Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 132




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Văn khẽ cười: “Ngốc ạ, ông chủ sạp kia đâu phải làm từ thiện, việc buôn bán không có lời sao lại muốn làm với nàng?”

“Cái… cái gì?” Thẩm Nam Chi không hiểu.

Lục Văn lại rót cho mình một chén rượu, uống cạn, nhìn Thẩm Nam Chi rồi l.i.ế.m môi, như thể bị rượu ngon ngọt làm ướt cổ họng: “Thương nhân tất nhiên là vì lợi ích của mình, việc không có lợi tất sẽ không tốn nhiều tâm tư, ta nghĩ trong mắt ông chủ sạp kia, nàng có lẽ là phu nhân tiểu thư nhà giàu, rảnh rỗi làm chút buôn bán nhỏ kiếm chút vui, cũng không phải thật sự muốn kiếm tiền. Mà tính kỹ lại, muốn dựa vào xà phòng để kiếm lời, trừ phi toàn bộ thu nhập đều thuộc về nàng, nếu không thì dù bán được bao nhiêu, chia ra một phần rồi, cũng chỉ thu về một khoản tiền nhỏ, không tính là thật sự kiếm được tiền.”

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

“Vậy mà ông ta còn tìm ta hợp tác!” Thẩm Nam Chi kêu lên, trong đầu vẫn chưa hiểu rõ những gì Lục Văn nói, chỉ cảm thấy mình vốn đã chiếm được một món hời lớn, vậy mà bị Lục Văn nói thành chẳng đáng giá một xu.

“Ông ta tất nhiên khác với nàng, không cần bỏ ra chi phí thời gian và công sức, chỉ cần đặt xà phòng nàng đưa đến một bên sạp, tiện thể vẫn có thể tiếp tục bán nguyên liệu làm xà phòng mà ông ta vốn đang bán. Tính ra là có thêm thu nhập, đừng nói chia bốn sáu, dù là ba bảy, hai tám, cũng là chắc chắn có lời, sao lại không làm chứ.”

Thẩm Nam Chi há miệng, sau khi hiểu ra đạo lý trong đó thì nhíu mày, hóa ra là như vậy, thảo nào ông chủ sạp kia lại nhiệt tình như thế.

Nhưng cũng không thể trách ông ta, ai cũng vì cuộc sống mà kiếm tiền, ban đầu cũng là nàng tìm đến ông chủ sạp trước.

Suy nghĩ một lúc, Thẩm Nam Chi không chắc chắn hỏi: “Vậy chàng thấy, ta nên tự mình đi bày sạp sao?”

Thẩm Nam Chi nghĩ, nếu tự mình bày sạp, thì không cần phải chia lợi nhuận với người khác, cũng không phải là không khả thi, nhưng nàng căn bản không biết bày sạp rao hàng.

Lục Văn dừng động tác nâng bình rượu, rõ ràng không phải ý này: “Giá thành xà phòng đặt ở đó, trừ phi sản xuất và bán với số lượng lớn, nếu không rất khó làm lớn. Hơn nữa xà phòng vốn dùng được rất lâu, người ta bình thường mua một cục, phải rất lâu sau mới mua thêm một cục, dù là khách quen, tốc độ này cũng không đủ.”

Nói xong, Lục Văn mới tiếp tục động tác trên tay, tính ra đã uống ba chén rồi.

Câu nói vừa dứt, hai người im lặng một lúc, Thẩm Nam Chi rõ ràng nhận thấy bình rượu vốn đầy đã vơi đi một nửa, động tác Lục Văn cầm bình cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Không trách nàng nhìn nhiều, nàng thật sự đã tự dặn mình, nên tránh uống rượu.

Nhưng Lục Văn, dường như cảm thấy rất ngon.

Uống rượu xong, đôi môi Lục Văn ướt át, đầu lưỡi đỏ mọng l.i.ế.m qua khóe môi, khi mím môi thì khóe môi sẽ vô thức nhếch lên, như đang thưởng thức món ngon trên đời.

Hũ rượu trong lần uống trước Thẩm Nam Chi đã không nhớ mùi vị ra sao, nhưng duy nhất nhớ được là, nó khiến cổ họng nàng muốn uống tiếp, thật sự rất ngon.

Muốn uống…

“Muốn uống sao?” Gần như cùng lúc Thẩm Nam Chi nảy ra ý niệm này, Lục Văn như nhận ra ánh mắt chăm chú của nàng, liền thuận thế nâng bình rượu chưa đặt xuống.

“Muốn… không, ta không muốn.” Thẩm Nam Chi suýt thì trả lời theo câu hỏi của Lục Văn, vội vàng lấy lại tinh thần, lắc đầu nguầy nguậy, kéo câu chuyện về lại, “Nếu không làm xà phòng, ta còn có thể làm gì nữa, dường như ta không biết cách kiếm tiền nào khác.”

Bán xà phòng kiếm tiền, là từ nhỏ đến giờ, Thẩm Nam Chi mới nghĩ ra một cách kiếm tiền duy nhất, nhưng ban đầu ý nghĩ này đã bị mẫu thân hoàn toàn bóp c.h.ế.t trong trứng nước, còn bị bà chê bai thậm tệ.

Thật sự không được sao?

Thẩm Nam Chi suy nghĩ miên man, thật sự nghĩ không ra cách nào khác.

Lục Văn cầm đũa, gắp một miếng thức ăn trên bàn bỏ vào bát Thẩm Nam Chi: “Nếm thử xem, nói xem mùi vị thế nào?”

Thẩm Nam Chi không đói, nhưng dù sao cũng đã bỏ tiền ra, hai người vừa rồi chỉ lo nói chuyện cũng chưa ăn được mấy miếng, lúc này mới động đũa, theo câu hỏi của Lục Văn nếm thử rồi đáp: “Món này thật là mới lạ, vốn là món mặn, nhưng thêm vị chua vào, lại dùng vị ngọt để điều hòa, vị chua ngọt không hoàn toàn át đi vị mặn ban đầu, ngược lại làm món này càng thêm đậm đà thơm ngon, nếm kỹ mới có thể nhận ra sự tinh tế trong đó, đầu bếp này thật lợi hại.”

Lục Văn mỉm cười: “Nàng còn lợi hại hơn ông ta.”

“Hả?” Thẩm Nam Chi ngẩn ra, hai người rõ ràng đang nói chuyện chính sự, Lục Văn lại đột nhiên khen nàng, khiến nàng hơi ngại ngùng, “Cũng tạm được.”

Mấy ngày nay Thẩm Nam Chi thường xuyên xuống bếp, nàng thích nấu nướng, cũng thích nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của Lục Văn sau khi ăn món nàng nấu, vốn đang nghĩ đến chuyện này, bỗng nhiên trong đầu lóe lên một tia sáng: “Chàng là nói, ta có thể thử làm món ngon kiếm tiền đúng không!”

Ý nghĩ này Thẩm Nam Chi chưa từng nghĩ tới, bởi vì bản thân có chút thiếu tự tin, cũng không chắc món mình làm có được người khác ngoài Lục Văn hài lòng hay không.

Nhưng việc bán xà phòng thành công khiến nàng có thêm tự tin, xà phòng không phải là không tốt, chỉ là không tiện dùng để mưu sinh kiếm sống, nhưng nấu nướng thì không chỉ vậy.

Lục Văn cúi đầu, không trả lời Thẩm Nam Chi nữa, chỉ cầm bình rượu lên lắc lắc, như đang cảm nhận xem trong bình còn bao nhiêu rượu.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.