(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong đầu vẫn đang hồi tưởng lại một số điểm chính mà Lục Oanh vừa nói, đang đi vòng ra khỏi con đường nhỏ ngoài sân của Lục Oanh, trước mặt bỗng xuất hiện một bóng người chắn đường, sau đó trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói trầm thấp lạnh lùng: "Tẩu tẩu, thật trùng hợp, đến tìm Lục Oanh sao?"
Nàng vốn đang cúi đầu, nhất thời chưa nghe ra giọng của ai, ngẩng đầu lên mới thấy Lục Văn đang đứng trước mặt với vẻ mặt không cảm xúc.
Đôi mắt phượng hẹp dài của Lục Văn nhìn thẳng vào nàng, rõ ràng trên mặt hắn không có biểu cảm gì, nhưng nàng luôn cảm thấy lời nói có vẻ khách sáo này của hắn có chút gì đó không đúng.
Nàng thấy hơi kỳ lạ, mấp máy môi, vẫn khẽ gật đầu chào hỏi: "Ừm, đến hỏi Lục Oanh một số việc, đệ cũng đi tìm muội ấy sao? Muội ấy vừa nghỉ ngơi, hay là đệ đến sau vậy."
Vừa nói, nàng dường như còn suy nghĩ một chút, khi người kia hỏi nàng tại sao không hỏi người trong nhà, sao nàng lại quên mất Lục Văn, người tiểu thúc này, nhưng nghĩ đến tình cảnh của Lục Văn và vấn đề của mình đã được giải quyết, nàng nhanh chóng cảm thấy, tự nhiên là không thể hỏi Lục Văn được.
"Hỏi... việc sao?" Lục Văn khẽ mấp máy môi mỏng, lẩm bẩm điều gì đó gần như không thể nghe thấy.
Dưới ống tay áo nàng không nhìn thấy, các khớp xương ngón tay vô thức cuộn lại nắm chặt, cho đến khi nắm chặt thành quyền, ánh mắt đã trở nên khó hiểu, trầm giọng "ừm" một tiếng, không đợi nàng nói thêm gì nữa, lại quay người bỏ đi một cách khó hiểu.
Nhờ sự giúp đỡ của bằng hữu và Lục Oanh, hai ngày nay nàng trở nên bận rộn.
Còn chưa đến nửa tháng nữa là đến Tết Trung Nguyên, cần chuẩn bị những việc phức tạp rườm rà, dù đã có manh mối, nàng cũng không dám lơ là chút nào.
Vì sáng sớm ngày mai phải thực hiện lời hứa chuẩn bị đồ ăn cho bữa tiệc của Lục Oanh, nàng đã gấp rút hoàn thành công việc của ngày mai vào hôm nay, sau một hồi bận rộn, khi trở về sân đã quá giờ Hợi.
Vì thân thể mệt mỏi cũng không có khẩu vị, nàng qua loa dùng bữa xong liền đi tắm rửa thay quần áo chỉ muốn nằm nghỉ ngơi sớm.
Hơi nước nóng mờ ảo trong gian phòng tắm, có một khoảnh khắc đầu óc nàng trống rỗng.
Mấy ngày nay vì bận chuẩn bị lễ tế, nàng bận tối mắt tối mũi, nhưng lại cảm thấy rất trọn vẹn, mặc dù đây là một công việc không được mọi người coi trọng, trong quá trình này nàng cũng ít nhiều liên tưởng đến những gì Lục Oanh nói, liệu Từ thị có phải đang cố tình gây khó dễ cho nàng hay không, người khác có phải đang chờ xem nàng mất mặt hay không.
Nhưng nàng vẫn hết lòng hết sức làm, sau khi từng việc nhỏ nhặt được hoàn thành, trong lòng cũng dâng lên cảm giác thành tựu hiếm có, trong lòng càng thêm mong chờ, chờ đến khi mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, những nỗ lực mà nàng đã làm, liệu có được mọi người nhìn thấy, liệu có được công nhận hay không.
Có lẽ nàng vẫn luôn là hạt bụi nhỏ bé không ai hay biết trên thế gian này, nhưng ai mà chẳng muốn bản thân mình tỏa sáng.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Suy nghĩ một chút, cho dù làm được thì sao chứ, phủ Quốc Công này khiến nàng không có chút cảm giác thân thuộc nào, người phu quân mà nàng không có chút tình cảm nào, và một tương lai mờ mịt.
Nàng luôn trở nên bi quan và cô đơn trong những dòng suy nghĩ phức tạp cứ quẩn quanh trong lòng.
Thời gian tắm quá lâu, mãi đến khi nước dần nguội, nàng mới bất đắc dĩ đứng dậy từ trong bồn tắm.
Đầu óc hơi choáng váng, nàng đứng dậy ổn định lại tinh thần một chút, rồi mới bước ra khỏi bồn tắm, đưa tay vịn vào chiếc giá bên cạnh chuẩn bị lau người.
Vừa lấy khăn sạch treo trên giá xuống, phía sau bỗng truyền đến tiếng bước chân không nhẹ không nặng, nếu không chú ý nghe kỹ, dường như cũng không thể phát hiện ra.
Nhưng cơ thể nàng run lên, theo bản năng nắm chặt khăn tắm, quay phắt lại, liền kêu lên kinh ngạc.
Lục Hằng cũng sững người, trong tầm mắt là một mảng trắng xóa, phần lớn màu trắng đến từ chiếc khăn tắm lớn trong tay nàng, nhưng ánh mắt hắn lại bị khóa chặt vào một mảng da thịt nhỏ lộ ra trên vai thiếu nữ.
Trơn láng, mịn màng, trắng nõn đến gần như trong suốt.
"Chàng... hôm nay sao chàng lại về đây?" Nàng căng thẳng đến mức lưỡi sắp bị thắt lại, thân thể không mảnh vải che thân dù có một chiếc khăn tắm đủ lớn che chắn, nhưng vẫn khiến nàng không có cảm giác an toàn, giọng nói run run cất tiếng, chỉ thiếu nước trực tiếp đuổi Lục Hằng đi.
Ánh mắt Lục Hằng vẫn không thể rời đi, thần sắc trong mắt dần trở nên u ám, hắn nuốt nước bọt, chậm rãi hỏi ngược lại: "Ta không thể về sao?"
Nàng không nói nên lời, mím chặt môi.
Đây là phòng của nàng và Lục Hằng, hai người đã là phu thê, dù những ngày này Lục Hằng chưa từng ngủ lại đây, nhưng khi nào hắn muốn đến, khi nào hắn muốn đi, đều không phải là chuyện nàng có thể quyết định.
Khoảnh khắc này, mọi chuyện hôm đó lại hiện lên trong đầu, khiến cơ thể vừa tắm nước nóng của nàng lập tức dâng lên một tia lạnh buốt thấu xương.
Nàng theo bản năng lùi lại nửa bước, hai tay ôm chặt, cúi đầu khó giấu vẻ kháng cự: "Để... để ta mặc quần áo xong, rồi gọi người chuẩn bị nước tắm cho chàng được không?"
Hành động lùi lại rõ ràng của nàng khiến đáy lòng Lục Hằng dâng lên một tia khó chịu, suy nghĩ lúc này lại quay trở lại, hắn mở miệng, định quát mắng, lại đột nhiên nhớ tới lời căn dặn trước đó của mẫu thân.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");