lại không ra tiếng vậy…"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Lục Văn bất đắc dĩ, nhỏ giọng giải thích: "Ta đi vào phòng tiếng bước chân rất rõ ràng, là nàng nghĩ quá nhập tâm nên không phát hiện ra."

Thẩm Nam Chi có chút á khẩu, nàng nghĩ mình không cần phải trả lời câu hỏi của Lục Văn, hắn cũng nên biết nàng đang nghĩ gì, nhưng nếu nàng không hỏi Lục Văn, liền cảm thấy mình như bị trùm trong tấm vải đen kín mít, mù mờ không biết gì cả.

Do dự một lát, nàng mới gắng gượng lên tiếng thăm dò: "Sao đột nhiên lại phải đi, ta còn chưa kịp đi dạo thêm ở phương Nam… Nơi này… so với trước đây đã thay đổi rất nhiều…"

Câu cuối cùng là Thẩm Nam Chi cố tình nói ra, như nói như vậy, Lục Văn sẽ bớt cảnh giác với cô hơn.

Một tiếng cười khẽ lướt qua đỉnh đầu, Thẩm Nam Chi ngẩng mắt nhìn, liền thấy Lục Văn ánh mắt ôn hòa như đang nhìn vật gì thú vị, nhìn nàng chằm chằm không rời mắt.

Thẩm Nam Chi bị nhìn đến mức trong lòng hoảng hốt, há miệng, rất nhanh liền bại trận, nhưng vẫn có chút không nuốt trôi cục tức này, không chút tự tin lại lên tiếng: "Vậy, vậy đệ cũng phải nói cho ta biết tại sao lại phải vội vàng quay về chứ, ta rời đi những ngày này, đột nhiên lại quay về Quốc công phủ, cũng phải có lý do chứ."

Nói đến phía sau, giọng Thẩm Nam Chi gần như không thể nghe thấy, từ khi định bỏ trốn, nàng đã không còn nghĩ đến chuyện quay lại nữa.

Mà trở lại Quốc công phủ giống như cái lồng giam cầm kia, lại phải đối mặt với Lục Quốc công lạnh nhạt và Từ thị cay nghiệt, chỉ cần nghĩ đến trong lòng đã vô cùng kháng cự.

Lục Văn hơi nhướng mày, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Thẩm Nam Chi, dường như không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào thay đổi trên mặt nàng.

Im lặng một lát, Lục Văn mới chậm rãi lên tiếng: "Ta có bao giờ nói, sẽ đưa nàng về Quốc công phủ sao?"

Từ phương Nam về Trường An cũng đi đường thủy trước, đi dọc theo tuyến đường lúc đến của họ, chỉ trong hai ngày thuyền đã cập bến, chuyển sang đường bộ.

Mấy ngày nay Lục Văn vẫn rất bận, lúc trên đường đi liền dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc dừng chân lại cùng với mấy người mà Thẩm Nam Chi chưa từng gặp mặt bàn bạc công việc trong phòng.

Nàng thật sự muốn hỏi câu hỏi vẫn chưa có lời đáp hôm đó, Lục Văn nói không phải đưa nàng về Quốc công phủ, vậy hắn định đưa nàng đi đâu.

Mà nếu nàng không về Quốc công phủ thì có thể đi đâu…

Thẩm Nam Chi đột nhiên nghĩ đến tình cảm mà Lục Văn thể hiện với nàng, những điều không thể trốn tránh cũng không thể làm ngơ, chẳng lẽ hắn muốn tách nàng ra khỏi Quốc công phủ, rồi đưa nàng về nhà sao.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.