Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 137




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Im lặng hồi lâu, bà mới như lấy lại được chút lý trí, thất thần nói: "Phụ thân con bị cách chức rồi, sáng sớm nay đã bị người ta đưa đến quan phủ, bây giờ vẫn chưa rõ tung tích, Thẩm gia không còn nữa, Thẩm gia xong đời rồi, tất cả những gì chúng ta có được, đều không còn nữa."

Nàng không biết Lục Văn đã làm gì trong chuyện này, nhưng với sự ăn ý giữa nàng và chàng, nàng cũng đoán được chàng đã chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện này từ trước, hoặc là khi nàng nhắc đến chuyện muốn quay về Thẩm gia, hoặc là sớm hơn nữa.

Trong lòng nàng nhất thời có chút phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn hít sâu một hơi, lùi lại nửa bước, cúi đầu thật sâu về phía mẹ nàng: "Nam Chi mang ơn phụ mẫu nhiều năm nuôi nấng, nhưng không phải Nam Chi bất hiếu, chỉ là nhà này dù là lúc nghèo khó hay là sau khi giàu sang, dường như đều không có chỗ cho con, hôm nay con đến đây, là muốn nói cho phụ mẫu biết một chuyện, phụ thân tạm thời không có ở đây, vậy mẫu thân hãy chuyển lời cho phụ thân sau nhé."

Tim mẫu thân nàng đập mạnh, ngây người nhìn nàng, thật khó tưởng tượng nàng bây giờ lại có thể bình tĩnh thản nhiên như vậy khi bà nói ra tình cảnh như vậy của gia đình, dường như không có gì thay đổi, lại dường như đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác.

Bà theo bản năng cảm thấy những lời nàng định nói đã có dự đoán trong lòng, nhưng lại không dám tin đó là sự thật.

Nhưng bà không ngờ, nàng lại nói ra trước: "Con trong khoảng thời gian này đã gả cho người khác rồi, là người trong lòng con, con cũng sẽ cùng chàng ấy sống bên nhau trọn đời, mẫu thân cũng biết chàng ấy, là Lục Văn."

"Cái, cái gì... sao có thể! Người mà Lục Văn cưới trước đó là... con và hắn là quan hệ tiểu thúc – tẩu tẩu! Đúng là bại hoại môn phong, con làm ra loại chuyện này khiến mặt mũi Thẩm gia chúng ta biết để vào đâu! Con có phải bị điên rồi không! Con vì muốn bám víu quyền quý, bây giờ là cái gì cũng không màng đến nữa đúng không!"

Sắc mặt nàng thay đổi, vẻ bình tĩnh vừa rồi lúc này có chút tức giận.

Đây là lần đầu tiên nàng dám tức giận trước mặt mẫu thân, nàng hơi nhíu mày, cao giọng hơn một chút, mang theo khí thế nói: "Thẩm gia bây giờ rơi vào tình cảnh này mẫu thân vẫn chỉ quan tâm đến mặt mũi của Thẩm gia sao? Những chuyện này không phải lỗi của con, con tự nhận khi còn ở Thẩm gia, chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Thẩm gia, còn con và Lục Văn, bây giờ cũng không đến lượt mẫu thân xen vào can thiệp nữa, chàng ấy là người trong lòng con, không có bất cứ lời lẽ bẩn thỉu nào có thể phỉ báng, hôm nay đến đây, không chỉ là để nói chuyện này cho mẫu thân biết, còn có, từ nay về sau, con và Thẩm gia cắt đứt quan hệ, cắt đứt tất cả quan hệ với mọi người, không còn bất cứ dây dưa gì nữa."

Mẫu thân nàng đột nhiên trợn to mắt, hoàn toàn không dám nghĩ đứa con gái trước đây bà luôn không thích, luôn cam chịu nhẫn nhục, lại có thể nói ra những lời như vậy với bà.

Cơn giận xộc lên đầu nhấn chìm lý trí của bà, bà sải bước tiến lên, quát lớn: "Bất hiếu, dám làm ra loại chuyện này, còn dám nói ra những lời như vậy, xem hôm nay ta có đánh c.h.ế.t đứa con bất hiếu này không!"

Chát…!

Nàng theo bản năng nhắm mắt lại một cái, không phải nàng muốn chịu đòn này, mà là thật sự không có thân thủ nhanh nhẹn, cũng không tránh kịp.

Nhưng cơn đau dự kiến đã không ập đến, một âm thanh giòn tan vang lên bên tai, bên cạnh đột nhiên có một mùi hương quen thuộc xộc vào khoang mũi.

Nàng kinh ngạc mở mắt: "Lục Văn! Không phải đã bảo chàng đợi ở ngoài sao?"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Bàn tay rộng lớn của Lục Văn nắm lấy cổ tay đang vung lên của mẫu thân nàng, lực đạo không hề kiêng nể gần như muốn bóp nát cổ tay bà, nhưng chàng lại thản nhiên nhướng mày, giọng điệu không nghe ra vui giận: "Đợi để cho nữ nhân độc ác này làm nàng bị thương sao?"

Mặt nàng đỏ bừng, tự biết mình thật sự không ngờ mẫu thân nàng sẽ nổi giận đến mức muốn đánh nàng, theo bản năng lùi lại nửa bước, nấp sau lưng Lục Văn, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt dữ tợn đau đớn của mẫu thân nàng, lúc này mới nhẹ giọng ngăn cản: "Buông bà ra đi, ta đã nói rõ rồi, ta muốn rời khỏi đây."

Lục Văn thật sự rất có thể sẽ bẻ gãy cổ tay mẫu thân nàng ngay tại chỗ, hoặc là tàn nhẫn tát bà ta một cái, chàng đều có thể làm được.

Nhưng nàng cảm thấy, không cần thiết nữa.

Tất cả mọi thứ đều đã kết thúc ở đây, kết thúc với gia đình ruột thịt của nàng, kết thúc với quá khứ hèn mọn run sợ của nàng.

Nhưng nàng còn có một khởi đầu mới.

Một tiếng kêu đau, nàng lại không có tâm trạng nhìn vẻ mặt của mẫu thân nàng, Lục Văn đưa tay nắm lấy tay nàng, ngón tay luồn vào đan xen mười ngón tay với nàng, lòng bàn tay hơi lạnh, nhưng lại mang theo lực đạo khiến người ta an tâm.

Chàng sẽ ở bên cạnh nàng.

"Đi thôi, phu quân."

"Hửm? Nàng gọi ta là gì?"

"Phu... Đi thôi! Chàng không đi thiếp đi đấy!"

Cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi tay Lục Văn, bị chàng kéo lại, bước chân đồng bộ, trong mắt không còn chút nặng nề của quá khứ, không ngoảnh đầu lại, rời khỏi Thẩm gia, cũng rời khỏi nơi này.

Trước cổng thành, xe ngựa từ từ dừng lại. Nàng không hiểu chuyện gì liền vén rèm xe lên, trong lòng giật mình, lại thấy Lục Oánh và vị tiên sinh kể chuyện đứng bên cạnh một chiếc xe ngựa khác. Lục Văn sải bước về phía trước, dường như đang nói gì đó với họ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.